*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy đôi mắt ngậm nước mang sương mù của Thẩm Du, nhưng không hiểu sao lại ẩn chứa vài phần thoải mái, sắc mặt của Thẩm Nguyên lại bình tĩnh khác thường.
Thẩm Hoằng Lượng vẫn im lặng nhai thức ăn, làm ngơ trước những lời này của Thẩm Du.
Lưu thị và Thẩm Hàm thì im lặng chê cười, nhìn hai tỷ muội này.
Thẩm Du thấy Thẩm Nguyên không lập tức trả lời nàng ta, trong lòng khó tránh khỏi có chút đắc ý. Khi nàng ta vừa định buông tay của Thẩm Nguyên ra, đã thấy nàng lại dùng tay kia, phủ lên mu bàn tay nàng ta.
Lòng bàn tay Thẩm Nguyên cực mềm.
Nhưng Thẩm Du vẫn cảm thấy chán ghét.
Ngay khi nàng ta định tránh tay của Thẩm Nguyên, đã nghe thấy giọng điệu ôn hòa của nàng trả lời: “Du tỷ nhi, nhìn lời này của ngươi nói. Ta thân là trưởng tỷ, tất nhiên là hy vọng ngươi sống tốt, làm sao lại cảm thấy không thoải mái chứ? Chỉ là phủ bá tước vẫn không có động tĩnh gì, Khang Bình Bá tính khi nào cưới ngươi vào cửa đây?”
Gần mười ngày trôi qua kể từ sau khi Thẩm Nguyên và Lục Kham lui hôn.
Nhưng mẫu thân Lục Kham là Lư thị lại cùng hắn nói ra lời ác độc ——
Không cưới được đích nữ Vĩnh An Hầu phủ thì đừng mơ tưởng cưới thứ nữ mất tích kia vào cửa.
Những lời này của Thẩm Nguyên xem như đã đâm trúng nỗi đau trong lòng Thẩm Du.
Thẩm Du luôn cảm thấy nếu Thẩm Hoằng Lượng không đưa Thẩm Nguyên từ Dương Châu đến kinh thành, vậy mẫu thân của Lục Kham là Lư thị sẽ không lấy cái cớ đích thứ để quấy rầy hôn sự của nàng ta và Lục Kham.
Trước mắt, Lục Kham vẫn chưa nói mẫu thân hắn.
Trong lòng Thẩm Du giống như đang treo một tảng đá nặng nề.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Du trở nên lạnh lẽo.
Sau khi hất tay Thẩm Nguyên ra, giọng điệu sâu kín nói: “Thay vì trưởng tỷ lo lắng hôn sự của ta và Khang Bình Bá, không bằng lo đi hôn sự của mình nhiều hơn đi. Ngươi tuổi không còn nhỏ, nữ tử trong kinh tuổi có muộn hơn nữa, đến mười bảy tuổi cũng đã xuất giá rồi. Cuối năm là trưởng tỷ đã đầy hai mươi rồi đấy? Tuổi này không dễ xuất giá đâu.”
Thẩm Hàm vừa nghe lời này, trong lòng cũng hăng hái, liền giúp đỡ nói: “Đúng vậy trưởng tỷ, tuổi này của ngươi thật sự không nhỏ. Nhưng mà ta nghe nói a, Anh thân vương này đang tính tái giá, nếu trưởng tỷ có phúc khí được Anh thân vương coi trọng, có thể làm vương phi cũng là vô cùng tốt đấy.”
Bích Ngô nghe được ba chữ “Anh thân vương”, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Hàm liền che đi vài phần căm hận.
Nàng và Thẩm Nguyên vừa mới vào kinh thành không bao lâu, đã từng nghe thấy tai tiếng của Anh thân vương, hắn không chỉ là hiếp đáp[1] dân chúng, mà còn là đồ háo sắc.
[1] Hiếp đáp: coi người như cá thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu.Mỹ thiếp ngoại thất của hắn đếm không xuể, khiến người ta khinh thường rất nhiều, hắn hơn năm mươi tuổi theo người ta truyền, còn từng chơi chết rất nhiều thiếu nữ tuổi còn nhỏ.
Nếu Thẩm Nguyên gả cho người như vậy thì sẽ không khác gì nhảy vào trong hố lửa.
“Rầm—— ” một tiếng.
Không đợi Thẩm Nguyên mở miệng trả lời, Thẩm Hoằng Lượng liền đặt chén thức ăn trên bàn Bát Tiên, trầm giọng nói: “Một bàn thức ăn ngon như vậy cũng không ngăn được miệng mấy người các ngươi, bớt nói vài câu đi.”
