Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 49

Khấu thị không kêu còn tốt, tiếng hô này, âm lượng lớn như vậy, tất nhiên là làm kinh động đến hạ nhân còn lại bên ngoài phòng.

Ngay sau đó, còn chưa kịp mặc y phục vào thì hai người chăn ngựa quen biết Vương Lục ở phòng bên cũng nghe âm thanh mà chạy vào phòncơn sốt cao này lặp đi lặp lại thường xuyêng.

Sau khi hai người hắn nhìn thấy cảnh tượng trên giường đều không thể tin được mở to mắt.

“Tam… Tam phu nhân! Tại sao lại là ngài?”

Khấu thị không ngờ lại xảy ra chuyện này, bà phải chịu đựng cảm giác ghê tởm do ngủ với nam nhân xấu xí Vương Lục, bà còn chưa kịp suy nghĩ ra cách đối phó chuyện này thì lại bị hai âm thanh không nhỏ của người chăn ngựa này làm kinh động Ngụy bà tử đi ngang qua phòng này.

Ngụy bà tử là người trong viện của lão thái thái, cũng là vú già nhất đẳng theo bà nhiều năm, nghe thấy hình như chỗ này xảy ra chuyện gì đó, liền dẫn hai nha hoàn phía sau đi tới phòng bên, muốn hỏi tình hình.

Vì say rượu, cơn đau đầu của Khấu thị như muốn nứt ra, lập tức khiển trách hai tên chăn ngựa nói: “Các ngươi đừng kêu nữa! Các ngươi không nghĩ mọi chuyện chưa đủ lớn sao?”

Ngụy bà tử nghe thấy giọng của Khấu thị, mắt bất ngờ mở to.

Hai nha hoàn phía sau bà cũng hai mặt nhìn nhau nói: “Giọng này… Có phải Tam phu nhân không?”

Ngụy bà tử có điều gì đó trong đầu, lập tức quay về Vân Úy Hiên, nói hết chuyện hồi nãy cho Lục lão thái thái.

Trước khi rời khỏi phòng bên, còn ra lệnh cho hai nha hoàn ở lại đó, phong tỏa tin tức kịp thời.

Lục lão thái thái nghe xong, đột nhiên cảm thấy một ngụm máu trọc trào ra cổ họng, tức giận đến mức sắp ngất đi.

Bà hỏi một cách khó tin: “Ngươi có chắc không, đó là Tam phu nhân… Tam phu nhân ngủ cùng người gác cổng sao?”

Ngụy bà tử gật đầu, thở dài trả lời: “Nếu lão thái thái không tin, có thể tận mắt đi nhìn, Tam phu nhân cũng đã thủ tiết lâu rồi… Kể từ khi Đỗ bà tử qua đời, bà ta càng ngày càng nghiện rượu… Cộng thêm những yếu tố này, bà và tên gác cổng Vương Lục làm ra loại chuyện này… Cũng không phải là không thể.”

Lục lão thái thái nhất thời nóng nảy, rồi che ngực ho khan vài tiếng.

“Nàng… Làm sao nàng có thể hồ đồ làm ra loại chuyện này chứ!”

Trong đôi mắt Lục lão thái thái có vài giọt nước mắt đục ngầu, sau khi Lục Chi Huy qua đời, bà thấy Khấu thị là một góa phụ khi còn trẻ như vậy, thực sự rất đáng thương, cũng vì thương tiếc nàng nên chủ động đề nghị không bằng để nàng lựa chọn tái giá.

Nếu Khấu thị cảm thấy thế gia ở kinh thành không đủ khả năng được vinh danh, bà cũng có thể tìm kiếm một số Bố chính sử ty ở Đại Kỳ, hoặc là tìm vài nhân tài cùng tuổi ở Phiên quốc.

Quốc công phủ cũng sẽ thêm một khoản của hồi môn phong phú cho bà ta, như vậy phần đời còn lại cũng sẽ không trải qua bi thảm như vậy nữa.

Nhưng sau khi nói chuyện này với Khấu thị, bà lại lựa chọn ở lại trong phủ, ngoài miệng nói cái gì mà muốn thủ tiết vì Lục Chi Huy, nhưng trong lòng Lục lão thái thái biết rõ phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Kỳ, toàn bộ phú quý và quyền lực của Quốc công phủ là số một số hai.

Lục Chi Quân là một người không gần nữ sắc, sau khi tiếp tục nhận tước vị, cho dù người ngoài khuyên thế nào thì cũng không có bất kỳ ý định nào muốn cưới vợ trong đầu.

