Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 73

Sau khi Giản Úc trở lại biệt thự tĩnh dưỡng một đoạn thời gan, thân thể đã khôi phục đến trạng thái trước kia, chẳng qua vẫn có chút ốm yếu, nhưng mà loại ốm yếu trời sinh này, ngoại trừ định kỳ uống thuốc bổ ra, dường như không có biện pháp tốt nào khác.

Hôm nay là thứ bảy.

Lục Chấp không đi tập đoàn, mà là ở nhà cả ngày bên cạnh Giản Úc.

Trong phòng khách.

Giản Úc đang ăn nho, cậu nằm ngửa trên sô pha, đầu gối lên đùi của Lục Chấp.

Cậu lấy ra con hạc giấy trước kia Lục Chấp gấp cho cậu, cẩn thận mà quan sát một hồi: "Lục Chấp, anh có thể gấp thêm cho em một con nữa được không?"

Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy lên những sợi tóc đen mềm của cậu: "Vì sao?"

Giản Úc cầm con hạc giấy trong tay đưa cho hắn xem: "Cánh của nó có chút nhăn, không biết bị ép ở chỗ nào rồi."

Lục Chấp nhìn lướt qua con hạc giấy kia, gật đầu nói: "Được thôi."

Nói xong, hắn kéo ngăn tủ dưới bàn trà ra, lấy một tờ giấy.

Giản Úc lập tức từ trên đùi hắn ngồi lại ngay ngắn, không chớp mắt mà nhìn Lục Chấp gấp hạc giấy.

Cũng giống như lần trước, bộ dáng Lục Chấp gấp hạc giấy khiến người xem cảm thấy đặc biệt vui mắt.

Đôi tay của hắn thon dài hữu lực, nhẹ nhàng mà khống chế tờ giấy trong tay, chỉ làm vài động tác như vậy, một con hạc giấy hình dạng hoàn mỹ đã xuất hiện trong tay hắn.

Lục Chấp đem con hạc giấy đã gấp xong đưa cho Giản Úc, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Đây."

Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, tràn đầy kinh hỉ, cậu vô cùng vui vẻ mà nhận con hạc giấy, nhịn không được nói: "Sao lần nào anh cũng gấp tốt như vậy?"

Lục Chấp nhếch mày, một đôi mắt đen nhánh có chút ý cười nhìn cậu:  "Cái này không khó."

" Không khó sao?" Giản Úc chớp chớp mắt, " Sao em nhìn anh gấp hai lần rồi vẫn không nhớ được các bước?"

Chủ yếu là do trước kia cậu cũng đã gấp hạc giấy rồi, lẽ ra khi cậu thấy Lục Chấp gấp hạc giấy hai lần, cũng nên nhớ kỹ các bước mới phải, nhưng thực tế, cậu không nhớ được.

Lục Chấp nhìn Giản Úc mang bộ dáng buồn bực, hắn duỗi tay nhéo má của cậu: "Không có việc gì, em không nhớ được là chuyện rất bình thường."

Giản Úc: "......"

Cậu lập tức ngẩng mặt nhìn về phía Lục Chấp.

Có phải người này đang trào phúng cậu ngốc không?

Tuyệt đối chính là!!

Giản Úc cũng muốn tìm một việc mà Lục Chấp không làm được, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra, Lục Chấp hình như thật sự cái gì cũng có thể làm được rất tốt.

Thật lâu sau, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hưng phấn nói: "Em nhớ ra rồi, anh cũng có một việc không biết làm, anh không biết chọn sticker!"

Mỗi lần Lục Chấp gửi sticker cho cậu, đều phải tiêu phí rất nhiều thời gian, cũng không biết là đi đến góc xó xỉnh nào để tìm.

Lục Chấp nghe vậy, nhíu mày: "Hả?"

Giản Úc như đã bắt được nhược điểm của Lục Chấp, trên mặt đều là ý cười kích động: "Anh chính là không biết chọn sticker!"

Lục Chấp nhàn nhạt mà nói: "Anh biết."

Giản Úc lập tức phản bác: "Anh không biết, bằng không hiện tại anh gửi qua cho em xem! Anh lấy điện thoại ra gửi đi!"

