Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 8

Buổi chiều ánh mặt trời trở nên lười biếng, mọi người ở Thu Thủy Uyển cũng tạm nghỉ ngơi, viện này cuối cùng cũng thanh tĩnh lại.

“Lưu ma ma, thân thể thế nào rồi?” Bào nhị tức phụ bưng một chén canh gà đi vào, “Mới ra nồi, cho bà bồi bổ thân thể!”

“Cũng còn ngươi còn nhớ thương ta, không giống những người vô lương tâm kia, trước kia không thiếu chỗ tốt của ta, lúc này xảy ra chuyện lại không thấy một ai!” Lưu ma ma rầm rì bò dậy, bưng bát canh gà lên uống.

“Trước kia khi ta còn ở trong viện của Nhị phu nhân, không thiếu được đến ngươi chiếu cố, nào dám quên?” Bào nhị tức phụ dường như lấy lòng cười cười, “Bà đối với Nhị phu nhân trung thành và tận tâm, Nhị phu nhân cũng không rời đi bà, kêu bà tới Thu Thủy Uyển, nói vậy là có mục đích khác đi?”

Bào nhị tức phụ trước kia ở chỗ Dương thị đương quá kém, bởi vì tay chân không sạch sẽ nên bị đuổi đi, tới chỗ nào là đều không an phận, nếu không phải nam nhân của bà ta ở Vương phủ còn dùng được, đã sớm bị đuổi đi, trước mắt tuy bị nhét vào Thu Thủy Uyển, trong lòng cũng sốt ruột trở lại chỗ Dương thị đi.

“Ngươi cũng là người thông thấu!” Lưu ma ma lạnh lùng cười cười, “Tiểu tiện nhân Khương Liễu kia đánh vào thể diện của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân nuốt trôi cục tức này? Chỉ cần ngươi có thể giúp nàng ta xử lý cục tức này, còn sầu không thể đủ trở về?”

Bào nhị tức phụ con ngươi lay chuyển: “Vậy đến lúc đó Lưu ma ma ở trước mặt Nhị phu nhân nói tốt dùm ta vài câu!”

“Ta da dày thịt béo đánh mấy cái cũng không sao, ném mặt già cũng không quan trọng, tiểu nhân kia ngàn vạn không nên làm hại con của ta, ta há có thể để nó tiêu dao sung sướng?” Lưu ma ma ánh mắt oán độc nghiến răng nói, “Tiểu tiện nhân ở Vương phủ không có căn cơ, ở trước mặt Vương gia không có sủng ái gì, chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, nó đừng mơ tưởng có ngày lành!”

Sau lúc ngủ trưa, Mạc Tử Ngọc đứng dậy đơn giản chải đầu rửa mặt một chút, mang theo Hồng Tiêu và Lục Tiếu đi thỉnh an Vương phi. Vương phi vì cớ thân thể không dễ chịu, nên chuyện thỉnh an sớm chiều này, thì miễn đi.

Vẫn là Thu Đồng canh giữ ở cửa, nói Vương phi đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, tuy nhiên vẫn không cho Mạc Tử Ngọc đi vào, nhưng ngữ khí so với trước kia hiền lành hơn nhiều.

“Vương phi sao lại vẫn không muốn thấy cô nương?” Lục Tiếu nghi hoặc thầm nói, lần trước cô nương giúp giải vây cho Vương phi, Vương phi hẳn nên thận cận cùng cô nương một chút chứ, sao giờ vẫn xa cách như thế?

“Đó là bởi vì Vương phi là một người thông minh.” Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười, cũng không để ý, phe phẩy cây quạt thong dong rời đi.

Thu Đồng thấy Thất phu nhân lúc này ngoan ngoãn đi, trong lòng không còn buồn bực, nước nhanh trở về, bẩm báo cho Vương phi: “Người đi rồi. Nô tỳ thấy Thất phu nhân giống như thông suốt, không giống đồ vô dụng, nàng đã có lòng thân cận, Vương phi có thể lưu lại, nói không chừng tương lai có thể có tác dụng!”

