Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe xong những lời này của Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên đột nhiên nghẹn lời, tất nhiên là không biết nên đáp lại hắn cái gì cho phải.

Lục Chi Quân đặt tay nàng ở phía sau, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay cũng không rời khỏi mu bàn tay ấm áp của Thẩm Nguyên, hắn không dùng lực quá lờn khi nắm tay nàng, nhưng cũng có thể bao phủ nó hoàn toàn.

Thẩm Nguyên theo bản năng muốn tránh tay hắn ra, nhưng nam nhân không chịu cho nàng cơ hội, tư thế nắm chặt tay nàng cũng chứa đựng vẻ uy hiếp nhàn nhạt.

Hai người vẫn giằng co.

Thật ra Thẩm Nguyên có thể hiểu và thông cảm cho Lục Chi Quân, có khi nàng thức dậy, nếu Lục Chi Quân vẫn nằm bên cạnh nàng ôm nàng, sau lưng nàng có thể cảm nhận được một vài thứ.

Một lúc lâu sau, Thẩm Nguyên vẫn không trả lời câu hỏi của Lục Chi Quân.

Nếu như nàng đồng ý, vậy về sau hắn có thể không kiêng nể gì mà khi dễ nàng, hơn nữa nghe lời mà Lục Chi Quân nói, dĩ nhiên hắn mỗi ngày đều muốn…

Thẩm Nguyên thậm chí còn muốn nhắc nhở hắn một câu, hắn đã không còn là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi nữa, mà đã là một nam nhân đã đứng tuổi, cũng không thể như thế hằng đêm được.

Thẩm Nguyên chỉ suy nghĩ chốc lát, tất nhiên là không có lá gan nói những lời này với Lục Chi Quân.

Nhưng nếu nàng từ chối hắn, Thẩm Nguyên lại sợ Lục Chi Quân sẽ rời khỏi viện của nàng, sẽ không ngủ cùng nàng nữa.

Trước mắt Thẩm Nguyên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hai cái tai của nàng đang dần nóng lên, cuối cùng đành phải bất lực chớp mắt.

Mỗi lần vào thời điểm này, ánh mắt của nam nhân nhìn nàng sẽ càng sâu hơn bình thường, Thẩm Nguyên có chút may mắn, cũng may trong khuê phòng không thắp ngọn nến nào, nàng và Lục Chi Quân đều ở trong bóng tối, nên nàng sẽ không thấy rõ ánh mắt của Lục Chi Quân nhìn nàng.

Động tác giam cầm vòng eo của Lục Chi Quân rất mạnh mẽ, không cho phép nàng giãy dụa chút nào, giọng điệu coi như dịu dàng hỏi: “Sợ rồi sao? Có cần thắp nến cho nàng không?”

Thẩm Nguyên lập tức lắc đầu, thẹn thùng trả lời: “Không cần thắp nến…”

Nếu làm vậy, nàng sẽ chỉ biết sợ hãi hơn.

“Được.”

Lục Chi Quân dứt lời, liền ôm Thẩm Nguyên quay lại giường Bạt Bộ, bởi vì bụng nàng đã lớn hơn một chút, nên nam nhân nằm ở bên cạnh nàng sẽ cố ý cách nàng một khoảng, bàn tay to hơi ấm áp cũng thuận thế đỡ gáy nàng.

Âm thanh của đồng hồ nước dần dần bắt đầu phát ra.

Thẩm Nguyên rất căng thẳng, hô hấp cũng có chút hỗn loạn, đành phải xấu hổ nhắm mắt lại.

Lục Chi Quân lại bóp gáy mịn màng của nàng, giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: “Mở mắt ra, nhìn ta.”

Bởi vì vừa rồi hắn chuẩn bị rời đi, tấm rèm của giường Bạt Bộ cũng chưa hạ xuống. 

Sau khi Thẩm Nguyên rụt rè mở mắt, nàng mới mơ hồ có thể nhận ra đường nét lạnh lùng và sắc bén của đôi mắt phượng dưới ánh trăng mờ ảo.

Nàng vừa định nhắm mắt lại thì Lục Chi Quân lại nhéo nhéo gáy nàng.

Điều này không khỏi làm cho Thẩm Nguyên nhớ đến con mèo nhỏ mà nàng nuôi khi còn bé, mỗi lần nàng muốn bắt nó thì sẽ túm lấy cái cổ lông tơ của nó, sau khi nhấc con mèo lên, nó cũng không dám lộn xộn nữa.

Nàng thật sự cảm thấy, mình hiện tại giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân bắt được.

Chỉ đành dựa theo lời của nam nhân, ngoan ngoãn mở to hai mắt nhìn hắn.

Lục Chi Quân lúc này nghiêng người, hôn lên khóe môi nàng một cái như một phần thưởng. 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Chi Quân cũng đi xuống chân đèn để thắp nến.

Thẩm Nguyên trùm chăn lên đầu, giấu toàn bộ cơ thể ở bên trong.

Sau khi Lục Chi Quân lau tay cho nàng xong, hắn nhào chiếc khăn tay thành một quả bóng, Thẩm Nguyên không biết hắn ném nó ở chỗ nào.

Một vài cúc bướm trên bộ đồ lót bằng lụa của nàng cũng bị kéo đứt ra, và nó nằm bên cạnh ngón trỏ của nàng. 

Bên trong khuê phòng dần dần có ánh sáng ấm áp màu vàng.

Thẩm Nguyên lấy đầu từ trong chăn ra, chăn trên người nàng được làm bằng lụa cây dành dành, trên đó được thêu tinh tế bằng phương pháp thêu của người Cố. Phương pháp thêu của người Cố là thêu trên tranh, cũng áp dụng phương pháp liên màu phức tạp và màu hào quang, hoa văn uyên ương con bướm phía trên cũng sống động như thật hơn cách thêu bình thường.

Nhưng vải bên trong chăn lại vô cùng thoải mái mềm mại, gối của nàng cũng là một cái gối mềm bằng tơ tằm cực kỳ thoải mái.

Trong lòng Thẩm Nguyên rất thích ranh giới trên giường, nhưng ranh giới mà Lục Chi Quân tạo ra cho nàng lại mang đến cho nàng một cảm giác có phần phức tạp. 

Mặc dù nó tinh tế, độc đáo và thoải mái, đó cũng là cảnh giới mà  Lục Chi Quân có thể vững vàng khống chế và bắt nạt nàng.

Cảm thấy Lục Chi Quân sắp trở về, Thẩm Nguyên nhanh chóng đắp chăn lên đầu, nhưng nàng vừa mới giấu mình xong thì nam nhân có chút cường thế lại xốc nó lên.

Thẩm Nguyên đành phải giả vờ ngủ, nhưng Lục Chi Quân lại ở bên tai nàng dùng một tay chống người lên, thăm dò mổ lên đôi môi mềm mại của nàng.

Nam nhân có vóc dáng rất cường tráng, cánh tay cũng cực kỳ khỏe mạnh, mặc dù có một vết sẹo rất dài và hơi dữ tợn, nhưng cũng có cơ bắp cuồn cuộn.

Thẩm Nguyên thầm cảm thấy động tác một tay chống người của Lục Chi Quân, cho dù nàng không mang thai thì nàng cũng không thể làm gì được, cánh tay của nàng thật sự có sức lực lớn như vậy.

Mặc dù biết Lục Chi Quân có chừng mực, nhưng hắn hôn nàng như vậy, Thẩm Nguyên vẫn có chút lo lắng cho đứa bé trong bụng, theo bản năng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trên, sợ hắn sẽ đụng phải đứa bé.

Lục Chi Quân thấy nàng như thế, liền biết Thẩm Nguyên chưa ngủ, mà là đang giả bộ ngủ.

Hắn khàn giọng cười khẽ một chút, sau khi lại nằm bên cạnh Thẩm Nguyên, rồi đặt bàn tay to đặt trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của thê tử.

Thẩm Nguyên bị hắn chạm vào, liền lập tức dời tay ra, lòng bàn tay của nam nhân chỉ cách một lớp áo lót mỏng, truyền nhiệt độ lên bụng nàng.

Lục Chi Quân là một người vĩnh viễn sẽ không quên chuyện quan trọng, nên thừa dịp lúc này, lại hỏi Thẩm Nguyên một lần nữa: “Có đồng ý không? Nếu nàng đồng ý, sau này ta sẽ ngủ cùng bạn mỗi đêm.”

Nghe xong, cuối cùng Thẩm Nguyên cũng không thể tin mở mắt xinh đẹp ra.

Đôi má ửng hồng như hoa sen,  lẩm bẩm nén giận Lục Chi Quân một câu: “Quan nhân, ngài bắt nạt người ta quá đó…”

Thẩm Nguyên tức giận đẩy bàn tay to của Lục Chi Quân ra khỏi bụng nàng, rồi cảm thấy hắn vừa mới đặt tay ở đó, còn nói những lời như vậy với nàng, sẽ rất dễ dạy hư con cái của bọn họ.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ nhắm mắt, rồi nghĩ dù sao sau khi trời tối mình mới cần có sự bầu bạn của Lục Chi Quân.

Kinh thành đã qua mùa mưa từ lâu, sau đêm nay, Lục Chi Quân sẽ đi lên triều rồi bận công vụ, nàng sẽ không lại bị hắn bắt nạt vào ban ngày nữa.

Nghĩ đến đây, giọng nói trầm thấp của nam nhân cũng lướt qua bên tai nàng: “Chuyện Khấu thị muốn sờ mạch của nàng ta đã biết, cũng đã phái người đi giải quyết việc này, nàng không cần sợ hãi, ta đã sai người nói với tổ mẫu, mấy ngày nay nàng cứ ở trong viện nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Nguyên dịu dàng trả lời: “Ừ, đa tạ quan nhân.”

Những lời này của Lục Chi Quân khiến trong lòng Thẩm Nguyên yên tâm hơn không ít.

Nàng đột nhiên nhận ra mình vẫn nghĩ quá đơn giản, hắn đã là chủ nhân của Trấn quốc công phủ, tất nhiên sẽ có tai mắt của hắn ở bất kỳ đâu trong công phủ này.

——

Sáng hôm sau.

Sau khi Thẩm Nguyên thức dậy thì phát hiện đêm qua mình thật sự hồ đồ, hôm nay đúng lúc Lục Chi Quân nghỉ ngơi, nên không cần vào cung thượng triều.

Nàng mơ màng nghe thấy tiếng mưa tí tách, nhưng trái tim không khó chịu, hình như Lục Chi Quân không nằm bên cạnh nàng.

Thẩm Nguyên đang cảm thấy kỳ lạ, sau khi khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Chi Quân từ tấm màn giường buông xuống.

Mặc dù hắn ngồi ở ngoài giường, nhưng vẫn thò tay vào trong giường, đang nhẹ nhàng nắm tay phải của nàng.

Thẩm Nguyên còn chưa hoàn toàn định thần lại, thì bên tai đã nghe thấy giọng nói của Giang Trác.

Giọng nói của hắn cách ta khuê phòng rất xa, không cao không thấp, nhưng lại vừa đủ có thể khiến nàng nghe rõ ràng ——

“Công gia, cơ thể của Tiểu Lộc Tử đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng mặc dù bệ hạ thăng cấp cho Tiểu Lộc Tử, nhưng cũng không trừng phạt Từ Tường, chỉ là gần đây không triệu Từ Tường đến gần hầu hạ nữa.”

Lời nói của Giang Trác vừa dứt, Thẩm Nguyên liền nghe Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Biết rồi, để cho người ngự tiền chiếu cố Tiểu Lộc Tử, Từ Tường không dễ dàng buông tha cho hắn đâu.”

Giang Trác cung kính đáp một tiếng, liền rời khỏi khuê phòng của Thẩm Nguyên.

Lục Chi Quân cảm thấy bàn tay mềm mại không xương trong lòng bàn tay động đậy, vì vậy vén màn giường lên, nhìn thê tử vừa mới ngủ dậy.  

Thấy Thẩm Nguyên có vẻ mệt mỏi, Lục Chi Quân đột nhiên nhớ đến câu thơ này —— “Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa, ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua.”[1]

[1] Trích từ nguồn thivien.net

Cao Hạc Châu thích bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dịch nhất, có lần trong lúc say, còn từng dùng bút lông sói viết bài thơ này trước mặt Lục Chi Quân.

Lục Chi Quân luôn cho rằng đây là một bài thơ ngông cuồng, hắn không thích cảnh tượng được miêu tả trong bài thơ này cho lắm, nhưng hắn có khả năng nhìn một lần là nhớ ngay, sau khi hắn nhìn lướt qua bài “Trường Hận Ca” do Cao Hạc Châu viết, liền nhớ kỹ bài thơ này.

Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân bất đắc dĩ giương khóe môi dưới, nhưng rất nhanh rủ xuống, lập tức thấp giọng hỏi Thẩm Nguyên: “Tỉnh rồi?”

Thẩm Nguyên dịu dàng đáp lại: “Vâng.”

Nàng vừa mới tỉnh lại, trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực, không ngờ cơ thể của mình lại mềm nhũn như vậy.

Hôm nay Lục Chi Quân mặc y phục tối màu có chút nhàn nhã, nhưng vẫn làm cho người ta có một cảm giác nghiêm nghị, lông mày và sống mũi của nam nhân rất cao thẳng, đôi mắt vẫn thâm thúy như trước, nhưng không sắc bén và lạnh lùng như xưa.

Hắn ngồi ngay ngắn bên giường, dáng vẻ thâm trầm mà lại đáng tin cậy không khác gì một trượng phu bình thường đối xử với thê tử mình.

Sau khi nghe động tĩnh mềm mại của Thẩm Nguyên, gương mày nghiêm nghị của Lục Chi Quân hiếm khi ẩn chứa một chút dịu dàng.

Hắn đưa tay vén sợi tóc tán loạn bên tóc mai của Thẩm Nguyên ra sau tai nàng, thấp giọng nói: “Mưa một lát sẽ không tạnh, ta sẽ giúp nàng rửa mặt chải đầu.”

Thẩm Nguyên khẽ gật đầu, rồi cảm thấy những chuyện nàng nghĩ hôm qua, tất cả đều bị tát vào mặt.

Ai có thể nghĩ được hôm sau trời lại mưa, ban ngày nàng cũng không thể rời khỏi Lục Chi Quân.

Ít lâu sau, nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, các nàng bưng dụng cụ và chậu nước sạch sẽ, rồi dùng dư quang lặng lẽ nhìn dáng vẻ kiên nhẫn của công gia đang chăm sóc phu nhân.

Mọi người trong viện đều biết công gia rất sủng ái phu nhân, nhưng đâu cần hai người phải dính lấy nhau như vậy?

Nhìn thấy Thẩm Nguyên đã chỉnh sửa dung mạo xong, lại còn bị Lục Chi Quân nắm tay, hai người họ trong tình trạng giống như một cặp song sinh dính liền.

Sau khi dùng thức ăn sáng xong, công gia còn sai người dâng quả lê lên bàn cao sang bên cạnh hai người, thay vì đặt ở giữa hai người.

Hai người hắn ngồi đối diện nhau, đôi giày đen cuốn mây của công gia đặt cùng một chỗ với giày thêu phù dung của phu nhân, hắn cũng vươn đôi chân thon dài ra mấy tấc, bắt lấy bắp chân của nàng.

Sau khi hai người dùng tư thế cực kỳ thân mật này ngồi xuống, bọn nha hoàn lại thấy công gia dứt khoát cầm chén cháo lên, muốn tự mình đút phu nhân ăn cháo.

Bọn nha hoàn nhìn đến mức sửng sốt, hông thể hiểu tại sao vì sao cho dù hai phu thê phải có một số tiếp xúc cơ thể cho dù họ có làm gì.

Sau khi Lục Chi Quân đưa thìa sứ đến bên miệng Thẩm Nguyên, tất nhiên nàng do dự một chút, không lập tức mở miệng cho nam nhân đút cho nàng.

Thấy nàng như thế, ánh mắt của Lục Chi Quân hơi trầm xuống, hắn không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn nàng.

Thẩm Nguyên càng càng ngày càng xấu hổ, chỉ mong trời mau tạnh mưa, ở chung với Lục Chí Quân ở trước mặt bọn nha hoàn thật sự là quá mất mặt.

Như thể có chuyện sắp xảy ra, Lục Chi Quân thản nhiên liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh một cái, ra lệnh nói: “Ra ngoài hết đi.”

Sau khi giọng nói hùng hậu và trầm thấp của nam nhân vừa dứt, bọn nha hoàn lập tức rời khỏi thiên sảnh.

Sau khi Thẩm Nguyên dùng bữa sáng xong, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh mưa phùn nghiêng nghiêng.

Thẩm Nguyên cảm thấy mưa đã nhỏ dần, nàng có thể chịu đựng bệnh tim lúc mưa nhỏ, nên nhẹ nhàng năn nỉ nói: “Quan nhân, ngài có thể buông ta ra.”

Lục Chi Quân nắm chặt bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay một chút, thản nhiên trả lời: “Đúng lúc hưu mộc, cũng không có chuyện gì quan trọng, nên luôn ở bên cạnh nàng cũng không sao.”

Trong thư phòng.

Sau án thư rộng lớn bằng gỗ lim có một chiếc bình sứ cổ dài với họa tiết hoa sen quấn quanh cành, và một cây địa lan tao nhã cũng được cắm vào đó.

Thẩm Nguyên mặc áo có tay áo màu tím khói, khí chất dịu dàng ngồi phía sau án thư, gương mặt có một khí chất yêu sách.

Nàng cố gắng chăm chú nhìn sổ sách gần đây của công phủ, tay trái thì được nắm lấy bởi Lục Chi Quân, mặt ngoài ngón tay cái của nam nhân còn đeo ngọc ban chỉ vốn hơi lạnh, mà lòng bàn tay đang nắm nàng thì lại ấm.

Lúc Thẩm Nguyên cầm bút dính mực có chút bất tiện, Lục Chi Quân liền đẩy nghiên mực bên cạnh tay nàng.

Sau khi Thẩm Nguyên nhẹ nhàng nói cảm ơn hắn thì Lục Chi Quân tùy tiện cầm quyển “Thuyết Uyển” ở một góc án thư.

Phía dưới quyển “Thuyết Uyển” này là “Luật pháp Đại Kỳ”, hai quyển sách này là môn học mà các học trò của Quốc Tử Giám phải học.

Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân một mình ở thư phòng trong khoảng thời gian dài, nam nhân im lặng ít nói trước sau như một, trong khoảng thời gian này cũng không nói chuyện với nàng.

Thẩm Nguyên không muốn cho bầu không khí vẫn đông cứng lại, nên chủ động tìm đề tài, mở miệng nói: “Liêu ca nhi mười ba tuổi là có thể vào Quốc Tử Giám học rồi, thiếp thân nghĩ, không cần vội vàng dạy hắn về luật pháp của Đại Kỳ, nhưng điều mà cuốn “Thuyết Uyển” kể là một số giai thoại của tiền triều. Thiếp thân kể chuyện xưa trong này cho Liêu ca nhi nghe, cũng tốt cho hắn sớm làm quen nội dung mà tương lai phải học.”

Dứt lời, Thẩm Nguyên nhìn Lục Chi Quân bên cạnh.

Góc mặt của nam nhân lập thể tinh xảo, đường nét rõ ràng.

Lục Chi Quân gật đầu, sau khi mở quyển sách trong tay ra thì nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên trang sách màu vàng nhạt.

Thẩm Nguyên dùng phiên bản “Thuyết Uyển” do hắn biên soạn mười ba năm trước, chú thích và lời dẫn phía trên đều do hắn đích thân viết, chữ viết hoàn toàn khác với chữ hiện tại của hắn.

Sau khi phụ thân Lục Hồng Ngang qua đời, Lục Chi Quân phải ở nhà trông tang ba năm, không được vào triều làm quan, vừa mới trúng Trạng Nguyên Lang xong, trong lúc lo ma tang hắn thật sự không có chuyện gì làm, nên sửa lại một số lượng lớn sách.

Mặc dù Tằng Củng tiền triều đã sửa sang đã sắp xếp những giai thoại này trong “Thuyết Uyển”, nhưng sau khi cuốn sách được truyền bá đến triều đại này, nhiều văn bản gốc vẫn bị mất tích.

Thế nhưng, Lục Chi Quân không ngờ rằng thứ mà Thẩm Nguyên dùng là bản dập do hắn biên soạn.

Thẩm Nguyên dịu dàng nói, lại nói: “Đúng rồi, người viết phiên bản “Thuyết Uyển” này là Vân tiên sinh ở Tàng Vân Các, quan nhân ngài cũng biết hắn.”

Nghe xong, Lục Chi Quân nhớ lại nhiều năm trước khi còn ở Dương Châu, lần đầu tiên Thẩm Nguyên nhìn thấy hắn, điều nàng nói câu đầu tiên với hắn chính là hỏi hắn có biết Vân Trí Lộ hay không.

Xem ra Thẩm Nguyên rất thích những quyển sách mà hắn biên soạn.

Lục Chi Quân nghĩ như vậy, rồi cũng đặt quyển “Thuyết Uyển” ra xa.

Ngoài cửa sổ treo hình vòm, mưa phùn cuối cùng đã dừng lại.

Lục Chi Quân xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía Tiểu Phi Hồng[2] của Thiều Viên, nhưng không nghĩ nhiều đến chuyện Thẩm Nguyên nhắc đến Vân Trí Lộ.

Cũng không phát hiện, khi Thẩm Nguyên nhắc tới Vân tiên sinh, đôi mắt mềm mại ấy thật sự là có chút rung động.

——

Hai ngày sau.

Thẩm Nguyên đối ngoại vẫn tuyên bố thân thể không khỏe, gần đây vẫn ở trong viện nghỉ ngơi.

Lúc giờ Thìn, Khấu thị vẫn đến Vân Úy Hiên hầu hạ Lục lão thái thái, Lục lão thái thái là người theo Phật, cho dù đi lại không tiện, nhưng cũng đi Pháp Hoa tự một chuyến vào hôm qua, thành kính cầu phúc cho con cháu Lục gia.

Mặc dù Pháp Sư Niệm Không của Pháp Hoa Tự còn trẻ, nhưng các hương khách đều rất tôn kính hắn, trong chùa Phật tự cũng có tin đồn, nói Niệm Không sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chủ trì trong chùa.

Lục lão thái thái vẫn nhớ cơ thể của Thẩm Nguyên và tằng tôn mà nàng đang mang thai, sau khi kể chuyện với Niệm Không ở liêu phòng, rồi nhắc tới lo lắng của Thẩm Nguyên và thai nhi với hắn.

Niệm Không chủ động hỏi ngày sinh tháng đẻ, bát tự của Thẩm Nguyên, sau khi Lục lão thái thái thành thật nói cho hắn biết, Niệm Không lần lượt hỏi bát tự của những người khác trong công phủ.

Sau khi bà tử bên cạnh Lục lão thái thái nói bát tự mà Niệm Không muốn biết cho hắn, Niệm Không ôn hòa chắp tay trả lời: “Thứ cho bần tăng mạo phạm, mệnh cách bát tự của chủ mẫu Công phủ Thẩm thị là Thương Quan, mà mệnh cách bát tự của tiên chủ mẫu Khấu thị thì là Thiên Ấn. Chủ mẫu Thẩm thị vốn có cơ thể yếu ớt, nếu liên tục tiếp xúc với người có bát tự Thiên Ấn như Khấu phu nhân đây, tất nhiên sẽ bị nó khắc.”

Phương Trượng Niệm Không đầu tiên là nói, Lục lão thái thái nhớ lại các triệu chứng gần đây của Thẩm Nguyên, rồi cảm thấy thể chất của Thẩm Nguyên không tốt, thật đúng như Niệm Không nói, hẳn là có liên quan đến việc thường xuyên ở chung với Khấu thị.

Cho nên Lục lão thái thái vừa nhớ lại cuộc đối thoại của Niệm Không hôm qua, rồi nói chuyện này với Khấu thị, còn dặn dò Khấu thị, nhất định không được đến gần Thẩm Nguyên, cố gắng ở trong viện của mình.

Nếu Thẩm Nguyên đi lại trong phủ thì Lục lão thái thái sẽ trách Khấu thị, nhất định phải chủ động tránh nàng.

Khấu thị thấy tiếng sương mù trong mây mù, cũng không tức giận, sau khi bước ra khỏi Vân Úy Hiên, cùng Đỗ bà tử oán giận nói: “Mấy câu nói lạ lùng tùm lum của Niệm Không hòa thượng này làm cho lão thái thái tin tưởng như thế, ta còn lâu mới không tin những lời này nói. Ngươi không nghĩ đây là thời điểm xảy ra chuyện này rất kỳ lạ sao?”

Đỗ bà tử gật đầu, vừa phụ họa Khấu thị, vừa nói: “Phu nhân ngài đừng quên, A Hành trong viện Thẩm phu nhân hôm nay vất vả lắm mới rảnh rỗi, chúng ta phải nhanh chóng đến Lưu Vân Đình phía sau núi giả, bằng không qua giờ Tỵ thì nàng phải về.”

Khấu thị kiềm chế vẻ uất ức trên lông mày, rồi không ngừng dắt Đỗ bà tử đến giữa bụi rậm phía sau núi giả Lưu Vân Đình.

Thì thấy nha hoàn tên A Hành đã đứng giữa khe núi giả.

Khấu thị đánh giá A Hành một chút, thấy nàng có làn da trắng nõn, dung mạo cũng có thể xứng với một câu là con gái rượu, tuy rằng tướng mạo kém xa so với tiện nhân Thẩm thị kia, nhưng xinh đẹp hơn so với nha hoàn bình thường trong công phủ.

Trong lòng Khấu thị biết rõ, ánh mắt của Lục Chi Quân vẫn rất cao, cho dù trong lòng bà hận chết tiểu nha đầu Thẩm Nguyên này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chỉ có tuyệt sắc mỹ nhân như vậy thì mới có thể lọt vào mắt Lục Chi Quân.

Tuy nhiên không phải nữ nhân chỉ có thể dung mạo xinh đẹp thì mới có thể bắt được nam nhân, huống chi bây giờ Thẩm thị kia còn đang mang thai, nàng vốn có bệnh tim, là một người yếu ớt, có nhiều bệnh.

Lục Chi Quân nhớ thương hài tử, tám phần là cũng không dám chạm vào nàng một cái.

Dáng người của A Hành cũng không tệ, tóm lại là có thể dùng để sống được.

Nghĩ đến đây, Khấu thị thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt A Hành vài lần, rồi nghe giọng nói mềm mại của nàng gọi: “Nô tỳ đã gặp Tam phu nhân.”

Khấu thị ừ một tiếng, nói: “Ngươi không biết rõ lắm, chủ mẫu Thẩm phủ các ngươi phái ngươi đến công phủ hầu hạ, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

A Hành trả lời: “Nô tỳ đã biết rõ, chủ mẫu gọi nô tỳ đến, một là muốn nô tỳ giúp phu nhân ổn định sự sủng ái của công gia, hai là… Hai là cũng giúp Tam tiểu thư mở đường trước, nếu tương lai Tam tiểu thư có cơ hội vào phủ thì nô tỳ cũng có thể trợ giúp Tam tiểu thư…”

Phu nhân trong miệng A Hành, tất nhiên là chỉ Thẩm Nguyên.

Mà Tam tiểu thư nàng nói lại là thứ nữ của Vĩnh An Hầu phủ, Thẩm Hàm.

Khấu thị híp mắt lại, giọng điệu cũng trầm xuống rất nhiều: “Đã biết chủ mẫu các ngươi sắp xếp như vậy, vì sao ngươi vẫn không làm chuyện gì thiết thực? Nếu cứ kéo dài thế này thì phu nhân các ngươi đã sinh con xong rồi, còn thông phòng ngươi có lợi ích gì nữa?”

Khấu thị quát lớn khiến cả người A Hành cứng đờ, nàng bỗng dưng quỳ xuống đất, nói nức nở trả lời: “Nô tỳ, nô tỳ cũng không phải không nghĩ cách, chỉ là công gia… Tình cảm của công gia và phu nhân rất tốt. Hai ngày trước khi trời mưa, cơ thể của phu nhân không khỏe, ngày đó đúng lúc công gia nghỉ ngơi, hắn liền tự mình chiếu cố phu nhân một ngày, nô tỳ nghe nha hoàn thân cận nói, thậm chí công gia đích thân mặc y phục, đút cơm cho phu nhân, hai người đi đến chỗ nào đều tay trong tay… Công gia sủng ái phu nhân như vậy, nô tỳ không tìm được cơ hội để tiếp cận công gia…”

A Hành làm bộ lau nước mắt, nàng và Khấu thị thật ra đều có ý xấu.

Lục Chi Quân là người có thân phận gì, chẳng lẽ nàng còn chưa biết rõ sao?

Vả lại hắn không chỉ có quyền cao chức trọng, mà ngoại hình cũng rất tuấn tú, nếu không phải khí chất quá lạnh lùng thì đã có một đống nha hoàn muốn tranh đoạt vị trí cao mà leo lên giường rồi.

A Hành tất nhiên đã từng có nghi ngờ như vậy, nhưng vẫn không biết được nguyên nhân của việc này, một là vì nàng từng nghe ngóng những tỳ nữ muốn bò lên giường hắn đều có kết cục rất thê thảm, hai là, khí chất của Lục Chi Quân thật sự quá sắc bén và lạnh lùng, đôi khi ngay cả nhìn nàng cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.

Khấu thị nghe xong lời này của A Hành, nhíu mày chặt lại.

Hai ngày trước, bà còn dương dương tự đắc, cho rằng Lục Chi Quân cưới Thẩm Nguyên, không phải vì thích nàng, mà là vì nha đầu này dùng mánh khóe, mang thai đứa con của hắn trước khi thành hôn.

Nhưng bây giờ, sự thật đã tát mạnh vào mặt bà.

Đâu phải Lục Chi Quân sủng ái Thẩm thị, hắn rõ ràng là đang cưng chiều Thẩm thị!

[2] Tiểu Phi Hồng:

Bình Luận (0)
Comment