Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 14

Cung đã kéo căng, tên đã trên dây, Mạc Tử Ngọc một ngọn lửa giận lúc muốn bắn tên ra, một đôi bàn tay to lại đoạt cung của nàng xuống.

Mị Tử cười ngâm ngâm nói: “Kéo căng cung này không thể đối với người, xem ra Thế tử không xứng chức sư phụ này đâu!”

Mạc Tử Ngọc hơi sửng số, nhẹ nhàng cắn môi, đem mặt chuyển tới một bên, không thể cho người khác phát hiện ra điểm khác thường của mình.

Lưu Sưởng Thanh nhíu cái mũi nho nhỏ, biện giải nói: “Đó là ta còn không có dạy đến bước này.”

Dứt lời hắn chạy chậm tiến đến chỗ Lưu Húc thỉnh an: “Tham kiến phụ vương, tham kiến Ngũ hoàng thúc, hai người sao lại tới đây vậy?”

Lưu Húc và Lưu Lăng vừa rồi chưa chú ý tới ác khí hung hiểm của Mạc Tử Ngọc trong phút chốc, chỉ coi như là mấy đứa trẻ nhỏ chơi đùa cùng nhau thôi.

Lưu Lăng xoa xoa đầu Lưu Sưởng Thanh, cười ha hả nói: “Tiểu thử thúi, lại cao lên không ít!”

“Con sẽ không ngừng cao lên đâu, cưỡi ngựa bắn cung của con tiến bộ cũng không ít, chờlát nữa con biểu diễn cho hoàng thúc xem!”

“Được, bổn vương sẽ rửa mắt mong chờ.” Lưu Lăng khẽ cười nói, “Nếu hôm nay ngươi bắn trúng một con thỏ con, hoàng thúc đưa cho ngươi một phen cung, ngươi đừng xem thường cung này, đây là bổn vương lệnh thợ chuyên môn thủ công chế tạo, không chỉ có ngoại hình tinh xảo, hơn nữa tầm bắn cũng xa hơn bình thường gấp đôi!”

“Thật tốt quá!” tiểu hài tử Lưu Sưởng Thanh thiên tính lộ rõ, “Vậy Thanh nhi cảm tạ Hoàng thúc trước!”

Lưu Húc và Lưu Lăng là hai vị hoàng tử xuất sắc nhất, chí đều ở ngôi vị Thái tử, mà Hoàng đế đối với ngôi vị Thái tử này còn suy tính, con nối dõi cũng là nguyên nhân rất quan trọng.

Tần Vương phi khó sinh mà chết, Lưu Húc sợ Lưu Lăng nhìn thấy Thế tử sẽ nhớ tới chuyện thương tâm, cho nên đã để Lưu Sưởng Thanh đi ra chỗ khác, hai người đàm luận chuyện khác, chưa từng liếc mắt Mạc Tử Ngọc một cái.

Mà Lưu Sưởng Thanh lại chạy tới cùng hai vị Vương gia nói chuyện công phu, Mị Tử nhìn một cái rồi đi đến bên người Mạc Tử Ngọc, nhỏ giọng nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, không ngờ ngươi sẽ đến khu vực săn bắn. Mới vừa rồi trong mắt ngươi có sát khí.”

Mạc Tử Ngọc đôi mắt mị đi một chút, làm bộ nghe không hiểu: “Cái gì sát khí?”

“Ta cũng không phải Lưu Sưởng Thanh, ta không phải tiểu hài tử, ngươi không lừa được ta, vừa rồi rõ ràng là ta nhìn thấy, nếu không phải do ta ra tay mau, mũi tên kia của ngươi chỉ sợ đã bắn ra.” Mị Tử cười cười lại nói, “Đem theo cung nhỏ này cùng lắm là đi chơi, chỉ bắn thỏ con thì không sao, nhưng bắn không chết người. Nhưng nếu làm Ngũ hoàng tử bịt hương chỉ sợ sẽ bị ngũ mã phanh thây, ta vừa rồi là cứu ngươi một mạng! Nhưng vừa rồi ngươi rốt cuộc là muốn bắn Kỳ Vương hay Tần Vương?”