Mọi người lập tức im lặng.
Thẩm Hoằng Lượng không thèm chỉ trích hai nữ nhi bất kính trưởng tỷ một tí nào, nhưng trong lòng cũng cẩn thận cân nhắc lời nói vừa nãy của Thẩm Hàm.
Anh thân vương.
Thẩm Hoằng Lượng yên lặng đọc ba chữ này một lần trong lòng.
Thân phận của Thẩm Nguyên bày ở đây, làm kế thất cũng đủ rồi, đến lúc đó Thẩm gia bọn họ có thêm vương phi, cũng là một quanh vinh đấy chứ.
Tuy nhiên nghĩ lại, Thẩm Hoằng Lượng lập tức từ bỏ tính toán này.
Hiện giờ ở trong triều, Lục Chi Quân và Anh thân vương đang đấu đến nước sôi lửa bỏng.
Mặc dù ông là Công bộ thượng thư, nội đấu của bọn họ cũng không ảnh hưởng tới trên người ông.
Nhưng nếu thật sự muốn đứng thành hàng, hắn vẫn muốn đem sự chú ý đặt trên người Thủ phụ nội các.
Anh thân vương có vẻ kiêu ngạo, nhưng nếu hai bên thật sự đánh nhau, ông cũng sẽ không phải là đối thủ của Lục Chi Quân.
***
Trong nháy mắt đã đến lễ Thất tịch.
Ngày hôm trước, Thẩm Du vẫn sai người đến trước mặt Thẩm Nguyên lắc lư, dường như nhất định phải cho nàng biết, nàng ta sẽ đi dạo đèn hội cùng Lục Kham vào ngày Thất tịch.
Thẩm Nguyên không hứng thú với hai người này, vốn nghĩ hôm nay sẽ được nghỉ ngơi ở trong viện, xem thư nhàn rỗi giết thời gian.
Mắt thấy mặt trời đã ở phía tây, quạ, yến bay thấp qua, Dánh sáng rực rỡ màu vàng ấm áp cũng từ cửa sổ bệ cửa chiếu vào nội thất.
Thẩm Nguyên đang muốn cùng Bích Ngô đi chia thức ăn, gã sai vặt ở phòng sen đã chạy tới.
Gã sai vặt kia cung kính nói: “Đại cô nương, Hầu gia mời ngài đi một chuyến, nói là có chuyện muốn nói với ngài.”
Sau khi Thẩm Nguyên đặt quyển sách trong tay xuống, trong lòng mơ hồ có suy đoán không tốt.
Ngày đó Thẩm Hàm nhắc đến Anh thân vương, Thẩm Nguyên đã cảm thấy Thẩm Hoằng Lượng dường như đã suy nghĩ về chuyện này.
Cho nên nàng chải tóc, mặc y phục đơn giản, rồi mang Bích Ngô đi tới phòng sen với vẻ lo sợ.
Vừa mới vào phòng, Thẩm Nguyên đã cảm thấy hơi thở của Thẩm Hoằng Lượng có chút không thích hợp.
“Phụ thân, người…”
Thẩm Nguyên còn chưa nói hết, một cơn gió cồn cào đột nhiên thổi tới.
Lập tức, vang dội mà thanh thúy “Bốp —— một tiếng”.
Khi Thẩm Nguyên còn chưa kịp phản ứng, gương mặt phù dung mịn màng ấy đã bị phụ thân tát một cái.
Tuy rằng Thẩm Hoằng Lượng chưa từng tập võ, nhưng sức xuống tay lại cực kỳ độc ác, vả lại không chút lưu tình.
Thêm nữa, làn da của Trầm Nguyên mịn màng, mềm mại, chỉ trong chốc lát, trên mặt phải của nàng liền lưu lại một dấu tay thật lớn.
“Phụ thân…”
Hai gò má đau rát, trong hốc mắt của Thẩm Nguyên cũng bỗng nhiên rơi vài giọt nước mắt.
Nàng lấy tay che hai má, không biết vì sao Thẩm Hoằng Lượng lại nổi giận như vậy.
—— “Mẫu thân ngươi cho ngươi ra khỏi phủ để xử lý cửa hàng, là muốn ngươi thả lỏng tâm tư, ngươi cũng phải kiểm điểm một chút đi! Đừng vì thế mà cảm thấy mình không gả được, rồi thường xuyên qua lại với một người góa vợ. Ta mặc kệ người nọ là ai, ngươi sớm nên cắt đứt với hắn đi! Kinh thành này không giống Dương Châu, những tật xấu mà ngươi nuôi dưỡng ở Dương Châu nhanh chóng sửa lại cho ta, nếu thanh danh của Thẩm gia bị ngươi hủy hoại, làm chậm trễ hôn sự của các muội muội ngươi, ngươi phải gánh vác trách nhiệm này như thế nào?”
