Tử Hà luôn luôn được phái đi làm việc. Lần này Già La Diêu vốn muốn mượn nữ nhi sinh bệnh để làm cơ hội, đem Tiếu Đồng lừa đến La phủ, ai ngờ Tiếu Đồng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên muốn đi kinh thành. Sau này Già La Diêu ở thư phòng tìm một vòng, cũng không tìm được cái gì có thể làm cho Tiếu Đồng đột nhiên sinh ra ý niệm này trong đầu, liền sai người âm thầm theo dõi, phát hiện Tiếu Đồng thật đúng là quyết tâm lên kinh, nơi nơi tính toán lộ phí lên đường.
Tử Hà thấy thế, liền giựt giây Già La Diêu mang Tiếu Đồng cùng nhau quay về kinh. Hắn biết Vương gia có chút lo lắng, nhưng kinh thành dù sao cũng là địa phương mà Tiếu Đồng sinh trưởng sinh sống mười sáu năm, đi nơi đó có lẽ có thể kích thích hắn nhớ lại một ít.
Già La Diêu bị hắn thuyết phục, thế là mới có kế hoạch mời Tiếu Đồng làm hộ vệ cùng bọn họ cùng nhau quay về kinh thành.
Tử Hà ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trải qua cẩn thận quan sát của hắn, biết Tiếu Đồng đối với Vương gia kỳ thật còn có cảm giác, khác ở chỗ chính là cần cơ hội thúc đẩy và đúng lúc. Cho nên sau này trên đường đi, Tử Hà không do dự tạo ra cơ hội cho hai người, hơn nữa mỗi lần đều hết sức khéo léo, làm cho Tiếu Đồng không có chút hoài nghi.
Hơn nữa Tiếu Đồng, hắn tự nhiên không biết tính toán của Tử Hà. Từ sau ngày ấy, Già La Diêu vẫn thường xuyên gọi hắn lên trên mã xa làm bạn cùng Mộng nhi.
Cũng chẳng biết tại sao, hắn mỗi lần nhìn thấy La lão gia liền cảm thấy hồi hộp không hiểu được, luôn nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn ngày ấy.
Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nói cũng nói thiếu sót, quả thực, quả thực, quả thực tựa như mối tình đầu của mao đầu tiểu tử thời kỳ trưởng thành!
Tiếu Đồng bị ý tưởng này của mình làm cho kinh sợ, muốn cùng vị La lão gia này giữ một khoảng cách, nhưng cũng không biết sao lại khéo như vậy, trong xe ngựa thường xuyên chỉ còn lại ba người hắn cùng với phụ tử La lão gia.
Bắt đầu hắn còn cảm thấy được có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên, nhưng La lão gia coi như chuyện ngày ấy giống như không xảy ra.
Hết thảy như thường cùng hắn ở chung, thời gian lâu, hắn cũng liền chậm rãi tự nhiên.
Đoàn người không nhanh không chậm chạy đi, khoảng cách từ Thanh Tuyền trấn đến kinh thành không gần, hành trình một tháng bởi vì Mộng nhi cơ thể yếu, thật sự đã đi gần hai tháng. Trong khoảng thời gian này, bởi vì Tử Hà không cố ý sắp đặt, Tiếu Đồng cùng Già La Diêu thường xuyên sớm chiều ở chung, đã hết sức quen thuộc. Tử Hà gặp thời điểm đã gần chín muồi, thêm vài ngày sẽ nhanh đến kinh thành, liền bắt đầu sắp đặt kế hoạch của chính mình.
Nói đến Tử Hà người này, bình thường không hiện lên chút gì thông minh, nhưng ở thời điểm mấu chốt, lại có thể làm cho người ta bất ngờ. Kể cả nhân vật như Già La Diêu, cũng bị hắn tính kế trong đó.
Chạng vạng hôm đó, đoàn người không cẩn thận bỏ lỡ thôn trấn có thể ngủ lại, đành phải ăn ngủ vùng hoang vu, ở chân núi tìm chỗ tránh gió nghỉ ngơi.