“Nha đầu này không phải là đèn cạn dầu, mặt mày cũng tinh tế, nếu thông minh chút, được Vương gia sủng ái là chuyện sớm hay muộn. Nếu bây giờ ta cùng nàng thân cận quá, Nhị phu nhân và Tam phu nhân còn nghĩ ta phải dùng nàng để phân sủng, ta không nghĩ tranh với các nàng lâu rồi, hà tất phải làm cho bọn họ ghi hận. Hiện giờ Nhị phu nhân trong trong Vương phủ độc tú, tự nhiên có người muốn mượn sức nha đầu kia, chúng ta chỉ lo bàng quang là được!”

Thu Đồng thở dài: “Vương gia để Vương phi cùng Nhị phu nhân cùng nhau cấm Vương phủ đánh bạc, hiện giờ chỗ Nhị phu nhân đang rất hấp tấp, Vương phi lại chậm chạp không động thủ, này không phải là để cho nàng chiếm tiên cơ trước, quyền bính này thả ram sau này khó có thể thu lại! Nói câu này tuy là đại bất kính, nhưng sau này Vương phi chỉ có danh nghĩa là Vương phi, còn nữ chủ tử của Kỳ Vương này chính là Nhị phu nhân!”

Vương phi nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, trên mặt lộ ra một mạt ưu sắc, “Vương gia của chúng ta muốn hư cấu ta, lúc này ta chỉ có thể làm theo ý của hắn, làm cùng thế vô tranh người, ai làm ta phụ huynh không ai gia tranh đua đâu! Nhị phu nhân muốn làm nổi bật, thả làm nàng ra chính là, nàng nổi bật càng thịnh, tam phu nhân liền càng là sốt ruột!”

Mạc Tử Ngọc vẫn chưa trực tiếp thu hồi Thu Thủy Uyển, mà là đi bộ ở Vương phủ, tùy rằng Kỳ Vương đối với nàng có chút ấn tượng, rốt cuộc không phải rất quen thuộc, nàng tuy rằng có chút ấn tượng với Kỳ vương phủ, cần phải mau chóng làm quen với nơi này.

Mới vừa đi được một canh giờ, Lục Tiếu hai chân mềm nhũn ra, oán giận nói: “Cô nương rốt cuộc là muốn đi đến chỗ nào?”

“Tùy tiện đi một chút thôi, hoạt động nhiều một chút, cũng có thể thông kinh lung lay, cường thân kiện thể lên!” Mạc Tử Ngọc khẽ cười nói, “Nếu ngươi mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút là được.”

Phía trước có tiếng nước róc rách, theo tiếng mà đi, đến khi đến nơi, là một dòng suối nhỏ.

Mạc Tử Ngọc thấy bốn bề vắng lặng, liền cời giày vớ, đến chỗ nước.

Nàng kiếp trước là danh môn đích nữ, phụ huynh đều là người không câu nệ tiểu tiết, lại theo sư phụ nếm bách thảo vân du tứ phương, cho nên có chút không để quy củ ở trong lòng, tính tình có phần tùy tính tiêu sái.

Lục Tiếu với Hồng Tiêu mệt mỏi, tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, ngủ gật gà.

Ngay lúc này, một đạo vũ tiễn đột nhiên xẹt qua bên tai Mạc Tử Ngọc, thẳng tắp ghim vào phía sau thân cây.

Nàng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, nghe được có tiếng bước chân truyền đến, nàng vội vàng đi giày vớ lại.

Mới vừa đi lại một cái vớ, một đạo thân ảnh màu trắng lóe lên lại đây, hắn nhìn thân ảnh Mạc Tử Ngọc có chút thất thần, nhìn bộ dáng nàng luống cuống tay chân thì âm thầm bật cười, lại thấy một chân nàng lộ ra bên ngoài, vội vàng xoay người, nói: “Ngươi đừng có gấp, ta không xem!”

Lục Tiếu và Hồng Tiêu vội vàng hầu hạ Mạc Tử Ngọc đi giày vớ vào, sửa sang lại quần áo.

Lúc này Mạc Tử Ngọc tìm một cục đá rồi ngồi xuống, trầm mặt hỏi: “Ngươi là người phương nào? Nơi này là nội viện của Kỳ Vương phủ, nam nhân không được đi vào, ngươi tự mình xông vào phạm phải tội gì!”

“Ta cũng không biết ở đây có người, là ta đường đột!” Người đến là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một bộ bạch y, mặt như quan ngọc, lại mang theo vài phần hiệp khí cùng khí phách thiếu niên, trên đầu hơi hơi chảy ra mấy viên mồ hôi trong suốt, thập phần xin lỗi nói, “Xin lỗi.”