“Ta biết ngươi đang nói cái gì!” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Nam Sở Thế tử chỉ sợ những ngày ở Bắc Hạ quá nhàm chán, sức tưởng tượng cũng phong phú lên!”

“Quá khen, thật đúng là không biết lòng tốt của người ta!” Mị Tử nhìn thoáng qua bóng dáng hai vị Vương gia rời đi, lại nói, “Mặc kệ là ngươi có sát ý với ai trong hai người bọn họ, ta khuyên ngươi vẫn nên thu hồi lại, bọn họ không phải là người mà ngươi có thể chạm vào!”

“Thế tử vẫn nên tự quản tốt chính mình đi.” Mạc Tử Ngọc lấy lại cung trên tay hắn, “Chuyện của người khác, không nên quản nhiều!”

Mạc Tử Ngọc đương nhiên không có hứng thú đi theo Lưu Sưởng Thanh cùng nhau bắn mấy con thỏ, thừa dịp Lưu Sưởng Thanh bắn trúng con thỏ, lúc vô cùng vui vẻ đi nhặt, nàng nhân cơ hội trốn đi.

Nếu đã tới đây, hay có cơ hội có thể tìm Lưu Lăng để tả thù, hoặc khiến cho Lưu Lăng khắc sâu ấn tượng về mình.

Nàng trèo lên ngựa của Lưu Sưởng Thanh, lén đi tới khu vực săn bắn bên kia, “chiến trường” của các vương tôn quý tộc, nàng muốn tìm kiếm tung tích của hai người họ.

Đi được hơn nửa canh giờ, đột nhiên một con báo nhảy ra khiến cho con ngựa sợ hãi, chạy như điên một hồi lâu, Mạc Tử Ngọc thật vất vả trấn an lại con ngựa, ngước mắt lên nhìn phát hiện bóng dáng của Lưu Lăng, nhưng bên người hắn không chỉ đem theo hai hộ vệ, mà còn mang theo một nam tử choàng áo choàng đen.

Nam tử này Mạc Tử Ngọc một chút cũng không xa lạ, hắn từng ở trong quân đội của phụ huynh một thời gian, ngự thú thuật của mình là đi theo hắn học.

Nhưng, 5 năm trước hắn đã rời khỏi quân doanh đu ngao du thiên hạ, sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn ở cạnh Lưu Lăng?

Nàng cắn môi nhẹ, không khỏi nhớ tới lời Mị Tử nói, Lưu Lăng bên người đầy cao thủ, mình chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói báo thù, đến tới gần hắn cũng không thể!

Con ngựa đột nhiên hí vang một tiếng, Mạc Tử Ngọc vội vàng trấn an, lại cũng bại lộ hành tung của mình.

“Người nào!” Lưu Lăng quát một tiếng.

Thị vệ bên người hắn lập tức hành động, cưỡi ngựa vây quanh tả hữu* của Mạc Tử Ngọc, một tay kéo nàng từ trên ngựa kéo xuống, đưa tới trước mặt Lưu Lăng.

(*) trái phải.

“Ngươi là ai?” Lưu Lăng từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi.

“Đứng dậy là người Kỳ Vương phủ, chỉ là con ngựa bị chấn kinh, bất giác tách ra từ phía Thế tử, lại không tìm được phương hướng, đánh bậy vạ chạy đến đây, gặp phải Vương gia, thật đáng chết!” Mạc Tử Ngọc rũ mắt nói.

“Người ở Kỳ Vương phủ?” Lưu Lăng hơi hơi nâng mi, “Ta nghe nói Nhị ca nạp một vị Thất phu nhân, xuất thân là thị nữ, có phải là ngươi không? Hắn thế mà đêm ngươi đến chỗ này, nói vậy cũng là rất yêu thương ngươi!”

