Thu Phong Sinh Vị Thủy

Chương 42

Chủ đề: Thu Phong Sinh Vị Thủy! Hiểu thì vào!!

Lầu chính: Vì thế, LZ đã bỏ lỡ đến cầu ghi âm QAQ

1L: Chả hiểu lâu chủ đang nói cái gì?

2L: Đại ca không tốt _(:3″ ∠)_ Thì ra Phong Thủy đã thành quá khứ rồi sao!!!

3L: Aaaaaaaaaaaaaa~!!!! Sao có thể là quá khứ!!!! Phong Thủy!!!!! Đây là đã hòa hảo rồi đi!!!!!

4L: Phong Thủy???? Chính là CP đầu tiên của giới võng phối trong truyền thuyết!!? ヾ(≥O≤)〃 ngao ~

15L: Phong Thủy đã đoàn tụ rồi đi ┭┮﹏┭┮ âm thầm mê 6 năm rồi, cuối cùng tôi cũng chờ được rồi …..

20L: Thì ra tối hôm qua tôi thật sự không có nghe sai sao……

26L: Có ai đến giải đáp được không? Phong Thủy làm sao vậy? Quần chúng vây xem tỏ vẻ sốt ruột ……

37L: Đi nghe ghi âm phòng YY của Lưu Thủy Bất Ngữ đi!

111L: Tôi đến giải đáp cho, tối hôm qua, Lưu Thủy Bất Ngữ sama ở phòng YY nói chuyện ca hát với fan, trong lúc đó đột nhiên có một người đàn ông thần bí đứng sau lưng hỏi Bất Ngữ sama có đói bụng hay không, nói muốn làm bữa khuya cho cậu ấy. Ngữ khí rất ôn nhu săn sóc có đúng hay không! Tuy rằng chỉ có vài giây, thanh âm cũng cách khá xa, nhưng giọng nói đó thật sự rất quen thuộc, tôi cảm thấy đó chính là Tùy Phong đại thần┭┮﹏┭┮

120L: Tối hôm qua tuyệt đối là thanh âm của Tùy Phong Nhập Dạ!! Là fan NC, tôi nhất định sẽ không nghe lầm đâu! Tùy Phong là thần tượng mà tôi đã mê 6 năm rồi┭┮﹏┭┮

150L: Phong Thủy ┭┮﹏┭┮ đã nhiều năm trôi qua, quả nhiên hòa thuận rồi. Tôi chỉ biết nhất định là đã hòa thuận rồi.

200L: Tôi năm ngoái mới thích Phong Thủy, hai người đều là thần tượng của tôi. Từng bị chuyện của họ ngược đến tim đau thắt, tối hôm qua lúc nghe được thanh âm của Tùy Phong đại thần liền khóc luôn, thật sự rất vui, hòa thuận thật tốt, chúc phúc cho bọn họ.

222L Mỗ Ta Thủ: Ha ha ha, tôi lập tức viết tiếp kết cục của mấy bộ đồng nghiệp văn Phong Thủy lúc trước bị tôi drop đây! Ha ha ha ha.

223L: Đại đại cuối cùng cũng không drop nữa rồi QAQ tuy rằng ngài hay viết BE nhưng lần này chân nhân đều HE rồi, vì thế cầu nhất định phải HE!

300L: Trước kia trong lầu CP còn có một vị đã tốt nghiệp nói nếu Phong Thủy HE thì sẽ ăn luôn bàn phím, cô còn ở đây không “_”

301L: Yếu ớt giơ móng, tôi còn đây, có thể, có thể thu hồi lại câu nói trước kia của không be “_” kỳ thật tôi lúc trước đã trộm quay lại xin tài liệu, chính là lúc hai người follow weibo của nhau đó XDDD

333L: ヾ(≥O≤)〃 ngao ~ Weibo của Phong Thủy đã follow lẫn nhau rồi ~

350L: ヾ(≥O≤)〃 ngao ~ Hai người tuyệt đối là hòa hảo rồi ~

370L: ヾ(≥O≤)〃 ngao ~ Hại vị sama nhất định sẽ không chia xa nữa.

400L: ヾ(≥O≤)〃 ngao ~ Tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi.

