Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phố Tiền Môn này xem như là con đường tương đối phồn hoa của kinh thành, ngày thường hiển quý tụ tập.

Chỉ riêng các cửa hàng và tửu lâu trên con phố này, có gần một nửa là tài sản riêng của Lục Chi Quân.

Những sản nghiệp này không chỉ để lợi nhuận, mà là để hắn dễ dàng thiết lập cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi.

Mà nhã gian của tửu lâu này được bố trí rất tao nhã, rất có phong cách của Giang Nam.

Phía sau Thẩm Nguyên đứng có một bức bình phong có hoa văn hoa hải đường, trên bàn hương bên cạnh có lò nhỏ đang bốc lên khói xanh.

Ánh mắt thâm sâu của Lục Chi Quân vẫn rơi trên người nàng.

Vừa đến gần nhìn hắn, Thẩm Nguyên liền cảm thấy, đôi mắt phượng của hắn thật đúng là độc nhất vô nhị.

Không phải là mắt một mí mà là mắt hai mí hình rẻ quạt.

Dưới đôi mày cao, con ngươi đen nhánh ấy cũng có vẻ đặc biệt thâm trầm, cao.

Thẩm Nguyên rủ mắt, nhanh chóng tránh được tầm mắt của hắn.

Từ nhỏ đến lớn, nàng không bị ánh mắt của người nào khiến lồng ngực hoảng hốt.

Lúc nàng đến còn nghĩ nếu nhìn thấy hắn thì phải giả bộ xấu hổ một chút.

Nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự không cần phải giả bộ xấu hổ nữa.

Sau khi Lục Chi Quân vào phòng, Bích Ngô cũng bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, nàng ta đứng ở phía sau Thẩm Nguyên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mà tuy rằng Liêu ca nhi ngày ngày đều đi theo bên cạnh Ngũ thúc hắn, nhưng cũng không khá hơn Bích Ngô bao nhiêu, cơ thể nho bé của hắn ngồi trên ghế bành rộng rãi, hai cái chân ngắn còn lơ lửng giữa không trung.

Lục Chi Quân vừa tiến vào, hắn liền ngoan ngoãn tột cùng đặt hai bàn tay mập mạp lên đầu gối, ngay cả thở cũng không dám thở một tiếng, nhìn đáng thương vô cùng.

Thẩm Nguyên khẽ mở môi mềm mại, rốt cuộc chuẩn bị trả lời hắn thì Liêu ca nhi lại giúp nàng mở miệng giải thích: “Ngũ thúc, Thẩm tỷ tỷ bị say nắng, vừa rồi tỷ suýt chút nữa ngất xỉu ở bên ngoài ~”

Lục Chi Quân nghe xong, ánh mắt hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Tìm y sư xem qua chưa?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Làm phiền đại nhân nhớ thương, không có gì đáng ngại.”

Dứt lời, Lục Chi Quân bình tĩnh nhìn Giang Phong một cái.

Giang Phong dường như lập tức hiểu tâm tư của chủ tử, lập tức hắn ta ra khỏi nhã gian, nói thầm vài câu với tùy tùng bên ngoài, rồi mới về phòng.

Thẩm Nguyên không muốn cứ như thế này.

Liền chủ động hỏi Lục Chi Quân: “Còn lâu mới đến giờ Ngọ, Lục đại nhân đến tửu lâu này muốn làm gì vậy?”

Tuy Thẩm Nguyên lớn lên ở Dương Châu, nhưng cữu mẫu nuôi nấng nàng lại là người Tô Châu.

Khi Kỳ triều còn chưa xây dựng triều đình, nhiều thương hộ ở Tô Châu đã chuyển đến Dương Châu do chiến tranh hỗn loạn, thế cho nên hiện tại rất nhiều người Dương Châu muốn ngủ, đều sẽ nói một câu “Thượng Tô Châu”. (1)

La thị nói một câu Ngô Nông nhuyễn ngữ[1], cũng giáo dưỡng Thẩm Nguyên, để cho nàng từ nhỏ đã nói tiếng Ngô, bà luôn nói, nữ hài tử nói một tiếng Ngô thì sẽ càng dễ nghe.