Vì vậy, Khấu thị mới có thể tiếp tục quản lý quyền bếp núc, cũng có địa vị rất cao ở trong phủ, cho đến trước khi Thẩm Nguyên gả đến công phủ, mọi người và mọi việc trong phủ này coi như khá hòa hợp.

Chỉ là từ sau khi Thẩm Nguyên vào phủ, do ghen tị và trong lòng mất cân bằng, Khấu thị đã cùng em dâu này đấu tới đấu lui, đồng thời cũng đem hết những bí mật vẫn che giấu trong công phủ này truyền ra ngoài.

Kết cuộc hôm nay của bà đều là gieo gió gặt bão.

Lục lão thái thái không nghĩ đến chỗ khác, sau khi ho khan vài tiếng, liền hỏi Ngụy bà tử: “Ngươi có sai người phong tỏa tin tức việc này không?”

Ngụy bà tử trả lời: “Lão nô đã để hai nha hoàn ở lại đó, chờ Lục lão thái thái chỉ thị chuyện này như thế nào.”

Lục lão thái thái bất đắc dĩ lắc đầu trả lời: “Ngươi tránh mặt một lúc, mang y phục thường ngày nàng hay mặc, rồi đến phòng đó lần nữa. Để đám hạ nhân nọ bịt miệng lại, sau đó cắt ra đầu lưỡi của Vương Lục rồi đuổi hắn ra khỏi phủ, bảo hắn không được nói những chuyện này, coi như là giết gà dọa khỉ trước mặt hai tên chăn ngựa bên cạnh, như vậy ba người bọn họ sẽ không nói chuyện này ra.”

“Aiiii.”

Lục lão thái thái thở dài, rồi nói: “Về phần Khấu thị, để nàng mang theo của hồi môn của mình cùng tiền tiết kiệm mấy năm gần đây, đuổi nàng đến biệt trang đi.”

Ngụy thái thái đáp dạ một tiếng, cảm thấy Lục lão thái thái đối với Khấu thị coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Một lát sau, bà cầm y phục của Khấu thị đi đến phòng đó, nhưng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc thảm thương ——

“Lục Chi Dương! Ta gài bẫy! Ta căn bản sẽ không cùng tên xấu xí Vương Lục này xảy ra loại chuyện này được! Ta là Tam tẩu của ngươi, là chính thê của tiên Quốc công, ngươi làm sao có thể không thương lượng với lão thái thái mà muốn đem ta vào ngục?!”

Ngụy bà tử hoảng hốt, sau khi chạy vọt vào phòng, liền thấy quả nhiên Lục Chi Dương đứng bên trong, tay còn đang nắm trường đao sắc bén.

Hôm nay, là hưu mộc của Lục Chi Dương, sao mà hắn đột nhiên biết được chuyện này chứ?

Ngụy bà tử đang nghi ngờ thì lại nghe Lục Chi Dương lạnh lùng trả lời: “Khấu thị, còn Tam tẩu, ngươi có xứng không? Ngươi làm ra chuyện thông dâm như vậy, ngay cả Ngũ huynh ta cũng biết. Luật pháp của Đại Kỳ có ở đây, có cần ta nói với ngươi không?”

“Ngươi…”

Ngụy bà tử nhìn thái độ hùng hổ bức người của Lục Chi Dương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Khấu thị thông dâm, theo luật pháp của Đại Kỳ mà nói là tội hèn hạ và phản bội.

Phu quân, nữ nhân và nô bộc thông dâm với nhau thì phải được thêm vào tội hiếp dâm.(1)

Ban đầu sẽ đưa đến Thuận Thiên phủ đánh một trăm trượng, bây giờ lại phải chịu hai trăm trượng.

Dù sao Khấu thị cũng là một phu nhân của Quốc công sống an nhàn sung sướng, năm mươi trượng cũng đủ để cho mạng nhỏ của bà mất một nửa, một trăm cái không chừng chỉ còn lại một hơi mà thôi.

Nếu thật sự xử phạt hai trăm trượng thì chết chắc.

Trong lòng Khấu thị gần như tuyệt vọng, vội vàng năn nỉ Ngụy bà tử: “Ngụy bà tử, có phải ngươi do lão thái thái phái đến cứu ta không, ngươi mau trở về, bảo lão thái thái cứu ta, nói Lục lão thất ở chỗ ta, đang muốn lấy mạng của ta, ngươi nhanh chóng bảo lão thái thái đến làm chủ cho ta.”

Ngụy bà tử liên tục gật đầu, vừa định rời khỏi phòng này.

Liền nghe “Xoẹt ——” một tiếng.

Lập tức, thanh trường đao trong tay Lục Chi Dương cầm, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo liền đặt trên cổ bà.

Ngụy bà tử sợ đến mức chân run rẩy, rồi nghe giọng Lục Chi Dương âm u nói: “Ngươi dám đi, chính là ngang nhiên bao che gian tình của Khấu thị và Vương Lục ở trước mặt bản Chỉ huy sứ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn xuống ngục à?”

Quanh thân Lục Chi Dương đều toát ra khí thế lạnh lùng, Ngụy bà tử biết hắn là người không tiếc thứ gì, lập tức trả lời: “Lão nô… Lão nô không dám.”

Khấu thị thấy Ngụy bà tử bị Lục Chi Dương ngăn cản, cũng biết đường sống của mình đã bị chặt đứt rồi.

Bà vạn phần tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất, rồi lại bị quan binh đột nhiên xông vào, không chút lưu tình kéo ra khỏi phòng bên trong tiếng quát lớn của Lục Chi Dương, y phục trên người vẫn bộ tẩm y rách nát, nhìn chật vật không thể chịu nổi.

Trước khi rời khỏi công phủ, Khấu thị còn đang suy nghĩ, năm đó mẫu thân Lục Chi Dương chết có nguyên nhân rất lớn là do bà tạo thành.

Khấu thị không muốn mẫu thân hắn chết, chỉ là mẫu thân hắn là một người đa sầu đa cảm, sau khi bà dùng chút mánh khóe nhỏ thì bà ấy vì nghẹn khuất và uất ức mà mắc bệnh, cuối cùng tự chịu đựng mà chết.

Gần đây trong phủ vẫn có tin đồn về chuyện cũ năm đó, phỏng chừng sau khi Lục Chi Dương nghe thấy tiếng gió thì đã có ý định giết bà.

Một gậy lại thêm một gậy, hôm nay bà chết vào tay Lục Chi Dương, coi như là nhân quả báo ứng.

——

Một tháng sau

Khấu thị chết trước khi lĩnh hình trượng thứ tám mươi trong ngục.

Trong công phủ ngoại trừ Lục lão thái thái thì không có nhiều người cảm thấy tiếc nuối vì sự việc này, thay vào đó, họ cảm thấy Khấu thị bị phạt trượng hình, sau khi chết bất đắc kỳ tử, Trấn Quốc Công phủ cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh như trước.

Tranh chấp tường thành sẽ khiến một gia đình suy tàn, loại đấu đá nội bộ giữa chị em dâu càng không thể.

Sau khi Lục Chi Quân rảnh rỗi, lần nữa gọi các tiểu bối đến từ đường, cho bọn họ nhớ kỹ gia quy trong lòng.

Cho dù chủ mẫu Thẩm thị còn đang mang thai nhưng vẫn quản lý gia đình rất tốt, sau khi không có Tam tẩu Khấu thị ngáng chân nàng, cũng càng ngày càng quen thuộc với việc xử lý việc bếp núc.

Từ sau khi Lục lão thái thái biết được chuyện Khấu thị ngoại tình với người canh gác của mình thì bệnh nặng mấy ngày, cho đến khi ngày xuân đến gần, bệnh tình của bà mới dần dần được cải thiện.

Sau khi bà có thể đứng dậy và đi lại dưới đất, bà lựa chọn không gặp bất kỳ tiểu bối nào, chỉ trốn trong Vân Úy Hiên ăn chay niệm Phật, không quan tâm đến chuyện trong phủ nào nữa.

Tháng thật của Thẩm Nguyên hôm nay là chín tháng, nàng thấy mình sắp sinh, mấy ngày nay nàng đột nhiên sốt cao.

Mà cơn sốt cao này cứ lặp đi lặp lại thường xuyên, ngày hôm kia, ở kinh thành có mưa xuân, cơn sốt cao khó dứt và bệnh tim lại cộng thêm vào nhau, quả thực khiến thể chất của Thẩm Nguyên yếu đi rất nhiều.

Sinh nhật của nàng là vào tháng Tư và tháng tư là tháng mà đứa con của nàng sẽ ra đời.

Kiếp trước nàng đã chết vào mùa xuân năm nay, không sống qua sinh nhật hai mươi tuổi.

Gần đây Thẩm Nguyên luôn bị bệnh tật hành hạ, càng ngày càng lo lắng.

Ngày đó, mặc dù kinh thành yên tĩnh, nhưng Thẩm Nguyên lại ngồi một mình trước án thư, rồi mở một tờ giấy mỏng ra, cầm bút thấm mực, vẻ mặt chăm chú viết vài chữ.

Hôm nay, cơn sốt cao của nàng vẫn chưa dứt, mặc dù trên trán hơi đau nhưng ý thức coi như tỉnh táo.

Khi nâng cổ tay gầy guộc lên viết, nhìn thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay trái vẫn còn sáng rực, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nếu không có cái vòng tay trấn hồn này, sợ là nàng đã mất mạng từ sớm.

Có lẽ kiếp này mình vẫn không sống đến hai mươi tuổi được.

Thẩm Nguyên là người đã chết một lần, cho nên khi lần thứ hai nàng đối mặt với chuyện sinh tử, trong lòng lạnh nhạt hơn so với kiếp trước.

Nếu như nàng thật sự sẽ qua đời sau một tháng, trước đó, nàng phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện sau khi chết của mình.

Bao gồm xử lý của hồi môn, người của Đường gia Dương Châu, đi theo Bích Ngô và Huệ Trúc của nàng, còn có việc nuôi dạy đứa nhỏ.

Sau đó, cũng là quan trọng nhất, chính là quan nhân Lục Chi Quân của nàng.

Nghĩ đến đây, bàn tay trắng nõn như sứ của Thẩm Nguyên vẫn run rẩy không dễ phát hiện.

Vừa nghĩ đến kiếp này Lục Chi Quân vẫn có thể trở thành người không vợ, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, đúng lúc này, lúc này sốt cao của nàng còn nghiêm trọng hơn trước.

Thẩm Nguyên yếu đuối, bất lực cụp mắt xuống, rồi cất giọng gọi Bích Ngô, đưa nàng vào khuê phòng, muốn nghỉ một lát trên giường Bạt Bộ.

Bởi vì đầu óc choáng váng, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại thì đã đến giờ Thân ba khắc.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh đẹp của ánh nắng mặt trời, cành cây trong viện đang dần ra nụ tràn trề sức sống.

Bích Ngô thấy Thẩm Nguyên cuối cùng cũng tỉnh dậy, liền đi đến bên cạnh giường Bạt Bộ, giọng điệu cung kính nói: “Chủ mẫu… Quan nhân đã quay lại, và ngài ấy… Ngài ấy đã đến viện nửa canh giờ trước, nhưng vẫn ở trong thư phòng, không đi ra. Ngài… Ngài có muốn đi xem không?”

Thẩm Nguyên vừa thức dậy, không có sức lực gì, nàng dịu dàng ừ một tiếng, sau khi chỉnh sửa tóc và áo đơn giản, rồi được Bích Ngô đỡ ra ngoài thư phòng.

Bích Ngô đỡ Thẩm Nguyên đến lồng hoa rơi xuống đất, rồi lùi sang một bên trước.

Thẩm Nguyên một mình đi vào thư phòng thì thấy Lục Chi Quân đang cúi đầu, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay nắm thành nắm đấm, đặt trên trán.

Nam nhân mặc quan phục chỉnh tề, mũ ô sa hai cánh đều mở rộng được cởi xuống, đặt bên cạnh tay.

Thẩm Nguyên đồng thời phát hiện, tay trái hắn đeo ngọc ban chỉ, còn đang nắm chặt tờ giấy mà nàng vừa mới viết.

Nhịp tim nàng đập thình thịch.

Lục Chi Quân không nhìn nàng nhưng cũng phát hiện nàng đã vào thư phòng.

Giọng nam nhân vẫn trầm thấp và hùng hậu như trước, thản nhiên ra lệnh nói: “Lại đây.”

Không khí xung quanh Lục Chi Quân rất áp lực, giống như là bình tĩnh trước cơn bão, trong lòng Thẩm Nguyên đột nhiên dâng lên suy nghĩ không ổn.

Trước khi đi ngủ nàng chưa kịp giấu tờ giấy này, sau khi Lục Chi Quân nhìn thấy thì có tức giận không?

Thẩm Nguyên dựa theo mệnh lệnh của hắn đi về phía trước vài bước, nhưng vì sợ hãi vô cớ nên dừng bước lại.

Bàn tay chống trên Lục Chi Quân đã buông xuống, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đường cong của đôi môi mỏng lại thật sâu, toát lên vẻ khắc chế.

Hắn nhìn về phía Thẩm Nguyên, giọng nói cũng hạ thấp xuống rất nhiều: “Nguyên nhi, nàng lại đây, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

__________________

Tác giả muốn nói: “Không có gì ha, tiếp theo chương Quân thúc sẽ giúp cô vợ nhỏ bé để giải quyết nút thắt, và sau đó chờ sinh con.

(1) Trích dẫn nguyên văn của Luật Đại Minh
Bình Luận (0)
Comment