Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

QDCCCTSHTN

Chuyện kể rằng Quý Độc Chước sau khi đổi tên thành Quý Chước cùng Giang đại hiệp hai người đại ẩn vu thế, GDP của triều đại xinh đẹp kia liền tăng nhanh như diều gặp gió. Cái gọi là là vàng chung quy sẽ phát sáng, yêu nghiệt cho dù đổi nghề, cũng chẳng qua là thay đổi phương pháp yêu nghiệt mà thôi.

Sau đó vào một ngày đẹp trời đầu xuân, Quý lâu chủ trước kia của chúng ta nghiêm túc ngồi bên cạnh Giang lão bản đang xem sổ sách, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cằm mình, gọi một câu: “Giang đại hiệp a.”

Giang đại hiệp đầu không ngẩng đầu lên, chỉ là đơn giản “ân” một tiếng.

Quý Chước tự rót cho mình một chén trà, không nhanh không chậm nói: “Giang đại hiệp, ta có thai rồi.”

Tách, một giọt mực lớn nhỏ lên giấy Tuyên Thành, tay Giang đại hiệp đang kiểm tra trướng mục run lên một chút, vẻ không có việc gì chăm chú nhìn người nào đó một cái: “Nói đến, trong bụng ngươi là giống của ai a?”

Quý Chước sờ sờ cằm, trầm tư một hồi, không quá chắc chắn nói: “Không phải tiểu ca nhà bán hồn đồn1 đầu phố, thì là đại thúc bán tơ lụa cuối phố.”

“Hài tử trong bụng giữ không được, ta phải mau chóng chuẩn bị của hồi môn cho ngươi.” Giang đại hiệp buông cây bút trong tay xuống, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Có điều hai nữ tế… có chút phiền toái. Ngươi muốn gả vào nhà nào hơn?”

“Ta sao?” Hắn híp mắt, cười cười sáp lại, “Ta muốn gả cho đương gia của Thiên Diễn Thương Hành, Giang lão bản.”

Giang đại hiệp ngẩng đầu nhìn tấm biển “Thiên Diễn Thương Hành” lấp lánh ánh kim trên đầu mình, có một chút tiếc nuối nói: “Nghe nói Giang lão bản của Thiên Diễn trước nay giữ mình trong sạch, phỏng chừng sẽ không muốn đứa con lai lịch bất minh này.”

Quý Chước đảo tròng mắt, mặt mày hớn hở nói: “Không sao, cái này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biệp pháp biến thánh nhân thành dâm tặc.” Nói xong, kéo tay Giang Ngạc, nũng nịu run rẩy dẫn y vào phòng trong.

Nói, đêm hôm đó mức độ tình sắc xin mọi người tự tin phát huy óc tưởng tưởng. Tác giả ở đây chỉ có thể bảo đảm một chuyện, tuyệt đối không thua kém phim cấp ba.

Ngày hôm sau, lúc hai lão bản của Thiên Diễn Thương Hành thần thanh khí sảng mặc y phục, Giang Ngạc chú ý đến Quý Chước từ dưới gối lấy ra một cái bao nhỏ đặt vào trong ngực mình.

Căn cứ vào tinh thần không ngại học hỏi tam nhân hành tất hữu ngã sư, Giang đại hiệp khiêm tốn thỉnh giáo Quý Độc Chước: “Đây là cái gì?”

Quý Độc Chước lập tức vẻ mặt đầy hào quang thần thánh, ôn nhu cách qua y phục vuốt ve bụng mình: “Đây a, đương nhiên là hài tử của chúng ta nga!”

Giang đại hiệp không còn gì để nói.

Ba tháng tiếp theo, Quý Chước duy trì cái bọc, đến tháng thứ tư hắn liền công khai đổi thành áo gối. Nhìn thấy tức khắc đã là ngày tam phục2, nam nhi bảy tấc ưỡn bụng thoắt ẩn thoắt hiện trong sân, Giang Ngạc không thể không than thở: Quả thực chán đến phong hóa rồi.

Thế nhưng bất hạnh chỉ vừa mới bắt đầu.

Dần dần, Quý nào đó bắt đầu ăn như hổ đói, đợi cơm no rượu đủ lại chạy đến mao xí móc họng nôn ra.

Giang đại hiệp cau mày: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!”

Quý Chước nôn cũng nôn sạch sẽ rồi, ưỡn bụng chậm rì rì đi đến ghế nằm, hưởng thụ gió đêm hây hẩy, vô cùng lười nhác nói: “Cái này nam nhân các ngươi không hiểu, thiếp thân ta đây đang nôn nghén a.”

