Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 46

Thấy Thẩm Nguyên rõ ràng ngoan hơn rất nhiều, Lục Chi Quân không còn dùng bàn tay thấy rõ xương ngón tay nắm lấy chiếc cổ ngọc mảnh khảnh dễ gãy của nàng nữa, thay vào đó đặt bàn tay hơi ấm của hắn phủ nhẹ lên làn da ấm áp sau gáy của Thẩm Nguyên.

Cách nam nhân hôn nàng rất quen thuộc, hơn nữa lại cực kỳ có kỹ thuật, hoàn toàn nắm được sở thích của nàng.

Vì vậy, Thẩm Nguyên bị hắn ép phải hít thở thật sâu, nhưng vẫn vô thức giậm chân, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn làm vài động tác đáp lại.

Lục Chi Quân cảm thấy được sự thay đổi của nàng, mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt hơi bối rối và bất lực của Thẩm Nguyên.

Hắn lại nhắm mắt, cũng không biết qua bao lâu, Lục Chi Quân cuối cùng cũng buông Thẩm Nguyên ra, vóc dáng giữa hắn và Thẩm Nguyên chênh lệch khá lớn, sau khi bắt nạt nàng xong, coi như săn sóc vươn tay ra, lau vết son môi bị hắn làm cho nhòe nhoẹt.

Khi Thẩm Nguyên lúng túng cụp mắt xuống, nhìn thấy bên trong ngón cái của Lục Chi Quân đã lấm tấm màu son đỏ, nhưng nam nhân lại không thèm quan tâm chút nào, chỉ vuốt nhẹ vào chỗ đó, không có ý muốn lau đi.

Phía bên kia.

Lục Kham vẫn trốn sau những cây cột hành lang bằng gỗ lim, và đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

Tuy rằng hắn ta cách Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân một khoảng, nhưng vẫn có thể nghe rõ mấy tiếng mềm mại yếu ớt của Thẩm Nguyên.

Vừa nghĩ tới các cảnh tưởng tượng, hai mắt Lục Kham giống như bị kim châm đâm rất sâu, đôi mắt trở nên đỏ rực, nhìn chằm chằm như muốn nứt ra.

Nhìn thấy Lục Chi Quân cẩn thận đỡ Thẩm Nguyên, chuẩn bị cùng nàng đi qua Cổng Vòm Nguyệt, rời khỏi nơi này.

Lục Kham âm thầm nắm chặt thành nắm đấm, hắn ta không nhận ra rằng Lục Chi Quân đã phát hiện bóng dáng của hắn ta từ lâu.

Thẩm Nguyên cẩn thận đi qua Cổng Vòm Nguyệt, đi tìm hai nha hoàn của mình, còn Lục Chi Quân lại đứng lặng ở cổng Vòm Nguyệt trong chốc lát.

Lục Kham thấy Lục Chi Quân như thế, có chút kinh ngạc.

Hắn ta đang suy nghĩ có nên quay về Bá phủ từ chỗ hành lang này không thì thấy Lục Chi Quân cách đó không xa chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng về phía hắn ta.

Lục Kham giật mình.

Thì thấy vóc dáng của Lục Chi Quân cao lớn, bộ phi bào công phục làm tôn lên khí chất càng thêm lạnh lùng của hắn.

Ánh mắt hắn nhìn Lục Kham rõ ràng không gợn sóng, lại giống như ẩn chứa ý tứ cảnh cáo và uy hiếp nào đó, vô hình trung thể hiện chủ quyền của hắn, nhắc nhở Lục Kham đừng cố gắng đến gần Thẩm Nguyên.

Ngay lập tức, một cơn gió lạnh điều hiu rít lên và cuốn tuyết rơi trên phiến đá xanh lên không trung.

Lục Kham da đầu tê dại vì đôi mắt sâu và sắc bén của hắn, thậm chí còn có một ác cảm đáng sợ đối với cái lạnh.

Khí chất ngày thường của Lục Chi Quân luôn làm khiến người ta có cảm giác áp bức không giận tự uy, hiện tại lại có phần bất mãn với hắn ta, giơ tay nhấc chân cũng đầy vẻ xâm lược và công kích.

Hắn chỉ nhìn Lục Kham trong chốc lát, liền đi qua cổng Vòm Nguyệt, đi tìm Thẩm Nguyên.

Lục Kham thở phào nhẹ nhõm, trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, và có cảm giác phức tạp và đau khổ mà không thể dùng bất cứ từ nào trên thế gian này để miêu tả.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Kham cũng rời khỏi Hải Đường Xuân Ổ.

Thẩm Nguyên đương nhiên là nhìn thấy Lục Chi Quân đứng tại chỗ một lát, sau khi hắn sải bước đi về phía nàng, liền dịu dàng hỏi: “Quan nhân, ngài thấy người ngoài sao? Sao người đó lại đến đây?”

Lục Chi Quân khẽ chạm vào tấm thêu rộng hoa văn nước biển trên vách đá, lạnh nhạt trả lời: “Không phát hiện người nào, là ta đa nghi.”

Thẩm Nguyên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.

Gần đây, Lục Chi Quân vẫn luôn chú ý hướng đi của Lục Kham, mấy ngày trước đã từng có người nói cho hắn biết rằng sau khi Lục Kham xử lý công vụ xong, thường xuyên sẽ đi một mình đến vùng ngoại ô xa xôi của kinh thành.