Hắn nói xong liền đi qua Mạc Tử Ngọc, Mạc Tử Ngọc sửng sốt, thần thái điềm đạm trên mặt giữ không được, lạnh giọng quát: “Đứng lại, làm càn!”

Thiếu niên cười cười, duỗi tay ra thân cây sau lưng Mạc Tử Ngọc rút ra cây tên, thần sắc ôn nhu nói: “Thứ này không có mắt, mới vừa rồi dọa đến cô rồi?”

“Ngươi không chỉ xông vô nội viện, còn mang theo binh khí, chẳng lẽ là thích khách?” Mạc Tử Ngọc cau mày, “Rõ như ban ngày, thật to gan!”

“Nếu ta là thích khách, cô bây giờ cùng hai tỳ nữ đã sớm đi đời nhà ma!” thiếu niên nhoẻn miệng cười, “Cô là ai vậy, mấy vị phu nhân ở Vương phủ ta đều gặp qua, nhưng chưa chừa gặp qua cô?”

“Mị Tử ca ca!” một giọng trẻ con non nớt truyền đến

“Ta ở đây!” thiếu niên đáp lại nói, “Lại đây đi.”

Mị Tử?

Mạc Tử Ngọc trầm mắt suy nghĩ một chút, đây không phải là người bên Nam Sở sao?

Năm đó Bắc Hạ cùng Nam Sở khai chiến, Nam Sở cầu hòa, tặng một vị Hoàng tử tới đế đô Bắc Hạ, khi đó là huynh trưởng hộ tống hắn nhập kinh, chính mình cũng từng gặp mặt hắn một lần, nghĩ lại cũng đã là chuyện 6 năm trước, vị nhược chất thiếu niên năm đó giờ đã trở thành một vị công tử nhẹ nhàng.

Lưu Sưởng Thanh cầm trên tay tay một trương bạc cung, chạy chậm lại đây, thở hổn hển hỏi: “Mị Tử ca ca sao lại chạy đến nơi này, báo hại ta đi tìm!”

“Còn không phải chuyện tốt do đệ làm, đệ bắn tên suýt chút nữa bị thương cũng chẳng biết?” Mị Tử cười nói, ngôn ngữ có chút ý trách cứ.

“Là Thất phu nhân!” Lưu Sưởng Thanh ôm quyền hành lễ, “Mới vừa rồi thiếu chút nữa làm bị thương ân nhân, thật là tội đáng chết vạn lần!”

“Ta không sao, ngươi cũng không cần tự trách.” Mạc Tử Ngọc quạt cây quạt nói, “Các ngươi tập bắn tên ở đây?”

“Ở đế đô không ai có thể bắn tên giỏi như Mị Tử ca ca, phụ vương để ta cùng hắn học bắn tên.” Lưu Sưởng Thanh đắc ý nói, “Đã học nhiều ngày tài bắn cũng của ta tiến bộ rất tốt, phụ vương còn khen ta đấy!”

“Thất phu nhân?” Mị Tử nhìn Mạc Tử Ngọc nhiều lên vài phần, “Sao ta không biết Kỳ Vương phủ còn có một vị Thất phu nhân nhỉ?”

“Chưa từng thượng ngọc điệp, gánh không nổi một tiếng phu nhân này, khiến Mị công tử chê cười.” Mạc Tử Ngọc rũ mắt nói, “Nếu Thế tử và Mị công tử đang ở đây luyện tập bắn cung, ta cũng không tiện quấy rầy, cáo từ trước.”

Dứt lời, Mạc Tử Ngọc mang theo Lục Tiếu và Hồng Tiêu nhanh rời đi.

“Ai, nhìn cái gì mà nhìn, đó chính là nữ phân của Phụ vương!” Lưu Sưởng Thanh thấy ánh mắt của Mị Tử lưu lại ở bóng dáng Mạc Tử Ngọc, rất là không vui nói.

“Cái đầu nhỏ bằng hạt dưa của ngươi cứ tưởng tượng không đâu!” Mị Tử cười cười nói, “Ta chỉ cảm thấy nàng..... có chút giống một cố nhân của ta thôi!”

“Người đó là ai?” Lưu Sưởng Thanh nghiêng đầu hỏi.