448L Lâu chủ: Các người là một đám độc ác ┭┮﹏┭┮ Lâu chủ là tới cầu ghi âm mà, các người hàn huyên lâu như vậy, sao không ai cho tôi một cái QAQ cầu ghi âm mà!!

Khi mà nhóm fan trên diễn đàn võng phối đang uống máu gà kích động comment, thì hai vị chính chủ lại đang bận một chuyện khác.

Hôm nay là thứ sáu, từ sáng Tiêu Lâm đã nói tan làm sẽ đi đón Quý Lâm.

Hiện tại Quý Lâm đang dạy học sinh tiểu học lớp hai. Mỗi ngày đều sau khi tan học đều phải đứng ở cửa chờ bố mẹ của học sinh đến đón hết các em rồi mới được về. Cho nên đợi Tiêu Lâm tan làm xong ghé qua thì vừa vặn.

Tiêu Lâm xuống xe, từ xa đã thấy Quý Lâm đang đứng ở cổng trường gọi điện thoại. Anh đi qua vừa lúc Quý Lâm tắt máy.

“Anh đến rồi.” Quý Lâm ngẩng đầu liền thấy Tiêu Lâm.

“Ừa, mình đi thôi?”

“Trước tiên anh đưa em đến bệnh viện một chuyến đã.”

“Em không thoải mái sao?” Tiêu Lâm vừa nghe thấy Quý Lâm muốn đến bệnh viện, cả người đều khẩn trương hẳn lên.

“Không phải em, là Tiểu Văn.” Dứt lời, Quý Lâm nghiêng đầu nhìn Tiểu Văn đứng bên cạnh.

Lúc này Tiêu Lâm mới phát hiện thì ra bên người Quý Lâm còn có một cô nhóc tóc tết hai bên. Cô bé đeo trên lưng một cái ba lo màu đỏ, ngửa đầu chớp mắt nhìn Tiêu Lâm, một bộ khờ dại vô tội.

Tiêu Lâm cúi người, nhỏ giọng nói với Tiểu Văn, “Cô bạn nhỏ, cháu muốn đến bệnh viện? Chú đưa cháu đi.”

Thấy người xa lạ đang nói chuyện với mình, Tiểu Văn nép về phía Quý Lâm một chút, sau đó hơi sợ hãi gọi cậu, “Thầy Quý …..”

Quý Lâm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Đừng sợ, chú này là bạn của thầy, không phải người xấu. Chờ chút nữa để chú đưa trò đến chỗ mẹ được không?”

Tiểu Văn lắc đầu quầy quậy.

“Thầy sẽ đi cùng trò mà.”

Lúc này Tiểu Văn mới chịu gật nhẹ cái đầu, “Thầy phải đi cùng em.”

Quý Lâm đẩy nhẹ Tiêu Lâm một cái, cố ý nói, “Chú này, vẻ mặt của chú quá hung dữ, dọa các bạn nhỏ sợ rồi.”

Tiêu Lâm cười bất đắc dĩ, sờ soạng mặt mình một phen, “Bộ dạng của anh không dọa người chứ?”

Do đó ba người cùng hướng về phía bệnh viện, xuất phát. Trước lúc lái xe, Tiêu Lâm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bảo Quý Lâm cùng Tiểu Văn chờ anh một chút.

Mười phút sau, Tiêu Lâm ôm chặt một con chó bông lông xù và một con búp bê babier quay lại, trên tay còn có thêm một núi đồ ăn vặt.

Quý Lâm nhịn cười nhìn bộ dáng hiện tại của Tiêu Lâm, rất muốn lấy điện thoại chụp cho anh xem.

Tiêu Lâm bày vẻ mặt mù mịt nhìn Quý Lâm đang rất vui vẻ, sau đó anh đưa đống đồ này cho Tiểu Văn, “Tiểu Văn ngoan, chú tặng cho con.”

Tiểu Văn vừa vươn tay đã rụt trở về, quay đầu nhìn Quý Lâm, “Thầy ơi, em có thể nhận không ạ?”

Quý Lâm gật đầu, Tiểu Văn liền cao hứng không thôi, nhận lấy, “Cảm ơn chú.”

“Không cần cảm ơn.”

Tâm tình Tiêu Lâm rất vui, khởi động ô tô.