Lục Chấp:  "Không gửi."

Giản Úc lập tức nói: "Nhanh lên, gửi một cái xem nào."

Hôm nay cậu nhất định phải chỉ ra được một việc mà Lục Chấp không am hiểu, để cho người này về sau không có cười nhạo cậu ngốc nữa.

Lục Chấp vẫn không chịu gửi.

Giản Úc có ý đồ muốn lấy di động của Lục Chấp, sau đó mạnh mẽ nhét vào trong tay hắn.

Nhưng mà, hai chân của cậu vốn là khoanh lại ngồi trên sô pha, lúc nhào lên, thiếu chút nữa là ngã.

Lục Chấp nhanh tay đỡ được cậu, trong giọng nói dường như mang theo một chút dung túng bất đắc dĩ: "Được rồi, anh gửi."

Giản Úc lập tức ngoan ngoãn mà dựa vào bên cạnh Lục Chấp, xem hắn làm như thế nào để gửi sticker.

Chỉ thấy Lục Chấp lấy ra di động, đầu tiên là mở ra trình duyệt tìm kiếm, sau đó ấn vào trong khung: [ những loại sticker thường dùng? ]

Rất nhanh, trình duyệt hiện ra rất nhiều sticker khác nhau.

Lục Chấp chọn một cái trong đó, lưu vào trong album, sau đó lại lấy phương thức gửi hình ảnh, gửi vào trong nhóm wechat bạn tốt.

Giản Úc nhìn Lục Chấp làm một loạt các thao tác, lập tức hết sức vui mừng: "Trách không được ngày thường anh gửi sticker lâu như vậy, thì ra là anh còn phải lên trình duyệt tìm kiếm?"

Lục Chấp nhíu mày: "Vậy các em làm như thế nào."

Giản Úc đắc ý cực kỳ, cười nói: "Không nói cho anh biết."

Thật vất vả mới tìm được một việc mà Lục Chấp không làm được, cậu mới không dễ dàng để cho Lục Chấp học được đâu, nếu không, chẳng phải sẽ thiếu đi một thứ có thể chọc Lục Chấp hay sao?

Lúc này, ngón tay Lục Chấp lại ấn vài cái lên màn hình, dường như đang gửi đi cái gì đó.

Di dộng trong túi của Giản Úc rung lên vài cái.

Cậu ngừng cười, sau đó lấy di động ra, mở lên.

Lục Chấp vừa mới gửi cho cậu một cái sticker.

[ ôm chặt hôn cuồng nhiệt.jpg]

Mặt Giản Úc lập tức đỏ bừng, vội vàng đem điện thoại khóa màn hình lại, lần nữa bỏ lại trong túi.

Lục Chấp dựa vào trên ghế sô pha, thần sắc thoải mái mà nhìn cậu: "Em xem, cho dù anh gửi sticker như vậy, không phải vẫn được sao?"

Giản Úc nhất thời có chút nói lắp: "Anh, anh gian lận!"

Lục Chấp ung dung mà nhìn cậu: "Anh gian lận lúc nào? Chẳng lẽ không thể gửi sticker ôm hôn với em sao?"

Giản Úc há miệng thở dốc, nhất thời không nói nên lời.

Lục Chấp thật sự quá đáng, vấn đề này để cậu làm thế nào mà trả lời hắn được đây?

Lúc này, Lục Chấp cúi người lại gần cậu, nói: "Không thể gửi sticker, vậy anh trực tiếp hôn em thế nào?"

Thanh âm của hắn vốn dĩ trầm thấp lại từ tính, hiện tại lại càng thấp thêm tám độ, dường như ngay cả lồ,ng ngực cũng bị cộng hưởng theo.

Trong hô hấp của Giản Úc đều là mùi gỗ lạnh lẽo kia của Lục Chấp, nhất thời làm tim của cậu lỡ mất một nhịp.

Cố tình Lục Chấp lại không chịu buông tha cho cậu, hắn tiếp tục khàn khàn nói: "Hửm? Có thể hôn em hay không?"

Da đầu Giản Úc một trận tê dại, ngay cả thính tai cũng đỏ lên, giống như bị khi dễ: "Đừng, đừng hỏi."

