Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 17

Trong khung nam nhân đều là phần tử hiếu chiến, Lý Thiệu Thần cũng không ngoại lệ!

Hùng thú Chiết Cốt Lang lại nhiều lần tập kích nên triệt để chọc giận Lý Thiệu Thần, nam nhân đặc biệt có xúc động thô bạo thích huyết, mà sâu trong cốt nhục của Lý Thiệu Thần những thứ đó đều đang rục rịch, một giây này, ánh mắt cậu trở nên sâu không lường được, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Hùng thú Chiết Cốt Lang đến nháy mắt cũng không thèm nháy.

Lý Thiệu Thần lãnh mi, hai chân dùng sức đạp một cái, từ trong miệng Hùng thú Chiết Cốt Lang tránh thoát đi, sau đó ở giữa không trung thi triển tiểu khinh công 【 Dao Thai Lãm Thắng 】, vững vàng rơi trên mặt đất.

【 Thủ Như Núi 】 tuy rằng chặn được công kích của Hùng thú Chiết Cốt Lang, nhưng lại không có biện pháp ngăn trở nước miếng của đối phương, hỗn hợp nước miếng cùng máu loãng của nó như hồ dính dính vào trên quần áo Lý Thiệu Thần, làm cậu cảm thấy ghê tởm. trong khoảng thời gian Hùng thú Chiết Cốt Lang bị đau, cậu nhanh chóng mở ra mặt biên nhân vật, đổi mới một bộ vẻ ngoài phá quân, mà ngay cả kiểu tóc, cũng đổi thành đầu bạc chỉ có cao phú soái mới dùng!

Hồng y phần phật, đầu bạc thắng tuyết, Lý Thiệu Thần độc thủ một cây trường thương, ngạo nghễ mà đứng, đại nam nhi Thiên Sách ta không có chỗ nào phải sợ hãi!

Chiến đấu tất nhiên là phải mặc chiến giáp mới có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!

Hùng thú Chiết Cốt Lang hiển nhiên không có năng lực tự hỏi vì cái gì tiểu sâu trước mắt bỗng nhiên biến thành một bộ dáng khác, hiện tại trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ, chính là đem tiểu sâu trước mắt phá tan thành từng mảnh, sau đó ăn vào bụng.

Bàn tay thật lớn lại một lần nữa bôn tập mà đến, trận gió mãnh liệt nhấc lên một đầu tóc bạc của Lý Thiệu Thần bay đầy trời, ống tay áo hồng sắc trong gió giống như một đạo lửa cháy, không bị gió thổi tán đi, ngược lại có gió trợ giúp cho thế lửa, dũ nhiên dũ liệt!

Lý Thiệu Thần cũng chưa hề động, nhưng dưới chân sớm đã treo 【 Lên Như Diều Gặp Gió 】, dòng khí trong suốt quanh quẩn bên chân Lý Thiệu Thần, tựa hồ giây tiếp theo, cậu sẽ bay lên trời rời đi. Hùng thú Chiết Cốt Lang cự chưởng nghênh diện tới, Lý Thiệu Thần tại chỗ nhảy lấy đà, giống như một hùng ưng phóng lên cao, khí phách mười phần. Ngay sau đó, cậu thi triển【 Niếp Vân Trục Nguyệt 】 hướng phía trước tiến lên một đoạn khoảng cách ngắn, dừng ở phía trên cẳng tay Hùng thú Chiết Cốt Lang!

Chờ chính là cơ hội này!

【 Tật 】

Người thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Khinh công của môn phái Thiên Sách phủ, hướng phía trước tiến lên một đoạn khoảng cách, này cũng đối địch nhân trong hai giây tạo nên thương tổn vựng huyễn hoa mắt. Tuy rằng hiện tại không thể chiết khấu Hùng thú Chiết Cốt Lang tạo thành hiệu quả vựng huyễn, nhưng khi tiến lên một đoạn khoảng cách này cũng đủ để kéo gần khoảng cách hai người. Hùng thú Chiết Cốt Lang cũng không phải ngồi không, nó vừa thấy tình huống không ổn, một đại chưởng khác dĩ nhiên hướng Lý Thiệu Thần đánh tới! Lý Thiệu Thần dùng chân trái chống đỡ, chân phải cung bước, cấp tốc phanh lại, sau trường thương một chọn, đâm thẳng vào da lông dưới thân Hùng thú Chiết Cốt Lang, thân thể xoay một vòng đứng chổng ngược tại phía trên trường thương, kham kham tránh thoát công kích của bàn tay lớn. Mặc dù như thế, bàn tay lướt qua quát dấy lên trận gió vẫn làm cho thân hình Lý Thiệu Thần lay động hai cái, suýt nữa té xuống!

