Trên đường tiễn Kỳ Chiêu, Tiêu Tuần vẫn luôn im lặng, không khí có chút trầm mặc.
Thẳng đến khi tiễn Kỳ Chiêu đi, Tiêu Tuần đều không nói chuyện, Tô Nhược Uyển đi phía sau nhìn bóng lưng hắn, nhịn không được nắm lấy tay Tiêu Tuần.
"Phu quân, tâm tình chàng không tốt sao?"
"Nàng thấy thế nào?"
"Chàng suốt đường đều không nói chuyện".
Hơn nữa còn mang theo vẻ mặt lạnh lùng, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra tâm tình hắn không tốt.
Câu cuối cùng Tô Nhược Uyển nghẹn ở trong cổ không nói ra, nhưng lúc này Tiêu Tuần lại dừng bước nhìn xung bốn phía quanh, sau đó liền kéo Tô Nhược Uyển đến một góc không người.
"Ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện".
"Chuyện gì?"
Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, không hề chú ý tới hai người giờ phút này đang ở một góc hẻo lánh.
Dáng vẻ ngây thơ của nàng khiến ánh mắt Tiêu Tuần tối sầm lại.
"Lời cảm ơn của phu nhân vi phu còn chưa nhận được".
Dứt lời Tiêu Tuần liền cúi người hôn Tô Nhược Uyển, xúc cảm mềm mại trên môi làm Tô Nhược Uyển sững sờ tại chỗ.
Mãi đến khi khí tức độc nhất của Tiêu Tuần vây quanh khiến nàng không thở nổi, nàng mới phản ứng lại giãy giụa vài cái.
Ai ngờ ngay sau đó Tiêu Tuần lại hôn càng sâu, không khéo chính là lúc này xung quanh lại truyền đến tiếng bước chân.
Tô Nhược Uyển khẩn trương đến tim cũng căng lên, nhưng Tiêu Tuần tựa hồ không chú ý tới, vẫn không có ý định buông tha nàng.
Không biết có phải Tiêu Tuần cố ý hay không, sau khi mấy hạ nhân đi ngang qua rời khỏi hắn mới buông Tô Nhược Uyển ra, khoé miệng cũng hiện lên ý cười.
"Trở về thôi".
Nói xong Tiêu Tuần liền nắm tay Tô Nhược Uyển, dẫn theo nàng đến nơi ở của hai người.
Mà Tô Nhược Uyển lại ngơ ngác đi theo Tiêu Tuần, căn bản không hiểu vì sao Tiêu Tuần lại như vậy.
......
Tới gần cửa ải cuối năm, trong triều sự vụ trở nên bận rộn.
Đã nhiều ngày Tiêu Tuần thường xuyên đi sớm về muộn, có khi trong Nội Các còn bận đến giữa trưa cũng không có thời gian ăn.
Mắt thấy Tiêu Tuần không đến mấy ngày đã gầy đi không ít, Tô Nhược Uyển vô cùng đau lòng.
Vì thế hôm đó gần đến giữa trưa nàng liền mang theo hộp thức ăn định đi Nội Các đưa cơm cho Tiêu Tuần.
Xe ngựa của phủ thủ phụ căn bản không ai dám ngăn cản, đoạn đường của Tô Nhược Uyển chuyến này cũng vô cùng suôn sẻ.
Tới Nội Các nàng vừa mới xuống xe ngựa liền thấy bên cạnh cũng có một nữ tử xuống xe.
Tô Nhược Uyển cùng nữ tử kia nhìn nhau một cái, lịch sự mỉm cười sau đó chuẩn bị đi tìm Tiêu Tuần.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, nữ tử kia liền đuổi theo.
"Muội muội đây nhìn thật quen mắt, không biết là phu nhân của vị đại nhân nào?"
"Phu quân của ta là Tiêu Tuần, không biết tỷ tỷ là?"
Thấy nữ tử nhiệt tình như thế, Tô Nhược Uyển đành phải dừng lại cùng nàng hàn huyên.
