Thu Phục Nam Thần Phái Cấm Dục

Chương 3

Biên tập: Mama Tổng Quản

(*"▽`*)...(*"▽`*)

-------------------------------------------------

Nếu hiệp thứ nhất, Giai Niên còn có thể miễn cưỡng nói mình và Thư Tâm đánh ngang tay, thì hiệp cuối cùng, cô đã hoàn toàn thất bại thảm hại. Bởi vì từ lúc rời khỏi biệt thự của Thư Tâm, Giai Niên đã bị Thư Tâm nhét vào tay hai tấm thẻ ra vào – một cái là thẻ ra vào cổng khu biệt thự, còn một cái là thẻ ra vào biệt thự của Thư Tâm.

Nhớ đến nụ cười đầy ẩn ý sâu xa của Thư Tâm lúc cô cầm thẻ ra vào đi về, Giai Niên luôn có một một loại cảm giác rằng mình bị lừa vào tròng.

Sau khi về đến nhà, Giai Niên gấp gáp lên mạng kể việc này cho Ôn Thanh nghe, sau đó hỏi Ôn Thanh: Cậu nói xem cuối cùng Thư Tâm muốn làm gì hả?

Kết quả trọng điểm Ôn Thanh chú ý hoàn toàn không ăn khớp: Thư Tâm muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là Thư Tâm nhìn đẹp trai lắm hả?

Giai Niên nhớ đến gương mặt của Thư Tâm, nói đúng sự thật: Rất đẹp trai.

Ôn Thanh: Ngoại hình đẹp trai, muốn làm gì đều rất dễ thương lượng a.

Giai Niên:...

Ha ha, quả nhiên cùng người không đứng đắn như Ôn Thanh nói chuyện, thì cũng không trông mong có thể nói được chuyện gì đàng hoàng.

Giai Niên tắt khung chat với Ôn Thanh xuống, vừa chuẩn bị mở phần mềm soạn thảo văn bản, Q.Q liền vang lên âm báo. Giai Niên vốn tưởng là Ôn Thanh, ai ngờ mở lên mới phát hiện là Giản Mộ.

Giản Mộ: Tiểu sư muội, em đâu rồi?

Giai Niên vô thức liếc thời gian ở góc phải màn hình máy tính một cái, hiện tại thành phố A là hai giờ chiều, vậy thì bên Italy giờ này chắc là buổi sáng, thế là cô cười gõ một câu: Chào buổi sáng, sư huynh.

Giản Mộ: Sai, em phải nói là chào buổi trưa.

Giai Niên sửng sốt một chút: Chào buổi trưa? Không lẽ sư huynh anh đã về nước rồi?

Giản Mộ: Ừ, hôm qua mới về nước. Tiểu sư muội, khi nào em có thời gian. Anh mời em ăn cơm.

Giai Niên suy nghĩ một chút: Sao có thể để sư huynh mời khách chứ, phải là em thay sư huynh đón gió tẩy trần mới đúng. Như vầy đi, tối mai em mời anh đi ăn cua đồng ở Tử Kim Hiên.

Giản Mộ: Được!

Giai Niên: Đúng rồi, em có thể dẫn bạn em đi chung không?

Giản Mộ ở màn hình bên kia nhìn thấy câu này, ngón tay đặt trên bàn phím mấy phút, mới nhắn lại một câu: Thật ra cũng có thể, nhưng mà tiểu sư muội em phải thành thật khai báo, người em muốn dẫn đến không phải là bạn trai em đó chứ?

Giai Niên: Đương nhiên là không phải, là Ôn Thanh á. Vừa khéo ngày hôm qua, em cũng đồng ý sẽ mời cô ấy ăn cơm, dù sao cũng muốn mời anh, nhân tiện dẫn cô ấy theo ăn một bữa luôn thôi!

Giản Mộ: Muốn ăn chực cũng không sao, nhưng mà phải nói trước, bữa cơm ngày mai là anh mời. Ngay trước mặt bạn của em, anh lẽ nào không biết xấu hổ mà để em trả tiền chứ.