Lục Chấp nhìn sắc mặt đỏ bừng của Giản Úc, vô cùng vui vẻ mà cười lên tiếng.

Giây tiếp theo, hắn rời xa Giản Úc, ngồi ngay ngắn lại.

Giản Úc: "??"

Đây là loại người gì vậy chứ?

Cố ý phải không?

Cậu hoài nghi Lục Chấp đang trả thù chuyện của mấy cái sticker!!

Vẻ mặt Giản Úc tức giận mà nhìn Lục Chấp.

Lục Chấp nhướng mày: "Muốn hôn? Vậy hay là chính em tới?"

Giản Úc: "....."

Cậu phồng má, hầm hừ mà thò lại gần, cắn lên môi Lục Chấp một cái.

Cắn xong cậu liền muốn lui lại, nhưng mà cậu chưa kịp làm ra động tác, giây tiếp theo đã bị Lục Chấp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hung hăng mà hôn lên.

-

Thứ hai.

Giản Úc ngủ một giấc tới 9 giờ mới dậy.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày nặng, từ khe hở chiếu vào, để phòng ngủ tăng thêm một ít ánh sáng.

Giản Úc từ trên giường ngồi dậy, chăn từ trên người cậu rớt xuống, lộ ra cần cổ có mấy dấu cắn rõ ràng.

Cậu lại không biết gì, duỗi tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình.

Lúc này, cửa phòng tắm truyền tới động tĩnh.

Giản Úc buông tay, ngước mắt nhìn qua, sau đó liền thấy Lục Chấp đi ra từ trong phòng tắm.

Lục Chấp mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo được cuộn lên tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay thon chắc hữu lực, bên dưới mặc một quần tây màu đen.

Thân hình hắn cao lớn, bộ dáng tuấn mỹ, tùy tùy tiện tiện cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Hôm nay không phải là thứ hai sao? Anh không đi làm hả?"

Từ khi thân thể của cậu tốt hơn, công tác của Lục Chấp cũng khôi phục lại quỹ đạo bình thường, mỗi ngày đi sớm về trễ.

Trên cơ bản mỗi ngày khi cậu tỉnh lại, Lục Chấp đã sớm đi đến tập đoàn rồi, không nghĩ tới hôm nay lại không đi.

Lục Chấp ngồi xuống mép giường, hôn lên trán cậu một cái: "Hôm nay anh đưa em đi đến trường học báo danh. Rời giường đi, chuẩn bị một chút."

Giản Úc đã xin nghỉ bệnh một đoạn thời gian dài, hiện tại thân thể đã khôi phục lại, tất nhiên cũng nên tiếp tục đi học, đem những môn còn lại hoàn thành.

Giản Úc đã đáp ứng muốn đi học, nhưng tưởng tượng đến lúc đi học lại, cậu phải hoàn thành luận văn tốt nghiệp gì đó, cậu lập tức có chút uể oải.

Lục Chấp đem chăn trên người cậu kéo ra: "Nghe lời, đứng lên nào."

Giản Úc thấy chăn đều sắp bị kéo ra rồi, vội vàng giữ chặt lại, nói: "Đột nhiên em cảm thấy có chút chóng mặt, em có thể ngủ thêm mười phút nữa được không?"

Lục Chấp nhướng mày: "Em cảm thấy sao?"

Giản Úc: "....."

Được rồi.

Dù sao trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện lấy bằng tốt nghiệp, cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, cậu bây giờ bắt đầu nỗ lực, còn không phải chỉ là luận văn tốt nghiệp thôi sao, còn không phải là biện hộ thôi sao, cậu có thể!

Giản Úc chuẩn bị tâm lý nữa ngày, cuối cùng mới tâm không cam tình không nguyện mà từ trên giường đứng dậy.

Hai mươi phút sau.

Hai người chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Chấp cầm theo cặp sách của Giản Úc, mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn lướt qua cổ của Giản Úc.

Sau đó, đôi mắt đen nhánh của hắn lóe lên, nói: "Hay là em dán hai miếng băng cá nhân rồi hẳn ra cửa?"

Hiện tại thời tiết ấm áp, cũng không thể mang khăn quàng cổ giống mùa đông, hay mặc áo cao cổ được.