Mà nữ tử biết được phu quân của Tô Nhược Uyển là Tiêu Tuần lại có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, mỉm cười hành lễ với Tô Nhược Uyển.
"Thì ra là thủ phụ phu nhân, ta nói sao lại lạ mắt như thế, thật là thất lễ quá.
Phu quân nhà ta là thuộc hạ của thủ phụ Bàng Đàm.
Muội muội chính là lần đầu tiên tới Nội Các? Không bằng để ta dẫn muội vào, ta thường xuyên đi đưa cơm trưa cho phu quân, đối với Nội Các này cũng coi như quen thuộc".
Nữ tử rất khéo miệng, nói xong liền muốn dẫn Tô Nhược Uyển vào trong Nội Các.
Vừa lúc Tô Nhược Uyển lần đầu tiên tới Nội Các, ở trên xe ngựa nàng còn lo lắng không tìm được Tiêu Tuần, hiện tại có người dẫn đường, nàng đương nhiên cầu còn không được.
Trên đường đi Tô Nhược Uyển biết được nữ tử kia tên là Kiều Duẫn Nhi, là nữ nhi của Lại Bộ thị lang.
Trước kia Tô Nhược Uyển là thứ nữ, ngày thường gia quyến của các quan viên thiết hạ yến hội nàng đều không được tham gia.
Vậy nên quý nữ trong kinh thành nàng quen biết cũng không có mấy người.
"Phía trước chắc là chỗ thủ phụ xử lý công vụ, ta cùng muội muội cũng coi như hợp nhau, không bằng ngày khác ta đưa thiếp mời, mời muội muội đến phủ của ta uống trà được không?"
Khi chuẩn bị tách ra, Kiều Duẫn Nhi còn không quên mời Tô Nhược Uyển tới phủ làm khách.
Mới vừa rồi hai người ở trên đường cũng coi như nói chuyện hợp nhau, Tô Nhược Uyển thấy Kiều Duẫn Nhi nhiệt tình như thế nên cũng không tiện cự tuyệt.
"Vậy ta sẽ chờ thiệp mời của tỷ tỷ".
"Quyết định như thế nhé, đến lúc đó muội muội nhất định phải tới đấy".
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Kiều Duẫn Nhi mới yên tâm rời đi.
Tô Nhược Uyển đi theo hướng mà Kiều Duẫn Nhi chỉ, vừa mới tới gần sảnh chính, Tô Nhược Uyển xuyên qua cửa sổ đã thấy Tiêu Tuần đang xử lý công vụ ở bên trong.
Bây giờ đã là giữa trưa, đa số quan viên đều đã đi dùng bữa, đại sảnh rộng lớn không có một bóng người, chỉ còn lại mình Tiêu Tuần ở trong phòng xử lý công vụ.
Giờ phút này Tiêu Tuần biểu tình chuyên chú, đang cầm bút viết gì đó trên giấy.
Một màn này làm Tô Nhược Uyển có chút hoảng hốt, phảng phất như trở về thời điểm nàng nhìn lén Tiêu Tuần.
Bất quá điểm khác biệt chính là, trước kia nàng không dám tiến lên chút nào, hơn nữa còn sợ bị phát hiện, nhưng hiện tại nàng rốt cuộc có thể quang minh chính đại đi về phía Tiêu Tuần.
Tô Nhược Uyển nhận lấy hộp thức ăn trong tay Hoàn Nhi, tay chân nhẹ nhàng đi vào bên trong, mà Hoàn Nhi cũng vô cùng thức thời đứng bên ngoài chờ.
Tiêu Tuần thoạt nhìn thập phần bận rộn, đôi mắt căn bản không rời khỏi bàn.
Tô Nhược Uyển cố ý dẫm mạnh bước chân nhưng Tiêu Tuần vẫn không ngẩng đầu lên.
"Tới đúng lúc, đem hồ sơ trên giá sách tới đây".
Trong khi nói ánh mắt Tiêu Tuần vẫn như cũ ở trên tờ giấy, không hề phát hiện người tới có cái gì không thích hợp.