Nguy hiểm qua đi, Lý Thiệu Thần xoay người hạ xuống, sau đó nhanh chóng hướng đầu thật lớn của Hùng thú Chiết Cốt Lang đánh tới!

Mục tiêu của cậu là hai mắt của cự thú, cậu thật muốn nhìn xem, một khi hai mắt không thể thấy, nó còn có thể gây ra uy hiếp gì!

Trong điện quang thạch hỏa, Lý Thiệu Thần nhanh nhẹn tập kích hõm vai Hùng thú Chiết Cốt Lang, ngay cả cánh tay to của Hùng thú Chiết Cốt Lang cũng mãnh liệt run run, xóc nảy kịch liệt cũng không thể làm nó vứt tiểu sâu trên người! Tức giận Hùng thú Chiết Cốt Lang tuôn ra một tiếng rống giận kinh thiên, miệng thú thật lớn lại một lần nữa mở ra, hướng phía bả vai chính mình táp tới, chẳng sợ cắn xuống huyết nhục của mình, cũng phải đem tiểu sâu này nuốt vào!

Quả nhiên chỉ có thể cả đời là dã thú, ăn qua mệt xong liền một điểm trí tuệ cũng không có, nó đây là tính toán phạm sai lầm đồng dạng sao? Lý Thiệu Thần nghĩ như vậy, lại không cho nó cơ hội nuốt mình. Vạn nhất lúc đối phương tới, 【 Ngự 】không sinh ra tấm chắn, chính mình rất khó lại một lần nữa từ miệng của nó tìm ra lối thoát.

Không muốn lại một lần trải qua lễ rửa tội bằng nước miếng, Lý Thiệu Thần thẳng hướng phía miệng khổng lồ của Hùng thú Chiết Cốt kang chạy đi, mùi máu tươi tanh hôi trong miệng đối phương làm Lý Thiệu Thần nhíu mày. Cậu ngừng thở, thời điểm cái miệng khổng lồ sắp tới trước mắt, lại một lần nữa sử dụng 【 Lên Như Diều Gặp Gió 】, bay lên chóp mũi Hùng thú Chiết Cốt Lang.

Lý Thiệu Thần chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, giày dẫm tại một mảnh địa phương ướt át, thân thể thoáng hạ xuống. Lý Thiệu Thần theo bản năng hoạt động cước bộ một chút, làm cho mình đứng vững, lại nhìn đến biểu tình Hùng thú Chiết Cốt Lang trở nên dị thường dữ tợn vặn vẹo! Trên người Hùng thú Chiết Cốt Lang, chóp mũi là địa phương tương đối mẫn cảm cùng yếu ớt, thiết giày cứng rắn lạnh như băng củ Lý Thiệu Thần tại mặt trên dẫm qua dẫm lại, tự nhiên làm cho đối phương vô cùng phẫn nộ!

Lý Thiệu Thần không công phu xem phản ứng cảm giác của Hùng thú Chiết Cốt Lang, cậu cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay giơ lên cao, mũi thương lóe ngân quang hàn ý sâm sâm, sau đó, hai tay vung lên, đem trường thương hung hăng đâm vào mắt Hùng thú Chiết Cốt Lang, trong phút chốc, máu tươi văng bốn phía, huyết vũ bay tán loạn, Lý Thiệu Thần lại một lần nữa bị máu tươi nhuộm đỏ toàn thân, nhưng cậu cũng là cao hứng, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười nhợt nhạt, cái này, tao xem mày còn kiêu ngạo như thế nào!