“Thiếp thân là năn nỉ Thế tử, để Thế tử mang đến để mở rộng tầm mắt.” Mạc Tử Ngọc nói, “Trước mắt tách ra khỏi Thế tử, hẳn Thế tử cũng rất lo lắng, mong Vương gia cho phép thiếp thân cáo lui đi trước!”

Lưu Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Tử Ngọc, cũng không nói chuyện, mới thuận miệng lạnh lùng mở miệng nói: “Nhị ca ánh mắt càng ngày càng vô dụng, mặt hàng như vậy cũng có thể xem qua!”

Mạc Tử Ngọc cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng trào phúng nói: “Nghe nói Liên Hoa phu nhân của Tần Vương cũng xuất thân là tỳ nữ, Tần Vương không phải cũng coi nàng như trân bảo sao?”

“Làm càn!” Lưu Lăng tức giận, lạnh giọng quát, chuyện không thể chịu đựng được là có người lấy nữ nhân hắn yêu nhất nói về chuyện xuất thân này, huống hồ lại được nói ra từ một tiện tì.

Đang nói chuyện, roi ngựa trên tay hắn hướng tới Mạc Tử Ngọc quất qua.

Quả nhiên đây mới là ngươi uy hiếp sao? Liền ít nhất phong độ đều không rảnh lo!

Mạc Tử Ngọc trong lòng không sợ, thậm chí còn muốn cười, nhắm mắt lại, nghênh đón đau nhức đã đến.

Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến, bên tai truyền đến một tiếng giòn tan trào phúng: “Tần Vương bắt đầu đánh nữ nhân từ khi nào? Huống hồ nàng nói cũng không sai, Liên Hoa đúng là thị nữ ở Mạc phủ, cũng thật sự là được Vương gia coi như trân bảo. Vương gia nếu không để bụng thân thế của Liên Hoa, vậy việc gì phải sợ người ta nói cái gì, Vương gia tức giận như thế, chỉ sợ người để ý nhất lại chính là Vương gia đi!”

Mạc Tử Ngọc trợn mắt liếc mắt một cái, lại thấy Lưu Dao quận chúa, trong lòng không khỏi vui sướng không thôi.

Nàng lớn lên cùng Lưu Dao từ nhỏ, cảm tình cực tốt, đã sớm coi nhau như chị em ruột!

Chỉ là bạn cũ gặp lại, bản thân lại không thể tương nhận cùng nàng.

Nàng chỉ biết Mạc Tử Ngọc đã chết, hiện tại Mạc Tử Ngọc cũng chỉ là một u hồn mà thôi.

Mạc Tử Ngọc hối hận lúc trước không nghe Lưu Dao khuyên nhủ, đề phòng nhiều hơn với Liên Hoa, nếu lúc trước đem lời nói của nàng để ở trong lòng, hôm nay bi kịch này cũng sẽ không xảy ra?

“Quận chúa, ta đã cảnh cáo ngươi một lần, để ngươi nói chuyện tự trọng một chút!” Lưu Lăng trong lạnh lẽo trong mắt càng tăng lên, cắn răng nói.

“Như thế nào? Chả lẽ ngươi ngay cả ta cũng muốn đánh?” Lưu dao buông roi của Triệu Lăng ra, “Ngươi đánh là được, còn có thể hại chết thê tử và nhi tử, còn có chuyện gì làm không được?”

“Hỗn đản!” Lưu Lăng quát mắng, “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn làm bẩn trong sạch của bổn vương, bổn vương quyết không khinh tha! Quận chúa, phụ vương ngươi tuổi tác đã cao, là lúc nên dưỡng thọ, quận chúa cũng không hy vọng lão nhân gia còn phải đi ra ngoài chinh chiến ở chiến trường đi?”

“Ngươi!” Lưu Dao cắn môi, kéo cánh tay Mạc Tử Ngọc, xoay người bước nhanh rời đi.

Người bên người Lưu Lăng cũng khuyên nhủ: “Vương gia, chúng ta hôm nay còn có chính sự, không cần so đo này nọ với nữ tử. Chờ sau khi thành xông, thu thập bọ họ sau cũng không muộn.”