Đôi mắt của Thẩm Nguyên vẫn rơi lệ.
Nghe Thẩm Hoằng Lượng răn dạy, ánh mắt của nàng cũng từ buồn bã chuyển sang lạnh lùng.
Thẩm Nguyên thử khiến mình tỉnh táo lại.
Một người góa vợ? Người góa vợ ở đâu?
Đây là chuyện nàng và Lục Chi Quân gặp mặt bị người ta nhìn thấy sao?
Giọng nói khẽ run, cố gắng bình tĩnh giải thích với Thẩm Hoằng Lượng: “Phụ thân, ta không đi gặp riêng với người góa vợ, có phải là người nghe lầm ở chỗ nào không?”
Ánh mắt Thẩm Hoằng Lượng lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyên một cái.
Người nói Thẩm Nguyên đi gặp người góa vợ, là Thẩm Du.
Nếu phải đặt ở ngày thường, Thẩm Hoằng Lượng nghe nói như vậy, sẽ tức giận nhưng sẽ không đi đánh Thẩm Nguyên.
Chỉ là hôm nay sau khi hạ triều, trong lúc vô tình ông nhìn thấy, mấy thị lang Công bộ và ngôn quan cùng Ngự sử trong triều gần gũi hơn một chút.
Vốn dĩ chuyện từ hôn của Thẩm Nguyên và Khang Bình Bá đã trở thành đề tài bàn tán riêng tư của các huân quý thế gia.
Điều này cũng biểu thị, Vĩnh An Hầu phủ trông thì cao quý, nhưng thực tế lại là một hào môn yếu thế.
Mấy thị lang phía dưới ông đều trẻ hơn ông, còn có tài năng.
Mấy năm nay trong triều cũng có tin đồn mờ nhạt, nói là sớm muộn gì Lục Chi Quân cũng phải thông qua Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu, giáng chức ông từ vị trí Thượng thư xuống.
Nếu Thẩm Nguyên thật sự gặp riêng với người góa vợ thì những thị lang tốt kia sẽ đưa một quyển đến chỗ ngôn quan để vạch tội ông, địa vị của ông trong triều càng ngày cang tràn đầy nguy hiểm.
Cho nên ở trong hoàng cung, ông đã nghẹn một bụng tức giận.
Mà Thẩm Nguyên tình cờ đụng phải nó, không khỏi trở thành đối tượng để ông trút giận.
***
Trước khi rời khỏi sảnh sen, Thẩm Hoằng Lượng không thèm nói nửa câu an ủi với Thẩm Nguyên, chỉ là lại răn dạy nàng, ở bên ngoài nhất định phải chú ý kiểm điểm, không nên gây chuyện thị phi cho ông.
Sau khi Thẩm Nguyên quay lại sân, Bích Ngô lập tức tìm được trứng gà vừa nấu chín, nàng ta cuống quýt lột vỏ trứng cho Thẩm Nguyên, sau đó liền đắp lên dấu tay đỏ thẫm trên mặt của nàng.
Thẩm Nguyên hơi nghiêng đầu, soi gương nửa khuôn mặt đang sưng húp, trên mặt không có bất kỳ dáng vẻ khóc nức nở nào, nhưng nước mắt vẫn chảy ra ngoài từng giọt từng giọt.
Trong nháy mắt, nàng thậm chí còn nghi ngờ, rốt cuộc mình có phải là con ruột của Thẩm Hoằng Lượng hay không.
Giọng điệu của Bích Ngô khẽ nói: “Cô nương… Ngài đã phải chịu đựng… Là nô tỳ vô dụng, hồi nãy không phản ứng kịp, nếu không một cái tát này của Hầu gia sẽ không rơi vào mặt ngài…”
Thẩm Nguyên lắc đầu, nhưng không nói gì.
Bích Ngô lúc này lại hỏi han: “Thật ra thì, người công phủ đã tới, nói là… Liêu ca nhi hôm nay la hét muốn gặp ngài. Nhưng mặt ngài đã bị đánh thành như vậy, làm sao có thể đi ra ngoài được đây?”
Thẩm Nguyên nhận lấy trứng gà không tỳ vết, vừa lăn cho mình, vừa trả lời: “Dùng phấn che lại đi.”