“Bố mẹ cô bé sao không đến đón?” Tiêu Lâm hỏi Quý Lâm về chuyện của Tiểu Văn.

“Vừa rồi mẹ cô bé mới gọi cho em nói ông nội Tiểu Văn đột nhiên bị ngã, mẹ cô bé đưa người đến bệnh viên, bận không thoát thân ra được, bố lại đang công tác bên ngoài. Vừa lúc em không bận gì nên đã nói sẽ giúp cô ấy đưa Tiểu Văn đến.”

“Mẹ cô bé không sợ em bắt cóc con mình hả?” Tiêu Lâm cười, đùa giỡn Quý Lâm.

“Anh cho rằng ai cũng có bộ dạng giống người xấu như anh sao.” Quý Lâm lập tức phản kích.

“Anh nào có.” Tiêu Lâm cảm thấy thật uất ức, anh sao có thể giống người xấu được.

“Vừa rồi anh còn dọa Tiểu Văn sợ.” Quý Lâm nhắc lại chuyện vừa rồi.

“……….” Tiêu Lâm không nói được gì.

Lúc này Tiểu Văn đột nhiên mở miệng, “Bởi vì thầy đã từng nói không được đi với người lạ.”

Nghe xong, hai người đồng thời nở nụ cười, chỉ có Tiểu Văn còn mờ mịt nhìn thầy cùng chú, “Thầy, em nói sai rồi sao? Nhưng chính là thầy nói vậy mà.”

“Không có, không có, Tiểu Văn nói rất đúng, nhớ rõ về sau cũng không được đi cùng người lạ đâu đấy.”

Tiểu Văn nghe lời gật đầu.

Tiểu Văn là một cô bé tương đối hướng nội, nói chuyên cũng thật cẩn thận. Ngay từ đầy đã ngồi một chỗ yên lặng tự chơi một mình, tuy rằng hướng nội một chút nhưng thiên tính của trẻ con vẫn là hoạt bát.

“Thầy, thầy xem em mặc quần áo cho búp bê này.” Tiểu Văn mặc một chiếc váy dài cho con búp bê Babier vừa được Tiêu Lâm tặng, cao hứng khoe vơi Quý Lâm.

“Tiểu Văn mặc quần áo cho búp bê thật là đẹp.” Quý Lâm lập tức khích lệ cô bé.

“Thầy, thầy có thích ai không?” Tiểu Văn tròn mắt nhìn Quý Lâm.

Quý Lâm liếc nhìn Tiêu Lâm một cái, “Có nha, sao Tiểu Văn lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Hôm nay Tiểu Bàn hỏi em có thích ai không, cậu ấy nói cậu ấy thích em.” Vẻ mặt của Tiểu Văn rất nghiêm túc, trả lời Quý Lâm.

Tiêu Lâm hình như cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, trực tiếp nói, “Ồ? Tiểu Bàn nói cậu ấy thích cháu? Thế Tiểu Văn có thích cậu ấy không?”

“Tiêu Lâm, anh đừng làm hư trẻ nhỏ.” Quý Lâm ném cho Tiêu Lâm một cái lườm.

“Không thích, em thích bố mẹ và thầy Quý cơ.”

“Tại sao lại thích thầy Quý?” Tiêu Lâm không thèm nghe lời Quý Lâm nói, tiếp tục trêu Tiểu Văn.

“Bởi vì mọi người trong lớp chúng cháu đều thích thầy Quý nha, hôm qua á, còn có người nói bộ dáng của thầy Quý tựa như hoàng tử bạch mã.” Tiểu Văn nói xong liền nhìn chằm chằm Quý Lâm, “Thầy rất đẹp trai, em cũng thích thầy.”

Bị học sinh của mình nói là hoàng tử bạch mã, Quý Lâm hơi ngượng ngùng. Cậu nhéo má cô bé, làm động tác “suỵt”, ý bảo cô bé không cần nói thêm gì nữa.

Tiêu Lâm nghe xong lời Tiểu Văn nói lập tức câm miệng, không đùa cô bạn nhỏ này nữa. Giờ ngay cả trẻ con cũng muốn tranh Quý Lâm với anh.

Đến bệnh viện, Quý Lâm đưa Tiểu Văn đến chỗ mẹ, Tiêu Lâm đứng bên ngoài chờ.