Hôm nay Giản Úc mặc một cái áo hoodie trắng, dấu vết trên cổ lộ ra không sót cái nào.

Giản Úc không tự nhận thấy cái gì, có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Vì sao phải dán băng cá nhân?"

Lục Chấp duỗi tay, sờ vào phần cổ của cậu, thanh âm khàn khàn nói: "Có mấy dấu vết cần phải che lại một chút."

Ngón tay Lục Chấp thật ấm áp, ở làn da hơi lạnh k,ch thích khiến cậu rùng mình.

Lúc đầu Giản Úc còn không hiểu được, cho đến khi Lục Chấp đụng tới phần cổ của cậu.

Cậu lập tức nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua Lục Chấp đè lên người cậu vừa hôn vừa cắn.......

Đôi mắt trong vắt của Giản Úc nháy mắt trợn to lên, sau đó một phen bưng kín cổ mình, oán trách nói: "Đều tại anh."

Nhưng mà, giọng nói của cậu quá mềm, nghe giống như đang làm nũng vậy.

Lục Chấp nhướng mày: "Ai bảo trước đó em vẫn luôn sinh bệnh? Dù sao anh cũng nên thu một chút lợi tức phải không?"

Giản Úc: "??"

Không hổ là nhà tư bản tính toán chi li!

Cái này chẳng lẽ còn là lỗi của cậu sao?

Lục Chấp làm như không phát hiện được Giản Úc không vui, tiếp tục chậm rãi mở miệng: "Hơn nữa, tối hôm qua anh cũng chưa có làm cái gì quá mức với em cả."

Giản Úc: "....."

Tuy rằng bọn họ còn chưa có làm tới bước cuối cùng, nhưng đã khoa trương như vậy rồi, nếu mà thật sự làm tới bước cuối cùng kia.....

Giản Úc không dám suy nghĩ sâu thêm, cậu trừng mắt với Lục Chấp: "Tóm lại, anh cắn đau em!"

Hơn nữa, còn lưu lại dấu vết trên cổ của cậu, cái này để cậu làm sao có thể ra ngoài gặp người được chứ?

Lục Chấp: "Thật sự rất đau sao?"

Giản Úc tạm dừng một chút.

Hình như cũng không phải đau lắm.

Nếu không, cậu đã phát hiện được trên cổ có dấu vết rồi, chứ không đợi Lục Chấp phải nói ra như vậy.

Khả năng là tối hôm qua xác thật có đau một chút, nhưng mà lúc ấy cũng không có tinh lực để quản có đau hay không, sau đó cả một đêm qua đi, liền không còn đau nữa.

Chẳng qua, lúc này tất nhiên là Giản Úc không có khả năng nói thật, cậu kiên trì nói: "Chính là rất đau."

Lục Chấp nhéo lỗ tai đỏ bừng của cậu: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý. Đương nhiên, cũng có thể không chú ý được."

Dù sao trong thời điểm đó, không có ai có thể bảo trì được lý trí.

Giản Úc: "....."

Nghe xem, cái này là tiếng người nói sao?

Cái gì mà kêu không chú ý được?!

Giản Úc vắt hết óc để nghĩ lý do thoái thác: "Cái này của anh gọi là hành vi bạo lực gia đình!"

Lục Chấp biết nghe lời phải mà gật đầu một cái: "Ừ."

Giản Úc nhìn Lục Chấp phối hợp như vậy, còn có chút nghi hoặc, rốt cuộc người này cũng có chút lương tâm rồi sao?

Kết quả giây tiếp theo, Lục Chấp nhấn mạnh từng chữ mà nói: "Chỉ bạo lực với một mình em."

Giản Úc: "......"

Cậu có thể che lại miệng của Lục Chấp được không?

Không muốn nghe người này nói chuyện nữa!!

Cuối cùng, Giản Úc thay một bộ quần áo khác ra cửa, lúc đầu cậu mặc một cái áo hoodie, nếu dán lên cổ mấy cái băng cá nhân, cũng quá kỳ quái rồi.

Cậu thay đổi một cái áo khoác mỏng có khóa kéo. Có thể trực tiếp kéo lên tới trên cùng, như vậy là che khuất được dấu vết trên cổ một cách hoàn mỹ.