“Đã hương tiêu ngọc vẫn*.” Mị Tử khóe miệng nổi lên một mạt cười khổ, thần sắc có chút có chút thống khổ, “Nàng chưa chắc sẽ còn nhớ rõ ta như vậy đâu!”

Mới vừa hồi tưởng chuyện vừa rồi, Mạc Tử Ngọc còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, mới vừa rồi sự tình nếu là kêu người khác nhìn đi, thật là khó lòng giãi bày.

Xem ra bản thân đúng là không thể chậm trễ, nơi này không phải là Tướng quân phủ, là Kỳ Vương phủ, bản thân cũng không phải là con vợ cả đại tiểu thư, mà là một tiểu thiếp không được sủng ải, một bước hành sự cũng không được xảy ra sơ xuất, nếu bị người ta nắm được nhược điểm, lại khó xoay người.

Mới vừa vòng qua một cái tiểu đạo, một bóng người từ bóng ma chỗ đi ra, Mạc Tử Ngọc sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau vài bước, nhìn chăm chú nhìn lên, người này thế nhưng là Lưu Húc.

Lưu Húc ăn mặc một thân trường bào màu nguyệt bạch, có vẻ càng thêm vẻ tự phụ tuấn tú, con ngươi hơi hơi híp hẹp dài, đoán không ra ý nghĩ của hắn.

“Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Mạc Tử Ngọc vội vàng cúi người hành lễ, “Thiếp thân vừa rồi thất thố, khiến Vương gia chê cười.”

“Ngươi thất thố cũng không phải một hai lần.” Lưu Húc nhàn nhạt nói, “Mới vừa rồi mũi tên vụt thoáng qua bổn vương thấy mặt ngươi không đổi sắc, sao bây giờ gặp được bổn vương lại cả kinh bị bổn vương dọa?”

Chuyện vừa rồi hắn đều thấy được?

Mạc Tử Ngọc trong lòng giật mình, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Thiếp thân thật sự là có thất thể thống, thỉnh Vương gia thứ tội.”

“Bất quá là biểu lộ thiên tính thôi, có tội gì, đứng lên đi.” Lưu Húc nhợt nhạt cười, ánh mắt nhu hòa lên rất nhiều, nhìn Mạc Tử Ngọc, duỗi tay đỡ cánh tay Mạc Tử Ngọc, “Ngươi lớn lên ở dân gian, thiên tính không có quy củ câu thúc nhiều như vậy, ở đây nhiều quy củ, liền giống như rối gỗ, đeo lên cho một một cái bao bộ dáng, mỗi người đều giống nhau, nơi nào tới thú vị?”

Lưu Húc tay thực lạnh, còn có một tia hơi ấm nhỏ, Mạc Tử Ngọc chỉ cảm thấy cánh tay bị hắn đụng tới làn da có chút tê dại, nàng hơi hơi ngước mắt, ánh mắt doanh doanh nhìn hắn, kinh hỉ lại thẹn khép hỏi: “Vương gia không trách tội thiếp thân?”

Lưu Húc thu hồi tay, xụ mặt nói: “Bổn vương tuy rằng thưởng thức dân gian dã thí trên người ngươi, bất quá thể thống lại cũng muốn chiếu cố, việc này nhưng một không nhưng hai.”

“Thiếp thân nhớ kỹ, sẽ không làm ra chuyện không thể thống, ta Vương gia khoan hồng độ lượng.” Mạc Tử Ngọc rũ mắt hành lễ, ánh mắt nhìn vân đế giày Lưu Húc, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, hôm nay thật ra đánh bậy đánh bạ, lại để lại một ấn tượng đặc biệt cho Lưu Húc, nghĩ đến nếu nàng muốn đi vào trong lòng, đương nhiên phải dùng một chút thủ đoạn mới có thể.

Ngày xưa thấy nha đầu này õng à õng ẹo tạo dáng câu dẫn, hôm nay thái độ tiến độ rõ ràng, khiến cho Lưu Húc cảm thấy trong lòng có vài phần mới mẻ, chẳng lẽ có thay đổi đa dạng? Rốt cuộc vẫn là thông minh một hồi, hắn hơi hơi dừng một chút, nói: “Buổi tối, Bổn Vương tới Thu Thủy Uyển ăn cơm.”
Bình Luận (0)
Comment