Khu đất ở ngoại ô xa xôi là nghĩa trang, nơi chôn cất Thẩm Nguyên kiếp trước.

Hành vi của Lục Kham rất kỳ lạ, điều này khiến Lục Chi Quân nghi ngờ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Kham cũng không có tư cách để nhìn Thẩm Nguyên bằng ánh mắt như vậy.

Lục Chi Quân biết rõ, cho dù là ở kiếp trước, Thẩm Nguyên gả cho Lục Kham, cũng đã làm phu thê với hắn ta gần một năm, nhưng Lục Kham vẫn luôn lạnh lùng với Thẩm Nguyên, chưa bao giờ chạm vào nàng.

Kiếp này hắn là trượng phu của Thẩm Nguyên, có đủ lập trường để uy hiếp và cảnh cáo Lục Kham.

Nếu đổi lại là hắn ở kiếp trước, coi như là hắn dùng cách lấy được Thẩm Nguyên không quá vẻ vang, thậm chí có thể nói là không có đạo đức, thì sau khi lấy được được Thẩm Nguyên, hắn cũng sẽ làm như vậy với Lục Kham.

Mà mặc kệ là ở kiếp nào, Lục Chi Quân chỉ có chán ghét và căm hận Lục Kham, từ lúc hạ quyết tâm muốn đoạt Thẩm Nguyên vào tay, hắn liền không do dự, cũng không cảm thấy có chỗ nào có lỗi với Lục Kham.

Lục Kham đã không biết quý trọng Thẩm Nguyên, lại từng đối xử với nàng như thế, như vậy cho dù là ở kiếp nào, hắn ta cũng không có bất kỳ tư cách nào để nuối tiếc và lưu luyến đoạn nhân duyên mà hắn ta bỏ lỡ.

——

Ngày mùng 6 tháng Chạp, cũng là sinh nhật lần thứ 31 của Khấu thị.

Sau lễ cập kê của Lục Dung, Khấu thị phát hiện rằng mỗi lần bà và Đỗ bà tử đi trong công phủ, ánh mắt của hạ nhân đi ngang qua nhìn bà có chút khác thường.

Mỗi hạ nhân trong Trấn Quốc Công phủ đều là người đã được huấn luyện, họ biết rõ nhất là thuật gió chiều nào theo chiều nấy.

Mấy ngày trước Khấu thị không những có xung đột với Lục Dung, bị Thái hậu trục xuất khỏi viện của Lục Dung, mà còn bị Kiều phu nhân quở trách một trận ở sảnh nữ Thiều Viên, có thể nói là mất hết thể diện.

Mặc dù chủ mẫu Thẩm Nguyên là một người rất hiểu biết lẫn tin cậy khi giải quyết công việc nội trạch, nhưng nói tóm lại, cách đối nhân xử thế của nàng vẫn khoan dung hơn, chuyện nha hoàn kia bị đá Kiến Châu đập chết vừa mới xảy ra, có hạ nhân liền cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

Đám nha hoàn hầu hạ trong sảnh nữ đã nghe thấy những lời của Kiều phu nhân, rồi nhìn ra, từ sau khi Thẩm Nguyên đoạt lại quyền bếp núc, Tam phu nhân đã không ít lần ngáng chân ở sau lưng.

Sâu bên trong nội trạch, không chỉ có thê thiếp sẽ có chuyện tranh đấu liều mạng ngươi chết ta sống, mà còn có các chị em dâu. Tùy tiện tìm một thế gia hoặc là một nhà giàu, nếu không ra ở riêng mà vẫn ở chung một chỗ, đều có thể nghe ngóng đến mấy chuyện cõi âm mà không thể đem ra bàn.

Gần đây, tâm trạng của Khấu thị cực kỳ kém, sau khi làm lễ cập kê xong, chân của Lục lão thái thái không tiện còn gọi bà đến Vân Úy Hiên khiển trách hai câu.

Cũng may bà hầu hạ Lục lão thái thái nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, Lục lão thái thái cũng không níu kéo chuyện này nữa.

Đỗ bà tử và người hầu đã bắt đầu trang điểm cho Khấu thị từ sáng sớm, Khấu thị nhìn mình trong gương, không khỏi nhíu mày.

Đỗ bà tử hiểu rõ chủ tử của mình nhất, lập tức nhìn ra suy nghĩ của Khấu thị, trấn an nói: “Phu nhân, ngài từ trước đến nay đều chú ý bảo dưỡng, bây giờ trông ngài như một phụ nhân trẻ tuổi hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.”

Những lời này của bà nói không sai.

Dù sao phụ thân của Khấu thị là viện phán của Thái y viện trong cung, trước đây đã từng hầu hạ không ít phi tần, cho nên Khấu thị cũng hiểu được một vài cách dưỡng nhan sắc.

Nhưng cho dù là bà chăm sóc tốt, trông không giống một phụ nhân ba mươi tuổi, nhưng vẫn không thể so sánh với gương mặt tươi trẻ của Thẩm Nguyên.

Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi vẫn còn ngây ngô, còn chưa hoàn toàn phát triển.