Rất nhanh, chiếc xe Porsche màu đen dừng ở trước cửa trường đại học.

Lục Chấp đưa cặp sách cho Giản Úc, dặn dò cậu: "Đi báo danh đi, anh ở đây chờ em."

Giản Úc bởi vì chuyện trước khi ra cửa nên vẫn còn đang tức giận, cậu lấy cặp sách, một câu cũng không thèm nói, đẩy cửa xe bước xuống.

Cậu phải chứng mình cho Lục Chấp thấy, cậu cũng có tính tình, sẽ không tùy tiện để hắn bắt nạt như vậy.

Chẳng qua, cậu đi được hai bước, vẫn là quay đầu lại nói với Lục Chấp: "Em sẽ nhanh chóng làm xong rồi đi ra."

Nói xong, còn không đợi Lục Chấp nói cái gì, Giản Úc liền lập tức xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Chấp nhìn bóng dáng của Giản Úc, trong mắt che giấu không được ý cười.

Hơn một tiếng sau, Giản Úc từ trong trường học đi ra cổng lớn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Chờ sau khi cậu lên xe, Lục Chấp hỏi: "Làm sao vậy?"

Giản Úc ủ rũ nói: "Giáo viên của em mới nói với em, lúc tốt nghiệp, ngoại trừ chuẩn bị luận văn, còn phải có một báo cáo thực tập tốt nghiệp nữa mới được. Em còn phải đi tìm một công việc để thực tập nữa."

Nhưng mà, cậu chỉ muốn trải qua sinh hoạt cá mặn mà thôi, căn bản không muốn đi làm.

Lục Chấp suy nghĩ một chút: "Em có thể đến tập đoàn của chúng ta thực tập."

Đôi mắt Giản Úc nháy mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống:" Nhưng mà, muốn đi tập đoàn Lục thị làm việc rất khó, với lý lịch của em, ngay cả phỏng vấn đều không qua được."

Lục Chấp duỗi tay khảy khảy tóc mái trên trán cậu: "Người nhà không cần phỏng vấn."

Giản Úc mừng rỡ nói: "Thật sao?"

Lục Chấp gật đầu: "Ừ, chức vị chính là thư ký bên người của anh. Anh cho người ở trong văn phòng thêm một cái bàn làm việc cho em."

Trong lòng Giản Úc nhảy nhót, chẳng qua vẫn nói: "Như vậy có phải là đang công khai thiên vị hay không?"

Lục Chấp cố ý chọc cậu: "Coi là vậy đi, không phải có rất nhiều chuyện tai tiếng trong văn phòng đó sao?  Khả năng bọn họ sẽ cảm thấy em ở trong văn phòng tổng tài, căn bản không phải đến làm việc."

Giản Úc hơi hơi mở to mắt: "Vậy thì là làm gì?"

Lục Chấp cười như không cười mà nhìn cậu: "Em nói xem?"

Phải mất một lúc Giản Úc mới phản ứng được, tức giận duỗi tay đánh vào cánh tay của Lục Chấp một cái:  "Không cho nói bậy."

Đôi mắt của Lục Chấp tràn đầy sung sướng: "Được rồi, không nói, mang em đi ăn cơm trưa."

Xe chạy về phía trước.

Giản Úc ngồi ở ghế phụ, rũ mắt suy nghĩ về chuyện vừa nãy Lục Chấp nói.

Nghĩ đến cuối cùng, cậu ý thức được, nếu cậu đi tới văn phòng của Lục Chấp, sao có thể truyền ra tai tiếng được chứ?

Không phải hai người bọn họ đã kết hôn rồi sao? Cho dù làm chuyện thân mật như thế nào, cũng đâu có quan hệ gì tới người khác?

Chỉ có người vẫn còn độc thân lại ở chung một phòng, ngày thường lại còn có những hành vi thân mật, thì mới truyền ra tai tiếng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Giản Úc hoài nghi mà nhìn về phía Lục Chấp: "Có phải vừa rồi anh cố ý chọc em không?"

Lục Chấp thuần thục mà chuyển tay lái, khóe miệng nhếch lên: "Em nói xem?"

Giản Úc: "......."

