Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

08 - Hạ

“Quý lâu chủ, ngươi luôn nói muốn tâm của ta, nhưng tâm của ngươi lại ở nơi nào?” 



Bởi vì cái người họ Quý nào đó trước kia nhiều lần gây rối, Bùi phủ của Bão Mã Trấn từ trên xuống dưới kể từ lúc ôn thần kia ra khỏi cửa sau liền rơi vào tình trạng gà bay chó sủa, hoang mang cực độ.

Nắng sớm khẽ buông.

Thẩm Phi Ưng trực ca đêm ngáp một cái, trong cơn buồn ngủ mơ hồ, nam tử giao ban xách một ngọn đèn lồng đi đến trước mặt. Thấy sắc trời dần dần chuyển sáng, nam tử nhấc đèn lồng trong tay lên, thổi tắt ngọn nến bên trong, vạt khói xanh mảnh dẻ lượn lờ bay lên.

Nam tử cười nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thẩm Phi Ưng: “Mấy ngày nay đầu sóng ngọn gió, ngươi lại cũng dám ngủ gật.”

Bị đối phương nói như vậy, trên mặt Thẩm Phi Ưng có vài phần không nén được giận, gã ngang ngạnh cãi lại: “Ai bảo chúng ta gặp phải lâu chủ này chứ? Bình thường làm việc từ sáng tới tối không nói, ngay cả ngày nghỉ cũng không cho chút bồi dưỡng. Lần trước chúng ta không phải huyết thư liên danh, yêu cầu tăng phúc lợi sao? Lúc này đến là tốt, một người năm mươi hai lượng bạc, phối hợp với hắn diễn ra khổ nhục kế này.”

Nam tử có phần đồng cảm gật đầu: “Lâu chủ quả thực có một chút như thế…”

“Ngươi nói cái này còn không phải là quỷ thúc giục sao? Đang yên đang lành lại tự hạ độc mình, nói là tên Giang Ngạc của Hán Giang Hội kia nhất định sẽ cảm động đến mức vì hắn một mình mạo hiểm, lại sai chúng ta trên dưới phòng bị, tuyệt đối không thể để hắn ung dung qua ải.” Thẩm Phi Ưng nhún nhún vai, hiển nhiên vô cùng xem thường phương pháp của chủ nhân nhà mình, “Nói thật, nếu như là người bình thường, phiền phức này có thể trốn được liền trốn, ai còn vô duyên vô cớ đến đây làm chuyện hồ đồ chứ?!”

“Nói không sai, người có thể cam tâm tình nguyện vì hắn tự tìm cái chết, trong đầu đều có chút vấn đề.”

Thấy đối phương đồng ý với quan điểm của mình, Thẩm Phi Ưng đắc ý cười khẽ, rút trường kiếm của mình ra đặt xuống trước mặt đồng nghiệp, “Chẳng qua may mắn thanh bảo kiếm gia truyền này của ta vô cùng sắc bén, không cần quan tâm là ai đến chắc chắn y có đi không về.”

Nam tử tiến lại gần nhìn nhìn thanh kiếm trong tay Thẩm Phi Ưng, ba thước thanh phong sắc bén lưu động, không thể không khen ngợi: “Kiếm khí nội liễm, hàn khí tự sinh, quả thực là hảo kiếm.”

Thẩm Phi Ưng tự hào gật gật đầu, với tay đặt lên vai nam tử: “Huynh đệ a, ta cảm thấy ngươi rất hợp y ta, như vậy đi, đợi qua hai ngày bận rộn, ca ca mời ngươi uống rượu. Đúng rồi, ngươi tên gì?… Nói đến, ta trông ngươi có chút lạ mặt a.”

Nam tử thu hồi ánh mắt của mình từ trên kiếm của đối phương, mỉm cười: “Ngươi trông ta đương nhiên lạ mặt, ta lại không phải thủ hạ của Phong Nhã Tụng.”