Giai Niên suy nghĩ: Vậy được rồi! Coi như em nợ anh một bữa, chờ lúc anh rảnh thì em lại mời anh ăn. Không nói với anh nữa đâu sư huynh, em đã đồng ý với độc giả hôm nay sẽ tăng gấp đôi.

Giản Mộ: (⊙v⊙) Ừa, ngày mai gặp nha tiểu sư muội.

***

Giai Niên cố gắng tăng tốc, cuối cùng trước bữa tối ra được hai chương, kết quả vừa đăng lên Tấn Giang, liền nhận được hai cái bình luận tiêu cực. Nếu như hai cái bình luận tiêu cực này là thật lòng chỉ ra lỗi văn chương thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác hai cái bình luận tiêu cực này đều cố ý gây chuyện.

Nhất là bình luận tiêu cực đầu tiên lại có thể viết là: Nhìn thấy bút danh của tác giả đã biết tác giả là một người thích giả tạo, loại người này có thể viết ra văn chương hay mới là lạ.

Giai Niên tức tới mức xém chút nữa tự mình ra mặt cùng anti-fan này tẩn nhau một trận.

Nhưng không đợi cô tự mình động thủ, thì một người có tên là "Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư" đã giúp cô cãi lại.

Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư: Thì ra tên của ngài không phải là tên giả à? Nếu ngài thật sự có bản lĩnh, ngài cũng tự mình viết hai chương đi, nhào đến léo nha léo nhéo dưới chương truyện của người khác thì tính là cái gì chứ. Ta thấy ngài nha, cũng không cần phải gọi là nghe mưa cõi trần làm gì, trực tiếp đổi tên thành thằng hề ngu ngốc là được rồi.

Nghe mưa cõi trần: Ta cũng không nói ngươi, ngươi kích động cái gì, chẳng lẽ ngươi chính là nhân cách phân liệt của tác giả à?

Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư: Ta là fan não tàn của tác giả.?? ′?.?? "??

Giai Niên cố ý lên mạng tra ảnh đại diện "Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư" một chút, phát hiện lại là một "con cừu non", thế là gương mặt già nua của dì Giai Niên lập tức đỏ như máu. Trong tưởng tượng của Giai Niên, có thể đặt ra cái tên này chắc chắn là một mỹ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mà hết lần tới lần khác, Giai Niên thích nhất chính là mỹ thiếu niên.

Cho nên Giai Niên tiện tay phát cho "Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư" một cái bao lì xì lớn.

Kết quả đợi cô ăn cơm tối xong mở máy tính lên, phát hiện "Ta có cơ bụng tám múi và đường nhân ngư" gửi cho nàng mười quả địa lôi.

Là mười quả địa lôi cơ đấy...

Bà nội bưng ô mai đã rửa sạch đi vào, thấy Giai Niên nhìn màn hình máy tính múa máy tay chân như đồ ngốc.

Bà nôi: "Nhìn thử coi con giống cái gì? Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi."

Giai Niên vẫn đang trong trạng thái hưng phấn: "Bà nội, có độc giả gửi cho con mười quả địa lôi."

Bà nội chẳng hiểu gì: "Địa lôi là cái gì?"

Giai Niên đếm đầu ngón tay kiên nhẫn giải thích: "Địa lôi chính là tiền ạ, một quả địa lôi bằng 100 đồng, 10 quả địa lôi là 1000 đồng. Độc giả ném cho con 10 quả địa lôi, tức là độc giả ném cho con 1000 đồng á."

Bà nội: "1000 đồng đã khiến con hưng phấn thành như vậy? Nếu mỗi ngày con ngủ sớm một chút, vậy thì mỗi ngày ta đều ném cho con 1000 đồng... xu."

Giai Niên: "..."

Ngày tươi đẹp cứ như thế bị lời này làm úa tàn.

***

Bởi vì bà nội nói lời đó trước khi đi ngủ, nên cả đêm Giai Niên bị mơ thấy ác mộng, mơ thấy trên trời đổ cơn mưa tiền đô đỏ rực, cô còn tưởng đó là tờ một trăm, rốt cục khi bưng chậu rửa mặt ra sân hứng, mới phát hiện đó là đồng xu.