Thẩm Nguyên bây giờ đang trong thời kỳ nở rộ, hơn nữa căn bản của nàng vốn đã tốt, trời sinh nàng có vẻ đẹp tự nhiên, mọi đường nét trên khuôn mặt đều giống Nữ Oa, sinh ra đã xinh đẹp không nói, tỷ lệ cũng rất phù hợp. 

Khấu thị rất ghét Thẩm Nguyên, hận không thể lắm mưu mô như nàng, còn thích giả bộ yếu đuối trước mặt nam nhân, tốt nhất là sảy thai chết luôn đi, tốt nhất một xác hai mạng luôn cho rồi.

Tiện chủng trong bụng nàng, tốt nhất đừng đi kế thừa tước vị công phủ.

Lục Chi Huy không những mất sớm, còn hại bà không có cách nào sinh con của mình, nếu như bà có hài tử của mình, tình cảnh ở công phủ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cho dù là như thế, Khấu thị cũng không thể không thừa nhận.

Bọn họ đều là nữ nhi của Thẩm Hoằng Lượng, sao Thẩm Nguyên lại có hết tất cả vậy, mặc dù ngoại hình của Thẩm Hàm và Thẩm Du có thể nói là có nhan sắc, nhưng so với trưởng tỷ của các nàng thì họ nhạt nhòa hơn.

“Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của ta, những người đó nể mặt lão thái thái thì cũng đến Viễn Hương đường dự tiệc, ngươi phải phái người trông coi, không thể để cho con Thẩm thị kia lợi dụng sơ hở mà đi quấy rầy bữa tiệc của ta.”

Đỗ bà tử nghe xong thì im lặng một lúc, sau đó mới nói thật với Khấu thị: “Chủ tử, có người đến từ viện Thẩm thị, hắn nói… Công gia cảm thấy bát tự của ngài và Thẩm thị bị trùng, vì thế trong tiệc sinh nhật của ngài, nàng càng nên tránh xa. Cho nên hôm nay Thẩm thị… Sẽ không đến dự tiệc.”

Khấu thị khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia oán hận, lại hỏi: “Vậy công gia đâu?”

Đỗ bà tử thành thật trả lời: “Chủ tử, ngài không phát hiện sao… Công gia trước đây chưa bao giờ rảnh dự tiệc trong phủ, ngay cả thọ yến của lão thái thái cũng trở về muộn… Năm nay sẽ không dự tiệc đâu.”

Khấu thị cười lạnh một tiếng.

Cũng đúng, bà còn mơ mộng hão huyền rằng Lục Chi Quân sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật của bà chớ.

Sau khi Đỗ bà tử và người hầu thay đổi diện mạo mới cho Khấu thị, trong viện Lục Dung cũng có một người tới, nói chủ tử của mình hôm nay không khỏe, sẽ không đến dự tiệc.

Hạ nhân chân trước vừa đi, Khấu thị phun ra một cách dữ dội, tức giận nói: “Mấy nhỏ này đều kiếm cớ để không đến bữa tiệc, được lắm, dù sao ta nhìn thấy mấy nhỏ này thì cũng khó chịu, chi bằng không tới.”

Lý do khiến bà quan tâm đến bữa tiệc này không phải vì nở mày nở mặt.

Khấu thị là thê tử của tiên Quốc công, bà cũng cần có cơ hội để thể hiện địa vị của mình trong phủ, tóm lại không thể để chuyện Lục Chi Huy vừa qua đời là quả tẩu như bà liền bị mất hết quyền nói chuyện và địa vị trong gia tộc này được.

Cho nên tuy rằng sáng sớm ngày sinh nhật của bà đã xảy ra tùm lum chuyện khiến bà không vui, nhưng Khấu thị vẫn cố gắng nén giận, canh giờ đến chỗ Viễn Hương Đường.

Tứ phu nhân và mấy thiếp thất của Lục Chi Tích đã ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn Bát Tiên bằng gỗ lim, Lục Thành không ở công phủ cũng dẫn tiểu nữ vừa tròn ba tuổi đến dự tiệc.

Lục lão thái thái chống gậy, sau khi được nha hoàn cẩn thận đỡ vào Viễn Hương đường, hòn đá treo trong lòng Khấu thị cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Một vài người đến dự tiệc như vậy là đủ rồi.

Sau khi Lục lão thái thái ngồi xuống, trước khi mở tiệc, còn nói với Khấu thị: “Lão tam gia, hôm nay là sinh nhật của ngươi, trước mặt những tiểu bối này, ngươi cũng nói mấy câu đi.”

Trên mặt Khấu thị nở nụ cười, rồi cầm chén rượu trong tay, tao nhã đứng lên khỏi ghế ngồi.

Đây là thời điểm trong năm mà nàng khó có thể chỉn chu và xinh đẹp.

Khấu thị vừa định mở miệng nói một câu thì ngoài đường đột nhiên xông vào một bóng dáng hấp tấp.

Sau khi Lục Chi Dương sải bước vào sảnh trong đôi ủng bọc sắt, Lục lão thái thái không khỏi hỏi: “Lục lão thất, không phải ngươi nói có công việc sao, sẽ không đến tham dự yến tiệc của Tam tẩu ngươi à?”

Khấu thị cũng nghi ngờ nhìn Lục Chi Dương.

Lục Chi Dương nắm chặt chuôi đao bên hông, nói một tiếng về phía ngoài sảnh: “Tiến vào.”