Tay Thẩm Phi Ưng run lên, mở to mắt: “Ngươi, ngươi là…”

“Giang Ngạc.” Giang Ngạc vươn một bàn tay, ở trên đầu Thẩm Phi Ưng búng một cái, kẻ kia vậy mà liền mềm nhũn tê liệt ngã xuống, “Ta là đến mượn kiếm của ngươi.”

Thẩm Phi Ưng chỉ cảm thấy mỗi đốt xương đều chớp mắt như biến thành nước, chậm rãi, chậm rãi, tuy rằng ý thức vẫn còn, nhưng thân thể đã không nghe sai khiến mà mềm oặt ngã xuống đất.

Giang Ngạc sờ sờ đèn lồng trong tay, trong lòng thầm khen ngợi một tiếng, trong mấy cái bình ngày đó đoạt được trên người Quý Độc Chước có một bình mê hương, dùng một chút cái này sao, hiệu quả thực sự không tầm thường. Chỉ cần một ít bằng đầu ngón tay, trộn vào trong sáp nến rồi đốt, chớp mắt thổi tắt nến khói mê bay lên vô sắc cũng vô vị, cho dù là thuộc hạ của Phong Nhã Tụng, cũng không thể từ trong hơi khói phân biệt được.

Y cúi người nhặt bảo vật gia truyền của gã lên, tiện tay vuốt nhẹ hoa văn trên thân kiếm, khẩu khí hài lòng chậm rãi ung dung: “…Tìm ba người, cuối cùng cũng có một thanh kiếm dùng được.”

Ngươi, ngươi ngươi…

Thẩm Phi Ưng hận nghiến răng nghiến lợi.

Giang Ngạc hướng gã cười, thả đèn lồng xuống, xoay người xách trường kiếm, cũng không quay đầu lại bước từng bước lớn xộc vào bên trong.

Sương sớm tinh mơ làm ướt cỏ xanh vàng, tường viện cao cao ướt đẫm, cũng cùng thấm ướt hắc phục trên người, phác họa ra cánh tay rắn rỏi hữu lực của y.

Quý Độc Chước vẫn luôn rất tán thưởng cánh tay của Giang Ngạc.

Hai cánh tay kia không hề có một chút mỡ thừa, luyện tập hợp lý khiến cho bắp thịt trông rắn chắc mà nhẵn bóng, cuộc sống quanh năm trên sông nước lại đem da thịt y hun thành màu tà dương rực rỡ, cả người y giống như một lão hổ kiêu ngạo, giơ tay nhấc chân đều phát ra dã tính mị lực.

Thế là kể từ giây phút đó nhìn thấy y, liền quyết định đem y lừa đến tay.

Mượn cái chết của Cổ Đồng, phá lâu, bỏ chạy, uống thuốc độc, tự biên tự diễn một vở kịch hay, nhưng vì sao rõ ràng thắng lợi trước mắt, trong lòng hắn trái lại có vài phần thất vọng?

Lão Đao nói: Ngươi nói dối một chuyện liền phải dùng một lời nói dối khác để che đậy lời nói dối này, sau đó ngươi lại phải nói dối thêm nhiều lần nữa, tận đến cuối cùng, chính ngươi cũng không hiểu rõ bản thân có mấy phần chân tâm mấy phần giả ý, ngươi ngay cả chính mình là ai cũng sẽ quên mất.

Nhưng lão Đao vẫn là sai rồi.

Lời nói dối không phải là từ khi bắt đầu trận khổ nhục kế này, mà là từ giây phút đầu tiên hắn gặp được Giang Ngạc.

Quý Độc Chước không phải ngu ngốc, kỳ thực trong lòng hắn hiểu rất rõ. Nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình, chung tình không phải là Giang Ngạc, mà là chín chữ “người của Hán Giang Hội bản tính si tình” viết trên tư liệu.

Hiện tại Quý Độc Chước lần nữa xem kỹ nội tâm của mình, lúc tay cầm tố phiến ngửa mặt nhìn lên bầu trời tinh mơ thanh sắc, Giang Ngạc cũng đồng thời ngẩng đầu, nhìn đến trong tiền viện cao cao, hơn mười cung tiễn thủ đã bao vây lấy y.

Cung tiễn thủ bao vây bên ngoài, nam tử đeo mặt nạ quỷ ngồi trên một băng ghế đá nhỏ, xách một bình nước sôi trên bàn đá trước mặt lên. Mở cái uyển ra1 ra, thả vào hương phiến2, nước nóng hôi hổi rót vào trong hai chén trà.

Quỷ Diện dùng nắp chén gạt đi bọt nước trong chén trà, gảy nhẹ chén nói: “Động Đình Bích Loa Xuân thượng hạng, ta đợi Giang đại hiệp cùng ta cộng ẩm.”

Giang Ngạc ung dung rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân mà đến. Bên cạnh tiếng còi tiễn dội vang như sấm, theo trận pháp của Quý Độc Chước bày ra phía trước bao vây Giang Ngạc.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Giang Ngạc không hề một mực lấy cứng chọi đá, mà kiếm đi chếch đỉnh vô cùng linh hoạt.

Năm đó tại Phong Lăng Độ, Giang Lưu Thủy đã từng dùng sự biến hóa của nước sông Thương Lãng3 mà đến, bức lui Giang Ngạc đang muốn bắt cậu về nhà, giờ phút này Giang Ngạc theo con đường của cậu, lần nữa đem một thức này sử ra.

Y nội lực cao thâm, người cũng thông tuệ, hơn nữa trước sau hai lần ở trên trận pháp được Quý Độc Chước chỉ điểm, một thức này sử ra, tự nhiên so với Giang Lưu Thủy mạnh hơn gấp bội.

Mọi người chỉ thấy kiếm quang như giang đào phách ngạn4, trực tiếp đổ ập xuống. Mọi người đều không khỏi cả kinh, trận pháp chậm lại, chỉ vội vàng kéo cung nỏ trong tay, vũ tiễn gấp rút phóng đến ngăn cản kiếm quang của Giang Ngạc.

Còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngạc trường kiếm khẽ chuyển, hư chiêu5 ngưng tụ làm một.

Một kiếm hàn quang động thiên địa.

Trường kiếm nơi nơi, thẳng tắp đâm xuyên qua xương bánh chè của một tên thủ hạ, mà mũi tên trong cây cung của người nọ thì găm mạnh vào vai trái Giang Ngạc.

Xương đầu gối đau dữ  dội, thủ hạ kia cả người rét run, trong trận pháp liền lộ ra sơ hở, Giang Ngạc thoắt cái, thuận lợi thoát khỏi vòng vây.

“Hảo công phu.” Quỷ Diện uống trà hương, tán thưởng một câu.

Giang Ngạc đuôi lông mày nhếch lên, trong lòng biết mọi người phía sau sẽ không tiếp tục tấn công, liền cúi đầu xem xét miệng vết thương. Vũ tiễn găm chặt trên ngực vẫn rung rung, y phục hắc sắc dần thấm máu tươi bị nhuộm thành màu đỏ sẫm tối tăm. Y lại không nhịn được cười, nhấc tay lên, không chút do dự bẻ gãy nửa thân tiễn vẫn còn lưu lại bên ngoài.

Bàn tay duỗi phẳng, dùng lực ở trên ngực mình vỗ xuống một chưởng, tức thì máu tuôn ra như suối. Đầu tiễn kia xuyên qua da thịt, từ sau lưng bay ra ngoài.

Trên một ý nghĩa nào đó, võ công của Giang ngạc cũng không tính là thượng thừa, ba vị hộ pháp của Phong Nhã Tụng tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng từ trong trận pháp này an toàn thoát thân. Nhưng y có đặc chất mà người khác thiếu, thủ đoạn gần như liều mạng như vậy không phải mỗi người đều bằng lòng sử dụng.

Cơ trí, quyết đoán, ngộ tính hiếm thấy.

Quỷ Diện nhìn Giang Ngạc cầm kiếm mà đến, trong lòng thầm tán thưởng mắt nhìn người của Quý Độc Chước, chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt xuống, lật tay ở trên bàn đá vỗ một cái, trường kiếm xuất vỏ.

“Keng” một tiếng.

Kiếm trong tay Giang Ngạc cùng kiếm trong tay Quỷ Diện cùng va chạm.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng bật cười, theo đó, rất ăn ý đồng thời thu kiếm.

Quỷ Diện đem một chén trà khác trên thạch trác đưa đến trước mặt Giang Ngạc: “Nước trà còn ấm, mời Giang đại hiệp trước tiên thông cổ họng đi.”

Giang Ngạc không nói hai lời, nâng lấy chén trà, ừng ực nuốt xuống.

“Hảo, hảo, sảng khoái.” Quỷ Diện hướng y giơ ngón cái lên, “Ban nãy một kiếm kia của giang đại hiệp rõ ràng có cơ hột giết thuộc hạ của ta, lại chỉ đâm đầu gối y, phần khí phách này quả thực bất phàm.”

Đối mặt với khen ngợi như vậy, Giang Ngạc nửa điểm khiêm tốn cũng không có thản nhiên nhận lấy, thuận tay cần ấm trà tự rót cho mình một chén đầy, lúc này y chỉ tinh tế nhấp hương vị trong trà: “Mỗi một sinh mệnh đều đánh được tôn trọng, huống chi…”

“Huống chi?”

“Huống chi, nếu như ta giết thủ hạ trung thành của Quý Độc Chước, chi e chức vị lâu chủ này của hắn cùng khó làm đi.”

Lạch cạch, chén trà trong tay Quỷ Diện rơi trên mặt đất, rất không nể mặt vỡ tan thành từng mảnh.

Tuy rằng trên mặt đeo một cái mặt nạ quỷ, Quỷ Diện vẫn cảm thấy biểu cảm của mình hiện tại nhất định rất buồn cười, thử dò hỏi: “Giang đại hiệp nói gì, ta nghe không hiểu.”

Giang Ngạc thổi chén trà, không mặn không nhạt nói: “Ta nói cái gì, ngươi phải hiểu rõ hơn cả.”

Nghe vậy, Quỷ Diện trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Giang đại hiệp biết lúc nào?”

“Nói thật, ngay từ đầu ta quả thật bị các người lừa đến rối tinh rối mù.” Giang Ngạc cười khổ một tiếng, trong lòng nhớ tới chớp mắt kia ở trong mật đạo bản thân bỏ xuống thân phòng bị, móc lấy ngón út của Quý Đôc Chước.

Quý Độc Chước nói: Giang Ngạc a Giang Ngạc, ngươi cả đời này vẫn là thuộc về Quý Độc Chước ta.

Lại nói: Ta từ nhỏ vốn họ Quý tên Chước, sau đó phát hiện người ta cả đời này đã định phải cô độc một mình, mới tự đổi tên mình.

Sống chết có nhau, đồng sinh cộng tử, thực sự là lời nói dối đẹp nhất trên thế gian a.

Thời điểm đó, bản thận thực sự ngu ngốc bị lừa, cho rằng hắn bị chúng bạn xa lánh, cho rằng bên cạnh hắn chỉ còn lại mỗi một mình mình. Giang hồ nhiều sóng gió, nếu ngay cả bản thân cũng buông tay không quan tâm đến hắn, công tử ca được nuông chiều từ bé như hắn trơ trọi một mình phải sống thế nào đây?

Thế nhưng, tất thảy chẳng qua là lời nói dối của hắn.

Giang Ngạc tỉ mỷ thổi đi cái nhàn nhạt đắng chát trong trà hương: “Ban đầu ta chỉ cảm thấy có chỗ không hợp lý, nhưng không hề có một chút nghi ngờ với Quý Độc Chước. Cho đến khi lão Kỷ nhưỡng rượu kia muốn chúng ta đưa lão đến Bão Mã Trấn, ta mới từ từ ngờ vực. Đáng tiếc a đáng tiếc, Quý Độc Chước đem tất cả an bài quá hoàn mỹ, diễn quá hoàn mỹ khó tránh lộ ra vài phần giả dối.”

“Thì ra vẫn là vấn đề của ta.” Đám người bên ngoài, lão Đao nét mặt bình tĩnh, từng bước tiến đến, hai tay ôm quyền: “Xin hỏi Giang đại hiệp, vì sao quá hoàn mỹ liền sẽ thành giả dối?”

Giang Ngạc có thâm ý khác nhìn lão Đao một cái, uống cạn chén trà trong tay: “Diễn quá hoàn mỹ sẽ không chú ý những thứ quan trọng nhất.”

“Thứ gì?”

“Lòng người, tình cảm của lòng người.” Giang Ngạc nhẹ nhàng chỉ vào mảnh chén trà vỡ trên mặt đất, “Lòng người chính là cái chén này, ngươi muốn hay không muốn đánh vỡ nó, dùng thủ đoạn cương quyết đoạt lấy thứ trọng yếu bên trong. Nhưng chén lại đã vỡ rồi, cho dù dùng keo nước tốt nhất dán lại, nó cũng sẽ không toàn vẹn như trước.”

Lão Đao cùng Quỷ Diện bị nói đến á khẩu. Hai người đối mắt nhìn nhau, trong lòng đều mắng một câu: Lâu chủ, ngươi thật gây nghiệp chướng.

Giang Ngạc ngẩng đầu, nhìn đến chân trời chim nhạn bay về phương Nam, tiếng kêu bi thống.

Ba năm trước lúc Giang Lưu Thủy rơi xuống thiên hãm, y liền kiên định tin rằng bản thân nhất định cả đời vô yêu vô hận vô huyết vô lệ. Lại không ngờ, chỉ cần ba năm, chỉ cần ba năm ngắn ngủi, trong lòng mình sẽ vì một người lại lần nữa dâng lên cảm giác tức giận.

Quý Độc Chước a Quý Độc Chước, ngươi thỏa mãn chưa?

Y nhếch khóe miệng cười cười, vươn tay về phía Quỷ Diện: “Được rồi, hiện tại xin đem giải dược của Thất Nhật Đoạn Hồn giao cho ta đi.”

Ánh mắt của Quỷ Diện mang theo chút đồng tình, từ trong ngực áo của mình lấy ra một bình thủy tinh nhỏ đưa đến trong tay Giang Ngạc: “Cái này chính là giải dược, xin Giang đại hiệp giúp lâu chủ, lâu chủ hắn biết phục là như thế nào.”

Giang Ngạc cầm lấy chiếc bình, soi nhìn dưới ánh mặt trời, chỉ thấy trong bình vài viên dược hoàn trở mình lăn qua lăn lại. Chính là mấy viên thuốc chưa bằng đầu ngón tay này, giúp Quý Độc Chước bức ra chân tâm của mình.

Y chuyển động cái bình, có một khắc thực tàn nhẫn nghĩ: Quý Độc Chước, ngươi nói nếu như bóp nát mấy viên thuốc này thì thế nào?

Nhìn những viên dược hoàn nhỏ này, Giang Ngạc nhẹ nhõm mà khinh thường hừ một tiếng, đem bình thuốc cất vào trong ngực, cúi đầu, mỉm cười nhìn Quỷ Diện: “Vẫn còn một chuyện ta vẫn luôn tò mò, không biết chân diện mục của Quỷ Diện tiên sinh như thế nào a?”

Quỷ Diện ho một tiếng, lúng túng né tránh ánh mắt của Giang Ngạc.

“Quỷ Diện tiên sinh,” Giang Ngạc sáp lại gần, học tác phong người vật đều vô hại kia của Quý Độc Chước thường ngày nói, “Hiện tại giải dược của Quý Độc Chước ở trong tay ta, bây giờ ta rất khó chịu, nói không chừng ta liền hủy luôn mấy viên thuốc này. Dù sao Quý Độc Chước cũng từng nói chỉ cầu bảy ngày bầu bạn.”

Quỷ Diện lại ho một tiếng, quay đầu nhìn lão Đao xin giúp đỡ.

Lão Đao xem như không có gì nhún nhún vai: “Để Giang đại hiệp hoàn toàn hiểu được nhân phẩm của lâu chủ không hẳn không phải là chuyện tốt.”

Nói thì nói thế.

Nhưng, không có sự đồng ý của lâu chủ…

Quỷ Diện nghĩ thế nào cũng cảm thấy làm như vậy không thích hợp, có điều Giang Ngạc thị uy trước mặt, tựa hồ không làm như vậy lại càng không thỏa đáng. Gã trầm mặc một hồi, mới chầm chậm đưa tay lên, run rẩy tháo mặt nạ trên mặt ra.

Dưới mặt quỷ dữ tợn là một gương mặt hòa nhã mà hiền từ.

Gương mặt này rất bình thường, nhưng Giang Ngạc suốt đời suốt kiếp cũng không thể quên được. Chủ nhân của gương mặt này là lão Trương, lão Trương chèo thuyền bên bờ Hán Giang, lão Trương vốn phải chết trên sông để không làm lộ hành tung của Quý Độc Chước.

“Rắc” một tiếng, Giang Ngạc bóp nát chén trà trong tay.

Quý Độc Chước, ngươi, thật giỏi.

Hắc y khẽ dao động, Giang Ngạc cầm kiếm, bước ra khỏi Bùi phủ không quay đầu lại.

“Giang đại hiệp, vết thương trên vai ngươi!” Lão Trương ở phía sau lớn tiếng gọi một câu.

Giang Ngạc nhìn thoáng qua miệng vết thương bê bết máu, thản nhiên đáp một tiếng: “Không việc gì.”

Vết thương trên người đau, trong lòng sẽ không có cảm giác đau.

Ánh sao xanh lướt qua bầu trời, cánh đồng lúa mạch vàng ươm xào xạc ngân vang, nước suối róc rách chảy qua nhà xay bột nhỏ. Đêm cuối thu, Giang Ngạc châm một ngọn đèn dầu. Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên gương mặt y, y đẩy cửa, nhìn Quý Độc Chước yên lặng nằm trên đống rơm, vạt áo xanh im ắng trải ra, giống như thảo nguyên mùa xuân rộng mở.

Nhìn thấy nam nhân này bình an trở về, mắt Quý Độc Chước sáng lên, trở mình ngồi dậy: “Người đã về.”

Giang Ngạc đặt đèn dầu xuống, ngồi đến bên cạnh hắn, đem bình thủy tinh nho nhỏ kia đặt vào trong tay hắn: “Giải dược của ngươi.”

Một trận cá cược hoàn toàn thắng lợi, Quý Độc Chước xoa cằm nhìn nam nhân trước mặt, chìm vào trong hạnh phúc vô cùng… Các loại bố trí của mình trước đó thật không uổng phí, nam nhân này, quả nhiên sẽ vì hắn đơn độc mạo hiểm.

Hắn từ trong bình nhỏ lấy ra một viên giải dược uống vào, cười đến sáng lấp lánh.

Giang Ngạc đưa mặt mình sáp đến trước mặt hắn, mỉm cười: “Quý công tử Quý lâu chủ, ta vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi có phải cũng nên báo đáp ta cái gì chứ?”

“Ngươi muốn cái gì đây?” Quý Độc Chước vẻ mặt vô tội.

Nam nhân kia cười một tiếng, ngón tay ấm áp sờ lên mặt hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn: “Ngươi a, ngươi hà tất biết mà vẫn hỏi?” Y trên tay dùng lực một chút, mạnh mẽ đè Quý Độc Chước trên đống rơm.

Vạt áo trước bị kéo ra, đai lưng ném sang một bên, còn chưa kịp kinh ngạc vì đối phương chủ động, nội y đã bị một bàn tay thăm dò vào.

Quý Độc Chước qua loa đẩy nam nhân đang đè trên người ra một chút, nhân khoảng trống lúc môi cùng môi thay đổi tư thế  nói: “Ngươi xác định…”

Lời chưa kịp nói xong, lại bị môi Giang Ngạc gặm lấy. Quý Độc Chước nghĩ một chút, mở hai tay ra ôm lấy nam nhân này, đầu lưỡi chủ động quấn qua.

Giữa bất tri bất giác, quần bị y kéo xuống, đôi chân trần trụi trong không khí, có chút lạnh.

Bàn tay Giang Ngạc theo bụng dưới hắn mò xuống, trên bắp đùi trong non mềm nhéo một cái, Quý Độc Chước cổ họng “ừng ực” một tiếng, vươn tay cởi y phục của đối phương.

Lại bị y đè hai tay lại.

Quý Độc Chước ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân này đầu tóc rối tung, dùng sức nắm lấy hai cổ tay hắn ấn lên trên đỉnh đầu.

“Xoẹt” một tiếng.

Áo bị vô tình xé rách.

Cũng xé luôn dải băng vẫn còn quấn trên ngực.

Giang Ngạc diện vô biểu tình nhìn khuôn ngực trần trụi của Quý Độc Chước: “Thuốc trị thương của Phong Nhã Tụng thật tốt a, chủy thủ sắc bén như vậy đâm vào, mới ba ngày mà ngay cả miệng vết thương cũng không nhìn thấy.”

Lúc này, Quý Độc Chước bị vui sướng làm cho hồ đồ cuối cùng mới chú ý đến, nam nhân áp chế bản thân này từ đầu chí cuối căn bản biểu cảm không hề trầm mê trong sắc dục. Cho dù hắn mồm mép linh hoạt, đối diện với lời nói dối bị vạch trần cũng không nhịn được cứng họng.

Giang Ngạc một tay cầm lấy y phục rách nát của hắn, xách nửa người hắn thẳng dậy: “Quý Độc Chước, ngươi một mặt yêu cầu người khác thành tâm thành y đối đãi ngươi, một mặt lại còn nói dối hết lần này đến lần khác. Ngươi có biết hay không, từ trước đến nay không có bất kỳ ai sẽ vì một kẻ tính kế lên bản thân mình mà giao ra chân tâm, trước nay chưa hề có.

Cao xử bất thăng hàn (địa vị cao cũng không bù lại được sự cô đơn lạnh lẽo), không sai, là ngươi tự mình đẩy người bên cạnh đi.”

Y nói xong, chính mình cũng lắc đầu cười khổ. Bàn tay buông khẽ, đẩy Quý Độc Chước ra. Sửa sang lại y phục lộn xộn của mình, Giang Ngạc nhặt bảo kiếm lên, xoay người đi ra ngoài.

Quý Độc Chước xưa nay đối đáp bình tĩnh lúc này đột nhiên hoang mang, hắn luống cuống kêu lên một tiếng: “Giang Ngạc.”

Giang Ngạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn một cái: “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, trò hề này cũng nên kết thúc. Xem ta theo lâu chủ đùa giỡn lâu như vậy, thứ ta muốn, mời ngươi chuẩn bị tốt cho ta, ta sẽ mau chóng quay về Hán Giang Hội.”

“Ngươi vẫn còn thích Giang Lưu Thủy?”

Giang Ngạc im lặng cười một chút, đẩy cổng tre của nhà xay bột ra: “Quý lâu chủ, ngươi luôn nói muốn tâm của ta, nhưng tâm của ngươi lại ở nơi nào?”

Chú:

1. Cái uyển:tách trà có nắp

Cái uyển

2. Hương phiến: trà ướp hoa

3. Thương Lãng: tên một con sông xưa, tên gọi khác của Hán Thủy

4. Giang đào phách ngạn: sóng lớn xô bờ

5. Hư chiêu: chiêu thức giả
Bình Luận (0)
Comment