Vài tên hộ vệ ngứa tay, hẹn nhau đi trong rừng săn thú, Tiếu Đồng cũng muốn đi theo. Lúc này Tử Hà hầu hạ Già La Diêu xuống xe ngựa, đặt lên xe lăn xong, liền gọi hắn nói: “Tiếu Công tử, lão gia nhà ta đã nhiều ngày vẫn ở trên xe ngựa ngồi, khó được đi ra hít thở không khí trong lành. Ta nhớ rõ phía trước không xa giống như có dòng suối nhỏ, không bằng ngươi cùng ta cùng nhau mang lão gia qua bên kia câu cá được không?”
“Câu cá?”
Tử Hà cười nói: “Hiện tại sắc trời còn sớm, câu cá cũng không phí sức lực. Lão gia, ngài vừa lúc cũng có thể giải sầu, ngài nói sao?”
Già La Diêu chậm rãi nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Cũng tốt. Ngươi dẫn ta đi đi, A Đồng có thể theo bọn họ cùng đi săn thú.”
Tử Hà nhíu nhíu mày, nói: “Ta mang ngài đi tự nhiên không thành vấn đề. Bất quá chỗ này là vùng hoang vu tôi lại không có võ nghệ gì, vạn nhất gặp được dã thú sao có thể xử lý? Nếu không… Để cho Trần hộ vệ cùng chúng ta đi thôi.”
Không có võ nghệ gì?
Già La Diêu nhịn không được nhướng mày. Y gần đây phát hiện bản lĩnh nói dối mặt không đổi sắc của Tử Hà ngày càng cao siêu.
Lúc này y còn không biết, bộ hạ trung thành và tận tâm này của y còn có bản lĩnh rất cao minh nữa.
Tiếu Đồng nhìn nhìn đám người Trần hộ vệ đang bận rộn nhóm lửa cắm trại, nói: “Cao quản gia, vẫn là ta và các ngươi đi thôi. Trần đại ca đang rất bận.” Nói xong tìm cái giỏ trúc, thu dọn một chút đồ vật này nọ, ở phía trước mở đường.
Ba người qua cánh rừng không xa, quả nhiên thấy một dòng suối nhỏ. Suối nước chảy xiết mà trong suốt, vào ngày nắng gắt thế này cảm thấy hết sức mát mẻ động lòng người. Già La Diêu thấy, trong lòng cũng lộ ra ý vui mừng.
Tiếu Đồng quan sát một chút, hưng trí bừng bừng nói: “Suối nước này cạn, không bằng tôi đi xuống bắt hai con là được, không cần phải cần câu.”
Già La Diêu ở bên cười nói: “Ngươi là gặp suối nước này mát lạnh, nghĩ muốn đi xuống mát mẻ đi?”
Tiếu Đồng bị nói trúng tâm sự, ngượng ngùng cười nói: “Quả thật có ý như vậy, La lão gia người xem…”
Già La Diêu hướng hắn phất tay, nói: “Đi xuống đi, mùa hè đã đến, mát mẻ một chút cũng tốt.”
Tiếu Đồng hoan hô một tiếng, bỏ đi áo, lộ ra thân trên cường tráng đẹp đẽ, sắn cao ống quần lên, cởi giày nhảy xuống.
Tử Hà đẩy Già La Diêu đến gần bờ của dòng suối nhỏ, nói: “Lão gia, ngài ở trong này một lát, tôi trở về đem theo một chút đồ đạc.”
Già La Diêu biết hắn cố ý làm cho hai người một chỗ, cũng không nói cái gì, đồng ý.
Sau khi Tử Hà đi, Tiếu Đồng chuyên tâm ở suối nhỏ bắt cá. Bản lĩnh của hắn quả thật rất cao, đã hơn một năm thân thủ càng phát ra linh hoạt, bắt cá thật sự không vấn đề gì.
Tiếu Đồng hiện tại đã thoát ly ngây ngô của thiếu niên, lớn dần làm một thanh niên mạnh mẽ cao lớn. Hắn làn da rõ ràng, dáng người thon dài, thân trên trần trụi toàn bọt nước, ở trời chiều chiếu rọi hết sức gợi cảm mê người.