Sau đó mới trả lời lão thái thái nói: “Tổ mẫu, hôm nay lại có người gây sự ở ngoài phủ, may mà bị con phát hiện kịp, đây là người gây sự.”

Lục lão thái thái nhìn theo tay của Lục Chi Dương, thì thấy người lạ vào phòng, là một nam tử có nước da ngăm đen, thân hình khôi ngô, trông giống như một binh sĩ xuất thân từ quân đội.

Khấu thị không khỏi chất vấn Lục Chi Dương nói: “Nếu đã tới gây sự thì cứ đuổi hắn đi là được rồi, vì sao Thất đệ phải dẫn hắn vào phủ, đến quấy rầy bữa tiệc của ta?”

Gương mặt của Lục Chi Dương ẩn chứa chút tức giận, lạnh nhạt trả lời: “Nguyên nhân người này đến làm loạn, chắc không thể không liên quan đến Tam tẩu, cứ để hắn nói trước ở trước mặt tổ mẫu đã, bữa tiệc của ngươi cũng không cần vội vào lúc này đâu.”

“Ngươi…”

Khi Khấu thị bị nghẹn lại, Lục lão thái thái mở miệng hỏi: “Nếu đã đến rồi, nói hết đi, vì sao phải nhắm vào Tam phu nhân trong phủ chúng ta?”

Nam tử xa lạ trong sảnh tên là Trần Bình, chính là nhi tử của bà lão đến công phủ gây sự lúc trước, sau khi hắn tìm được bóng dáng của Đỗ bà tử, hốc mắt liền đỏ ửng nói với lão thái thái: “Chính là bà ta! Chính là bà đã đến tìm mẫu thân ta, nói chỉ cần mẫu thân ta có thể gây chuyện ở ngoài công phủ, hơn nữa nói vài lời không hay về chủ mẫu Thẩm thị, là có thể cho mẹ ta một trăm lượng bạc. Nhưng sau khi mẹ ta nghe lời của bà làm việc này, sau đó về đến nhà thì rất khó chịu, ngày hôm sau liền qua đời…”

Lục Chi Dương nhìn Trần Bình ăn nói không rõ ràng, liền nói nguyên nhân và hậu quả của việc này với Lục lão thái thái.

Thì ra, Đỗ bà tử và bà lão là người quen cũ có tình bạn khá sâu nặng, nếu không tùy ý tìm người, cũng không có can đảm dám đến công phủ gây sự.

Ai ngờ sau khi bà lão làm xong việc của Đỗ bà tử thì đã bị đối phương giở trò như vậy.

Mặc dù Trần Bình lấy được một trăm lượng bạc mà Đỗ bà tử đã hứa với một nhà bọn họ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện mẹ già của mình chết bất đắc kỳ tử vào ngày hôm sau rất kỳ lạ, liền hỏi thê tử của mình.

Từ trong miệng thê tử của hắn, Trần Bình mới biết được, thì ra bảy ngày trước Đỗ bà tử đã thương lượng với mẫu thân hắn về chuyện này, Đỗ bà tử đi tới chỗ trong ngõ hẹp nơi bọn họ ở, còn mang theo mấy gói mứt hoa quả mà mẫu thân hắn thích ăn nhất.

Bà lão lớn tuổi hơn một chút, lai hơi ham ăn, ngày nào cũng cầm mấy gói mứt này ăn ngon lành.

Trần Bình cảm thấy mấy gói mứt hoa quả này thực sự rất lạ, vì vậy đã lấy nửa gói mứt còn sót lại này từ trong tay nhi tử.

Hắn tìm thầy thuốc khắp kinh thành, chỉ có một y sư có y thuật khá cao nhìn ra gói thuốc này có vấn đề, bên trong bị người ta hạ độc dược mãn tính, lại bị người ta cố tình trộn lẫn với các loại dược liệu khác, y sư có y thuật nông cạn cũng không phát hiện độc tính.

Sau khi Trần Bình biết được tin tức này, giống như sét đánh vào đầu.

May mà nhi tử hắn còn đang mọc răng nên thê tử mới không cho bé ăn mứt hoa quả, nếu không nhi tử hắn sẽ đột nhiên chết tức tưởi trong mấy ngày.

Nếu cả gia đình ăn nó, nó sẽ là tai họa diệt khẩu.

Gia đình họ chỉ là một thường dân nhỏ, làm sao có thể đoán được tâm tư những người hầu được sủng ái làm việc cho huân tước thế gia này.

Tuy nói Trần Bình biết cách làm của mẫu thân mình không tử tế, nhưng mẫu thân hắn không có tội đáng chết, Đỗ bà tử tâm địa quá ác độc, muốn giết cả nhà hắn vì dục vọng ích kỷ của chủ tử bà ta! 

Nhưng cho dù đối phương là Tam phu nhân công phủ có quyền lực, hắn cũng nhất định phải có lời giải thích cho mẫu thân hắn.

Ánh mắt Lục lão thái thái khẽ thay đổi, cũng nhìn chủ tớ Khấu thị và Đỗ bà tử, thấy sắc mặt các bà lộ ra một chút sợ hãi, ánh mắt cũng lo lắng cực kỳ.