[1] Ngô Nông nhuyễn ngữ: thường dùng để hình dung phương ngữ Ngô ở Tô Châu, Giang Tô, bởi vì tiếng nói chuyện tương đối mềm mại uyển chuyển, cho nên có danh xưng “Ngô Nông nhuyễn ngữ”. (theo Baike)

Cho nên khi Thẩm Nguyên nói chuyện, chính là giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng.

Giang Phong đứng một bên, hắn ta có thể cảm thấy rõ ràng Thẩm cô nương này sau khi vào kinh thành, cố tình khống chế giọng Giang Nam của mình.

Nhưng khi dứt lời, âm cuối rất mềm vẫn khiến xương người nghe được yếu mềm ra.

Mà khi mỹ nhân nói chuyện, hàng mi dài của nàng cũng hơi rủ xuống

Kín đáo, rụt rè, nhưng cũng có vẻ đẹp khi ôm đàn tỳ bà che nửa che mặt, mềm mại mà không biết gì.

Giang Phong lại thấy, tầm mắt của chủ tử Lục Chi Quân chưa từng rời khỏi nàng, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không gợn sóng trước sau như một.

Lục Chi Quân ngước mắt lên nhìn thoáng qua Liêu ca nhi.

Sau đó giọng điệu thản nhiên trả lời: “Hắn chưa tới mười ba tuổi, chưa tới tuổi đến Quốc Tử Giám để nhập học, cho nên hôm nay ta chuẩn bị dẫn hắn đi xem thư viện ở vùng lân cận này. Vốn dĩ là muốn tìm cho hắn một tiên sinh một mình dạy hắn, nhưng tính cách của Liêu ca nhi hơi hướng nội, để hắn tiếp xúc với một số hài tử cùng tuổi thì có thể sẽ tốt hơn.”

Thẩm Nguyên hơi gật đầu, đáp lại.

Nàng thầm cảm thấy, Lục Chi Quân nghiêm khắc lại về nghiêm khắc, nhưng khi hắn giáo dục Liêu ca nhi thì suy nghĩ rất chu toàn.

Liêu ca nhi lúc này lại mềm nhũn năn nỉ với Lục Chi Quân: “Thẩm tỷ tỷ trước kia cũng từng làm phu tử ở thư viện, Ngũ thúc, ngài có thể để Thẩm tỷ tỷ dạy con không?”

Giọng nói trong trẻo của đứa bé vừa dứt, vẻ mặt của Lục Chi Quân dường như có thêm chút hứng thú.

Hắn thấp giọng lại hỏi Thẩm Nguyên: “Ngươi từng làm phu tử ở thư viện?”

Thẩm Nguyên gật đầu.

Lục Chi Quân lại hỏi: “Thư viện nào?”

Thẩm Nguyên dịu dàng trả lời: “Là đại nhân đã từng đích thân nhắc tên, thư viện Hoa Mai.”

Rất nhiều người trong kinh đều khinh thường thương nhân buôn muối Dương Châu, cảm thấy bọn họ chỉ là một thứ thương giàu có, còn trong ngực thì không có chút mực nào mà thôi.

Nhưng trên thực tế, thương nhân buôn muối ở Dương Châu rất coi trọng việc giáo dục con cháu, rất nhiều thương nhân buôn muối có thực lực hùng hậu đã từng tài trợ cho thư viện.

Khi thư viện Hoa Mai ở đỉnh cao, đã từng có một năm, có bốn người trên bảng có tên, trong điện khảo còn từng xuất hiện Trạng Nguyên lang.

Mà phu tử của Thẩm Nguyên cũng là chưởng viện Viên Du của thư viện Hoa Mai, năm đó từng qua lại với Lục Chi Quân còn là Ngự Sử tuần tra muối.

Cho nên năm đó khi Lục Chi Quân chuẩn bị rời nhiệm sở hồi kinh, đã nhắc tới bốn chữ “thư viện Hoa Mai” cho thư viện Viên Du.

Giang Phong lúc này gần như nịnh nọt tán thưởng nói: “Thì ra Thẩm cô nương còn làm phu tử lúc ở Dương Châu, vậy ngài nhất định có thể dạy Liêu ca nhi chúng ta rất tốt. Ngoại trừ công gia, Liêu ca nhi chúng ta nghe lời ngài nhất.”