Hừ.

Cậu không bao giờ để ý tới Lục Chấp nữa.

Người này sao cứ chọc cậu hoài vậy?

Giản Úc quyết định không để ý tới Lục Chấp nữa, thì thật sự nói được làm được, toàn bộ quá trình ăn cơm, một câu cũng không thèm nói với Lục Chấp.

Chẳng qua tâm tình của Lục Chấp dường như cũng không tệ lắm, vẫn ngồi đó mà lột tôm cho cậu.

Tôm này có vị hơi cay, vừa to lại ngon, mỗi một con đều vô cùng tươi mới.

Giản Úc liên tiếp ăn thật nhiều tôm, dần dần cậu cũng không còn tức giận nữa.

Được rồi, nể tình Lục Chấp vẫn luôn lột tôm cho cậu, chuyện vừa rồi coi như bỏ qua đi.

Cơm nước xong, Lục Chấp đi tính tiền.

Giản Úc đứng ở ngoài nhà hàng chờ hắn, nhàm chán mà nhìn ngó xung quanh một hồi.

Lúc này, cậu phát hiện có một chỗ bán hoa tươi.

Trong đó còn có hoa hồng.

Giản Úc nhìn chằm chằm hoa hồng đỏ tươi ướt át kia, xuất thần.

Lúc cậu trở lại biệt thự, có một lần trong lúc vô ý nghe được từ miệng của một người làm mới biết được, vào ngày cậu đi không từ mà biệt kia, Lục Chấp đã tỉ mỉ vì cậu mà chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.

Nghe nói, lần đó Lục Chấp chuẩn bị rất nhiều hoa hồng, khắp nơi trong biệt thự chỗ nào cũng có hoa, lãng mạn lại long trọng.

Nhưng mà cuối cùng, những hoa hồng đó, cũng như tâm ý của Lục Chấp, đều bị cô phụ.

Cậu lên kế hoạch rời đi, mà Lục Chấp lại lên kế hoạch thổ lộ.

Sự tương phản mâu thuẫn khiến cho lòng người đau lòng.

Cho dù Giản Úc không nhìn thấy được tình cảnh của buổi tối hôm đó, nhưng nghe người làm miêu tả lại, trái tim của cậu cũng bắt đầu chua xót.

Vào cái đêm đó, Lục Chấp sẽ có bao nhiêu thất vọng cùng nôn nóng.

Giản Úc không dám nghĩ sâu hơn, nhưng cậu quyết định phải làm một việc.

Cậu từ trong túi của mình lấy ra một cái khẩu trang mang lên, sau đó mới đi tới cửa hàng bán hoa kia: "Chào cô, tôi muốn mua hoa."

Lục Chấp trả tiền xong, quay qua lại không nhìn thấy Giản Úc đâu.

Hắn có chút nghi hoặc mà đi ra khỏi nhà hàng, sau đó hắn nhìn thấy Giản Úc đang đứng bên ngoài.

Lúc này, Giản Úc đứng dưới gốc cây bạch quả, mang khẩu trang, một tay giấu ra sau lưng, mỉm cười nhìn về phía hắn.

Lục Chấp đi từng bước tới gần cậu, thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại mang khẩu trang? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Giản Úc lắc đầu một cái: "Không có."

Trong đôi mắt đen của Lục Chấp có sự quan tâm rõ ràng: "Vậy sao lại đeo?"

Giản Úc cười nói: "Lục Chấp, em có lời muốn nói với anh."

Lục Chấp nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: "Nói đi, anh nghe."

Giây tiếp theo, hắn ngừng thở.

Chỉ thấy Giản Úc lấy ra từ phía sau một bông hoa hồng, cười với hắn: "Lục Chấp, em thích anh, đặc biệt thích."

Phía trên khẩu trang, mi mắt cậu cong cong, bên trong như chứa một biển sao trời mênh mông, hắn nhìn qua, liền trầm luân ở trong đó không thoát ra được.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá bạch quả, chiếu xuống từng vệt ánh sáng loang lổ.

Hai người đứng đối diện nhau, tầm mắt một giây cũng không rời khỏi trên người đối phương.

Hoàn chính văn

————————————————-
Bình Luận (0)
Comment