Hồi nãy ở phòng sen, nàng đã đoán ra rằng Thẩm Hoằng Lượng không biết chuyện nàng đã dạy Liêu ca nhi của Lục gia.
Thậm chí không biết, thỉnh thoảng nàng còn có thể nhìn thấy Lục Chi Quân.
Mà Thẩm Hoằng Lượng như thế, sợ là có người cố ý bịa đặt sinh sự ở trước mặt ông.
Thẩm Hoằng Lượng chính là như vậy, luôn nói bảo nàng phải nhường nhịn, đoan trang, nhưng Thẩm Du đi gặp Lục Kham vào lễ Thất Tịch, cũng gặp riêng ngoại nam đấy thôi.
Thẩm Hoằng Lượng không quan tâm Thẩm Du, nhưng lại vì tin đồn hư ảo đó mà tát nàng một cái.
Trên mặt Thẩm Nguyên có vết thương, nếu theo tính tình trước kia của nàng, nhất định sẽ từ chối chuyện gặp Liêu ca nhi.
Nhưng vì trong lòng có chút uất ức, Thẩm Nguyên không muốn ở trong phủ một tí nào, nên phân phó Bích Ngô: “Không cần lăn nữa, giúp ta bôi phấn đi.”
***
Mặc dù Thẩm Hoằng Lượng đánh Thẩm Nguyên, nhưng không cấm túc nàng, cho nên Thẩm Nguyên và Bích Ngô rất thuận lợi rời khỏi Vĩnh An Hầu phủ.
Thất tịch về đêm thật nhộp nhịp, họa lâu giáp bờ nối tiếp nhau, những cây dương xanh tràn bờ đê, sênh ca kêu không dứt.
Nhưng vì trời mưa nhẹ nên sắc mặt của Thẩm Nguyên có chút khó coi.
Làn da của nàng mịn màng như son phấn, từ trước đến nay không cần bôi phấn.
Sau khi bôi một lớp phấn dày, ngược lại khiến sắc mặt nàng trông càng thêm hốc hác.
Mà mặc dù chiếc vòng bạc có thể trấn trụ hồn phách của nàng, nhưng lại không trị được bệnh tim của nàng.
Dù cơn mưa hôm nay không kèm theo sấm sét nhưng trái tim Thẩm Nguyên vẫn không ngừng đập rộn ràng.
Nhưng loại đau đớn này nàng có thể chịu đựng được.
Bên cạnh bờ hồ, đèn trống tựa vào thuyền và cửa sổ, bóng đêm rủ xuống, chúng giao nhau khi thuyền ra ngoài sông, có thể nói là cùng chiếu sáng rực rỡ.
Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng mình chỉ gặp Liêu ca nhi một lần, vì mấy lần trước khi nàng dạy Liêu ca nhi, Lục Chi Quân rất bận công vụ nên sẽ không có ở đây.
Nhưng khi nàng lên đến bờ, nàng đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc và cao lớn.
Lục Chi Quân đang dựa vào cửa, mà Giang Phong lại chú ý tới sự xuất hiện của nàng và Bích Ngô.
Giang Phong thì thầm với Lục Chi Quân vài câu, Lục Chi Quân liền nhận lấy ô giấy dầu từ trong tay hắn ta, lập tức xoay người nhìn nàng.
Thẩm Nguyên căn bản không đoán ra Lục Chi Quân lại ở đây, nàng không muốn hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt của nàng bị đánh sưng, theo bản năng liền đặt tay lên gò má phải vẫn còn đang sưng.
Lục Chi Quân đã đi tới trước người nàng, cũng hạ chiếc ô xuống, che mưa phùn cho nàng.
Gương mặt của nam nhân thâm sâu, trên người hơi thở mùi cây thông lạnh lẽo, cũng lướt qua đỉnh tóc của nàng.
Khi hắn cúi đầu nhìn Thẩm Nguyên, chỉ thấp giọng ra lệnh: “Buông tay xuống.”
Thẩm Nguyên rụt rè ngước mắt lên, nhưng không làm theo, chỉ nhẹ giọng gọi: “Đại nhân…”
Đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng của Lục Chi Quân dần trở nên sắc bén, dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nàng.
Giọng điệu của hắn trầm xuống một chút, hỏi: “Giương mặt này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
__________________
Tác giả muốn nói:
Ngày mai sẽ ngược đãi tên cặn bã, Quân thúc sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt Nguyên Nhi đâu
@dzitconlonton: Tui khi edit ông cha của nu9