Chỉ là trước đây thủ hạ đều vô cùng nhanh nhẹn đem quyển trục đưa đến tay hắn, nhưng lần này lại chậm hơn rất nhiều, qua một hồi lâu mới có một quyển trục đưa tới trước mặt hắn, lại còn không phải là cái hắn muốn.
"Lần này sao lại..."
Tiêu Tuần cau mày nhìn sang bên cạnh, lời nói trên môi sau khi nhìn tháy người tới liền dừng lại, ngay cả biểu tình cũng nhu hoà hơn không ít.
Thấy trên mặt Tô Nhược Uyển lộ ra vẻ giảo hoạt, Tiêu Tuần rốt cuộc cũng buông cây bút trong tay xuống, đứng dậy nhường ghế cho Tô Nhược Uyển.
"Sao nàng lại ở đây?"
"Nghe nói gần đây phu quân không ăn uống tử tế, ta đặc biệt tới giám sát phu quân".
Tô Nhược Uyển không hề khách khí với Tiêu Tuần, sau khi Tiêu Tuần đứng dậy liền ngồi vào chỗ của hắn, đồng thời mở hộp thức ăn, đặt từng phần lên bàn.
"Chỉ là mấy ngày nay công vụ hơi nhiều, qua một khoảng thời gian nữa sẽ rảnh rỗi hơn".
"Vậy cũng không được".
Đói một chút thôi nàng cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Sau khi đưa chén đũa cho Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển liền nghiêng đầu chống tay nhìn Tiêu Tuần, một bộ dáng nhất định phải nhìn hắn ăn xong.
Tiêu Tuần lộ vẻ bất đắc dĩ, hôm nay hắn xác thật không định ăn cơm trưa.
Nhưng Tô Nhược Uyển tự mình đưa đồ ăn tới, hắn không có lý do gì để không ăn.
Trên bàn có hai đĩa thức ăn hắn thường dùng, ngoài ra còn có một chén canh gà.
Tiêu Tuần liếc mắt một cái liền nhìn ra canh gà kia không phải do đầu bếp trong phủ làm, lại nhìn về phía Tô Nhược Uyển, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm canh gà, biểu tình vô cùng khẩn trương.
"Canh gà này..."
"Đây là canh gà ta đặc biệt phân phó đầu bếp trong phủ hầm, phu quân chàng mau nếm thử đi".
Còn chưa chờ Tiêu Tuần hỏi, Tô Nhược Uyển đã lập tức ngắt lời hắn, động tác hoảng loạn đẩy canh gà về phía trước.
Món canh gà này thật ra là do Tô Nhược Uyển hầm, nhưng nàng không dám để Tiêu Tuần biết.
Tiêu Tuần người này đối với chuyện yêu đương từ trước đến nay một dao chặt đứt.
Trước kia nàng thường xuyên nghe nói Tiêu Tuần lại từ chối tiểu thư nhà ai, mặc cho người ta lấy cái chết uy hiếp cũng đều không có tác dụng.
Nàng sợ tâm ý của mình bị Tiêu Tuần biết được, Tiêu Tuần sẽ vì vậy mà cố tình xa cách nàng.
Cho nên tốt hơn là không nên đâm thủng tầng giấy này, để nàng có thể tìm lý do đến gần Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần liếc nhìn Tô Nhược Uyển một cái, lại đem tầm mắt chuyển đến canh gà, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển uống một ngụm canh gà.
"Đầu bếp tay nghề càng ngày càng tốt, canh gà hôm nay hầm rất hợp khẩu vị của ta".
Lời này làm mắt Tô Nhược Uyển sáng lên, nàng cũng không am hiểu trù nghệ, đây cũng là lần đầu hầm canh gà.
Hôm nay đi theo đầu bếp học hỏi hồi lâu mới có thể hầm được món canh gà này.
Không nghĩ tới lại được Tiêu Tuần khen, lúc này nàng mới buông góc áo đang nắm chặt ra, trong lòng còn âm thầm sinh ra chút đắc ý.
"Vậy sau này mỗi ngày ta đều bảo đầu bếp hầm cho chàng".