Khấu thị thấy mọi chuyện sắp bị bại lộ, bà còn đang cố gắng bình tĩnh hỏi Trần Bình: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? Có bằng chứng nào cho những lời ngươi nói không?”

“Có chứng cớ không, ngươi đến phủ Thuận Thiên nơi giam giữ bà tử để thẩm tra, rồi sẽ biết.”

Lục Chi Dương nói xong, lập tức ra lệnh cho vài tên quan binh phía sau tiến lên, muốn mang Đỗ bà tử bên cạnh Khấu thị đi.

Sắc mặt của Khấu thị đột nhiên thay đổi, muốn dưa Đỗ bà tử bị áp giải đến Ứng Thiên phủ đi, dựa vào năng lực của Lục Chi Dương, nhất định sẽ để cho Phủ Doãn Thăng đường đích thân thẩm tra vụ án này, bà biết Đỗ bà tử là người hầu trung thành, nhất định sẽ không chịu nói gì, có thể ôm hết tội vào người mình.

Nhưng Đỗ bà tử là nhũ mẫu tự tay nuôi lớn bà, bà tất nhiên không nỡ để bà ta chịu tội ở trong ngục.

Lục lão thái thái không muốn ngăn cản hành động của Lục Chi Dương, Khấu thị cảm thấy ánh mắt bà ấy đang nhìn mình không tốt, nên trầm giọng giải thích: “Tổ mẫu, tôn dâu thật sự không xúi giục Đỗ bà tử đi làm chuyện này, bà ấy… Bà ấy nhất định là bị tên ngang ngược này hãm hại! Đỗ bà tử tuổi đã lớn, căn bản không thể chịu nổi mấy đại bản…”

Nói được nửa chừng, Khấu thị lại nhìn Trần Bình, vội vàng nói: “Ngươi không phải chỉ muốn lấy tiền của ta sao? Muốn tiền thì cứ nói thẳng, đừng vu khống ta và vú già ở trước mặt người khác, ngươi ra giá đi, rồi cầm tiền nhanh chóng rời khỏi công phủ.”

Ngay sau khi những lời này vừa dứt, con cháu Lục gia vốn còn giữ thái độ trung lập cũng đều chuyển thái độ đối với Khấu thị.

Hình như việc lấy tiền bịt miệng người ta một cách vội vàng như vậy có điều gì đó thực sự kỳ lạ.

Trần Bình cũng đỏ cả mắt, dữ tợn nhổ nước bọt, lại nói: Ta không thèm mấy đồng tiền hôi của ngươi, tuy ngươi là phu nhân công phủ, nhưng ta là thường dân, ta cũng có thể lên phủ nha gõ trống. Người ta nói rằng Thủ phụ có cách trị nước, giúp bệ hạ ổn định tình hình chính trị, Trấn Quốc công phủ cũng không giống như các thế gia huân quý bình thường, có nhiều chuyện dơ bẩn như vậy. Nhưng không nghĩ rằng ngươi là một người phụ nhân độc ác, giống như con sâu làm rầu nồi canh! Nếu như sau này Trấn Quốc Công phủ xuống dốc thì chắc chắn sẽ không thể không liên quan đến phụ nhân như ngươi!”

Lục lão thái thái vốn cầm chuỗi phật châu, đang nhắm mắt, sau khi nghe hết những lời kịch liệt này của Trần Bình, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Hai chữ “xuống dốc” đã đâm trúng tim bà.

Lục gia các nàng đã trải qua nhiều thăng trầm, trước đây có người hãm hại nên mới rơi vào tai họa bị Hoàng đế tước chức vị, nam nhân cả nhà bị đưa đi lưu đày.

Nữ quyến thì phải được đưa vào Giáo Ti phường, chịu hết sự sỉ nhục của quan lớn.

Mẹ đẻ của Lục Chi Quân là Kiều thị có tính tình cứng rắn, không chịu nổi sự nhục nhã này nên lựa chọn treo cổ tự vẫn.

Lục Uyển khi đó mới gả cho tiên đế của Phiên vương, tránh được một kiếp.

Mẫu thân của Lục Kham là Lô thị xem như là cùng họ nhưng khác chi, phụ thân bà ta năm đó còn có chút quyền lực ở Ứng Thiên phủ, bảo vệ hai mẹ con bà ta và Lục Kham.

Mà bà là một bà lão, nên bị đưa vào hoàng cung làm tôi tớ, cả ngày làm những công việc thấp hèn nhất.

Đó là một trang sử vô cùng nhục nhã, Lục gia có thể có cơ hội xoay người, tất cả chỉ vì ba huynh đệ Lục gia đánh đổi mạng sống của mình trong lúc Kỳ triều loạn lạc. 

Phụ thân Lục Kham trực tiếp chết trên chiến trường, Lục Chi Huy thì bị thương, Lục Chi Quân may mắn hơn một chút nhưng cũng không ít lần lang thang từ Quỷ Môn Quan.

Lục lão thái thái nghe thấy từ “xuống dốc” được nói bởi người ngoài.

Cũng không muốn để Trấn quốc công phủ làm hỏng bốn chữ gia phong bất chính này.

Nguyên bản bà cũng nghĩ, huyện này có đúng hay không cũng không quan trọng, liền cho Trần Bình mấy trăm lượng bạc coi như tống tiền đuổi hắn đi.