Già La Diêu ở gần bờ suối nhỏ say mê nhìn hắn.
Đây là một thân thể khỏe mạnh xinh đẹp, mà chủ nhân của thân thể này, là người thương mà y nhìn thấy từ nhỏ lớn lên.
Già La Diêu nhớ tới dáng vẻ hoạt bát đáng yêu ngày trước của Bạch Thanh Đồng, bỗng nhiên có loại cảm giác nhi tử giờ đã trưởng thành, nhưng càng nhiều là cảm giác, nhiệt tình yêu thương đối với thanh niên trưởng thành tuấn tú này.
Thanh niên đã lớn lên, đã là người mất trí nhớ, còn có thể lại một lần nữa… Yêu thương một người tàn tật như y sao?
Già La Diêu lại là yêu thích, lại là chua xót, si ngốc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy áy náy, cảm giác *** đã lâu ở trong cơ thể mình chậm rãi sống lại.
Y lôi kéo tấm thảm mỏng dưới thân. Cho dù là thời tiết mùa nóng, nhưng y chưa từng rút tấm thảm có thể che dấu hai chân.
“Bắt được! Ta bắt được!” Tiếu Đồng bỗng nhiên hoan hô một tiếng, hai tay cầm lấy một con cá nặng chừng hai ba cân, hướng Già La Diêu kêu lên: “Mau! Mau! Giỏ trúc!”
Già La Diêu vừa rồi nhìn hắn mê mẩn, mãi đến khi hắn kêu mới phản ứng lại, cuống quít đi tìm giỏ trúc bên cạnh. Ai ngờ giỏ trúc để hơi xa, y vươn tay đi với, nhưng xe lăn đột nhiên vừa trượt, y bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cuối cùng lại hoa lệ rớt xuống suối nước.
Già La Diêu thân có tàn tật, không thể đứng thẳng. Dòng suối nhỏ này tuy rằng không sâu, nhưng cũng cao cở nửa người. Lần này y rơi vào suối nước, lập tức không chống được, đành gắng sức quẫy đạp muốn ngoi lên.
Tiếu Đồng lắp bắp kinh hãi, cuống quít ném con cá trong tay ra sau đầu.
“La lão gia, ngươi không sao chứ?”
“Không, khụ khụ… Ta không…”
Tiếu Đồng ôm y trồi lên mặt nước, Già La Diêu bám vào hai vai của hắn, sặc nước ho. Tiếu Đồng muốn kéo y lên bờ, ai ngờ vừa chuyển đầu, lại gặp xe lăn mất chủ nhân, trôi theo dòng nước dọc sườn núi.
“Ai nha, xe lăn!”
Già La Diêu cũng kinh hãi: “Không tốt! Mau vớt trở về.”
Xe lăn cũng không phải cái bình thường y hay dùng, vì để che dấu thân phận, nên lấy gậy trúc cùng gỗ làm nguyên liệu chế tạo xe lăn đơn giản. Lúc này rơi vào trong nước, liền dập dềnh theo dòng nước chảy xiết di động, dần dần đi xa.
Tiếu Đồng cuống quít đem Già La Diêu còn bám ở trên người hắn đưa lên bờ, chính mình dọc theo suối nhỏ đuổi theo. Ai ngờ mắt thấy đã đuổi kịp, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn.
Giống như bị thứ gì đó gõ một cái, nhất thời ngã bên dòng suối.
Già La Diêu cả người ướt sũng ngồi ở trên khối đá sạch sẽ gần bờ của dòng suối nhỏ. Qua một hồi lâu, mới thấy Tiếu Đồng khập khiễng, mặt ủ mày chau đi lại, nhưng hai tay trống trơn.
Tiếu Đồng ngượng ngùng nói: “La lão gia, xin lỗi. Tôi vừa rồi chân bị trơn ngã xuống, không kịp đuổi theo. Xe lăn bị suối nước cuốn đi rồi.”
Già La Diêu vội hỏi: “Ngã có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không?”
Trong lòng Tiếu Đồng nóng lên, cảm thấy La lão gia đối xử rất tốt với mình, càng thêm hổ thẹn.