Thế nên sáng hôm sau lúc thức dậy, cả người Giai Niên mặt ủ mày chau như trái cà dính phải sương giá. Cũng may bà nội đã ra công viên cùng mấy người bạn già trong nhóm khiêu vũ ở quãng trường, bằng không nhìn thấy cái dáng vẻ này của cô, chắc chắn sẽ lại càu nhàu cô.

Lúc ăn điểm tâm, Giai Niên gửi cho Thư Tâm một tin nhắn ngắn, vốn là định hỏi mấy giờ qua chỗ hắn thì ổn, kết quả chờ nửa ngày cũng không thấy Thư Tâm trả lời, Giai Niên nghĩ dù sao trong nhà mình cũng không có chuyện gì, nên sau khi dọn chén dĩa trên bàn đi rửa sạch, liền leo lên xe điện chạy qua khu biệt thự Thư Tâm ở.

Lúc sắp đến khu biệt thự cao cấp Thư Tâm, Giai Niên bỗng nghe có tiếng ai đó gọi tên cô, mà cái giọng này có hơi giống của Thư Tâm. Ban đầu Giai Niên còn tưởng mình nghe nhầm, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy Thư Tâm đứng trước cửa hàng bán điểm tâm sáng cười híp mắt ngoắc ngoắc cô.

Giai Niên nghi ngờ vòng xe qua đó, vừa đến gần, đã nghe Thư Tâm nói: "Cô có mang tiền không?"

Giai Niên: "... Anh ra ngoài ăn điểm tâm mà cũng không đem theo tiền sao?"

Thư Tâm gẩy gẩy tóc: "Bình thường tôi đều thiếu, một tháng sẽ kết toán một lần.".

Giai Niên: "Vậy hôm nay anh thiếu tiếp đi!"

Thư Tâm hiện lên vẻ mặt có phải cô là đồ ngốc hay không: "Hôm nay đã là cuối tháng, tôi phải kết sổ số tiền đã thiếu trước đó, sau đó mới được nợ tiếp.".

Giai Niên đành phải lục ví tiền ra đưa cho hắn, Thư Tâm cầm mở ra, phát hiện bên trong thế mà chỉ có một tờ một trăm, thế là hết hồn: "Cô đi ra ngoài mà chỉ đem theo có một trăm đồng tiền mặt thôi hả?"

Giai Niên: "... Tôi có mang thẻ." Nhưng mà anh là một người lúc đi ra ngoài ngay cả ví tiền cũng không đem, thì có có tư cách gì ghét bỏ một người đi ra ngoài chỉ mang theo tờ một trăm đồng như tôi chứ? Giai Niên oán thầm.

Thư Tâm ghét bỏ trả lại ví tiền cho Giai Niên, sau đó thản nhiên nói: "May mà năm đó tôi không chọn làm tác giả."

Giai Niên: "..."

Cô nhịn.

***

Sau khi hai người cùng về biệt thự của Thư Tâm, Giai Niên hỏi Thư Tâm: "Làm trợ lý, là cần tôi làm những gì?".

Thư Tâm hất cằm lên một cái chỉ về hướng nhà bếp: "Trước tiên đi pha cho tôi một ly cà phê ngon đã.".

Giai Niên ngoan ngoan đi vào nhà bếp, ba giây sau, thò đầu ra nói: "... Ngại quá, tôi không biết pha cà phê.".

Cuối cùng, hai tách cà phê vẫn do Thư Tâm pha. Giai Niên giống như học sinh tiểu học, cầm sổ tay ở một bên ghi chép lại lời dặn dò của Thư Tâm về các bước pha cà phê và những điều cần lưu ý.

Sau khi pha cà phê xong, Thư Tâm thoải mái ngồi trên ghế salon màu be, vừa uống cà phê vừa lật xem quyển "Tướng quân có số đào hoa" của Giai Niên đặt bên cạnh. Giai Niên không có chuyện gì để làm, liền lấy laptop và bàn phím bluetooth trong ba lô ra, bắt đầu đánh máy.