Nhưng bây giờ chuyện này náo loạn lớn như vậy, trước mặt con cháu Lục gia, bà nhất định phải nghiêm chỉnh chỉnh đốn quy củ của gia đình, ngăn chặn chuyện tương tự lại xảy ra.

Vì vậy, Lục lão thái thái thở dài một cách nặng nề, rồi mở miệng nói với Khấu thị: “Ngươi không cần biện giải cho bà ta nữa đâu, chuyện này có đúng hay không cũng không quan trọng, sau khi áp giải đến Thuận Thiên phủ thì có thể thẩm tra ra kết quả công bằng.”

“Nhưng tổ mẫu…”

Lời của Khấu thị bị Lục lão thái thái giơ tay ngăn lại, lập tức nói: “Được rồi, hôm nay tiệc sinh nhật của ngươi đã xảy ra một chuyện lớn như vậy, mọi người ở đây cũng không có tâm trạng dự tiệc nữa, ngươi cũng trở về viện của ngươi đi, rồi suy nghĩ kỹ về chuyện đó đi.”

Vừa dứt lời, những con cháu còn lại của Lục gia đều lần lượt đứng lên, rời khỏi sảnh.

Khấu thị tràn đầy kinh hoàng nhìn Lục Chi Dương áp giải Đỗ bà tử xuống, nhưng bà không thể làm gì được.

Khi trong đại sảnh chỉ còn lại bà và mấy nha hoàn, cuối cùng bà cũng không kìm được tức giận trong lòng, hất tất cả đồ ăn trên bàn Bát Tiên xuống đất.

“Tại sao? Tại sao điều này lại xảy ra vào ngày sinh nhật của ta? Cho dù có ngáng đường ngày nào thì sao lại chọn ngày hôm nay chứ, tại sao!”

Giọng của Khấu thị dần dần trở nên điên cuồng, cả người giống như một tên điên hoàn toàn mất lý trí, không còn dáng vẻ đoan trang như xưa.

Giang Phong được Lục Chi Quân phái đến Viễn Hương Đường, hắn ta lặng lẽ trốn ở trong phòng một bên tập trung nhìn chằm chằm mọi chuyện xảy ra trong đại sảnh, cũng may sau khi Lục Chi Quân quay về phủ thì đã kịp thời báo lại với hắn.

Hắn ta đương nhiên nghe thấy tiếng tức giận mắng chửi của Khấu thị.

Giang Phong nhìn dáng vẻ cô cùng đau khổ của Khấu thị, mà khóe môi hơi nhếch lên.

Còn tại sao á, đương nhiên là công gia họ cố tình chọn ngày này để tặng ngươi một món quà thôi mà.

——

Hai ngày sau, đại nội cấm đình.

Dưới sự khiêu khích và can ngăn hàng ngày của Tiểu Lộc Tử, tiểu hoàng đế cuối cùng nảy sinh ý định giết chết Từ Tường, nhưng cuối cùng hắn chỉ hạ chỉ cho Từ Tường chịu tám mươi đại bản trong Thận Hình Tư.

Vốn nghĩ Từ Tường có thể chống lại những tấm ván này, mặc dù sẽ không cho hắn ta làm cận thần nữa, nhưng cũng có thể cho hắn một mạng sống, sau đó trục xuất hắn ta ra khỏi cung.

Nhưng trong Thận Hình Ti đều là người của Lục Chi Quân.

Hoàng đế cuối cùng cũng nhẫn tâm, vậy thì bọn họ cũng không thể hạ thủ lưu tình, mặc dù Từ Tường mưu mô xảo quyệt, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, cuối cùng chưa đến tám mươi đại bản hắn ta đã chết thảm ở trong Thận Hình Ti.

Đương nhiên từ sau khi Lục Chi Quân tự tay bắn chết chim ưng của mình, mặc dù không lập tức phái người giết chết Từ Tường, nhưng cũng khiến hắn ta bị tra tấn.

Từ Tường sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ cách điện Thái Hòa không xa, nhưng mỗi ngày hắn ta thức dậy, một con chim chết rất chết thảm và đẫm máu  đặt bên gối hắn ta, hắn ta không biết ai vào đặt những thứ này từ khi nào.

Nhưng mỗi lần đứng dậy, hắn ta nhìn thấy những thứ chết chóc đáng sợ kia, đủ để hủy hoại tâm hồn hắn.

Tiểu Lộc Tử trở thành đại thái giám có địa vị cao nhất trong hoàng cung.

Mọi thứ vốn dĩ phát triển theo dự đoán của Lục Chi Quân, nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng được rằng gần đây tiểu hoàng đế lại mơ thấy Từ Tường, còn có cảnh tượng Anh thân vương chết một cách thê thảm.

Kết quả là vì cảnh chết đuối hàng đêm mà cậu bé hơn mười tuổi đã bị bệnh nặng một trận, đã nhiều ngày không thể lên triều.

Bởi vì mẫu thân của tiểu hoàng đế tin vào Phật giáo và thờ Phật, mưa dần thấm lâu, tiểu hoàng đế cũng bắt đầu cảm thấy kính sợ những vị thần này, vì vậy hắn đã năn nỉ Lục Chi Quân làm một nghi lễ trong cung.

Ngôi chùa có uy tín nhất của kinh thành chính là chùa Pháp Hoa nơi Niệm Không đang ở.