"Thỉnh thoảng uống một lần là được, không cần ngày nào cũng hầm".
Cảm xúc của Tô Nhược Uyển đều viết hết trên mặt, Tiêu Tuần sao có thể không nhìn ra canh gà này là nàng hầm? Nhưng canh gà cần phải hầm mấy canh giờ mới ngon, hắn cũng biết Tô Nhược Uyển thích ngủ nướng cho nên đương nhiên sẽ không để Tô Nhược Uyển quá vất vả.
"Vậy được rồi".
Mới vừa rồi lời nói kia xác thật chỉ là ý tưởng nhất thời của Tô Nhược Uyển, nếu thật sự để nàng dậy sớm mỗi ngày, nàng sợ là không kiên trì nổi mấy ngày.
Nghĩ như vậy Tô Nhược Uyển lại cảm thấy may mắn vì Tiêu Tuần không đồng ý.
"Phu quân, ghế này của chàng ngồi thật sự không thoải mái, ngày mai ta bảo người mang một cái đệm đến cho chàng nhé?"
Còn chưa ngồi được bao lâu, Tô Nhược Uyển liền nhịn không được đứng dậy, có chút ghét bỏ nhìn chiếc ghế bên cạnh.
Tô Nhược Uyển cơ thể mềm mại, phàm là ghế nàng ngồi đều phải lót một lớp đệm mềm.
Hai người thành thân không được mấy ngày trong phòng Tiêu Tuần đã bị phủ kín đệm mềm.
Nghĩ đến những chiếc đệm trắng mịn trong phòng, thần sắc Tiêu Tuần có chút khó xử.
Nhưng nhìn ánh mắt Tô Nhược Uyển tràn đầy chờ mong, hắn lại không đành lòng cự tuyệt, "Vậy liền làm phiền phu nhân".
"Không phiền, thuận tiện đem đến đây thôi".
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển có một tia vui sướng mà chính nàng cũng không nhận ra, thừa dịp Tiêu Tuần ăn cơm, trong lòng nàng liền tính toán nên mang cái đệm nào cho Tiêu Tuần.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, Tiêu Tuần đã ăn xong, còn vô cùng tự giác thu lại bát đũa cho vào hộp thức ăn.
Khi chạm mắt với Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần còn không quên đẩy hộp thức ăn đến trước mặt nàng.
"Vi phu ăn xong rồi, phu nhân kiểm tra đi".
Không biết có phải là ảo giác của Tô Nhược Uyển hay không, nàng luôn cảm thấy khi Tiêu Tuần nói ra những lời này tựa hồ có ý tranh công.
Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua hộp thức ăn, quả nhiên thấy đồ ăn bên trong đều đã được ăn sạch.
"Không tồi, ta về trước đây, chàng tiếp tục xử lý công vụ đi".
Thấy trên bàn của Tiêu Tuần còn rất nhiều công việc chồng chất, Tô Nhược Uyển cũng không muốn quấy rầy Tiêu Tuần, cầm lấy hộp thức ăn định rời đi.
Nhưng nàng vừa mới đi được mấy bước lại phát hiện Tiêu Tuần cũng đi theo, không chờ nàng hỏi Tiêu Tuần đã nắm lấy tay nàng dẫn nàng ra ngoài.
"Để ta đưa nàng ra ngoài, vừa lúc chỉ đường cho nàng".
Tô Nhược Uyển vốn định cự tuyệt, nhưng lúc này nàng lại nhớ ra, khi đi vào nàng đi theo Kiều Duẫn Nhi, mà nàng căn bản không nhớ đường.
Nếu để nàng trở về một mình, sợ là sẽ thật sự lạc đường.
Tiêu Tuần đưa Tô Nhược Uyển đến xe ngựa, thẳng đến khi xe ngựa rời đi hắn mới xoay người trở về.
Mà Tô Nhược Uyển vén một góc màn che lên, lặng lẽ nhìn Tiêu Tuần, chờ đến khi thân ảnh hắn biến mất Tô Nhược Uyển mới chậm rãi buông rèm xuống, trong lòng cao hứng không thôi..