Khi Thẩm Nguyên rủ mắt xuống, Lục Chi Quân lại nhìn Giang Phong một cái.

Hắn ta lại hỏi Thẩm Nguyên: “Thẩm cô nương, có tình nguyện một mình dạy Liêu ca nhi không?”

Con ngươi đen nhánh của Liêu ca nhi tràn đầy sự mong chờ.

Khi hắn nhìn về phía Thẩm Nguyên, nhưng lại nghe Lục Chi Quân lại nói: “Nếu không tiện, vậy thì quên đi.”

Giang Phong thấy Thẩm Nguyên hơi do dự, vội vàng khuyên nhủ: “Cô nương ngài tình cờ muốn xử lý tiệm bánh gần đó, nếu cảm thấy bất tiện, ngài không cần vào công phủ dạy Liêu ca nhi chúng ta, có thể lên tửu lâu này dạy. Công gia chúng ta thưởng cho cô nương, cũng chắc chắn phong phú.”

Bích Ngô nhìn tiểu thư nhà mình muốn nói lại thôi, nhưng cảm thấy Thẩm Nguyên nhất định là muốn dạy Liêu ca nhi Lục gia đó.

La thị lúc ấy bảo Thẩm Nguyên đi theo biểu ca Đường Vũ Lâm của nàng cùng đi thư viện nghiên cứu học vấn, bà còn nói, Vũ ca nhi nhà bà tương lai chắc chắn phải đi con đường khoa cử trí sĩ này.

Mà Thẩm Nguyên là con dâu mà La thị nhìn trúng, bà vẫn muốn chờ Thẩm Nguyên lớn hơn một chút, rồi để nàng thành hôn với Đường Vũ Lâm.

Mà thân là thê tử của một nam nhân muốn đi theo con đường khoa cử, dù sao trong bụng cũng phải có chút mực.

Thực ra La thị là một nữ nhân rất kén chọn, người bình thường thì bà chướng mắt.

Mà trong quá trình bồi dưỡng Thẩm Nguyên, bà cũng đã đưa nàng tiếp xúc với các phương diện khác nhau.

Thẩm Nguyên có tính tình thông minh, chỉ cần dạy thoáng qua thì sẽ hiểu được ngay.

Dù là trong lĩnh vực kinh doanh, hay là học thuật như nghiên cứu học vấn, đều không thua gì nam tử.

Chưa kể đến việc quản lý sổ sách trong nhà, xử lý những chuyện vặt vãnh trong nhà.

Mà Thẩm Nguyên thích nhất chính là làm thơ, nghiên cứu học vấn, cũng thích dạy vỡ lòng, giảng kinh cho một số tiểu hài tử.

La thị thậm chí từng nói rằng nếu Trầm Nguyên là nam tử, chắc là đã sớm trúng cử rồi.

Dưới ánh mắt háo hức của Giang Phong và Liêu ca nhi, Thẩm Nguyên rụt rè nhìn đôi mắt sắc bén, thâm trầm của Lục Chi Quân, cuối cùng chấp nhận.

“Chỉ cần đại nhân không ghét bỏ, ta tình nguyện dạy Liêu ca nhi đọc sách.”

***

Sau khi chuyện làm phu tử cho Liêu ca nhi được giải quyết xong, Thẩm Nguyên có tâm trạng không tồi.

Bởi vì nàng đã làm những gì mình thích, ngày sau có lẽ còn có cơ hội gặp lại Lục Chi Quân.

Nàng đang muốn tìm một cái cớ để quay về phủ.

Giang Phong lại bất ngờ ôm Liêu ca nhi từ trên ghế bành.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu ca nhi rõ ràng là không tình nguyện, còn dùng cái chân ngắn đá vài vào ngực Giang Phong.

Thẩm Nguyên khó hiểu nhìn về phía hắn thì đã thấy vẻ mặt Giang Phong có chút xấu hổ.

“Tiểu nhân phải dẫn Liêu ca nhi đi tịnh phòng một chuyến.”

Liêu ca nhi giọng ngọng nghịu đáp: “Ta, ta không muốn đi tịnh phòng a~”

Giang Phong lập tức trả lời: “Ôi tiểu tổ tông, ngài vẫn nên tới đó một chuyến đi, lần trước ngài đã nói không đi rồi, cuối cùng… Nhưng lại giày vò tiểu nhân đến thảm thương.”