Lưu Lăng nhớ tới mình lát nữa còn có một chuyện cực kì quan trọng cần phải làm, đem lửa giận trong lòng nén lại, quất roi ngựa rời đi.

Đi một hôi lâu, Lưu Dao mới buông Mạc Tử Ngọc ra, nhàn nhạt nói: “Tần Vương chắc chắn sẽ không đuổi tới, ngươi đi đi.”

“Đa tạ.”

“Không cần cảm tạ ta, ta không phải là cứu ngươi, chỉ đơn giản là không thích nhìn thấy tên Tần Vương kia thôi.” Lưu Dao nhàn nhạt nói, “Còn câu nói chống đối Tần Vương của ngươi vừa rồi, nghe thật hả giận.”

Hộ vệ Lưu Dao dắt ngựa tới, nàng cưỡi ngựa rời đi.

Mạc Tử Ngọc không còn ngựa nữa, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, đi chưa được vài bước, đã nhìn thấy Lưu Húc cưỡi ngựa đứng chờ, còn chưa đi vào, đã nghe hắn trào phúng nói: “Bản lĩnh của ngươi thật ra cũng không nhỏ, không hề có năng lực tự bảo vệ mình, còn dám chống đối với Tần Vương! Là do Kỳ Vương ta không có quy củ, để ngươi dám vô pháp vô thiên như thế?”

“Ý của Vương gia là nếu thiếp thân có năng lực tự bảo vệ mình, liền có thể tùy ý chống đối Tần Vương?” Mạc Tử Ngọc nhướng mày hỏi, “Còn nữa, mặc kệ thiếp thân bị nhũ nhục ra sao, đương nhiên là không dám chống đối Tần Vương, nhưng thiếp thân cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bậy Vương gia sao? Tục ngữ có nói, nhất dạ phu thê bách nhật ân, thiếp thân nghe không được người ngoài nói nửa câu không phải với Vương gia, nhưng Vương gia nhìn thấy thiếp thân vừa rồi bị đánh cũng đâu có ngăn cản đâu!”

Lưu Húc vui vẻ: “Bổn vương có một câu, ngươi thì có vô số câu đang chờ bổn vương. Bổn vương cũng là hy vọng ngươi có thể thức thời thôi, rốt cuộc miệng lưỡi của ngươi cũng cực nhanh, roi kia quất xuống không lưu tình. Sao ngươi lại tới đây?”

“Thiếp thân bị tách ra khỏi Thế tử, lại không biết đường đi, nên bất tri bất giác đi đến nơi này.”

“Đi lạc?” Lưu Húc nửa tin nửa ngờ, “Không phải là khó quên nên tới tìm bổn vương sao?”

“Vương gia nói đìa, nơi này nguy hiểm như thế, thiếp thân tới tìm Vương gia làm gì?” Mạc Tử Ngọc đương nhiên sẽ không thừa nhận mấy cái tâm tư nhỏ của mình.

“Ngươi còn biết nguy hiểm!” Lưu Húc mắng, “Bổn vương đưa ngươi đi ra ngoài, lại lỗ mãng như vậy, nhưng không ai giúp ngươi.”

Nói xong, Lưu Húc dẫn đường ở phía trước, chưa từng mời Mạc Tử Ngọc cưỡi ngựa cùng, cũng chưa từng xuống ngựa đi cùng nàng một đoạn đường.

Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên truyền đến một ít chấn động khác thường, Lưu Húc dừng ngựa lại, mày nhăn sâu lại, vội vàng duỗi tay chụp lấy người theo sau, bế Mạc Tử Ngọc lên ngựa.

Hiện tại lúc này Mạc Tử Ngọc tuy ở trong lòng ngực Lưu Húc, nhưng cũng không liên tưởng đến mấy cái phong hoa tuyết nguyệt, trong đầu nàng chỉ có hai chữ, “Nguy hiểm”!
Bình Luận (0)
Comment