Cho nên Niệm Không và các nhà sư còn lại trong chùa đến hoàng cung để trừ tà cho hoàng đế, còn tìm cơ hội gặp mặt Lục Chi Quân ở góc lâu.

Sắc trời có chút u ám, Niệm Không mặc áo cà sa bằng gấm mây, đứng bên cạnh Lục Chi Quân cao lớn vững chãi, vẻ mặt hiền từ, bình thản.

Hắn ta biết rằng kiếp trước Từ Tường đã trở thành một hoạn quan quyền lực hại nước hại dân, Đại Kỳ cũng bởi vì gian thần này mà dần dần suy tàn.

Nhưng lý do tại sao kiếp trước Từ Tường lại có quyền lực như vậy chắc chắn không thể không liên quan đến Lục Chi Quân.

Bởi vì kiếp trước hắn từ bỏ mệnh hoàng đế của mình, chỉ để đổi lấy cơ hội kết nối lại với Thẩm Nguyên.

Khi hắn đưa ra lựa chọn, Niệm Không cũng có mặt ở đó.

Cũng may kiếp này, Lục Chi Quân kịp thời bóp chết tai họa ngầm của Từ Tường ở trong nôi.

Niệm Không nói vài câu thiện tai, lập tức dặn dò Lục Chi Quân nói: “Lục đại nhân, đừng quên kiếp trước ngài đã đồng ý lời hứa của bần tăng, nếu đã từ bỏ mệnh hoàng đế vốn thuộc về ngươi, thì phải nuôi dưỡng một người kế thừa cho Kỳ triều.”

Lục Chi Quân nhìn xuống sông đào bảo vệ thành đã đóng băng dưới lầu, thấp giọng trả lời: “Ta không quên.”

Niệm Không lại nói: “Đại nhân, ngài xác định vẫn muốn chọn bệ hạ sao? Bệ hạ hắn rõ ràng…”

Nếu Lục Chi Quân không từ bỏ mệnh hoàng đế vốn có của mình, quốc gia dưới sự cai trị của hắn sẽ có thời kỳ hoàng kim gần một trăm năm, có thể nói là quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Đây là cảnh thịnh vượng mà nhà sư Niệm Không hy vọng được nhìn thấy.

Cho nên Lục Chi Quân đã từng đáp ứng với hắn ta, hắn chọn người thừa kế, nhất định sẽ khiến thiên hạ của Kỳ triều trở thành một thế giới thịnh vượng.

Nhưng tiểu hoàng đế bây giờ, không hề có khí chất đế vương, tính tình cũng yếu đuối vô năng, căn bản sẽ không phải là một quân chủ tốt.

Lục Chi Quân liếc mắt nhìn Niệm Không, trả lời: “Ta biết, nhưng để ta thử lại lần nữa, nếu hắn thật sự không làm được, vậy thì chỉ có thể đổi người khác.”

Niệm Không nghe xong, chắp hai tay lại, rồi gật đầu.

Hắn ta biết số mệnh của Lục Chi Quân thật sự quá mạnh, ngay cả khi vị hoàng đế tương lai là một vị vua sáng suốt và tài giỏi, chỉ cần Lục Chi Quân còn sống, quyền lực và địa vị mà hắn có được ở Kỳ triều sẽ luôn ngang bằng Hoàng đế, không phân biệt lớn nhỏ.

——

Buổi sáng, Khấu thị nhờ quan hệ để đi xem Đỗ bà tử trong ngục, Khấu thị nhìn cả người bà ta toàn là vết máu, đang hấp hối, thật sự đau lòng vô cùng.

Bà biết Lục Chi Quân có quyền lực ngập trời, và cảm thấy rằng Đỗ bà tử đã phải nhận hình phạt mà bà đáng phải chịu, vì vậy bà đã đến ngoài sân của Kỳ Tùng quán, muốn yêu cầu Lục Chi Quân buông tha Đỗ bà tử.

Khấu thị quỳ trên mặt đất đá xanh lạnh như băng, dùng chính bản thân mình để đe dọa, do quỳ đã lâu nên đầu gối giống như bị kim đâm, đau đớn khó chịu.

Bầu trời kinh thành bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc.

“Ngũ đệ, Đỗ bà tử là nhũ mẫu đã nuôi ta đến lớn, ta cầu xin ngươi, cầu ngươi buông tha cho bà một mạng, Tam tẩu cầu xin ngươi, cầu ngươi nhìn mặt mũi của Tam ca ngươi mà buông tha Đỗ bà tử một mạng.”

Khấu thị vừa nói, vừa rơi lệ đầy mặt dập đầu trên mặt đất đá xanh.

Sau khi mấy tiếng “rầm rầm” rơi xuống đất.

Khấu thị nhìn một đôi giày đen đang dừng trước mặt bà, bà ngẩng đầu nhìn lại với đầy vẻ chờ mong thì thấy người đến lại là người hầu của Lục Chi Quân, Giang Trác.

Giang Trác lạnh lùng nói với Khấu thị: “Tam phu nhân, công gia chúng ta không rảnh gặp ngươi, ngươi trở về đi. Hơn nữa là Đỗ bà tử chịu chết chứ không nhận tội, nếu như bà ta không chịu nhận tội thì chết cũng thoải mái một chút.”

Khấu thị hét lên: “Công gia đâu, ta muốn gặp hắn!”

Giọng nói của Giang Trác trở nên lạnh lẽo hơn, trách mắng: “Tam phu nhân, ngươi đừng được nước lấn tới, nếu ngươi không đi, ta sẽ phái người đuổi ngươi ra ngoài.”

Đúng lúc, vài giọt mưa bất chợt từ trên trời rơi xuống.

Mùa đông năm nay kinh thành có vẻ mưa nhiều nên Khấu thị cũng không cảm thấy kỳ quái, thấy mưa càng lúc càng nặng hạt, Khấu thị không muốn bị ướt mưa rồi lại bị ốm.

Bà vừa đứng lên từ phiến đá xanh, ngước đầu lên thì thấy dưới hành lang không xa, thân hình cao lớn cao thẳng tắp của Lục Chi Quân đang vội vàng đi về phía sân Thẩm Nguyên.

Dáng đi của nam nhân ít nhiều thể hiện một chút lo lắng.

Khấu thị tức giận nói: “Vừa rồi còn nói không có thời gian gặp ta, sao bây giờ lại đi ra?”

Giang Trác cũng mất kiên nhẫn, vừa ra hiệu người hầu phía sau mang Khấu thị đi, vừa nói: “Công gia muốn làm gì, không tới phiên Tam phu nhân quan tâm.”

Nhìn thấy bóng dáng Lục Chi Quân dần dần đi xa, Khấu thị đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Vân Úy Hiên, Thẩm Nguyên lúc đầu còn rất tốt, nhưng khi giông bão vừa tới, nàng sẽ lập tức bắt đầu bị bệnh tim.

Sau khi kinh thành vào đông, cơ bản sẽ không mưa.

Cơ thể của Thẩm Nguyên cũng được cải thiện đột ngột trong vài tháng qua.

Trong lòng Khấu thị dần dần có suy đoán.

À, hóa ra những bát tự kia không hợp, nói nàng chiết sát đều là giả.

Tiểu tiện nhân Thẩm thị này, thực sự là sợ giông bão.

——

Tiếng mưa tí tách tí tách, Thẩm Nguyên ưỡn bụng phồng lên, đôi mắt ngập nước vừa định đi Kỳ Tùng quán tìm Lục Chi Quân thì thấy nam nhân đã chạy về kịp.

Cho dù Lục Chi Quân cẩn thận ôm nàng lên, những triệu chứng khó chịu kia cũng đột nhiên biến mất, vài giọt nước mắt bất lực rơi xuống trong đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên.

Vừa rồi thai của nàng động quá lớn, nếu Lục Chi Quân không kịp chạy về, nàng thật sự sợ rằng đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện.

Lục Chi Quân tìm một chiếc ghế bành cách hai người gần nhất, giống như ôm một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, để Thẩm Nguyên ngồi trên đôi chân thon dài rắn chắc của hắn.

“Đừng khóc.”

Giọng nói trầm thấp của hắn vừa dứt, thấy Thẩm Nguyên yếu ớt cụp mắt xuống, cau mày đặt bàn tay nhỏ nhắn lên bụng, hắn liền biết thai nhi trong bụng nàng lại bắt đầu quấy rầy nàng.

Lục Chi Quân cũng đặt bàn tay to trên bàn tay nhỏ bé của thê tử, Thẩm Nguyên cũng sợ hắn quá lo lắng nên cố nén cử động của thai nhi, nhẹ giọng an ủi hắn nói: “Quan nhân, ngài đừng lo lắng quá… Thiếp thân đã không sao rồi… Hài tử qua một lát sẽ không quấy rầy thiếp thân nữa đâu…”

Lời nói vừa dứt, Lục Chi Quân không lập tức trả lời nàng.

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, hàng lông mày lạnh lùng nhíu lại, nhưng im lặng nghiêng người hôn lên trán nàng.

Khi Thẩm Nguyên mở hai mắt ra, trán của Lục Chi Quân đã dán lên trán nàng, chóp mũi hai người chạm vào nhau, lông mi cũng chạm vào nhau.

Hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào trán nàng, tư thế thân mật ôn hòa, hoàn toàn không có sự cường thế và nghiêm khắc như thường ngày.

Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy tim mình đập lệch vài nhịp, lại nghe nam nhân thì thào bằng giọng nói từ tính và êm tai đó: “Nếu nàng có thể nhỏ lại thì tốt rồi.”

Hắn nói xong liền mở mắt ra nhìn Thẩm Nguyên.

Nghe được những lời lệch lạc này, lông mi của Thần Nguyên run lên.

Nhưng nàng không thể nhìn thấy bất kỳ trò đùa nào trong con ngươi đen của hắn, hắn nói với một giọng điệu rất nghiêm túc, và thái độ cũng rất nghiêm túc.

“Quan nhân…”

“Như vậy ta có thể đặt nàng vào tay áo và mang theo bất cứ lúc nào.”

____________________________

Tác giả muốn nói: Yên tâm Nguyên tỷ hổng sao, Khấu thị sắp out rồi nha

Cốt truyện tình cảm, sự nghiệp của Nguyên tỷ sẽ được viết thật tốt, đừng nóng vội!
Bình Luận (0)
Comment