Bích Ngô không khỏi che miệng cười.

Tuy Giang Phong này dí dỏm, thú vị hơn ca ca Giang Trác một chút, nhưng cũng là một người làm việc ổn thỏa và gọn gàng.

Nàng ta đang suy nghĩ như vậy, đã thấy Giang Phong nháy mắt với nàng ta.

Bích Ngô không lập tức phản ứng lại, Giang Phong đã tiến đến trước người nàng, thấp giọng dặn dò: “Ngươi theo ta đi ra ngoài trước, về chuyện Liêu ca nhi, công gia có chuyện muốn một mình giải thích với chủ tử nhà ngươi.”

***

Trong nháy mắt, trong nhã gian này, chỉ còn lại hai người Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân.

Thẩm Nguyên đang cảm thấy hơi căng thẳng, thì nghe thấy dưới lầu chợt truyền đến âm thanh của đàn tỳ bà như ngọc bích rơi xuống.

—— “Bàn tay mềm như bánh hồng tô, rượu hoàng đằng thơm ngon, sắc xuân khắp trong thành, liễu giam trong tường cung thành.” [2]

—— “Gió đông tàn ác, tình người mong manh vui được thoáng chốc.” [2]

Nàng nhìn qua khung cửa sổ, liền thấy dưới lầu đã có người thành đôi, một người ôm tỳ bà, người còn lại ôm đàn tam, đang hát tiểu khúc.

Bài hát là bài “Thoa đầu phượng”[2] mà Lục Du viết cho Đường Uyển.

Sau khi Thẩm Nguyên lấy lại tinh thần, mới nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân có chuyện gì, muốn nói chuyện một mình với ta sao?”

Lời nói vừa dứt, mấy gã sai vặt liền cầm theo thức ăn phong phú, tinh tế nối đuôi nhau mà vào.

Sau khi bọn họ đặt hết đồ ăn lên bàn, bàn tay thon dài thấy rõ xương ngón tay của Lục Chi Quân đã cầm chiếc đũa ngà, hắn dùng tay cầm đũa chỉ chỉ vào Thẩm Nguyên, thấp giọng nói: “Đều là chút đồ ăn của Hoài Dương, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”

Thẩm Nguyên do dự một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra nàng thật sự hơi nhớ món ăn của Hoài Dương, tuy rằng món ăn trong kinh có thể ăn được, nhưng nàng vẫn không quen.

Nhất là trong những món ăn này, còn có một món năm túi bánh bao[3] mà nàng thích nhất.

Nhưng vừa nghĩ đến việc dùng thức ăn trước mặt Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên vẫn không thể buông tay được.

Lục Chi Quân thấy Thẩm Nguyên không động đũa, liền liếc nhìn gã sai vặt bên cạnh một cái.

Gã sai vặt có nhãn lực, lập tức dùng đũa gắp một cái túi bánh bao vào đĩa ăn của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên vừa mới dùng bàn tay mềm mại cầm đũa lên.

Nàng còn chưa kịp lấy năm cái túi bánh bao lên thì đã nghe thấy tiếng đứt dây của đàn tỳ bà.

Âm thanh rất chói tai, bén nhọn, giai điệu gián đoạn vì điều này.

Ngay sau đó, một trận mưa lớn như thác đổ từ phía chân trời.

Tiếng sấm xuyên mây và xé toạc ra cũng vang lên.

Âm thanh ầm ầm khiến lòng người hoảng hốt.

Lục Chi Quân vẫn bất động ngồi ngay ngắn, khí chất ngày thường của hắn thâm trầm khó lường, khiến người ta có cảm giác trời sắp sụp đổ thì mắt cũng sẽ không chớp một cái.

Khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên bỗng dưng trở nên trắng bệch cực kỳ.

Tim nàng đập thình thịch như trống, còn kèm theo đau nhói và đau đớn như bị đao chém.

Từ sau khi Thẩm Nguyên sống lại, kinh thành cũng chưa từng có mưa một lần nào.