Hùng thú Chiết Cốt Lang bộc phát ra hét thảm một tiếng! Thân thể bắt đầu kịch liệt run run, hai tay ở giữa không trung lung tung múa may. Thân hình Lý Thiệu Thần không xong, thêm cả trường thương đồng thời bị vứt bay lên không trung, sau đó, cậu thập phần bi thôi, bị Hùng thú Chiết Cốt Lang đánh bậy đánh bạ một chưởng chụp rơi xuống. Trường thương rơi trên đất, Lý Thiệu Thần ngã nhào trên mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại, làm bay lên từng trận tro bụi. Lý Thiệu Thần cảm thấy yết hầu một cỗ tanh ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Thật ni mã đau!

Nguyên bản chỉ gãy xương cánh tay giờ một lần nữa gãy xương, lúc này đây cánh tay trái cũng không thể may mắn thoát khỏi, huyết điều chỉ còn lại có non nửa thanh, trên người còn treo một cái debuff đổ máu, không cần Hùng thú Chiết Cốt Lang động thủ,cậu thực nhanh sẽ huyết tẫn người vong.

Này nhưng phát mệt a!

Lý Thiệu Thần cười khổ, suy nghĩ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng khí lực toàn thân một chút đều không vận động được. Trong vật phẩm lan có huyết dược, nhưng đau đớn làm cậu không có cách nào tập trung lực chú ý, căn bản không thể mở ra vật phẩm lan.

Hùng thú Chiết Cốt Lang ra vẻ đã từ trong đau đớn đạt được một tia cơ hội thở dốc, nó hiện tại phẫn nộ chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải bóp chết tiểu sâu năm lần bảy lượt thương tổn nó này, nhìn cậu hiện tại vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, thân thể chung quanh lưu lại không ít máu tươi, nó bắt đầu hưng phấn tru lên! Thân thể thật lớn từng bước một hướng phía Lý Thiệu Thần.

Bóng ma bao phủ đỉnh đầu Lý Thiệu Thần, Lý Thiệu Thần hiện tại đến khí lực mở mắt đều không có, một chưởng vừa rồi, trực tiếp đem Lý Thiệu Thần đánh thành trọng thương, nói cho cùng, thế giới boss không phải mình một người có thể đánh qua a.

Nếu nói là hối hận, Lý Thiệu Thần tuyệt không, nhưng cậu không nghĩ sẽ như vậy mà chết ở chỗ này, cậu còn có thiệt nhiều sự tình chưa có làm, cậu còn muốn sống thêm vài thập niên, liền tính đến việc nhìn không tới con cháu cả sảnh đường, ít nhất cũng muốn có một ái nhân bồi ở bên cạnh cậu.

Liền như vậy chết đi, cậu thật không cam lòng!

Bất quá, cũng không có biện pháp gì đi!

Trong mơ mơ màng màng, Lý Thiệu Thần tựa hồ nghe bên người truyền đến một trận tê minh, một thân ảnh giống như gió xoáy bay nhanh chạy vội tới bên cạnh mình, quỳ ghé vào bên cạnh mình. Cảm giác đối phương dùng đầu liều mạng đỡ thân thể của chính mình, Lý Thiệu Thần miễn cưỡng mở mắt, nhìn đến một thân da lông đen thùi kia.

Đạp Viêm Ô Chuy!

Lý Thiệu Thần khó hiểu hốc mắt nóng lên.

“Không cần lo cho tao, mày đi nhanh đi, bằng không, hai huynh đệ chúng ta đều đến chết ở chỗ này.”

Đạp Viêm Ô Chuy lần đầu tiên không nghe mệnh lệnh của Lý Thiệu Thần, cố chấp cắn áo cậu, liều mạng hướng trên người mình xả. Động tác của nó thực vội vàng, lỗ mũi thở hổn hển, trong thú đồng có chút sợ hãi, lại không chút nào lùi bước. Nó một lần lại một lần, khẽ động áo Lý Thiệu Thần, thề không bỏ qua.

Lý Thiệu Thần nhịn không được nước mắt rơi xuống.

“Hảo huynh đệ, vì mày, tao hôm nay cũng không thể chết ở chỗ này!”

Lý Thiệu Thần dùng một chút khí lực cuối cùng của cơ thể, xoay người nằm ở trên lưng Đạp Viêm Ô Chuy, bởi vì động tác quá lớn, lại phun ra một ngụm máu tươi, theo bộ lông nhu thuận của Đạp Viêm Ô Chuy rơi xuống mặt đất.

Thân ảnh thật lớn của Hùng thú Chiết Cốt Lang đã gần trong gang tấc, bàn tay cao cao giơ lên, bài sơn đảo hải vỗ vào vị trí của Lý Thiệu Thần cùng Đạp Viêm Ô Chuy, làm cho bọn họ tránh cũng không thể tránh. Tro bụi bay tận trời, che lấp tầm mắt của mọi người, Hùng thú Chiết Cốt Lang trên mặt lộ ra biểu tình vừa lòng.

Rốt cục giết chết tiểu sâu đáng ghét này.

Không đợi bụi mù tán đi, trong yên tĩnh đột nhiên vang lên một trận đát đát tiếng vó ngựa, Hùng thú Chiết Cốt Lang sửng sốt, biểu tình thập phần kinh ngạc. Trong tro bụi đầy trời, thân ảnh đen thùi giống như một đạo tia chớp, từ trong bụi mù chạy trốn, bốn vó mạnh mẽ giơ lên từng đạo trần yên, hướng chỗ sâu trong rừng rậm chạy đi.

Thấy được dị thường của thân ảnh hồng sắc trên lưng ngựa, Hùng thú Chiết Cốt Lang tức giận nhìn chằm chằm một người một ngựa đi xa, đại địa phát ra một trận chấn động, tứ chi nó chấm đất, hướng phương hướng Đạp Viêm Ô Chuy ly khai đuổi theo!

Ý thức của Lý Thiệu Thần đã hỗn độn không rõ, hai tay theo bản năng nắm chặt dây cương trên cổ Đạp Viêm Ô Chuy, debuff đổ máu treo trên người cậu đã biến mất, nhưng là huyết điều chỉ còn lại có một đinh điểm.

128.

Tùy tiện một con dã thú cấp thấp đến, đều có thể làm Lý Thiệu Thần đi đời nhà ma.

Đạp Viêm Ô Chuy tại trong rừng cây linh hoạt mà đi, tả tị hữu thiểm, thoát qua nhiều nhiều lần tập kích của Hùng thú Chiết Cốt Lang mà với nó, rừng rậm Khoa Lạc cũng không quen thuộc. Phía sau lại có cự thú mãnh liệt đuổi bắt, hoảng không chọn đường, thế nhưng đi vào một chỗ đoạn nhai.

Đạp Viêm Ô Chuy suýt nữa rớt xuống đoạn nhai, móng trước tại vách đá kham kham dừng lại, hòn đá nhỏ vụn bính bính đát đát rơi xuống.

Dưới nhai là dòng nước chảy xiết, Đạp Viêm Ô Chuy tại vách đá tiêu sái bất an động động. Nó trước mắt ước lượng khoảng cách đến bờ bên kia.

Mười trượng!

Này chỉ là bình thường, đừng nói là mười trượng, cho dù là hai mươi trượng nó cũng thoải mái lướt qua, nhưng hiện tại trên người nó còn có một Lý Thiệu Thần, cái khoảng cách này, chân tâm có chút huyền!

Phía sau Hùng thú Chiết Cốt Lang càng ngày càng gần, cơ bắp cả người Đạp Viêm Ô Chuy buộc chặt, nó đem tâm trạng lo lẳng đè xuống, tại vách đá lui về phía sau hai bước.

Sinh tử từ thiên!

Chủ nhân phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an vượt qua kiếp nạn này.

Sau một đoạn ngắn chạy lấy đà, Đạp Viêm Ô Chuy bay lên trời, thân hình giống như một đạo cầu màu đen, ở trên miệng nhai họa xuất một đạo đường cong duyên dáng.

Mắt thấy sắp dừng ở bờ bên kia, lại sinh ra dị biến!

Chẳng biết tại sao, hai tay Lý Thiệu Thần đang nắm chặt dây cương bỗng buông lỏng, cong vẹo một đầu rồi ngã xuống dòng nước chảy. Cảm thấy được trên lưng không còn, trong lòng Đạp Viêm Ô Chuy loạn lên, trọng tâm không xong, cùng rớt xuống huyền nhai.

Một người một ngựa, một trước một sau, tiên khởi bọt nước thật lớn!
Bình Luận (0)
Comment