Trán Giang Ngạc nảy lên một cọng gân xanh, y vươn tay, xách Quý Chước lên liền trở về phòng. Trong thời gian hai người chung sống, Giang Ngạc rất cảm động phát hiện rằng dùng thân thể giải quyết vấn đề vẫn có thể xem là một phương pháp hữu hiệu nhất, triệt để nhất.

Trong mành cửa lưu tô, Quý Chước hóa thành một bãi nước mềm mại, ôn nhu quấn quýt. Đợi đến vài phen tình nồng mây nghỉ mưa tan, hắn uể oải bò lên trên người Giang Ngạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ móc, nhặt cái gối bị Giang Ngạc tùy tiện ném trên mặt đất trở về.

Gối mềm dày dặn chắn trước mắt Giang Ngạc, Quý Chước cười đến đa tình lại ngây thơ vô tội: “Nào, chào hỏi nhi tử của ngươi một cái.”

Giang Ngạc trầm mặc hồi lâu, thở một hơi thật dài, quay đầu đi, không biết phải làm sao nói: “Bỏ đi, tùy ngươi dày vò đi.”

Mùa hè trôi qua rất nhanh, mùa thu chớp mắt cũng dần tàn.

Tính toán ngày, hài tử cũng đã phải chào đời. Rốt cuộc, sáng sớm tinh mơ tuyết bay nào đó, một nữ nhân đi tới trong trời tuyết trắng xóa, trên người một bộ bạch y giống như muốn tan ra trong nền tuyết. Còn cách không xa, có thể nhìn thấy trong lòng người đó ôm một anh nhi vừa mới chào đời, từng chút, nhẹ nhàng giống như chân không chạm đất đi vào Thiên Diễn Thương Hành.

Quý Chước tiện tay ném chiếc gối đã theo hắn mấy tháng trời, cẩn thận đỡ lấy anh nhi.

Lông mày đen như mực, mắt to long lanh nước, lại là một anh nhi đặc biệt khiến người ta thương xót.

Nhéo gương mặt của anh nhi, Quý Chước hướng về phía bạch y nữ nhân hỏi: “Lộng Nguyệt cô nương, tiểu gia hỏa này tên là gì?”

“Còn chưa có tên.” Nàng cười khổ một chút, nhìn tiểu oa nhi bọc trong tã lót cái gì cũng không biết, than thở, “Hắn còn không biết có hài tử này. Cho nên, họ Giang cũng tốt, họ Bối cũng tốt…”

“Cái này dễ bàn,” Quý Chước nhéo cái miệng trề ra của tiểu oa, “Không cần quan tâm nó họ gì, hắn là nhi tử của Quý Chước ta, Sau này lớn lên, nếu có tiền đồ thì cho nó lấy một cô con dâu xinh đẹp, nếu như không có tiền đồ đuổi đến Phong Nhã Tụng đi lao tâm khổ trí.”

Cùng Lộng Nguyệt Các chủ của Đông Phong Sơn Trang hàn huyên xong, Quý Chước ôm tiểu oa nhi trái lắc lắc, phải lắc lắc, sau đó thả vào trong ngực Giang Ngạc.

“Thế nào, còn không thể tha thứ cho hắn sao?”

“Ta có cái gì không tha thứ.” Giang Ngạc vẻ không sao cả nhún nhún vai, “Trái lại là ngươi a, muốn nhận nuôi hài tử này ngươi cứ nói thẳng ra, hà tất làm mấy chuyện vô vị đó.”

“Một chút cũng không vô vị a,” Quý Chước nắn gương mặt nhỏ nhắn của hài tử xem trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy gương mặt này kỳ thực ít nhiều có vài phần giống con dâu nhỏ nhà họ Giang, “Ta chỉ muốn chứng minh với ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đó chính là trên thế gian này không có chuyện ta không làm được… kể cả sinh hài tử!”

Giang Ngạc lần thứ hai trầm mặc.

Y cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của tiểu oa nhi, đột nhiên nghĩ đến cái tính cách kia của cha hài tử, lại nghĩ đến tính nết của Quý Chước, nghĩ thế nào cũng cảm thấy, mười lăm năm sau trên giang hồ nhất định lại nhiều thêm một ma tinh.

Ai…

Bất quá, mười lăm năm sau sao, hơn phân nửa lại là một câu chuyện khác.

[HOÀN]

Chú:

1. Hồn đồn: mỳ vằn thắn

Hồn đồn

2. Tam phục: mùa nóng, chỉ thời kỳ nóng nhất trong năm: sơ phục, 10 ngày tính từ canh thứ 3 sau Hạ Chí; trung phục, 20 ngày tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục, 10 ngày tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu
Bình Luận (0)
Comment