Tiểu Văn nhác thấy mẹ liền vui mừng chạy qua, bổ nhào vào lòng mẹ, “Mẹ ơi.”

“Làm phiền thầy quá.” Mẹ Tiểu Văn cảm ơn cậu.

“Không có gì, tôi cũng tiện đường mà. Bạn tôi còn đang ở dưới chờ tôi, tôi đi trước đã.” Dứt lời, Quý Lâm lại nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Văn, “Tạm biệt Tiểu Văn.”

Tiểu Văn vẫy tay với Quý Lâm, “Tạm biệt thầy.”

Trước khi Quý Lâm ra khỏi phòng bệnh còn nghe được Tiểu Văn nói với mẹ, “Mẹ ơi, đây là một chú tặng cho con, thầy Quý nói là bạn của thầy, cho nên không phải là con lấy đồ của người lạ đâu. Con còn nói cảm ơn nữa.”

Quý Lâm mỉm cười, hình như Tiêu Lâm rất thích trẻ con.

Bị việc này trì hoãn, hai người cũng không định về nhà nấu cơm nữa, đành giải quyết luôn ở bên ngoài.

Tối đến, Quý Lâm nằm trên giường, trằn chọc nhìn trần nhà, sau đó lại trở mình hỏi Tiêu Lâm, “Anh rất thích trẻ con à.”

“Ừa, tương đối.” Tiêu Lâm gật đầu, tiến đến  trước mặt Quý Lâm, “Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?”

“Không có gì…..” Quý Lâm tựa hồ đang suy nghĩ chuyện khác, có điểm không yên lòng.

Tiêu Lâm thấy dướng như Quý Lâm có tâm sự, do đó anh vươn tay ôm lấy cậu, cười xấu xa đùa giỡn, “Sao thế? Em muốn sinh cho anh một đứa sao?”

Quý Lâm trực tiếp hất tay anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh mà không nói lời nào.

Tuy rằng Tiêu Lâm cũng không nói gì, nhưng cậu sao lại không nhìn ra được rằng anh rất thích trẻ con. Cậu thì chỉ có một mình, không có gì phải lo. Nhưng Tiêu Lâm không giống như cậu, anh còn có bố mẹ, nếu bọn họ muốn ôm cháu trai thì phải làm sao bây giờ? Ở bên cậu về sau đương nhiên là không có khả năng có con …..

Quý Lâm khổ sở nghĩ, cảm thấy bản thân hình như rất ích kỷ.

Tiêu Lâm thấy Quý Lâm rầu rĩ không vui, cũng không thèm để ý anh. Anh trườn lên giường, ôm lấy Quý Lâm từ phía sau.

“Tiểu Ngữ, em lại đang miên man suy nghĩ cái gì thế?”

“Sau này anh sẽ không có con, nhưng em cũng ích kỷ không muốn anh có.” Quý Lâm khổ sở nói.

Tiêu Lâm ôm người đến đối mặt với mình, “Con có hay không không sao cả, nhưng nếu không có em, cả đời anh sẽ không hạnh phúc nổi. Tiểu ngữ, so với bất kỳ thứ gì, em mới là quan trọng nhất, có biết không?”

“Nhưng bố mẹ anh bên kia…..”

“Bố mẹ đều ủng hộ mình ở bên nhau, chuyện con cái đương nhiên là biết sẽ không có. Em đúng là ngốc.”

Quý Lâm gật đầu.

Tiêu Lâm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, tay hướng lên người Quý Lâm, “Hay là chúng mình đêm nay thực hành một chút, nói không chừng còn có thể sinh được một đứa.” Nói xong, Tiêu Lâm bắt đầu lôi kéo quần áo của Quý Lâm.

“Này, này, anh đứng đắn một chút, em chỉ nói một chút thôi mà, này …..”

Tiêu Lâm không hề dừng tay, “Xem em về sau còn dám miên man suy nghĩ nữa không.”

“Em chỉ nói một chút thôi mà….” Quý Lâm lo lắng không thôi, hoàn toàn quên phải phản kháng.

Tiêu Lâm một tay ôm lấy người, hôn lên môi Quý Lâm, rồi ghé vào bên tai cậu, ôn nhu nói, “Tiểu Ngữ, kỳ thật em mới là bảo bối của anh.”

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment