Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Chương 39

Phần chính văn của “Thử sinh” đến đây đã kết thúc, thích “Nam phong”, người kiên quyết theo bi kịch tố cáo, có thể theo tình tiết trong “Nam phong”, cho rằng Giang Ngạc bị Phong Tranh miểu sát (giết trong vòng một giây). Những độc giả giống như tác giả di tình biệt luyến đến đây có thể tin chắc sự vĩ đại của ái tình, xin để mắt tới ngoại truyện “Vĩnh tướng tùy” của “Thử sinh”, tạm xem Mặc Thức Thần vô năng làm thế nào đem một “người chết” viết sống.

Lúc ban đầu mường tượng một giang hồ thuộc về mình, bởi xem nhiều chính tà bất lưỡng lập dưới ngòi bút của các đại võ hiệp danh gia, cho nên liền quyết định viết một “giang hồ thái bình”. Bắc Yên Sơn Nam Đông Phong, hai gia tộc phân ra Nam Bắc, dưới loại thái bình này, tất cả ân oán đều chỉ xuất phát từ lòng người. Cho nên giang hồ Mặc Thức Thần viết, không phải giang hồ phân tranh, mà là một giang hồ thuộc về lòng người. Nói thế nào nhỉ, vẫn luôn cảm thấy trên đời chuyện gian nan nhất không phải là đánh bại kẻ thù, mà là đánh bại bản thân mình. Dục vọng và luân lý, lý trí và tình cảm, rốt cuộc cái nào mới là lựa chọn đúng đắn nhất? Lúc chiến thắng, thực sự là đã thắng sao? Lúc thất bại, thực sự là đã thất bại sao?

Các bằng hữu xem qua “Đông phong” nhất định nhớ Phong Tranh kỳ quặc kia, ha ha, chỉ có thể nói hài tử này dưới tay Mặc mỗ là một thứ đồ chơi đi. Ba năm trước sau khi viết ra đôi của Phong Tranh, chung quy cảm thấy thiếu chút gì đó, giống như có độc giả bình luận, quả nhiên vẫn là vì lịch duyệt cùng hành văn không đủ, khiến cho tất cả mọi chuyện thiếu đi lực độ. Sau đó vô tri vô giác qua loa ba năm đại học, đột nhiên có một ngày trong đầu hiện ra nét khái quát của Quý Độc Chước. Vẫn luôn cảm thấy tiểu Quý cùng Phong Tranh ba năm trước là song sinh, tính cách giống nhau, quá khứ giống nhau, duy chỉ có một điểm bất đồng, một người chọn đấu tranh, một người chọn bỏ cuộc. Vì thế mười ba năm sau, mới có Quý Độc Chước yêu nghiệt tội ác hoa lệ, cùng Phong Tranh giả nhân giả nghĩa.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm thán ba năm của tác giả, nói không chừng ba năm sau, chúng ta nhìn thấy lại là một gia hỏa tính nết cực đoan thì sao? Ha ha, vì bi kịch của Lưu Thủy không thể phát sinh, khiến bọn họ cùng nhau đến cầu khẩn tiểu Mặc sang năm có thể tìm được một nghề nghiệp khác đi~ Tiền mặt tiền mặt, xin bay qua đây bay qua đây~

Chuyện “Thử sinh” này kỳ thực trong dự tính của tiểu Mặc không hề thuộc Yên Sơn Đông Phong hệ liệt, xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Bởi vì người nào đó Mặc mỗ thích đã nói một câu: “Ta thích Giang Ngạc.” Mặc mỗ hoang mang lo sợ liền quyết định viết một phiên ngoại về Giang Ngạc. Ý tưởng ban đầu là một tiểu phiên ngoại, con sâu rượu Giang Ngạc khốn cùng chán nán cùng khách điếm lão bản ôn nhu đa tình. Dưới ánh đèn dầu ảm đạm, con sâu rượu Giang Ngạc mỗi ngày đến khách điếm nhỏ uống một bình liệt tửu, năm rộng tháng dài, tiểu khách điếm lão bản coi trọng nam tử si tình này, lại thẳng đến khi con sâu rượu Giang Ngạc rời đi cũng chưa từng thổ lộ cõi lòng. Chuyện nghĩ đến còn chưa xem là hoàn chỉnh, chỉ là sắp sửa hạ bút, đột nhiên cảm thấy loại ôn nhu si tình sướt mướt này Mặc mỗ khi còn nhỏ tuổi ngây thơ đã viết quá nhiều rồi… Thế là từ bỏ! Sau khi vì Giang Ngạc phối với rất nhiều tiểu thụ, đột nhiên có một ngày hình ảnh “Quý Độc Chước” nhảy vào trong đầu Mặc mỗ.

Nha ha ha, loại nhân vật yêu nghiệt này vẫn chưa từng viết qua cơ~ để ta thách thức một chút đi!

Vì thế, nghĩ nha nghĩ, soạn nha soạn, mười mấy vạn từ cuồn cuộn như nước, đã thu vào không được…

Ho khan, đương nhiên nếu nói “Thử sinh” câu chuyện này vì hoa si của người nào đó mà viết lên. Như vậy sau đó có thể tiếp tục kiên trì, nhất định phải quy công cho con thỏ của Mặc mỗ.

Lúc bắt đầu viết “Thử sinh”, bởi vì cùng con thỏ vẫn đang xích mích, cho nên chuyện tiến triến vô cùng không thuận lợi. May mắn mùa xuân năm nay dùng thời gian ba tháng quấy rầy, nói chuyện, thuyết phục, phát hiện vẫn là ai cũng không thể thiếu ai. Vì thế mới có phần sau hạ bút như có thần linh giúp đỡ. Văn chương bản tự thiên thành, câu này nói quả không sai. Tán gẫu tán gẫu, con thỏ thân yêu, lúc ta phiền não ở thần miếu mở ra một cái hốc cây, cầu nguyện sẽ vì em tiếp tục kiên cường, hiện tại rốt cuộc có thể nói với em, người thân yêu ơi, tiểu Mặc sẽ hảo hảo yêu em, cho nên xin hãy tiếp tục ủng hộ ta đi.

Trừ cái này ra, cũng phải cảm tạ Trầm Sa bên kia, mỗi lần bạn nhắn tin cổ vũ đều làm cho mình rất cảm động. Ân ân, còn có dì Hiệp Đao, lời bình của dì cũng làm cho cháu tìm được rất nhiều chỗ thiếu sót cùng chưa thỏa đáng. Mê chi ảnh, đa tạ cậu đã cho tôi nhiều tranh minh họa như vậy; Tùng Phong, xin tiếp tục bỉ ổi cùng tôi, chúng ta phải đốt cháy tình yêu đến tận cùng thế giới!

(Vạch trong ngón tay)

Ảo mộng không hoa, Chung ly linh quân, Mạo bào mạo bào nhượng sinh vật môn tri đạo, Mục phi, bất tri bất tri, YY, Bổn Bổn, Lưu Vân, rilkey, Hạ Thực, Cải danh khiếu xứng đà, 123, Lộ Biên… còn có các vị bằng hữu khác, vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của mọi người đối với tiểu Mặc nha, lần lượt hôn hôn.

Trước kia đọc “Mẫu đơn đình”, có một đoạn thoại như thế này: “Tình không biết từ đâu đến, một khi đến lại thật sâu sắc. Người sống có thể chết, người chết có thể sống.” Cho nên hậu ký viết đến đây, nếu bị người khác chê cười tác giả là một kẻ ngốc, ta cũng sẽ không để ý.

Nhất định khẳng định kiên cười nói: “Một chữ tình, chính là thật nhất thiên hạ.”
Bình Luận (0)
Comment