Tốc độ của Giai Niên trước nay vẫn không cố định, lúc tốt thì một tiếng có thể gõ ba ngàn chữ, lúc không tốt thì ba tiếng cũng chỉ có thể gõ nhiều nhất một ngàn chữ. Hôm nay, chính là lúc không tốt.

Thật là một nút thắt khó khăn với cô mà.

Chẳng qua bởi vì trong một tháng có đến tám trăm lần đụng phải nút thắt, nên cô cũng không cảm thấy quá bức bối, trực tiếp dời lực chú ý từ trang văn bản trống trơn lên người Thư Tâm ngồi đối diện – nói một cách chính xác, là lên tay Thư Tâm đang lật sách.

Là một người tay khống, nên kỳ thật lần trước lúc gặp mặt thì Giai Niên đã chú ý đến đôi tay xinh đẹp của Thư Tâm rồi, chỉ là lần trước nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ giống bây giờ. Rất nhiều thứ lúc nhìn thoáng qua thì thấy rất đẹp, nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra rất bình thường. Nhưng tay của Thư Tâm nhìn thoáng qua rất đẹp, mà nhìn kỹ thì lại càng đẹp hơn.

Ngón tay của anh rất thẳng, rất thon dài, nhưng lại không mảnh khảnh như tay của con gái, ngược lại nhìn rất có sức. Quan trọng nhất là, móng tay của anh được cắt tỉa ngay ngắn, ngay cả khoé móng tay cũng rất sạch sẽ, để cho người ta đối với đôi tay này, và chủ nhân của đôi tay này, đều có thiện cảm cả.

Thư Tâm chờ Giai Niên thưởng thức xong, mới bất thình lình cầm tách cà phê bước về phía cô.

Giai Niên chỉ ngây ngốc nhìn hắn tới gần, cho đến khi Thư Tâm cười như không cười nhìn chằm chằm trang văn bản trống trơn của cô, Giai Niên mới đỏ mặt gập laptop lại.

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Ngưng đọng xong, Giai Niên làm ác nhân cáo trạng trước: "Sao anh lại nhìn lén thứ người ta viết hả?"

Thư Tâm: "... Tôi đói."

Giai Niên lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó bất ngờ phát hiện đã sắp mười hai giờ rồi.

Aizzz, lại phí phạm một buổi sáng rồi.

Chờ chút, Thư Tâm vừa mới nói cái gì nhỉ? Anh ấy đói bụng? Không lẽ anh ấy muốn mình xuống bếp nấu cơm à?

Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Giai Niên, Thư Tâm bên cạnh cũng thốt lên: "Cô đi nấu cơm đi, nguyên liệu nấu ăn nào trong tủ lạnh cũng có."

Vẻ mặt Giai Niên tha thiết ngước nhìn Thư Tâm, gằn từng chữ từng chữ nói ra: "Tôi mời một trợ lý khác cho anh được không? Anh yên tâm, tiền mời trợ lý tôi trả."

Thư Tâm lập tức có dự cảm không tốt: "Vậy cô không chỉ không biết pha cà phê, mà còn không biết nấu cơm luôn?"

Giai Niên: "Tôi là tác giả chứ đâu có phải đầu bếp, không biết nấu ăn không phải là chuyện bình thường sao?".

Thư Tâm nói rõ rõ ràng ràng: "Nhưng mà cô cũng không viết ra được cái gì, cả buổi sáng đến một chữ cô cũng không viết ra được."

Giai Niên tận tình khuyên bảo: "... Tôi chỉ là gặp phải nút thắt mà thôi, đụng phải nút thắt đó anh có hiểu không?".

Thư Tâm lắc đầu: "Không hiểu. Tôi chưa từng đụng phải nút thắt.".

Giai Niên: "..."

Xuyên tim rồi!

____________________________

Lời của Mama: Ta thật phục cái cô toàn dịch mấy chương 10k chữ. Ta dịch 1 chương có 2500 chữ đã thấy to lớn lắm rồi. Ha ha ha! ( ̄▿ ̄)

Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là "Mama Tổng Quản". Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.
Bình Luận (0)
Comment