Trận mưa đó không lớn như bây giờ, nhưng khi đó nàng đã cảm thấy mình có gì đó không đúng.

Bởi vì kiếp trước nàng từng quỳ trong mưa ba ngày, còn chết ở trong thôn trang vào ngày giông bão.

Cho nên kiếp này nàng, không chỉ đặc biệt sợ mưa, hôm nay một khi trời mưa, liền giống như muốn đòi mạng nàng vậy.

“Ầm ầm ——”

Mấy tiếng sấm hung hăng lại vang lên.

Lục Chi Quân tất nhiên chú ý tới sự khác thường của mỹ nhân đối diện, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Thẩm Nguyên cuống quít đứng dậy, trên mặt đã đầy nước mắt.

Tiếng sấm này lớn đến mức làm cho nàng thực sự nhìn thấy hồn phách của mình, đang sắp lìa khỏi xác.

Nàng là một cơ thể phàm trần, một khi hồn phách rời khỏi thân thể thì có nghĩa là tử vong.

Trong lòng nàng có nỗi sợ hãi và hoảng loạn không nói nên lời, Thẩm Nguyên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng không muốn nam nhân nhìn thấy vẻ khó xử của mình, mất đi khả năng suy nghĩ lý trí.

Lúc này Lục Chi Quân đã đi tới trước người nàng, bóng dáng cao lớn, rắn chắc của hắn cũng che đi sự yếu ớt và bất lực của nàng.

Thẩm Nguyên trong lúc hoảng loạn, đột nhiên bắt lấy cổ tay nam nhân.

Giọng của Lục Chi Quân trầm xuống vài phần, lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, bị đau tim à?”

Trong đôi mắt ngấn nước, yếu ớt của Thẩm Nguyên, lại rơi vài giọt lệ.

Nàng không nói nên lời, nhưng trong lòng lại đột nhiên dâng lên một suy đoán.

Vừa rồi khi nàng chạm vào Lục Chi Quân, những đau khổ không thể chịu đựng ấy không những biến mất hết, mà hồn phách của nàng cũng giống như lập tức trốn về thân thể của nàng.

Nàng sợ giông bão.

Mà Lục Chi Quân giống như có thể trấn trụ hồn phách của nàng.

________________

Tác giả muốn nói:

Đoan Ngọ an khang, chương này phát ngẫu nhiên ba mươi bao lì xì

Tài liệu tham khảo:

(1) “Sự thật về ngành công nghiệp muối Dương Châu”

(2) Thư viện Hoa Mai được tham khảo từ lịch sử có thật, phụ nữ có thể làm chồng, dạy trẻ em.

(3) Bài hát trích dẫn “Triều Tiên Phượng”

[2] Thoa đầu phượng:

Hán Việt:

Hồng tô thủ,

Hoàng đằng tửu,

Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.

Đông phong ác,

Hoan tình bạc.

Nhất hoài sầu tự,

Kỷ niên ly tác!

Thác! Thác! Thác!

Xuân như cựu,

Nhân không sấu,

Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.

Đào hoa lạc,

Nhàn trì các.

Sơn minh tuy tại,

Cẩm thư nan thác.

Mạc! Mạc! Mạc!

Dịch nghĩa

Bàn tay mềm như bánh hồng tô,

Rượu hoàng đằng thơm ngon,

Sắc xuân khắp trong thành, liễu giam trong tường cung thành.

Gió đông tàn ác,

Tình người mong manh vui được thoáng chốc.

Một mối tình sầu,

Mấy năm chia lìa nhau.

Sai rồi! Sai rồi! Sai rồi!

Xuân vẫn như xưa,

Chỉ có người là đã gầy héo,

Ngấn nước mắt thấm vào khăn tơ hồng.

Đào hoa rơi rụng,

Đài gác, ao hồ lặng lẽ tịch mịch.

Lời thề non dù vẫn còn,

Mà bức thư gấm khó gửi đi.

Đừng! Đừng! Đừng!

Bài từ Thoa đầu phụng được Lục Du sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt: ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn. Về sau, Lục Du lấy Vương thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình. Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau. Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du. Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa đầu phụng này. Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa đầu phụng hoạ lại. Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời. (theo thivien.net)

[3] Năm túi bánh bao:

Bình Luận (0)
Comment