“Ta không sao. Chỉ là bị trặc chân một chút, không bị thương chỗ nào nữa.”
Già La Diêu nhíu nhíu mày, nói: “Lại đây ta xem.” Nói xong kéo hắn lại ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra một chút, phát hiện mắt cá chân trái của hắn quả nhiên bị thương, còn rất nghiêm trọng, đã sưng tấy lên.
Già La Diêu thay hắn xoa nhẹ, nói: “Còn có thể đi không?”
Tiếu Đồng nói: “Hẳn là không thành vấn đề.” Nói xong đứng lên còn muốn chạy hai bước, ai ngờ vừa bước chân, lập tức “Ôi” một tiếng, ngã ngồi trở về.
“Mau đừng nhúc nhích. Ngươi bị thương ở kinh mạch, không thể tùy ý đi lại.”
Tiếu Đồng khẩn trương: “Ta thật sự không sao. Mới vừa rồi còn có thể đi.”
Già La Diêu cả giận nói: “Không được cậy mạnh! Chính là ngươi vừa rồi cậy mạnh đi lại, cho nên hiện tại bị thương càng nặng hơn.”
Tiếu Đồng nhìn chân mình sưng phù giống như bánh bao, cũng biết Già La Diêu nói có đạo lý, không khỏi ảo não nói: “Vậy hiện tại làm thế nào cho phải? Xe lăn không có, ta lại đi không được, sao mang ngài quay về được đây.”
Già La Diêu dừng một chút, nói: “Không sao. Như thế này Tử Hà sẽ quay trở lại.”
Tiếu Đồng lúc này mới nói: “Đúng đúng, chúng ta đợi Cao quản gia.”
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn hạ xuống, tuy là giữa hè, nhưng gần tối thời tiết ngọn núi còn có chút lạnh. Một trận gió mát thổi tới, lướt nhẹ qua quần áo đơn bạc trên người Già La Diêu, bộ dáng có vẻ lạnh run. Nhưng đây kỳ thật hoàn toàn là một loại ảo giác, nếu không phải không muốn làm cho Tiếu Đồng hoài nghi, y đã sớm dùng nội lực làm khô y phục ẩm ướt.
Tiếu Đồng lúc này tỉnh táo lại, gặp dáng vẻ yếu đuối của Già La Diêu, vội nhìn xung quanh, thấy mình lúc xuống nước có cởi áo ném ở một bên, liền nhảy qua nhặt lên, lại nhảy trở về, khoác thêm cho Già La Diêu.
“Cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Già La Diêu cau mày nói: “Ta không lạnh. Nhưng thật ra chân ngươi bị thương nặng, đừng lộn xộn nữa.”
Tiếu Đồng mắt nhìn chân của mình, quả nhiên một chút thời gian lại sưng lớn thêm một vòng, từ bánh bao biến thành cây cải củ, không khỏi thở dài.
Già La Diêu đem hai chân di chuyển một chút, dùng áo của Tiếu Đồng che đậy lại. Bỗng nhiên linh cơ vừa động, ôm song chưởng hơi hơi run.
Tiếu Đồng vốn ngồi ở bên cạnh y, thấy y phát run, nói: “La lão gia, có phải lạnh hay không? Quần áo ngài sao không khoác thêm?”
Già La Diêu gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Không có việc gì, ta, ta cũng không phải rất lạnh…”
Tiếu Đồng thấy dáng vẻ y “Gầy yếu” như thế, cảm thấy thương xót, nói: “La lão gia, ngài dựa vào đây, hai người ở gần có thể sưởi ấm.”
Hai người kỳ thật đã ở rất gần, hắn không có nói rõ ôm y, nhưng Già La Diêu như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội này, liền dựa sát vào nhau.
Tiếu Đồng đưa tay ôm lại, ôm chặt lấy toàn thân còn ẩm ướt của y.
Tử Hà tránh ở cánh rừng xa xa nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi cảm khái thở dài, thầm nghĩ không hổ là Vương gia a, tiểu nhân vẫn không thể cùng ngài so sánh với.