Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 44

“Tình huống thu mua lương thực như thế nào?”

Nghe được câu hỏi của Lambert, trên mặt Cesar lộ ra biểu tình không quá vừa lòng.”Tình huống không tốt như trong dự đoán, Ẩn Nguyên hội trước đã thu mua ở nhà giàu hoàn tất, đến trong tay chúng ta, toàn bộ đều là một ít tiểu thương, không bằng một phần ba lương thực năm nay.” Cesar cũng không xem trọng bản thành tích thu mua lương thực, Ẩn Nguyên hội thế lực rất lớn, đã vượt qua tưởng tượng của y.”Thật sự mặc kệ Ẩn Nguyên hội, có thể bị bại lộ gì hay không?”

“Trước mắt tình huống đặc biệt, nếu phân tâm đi xử lý chuyện Ẩn Nguyên hội, đối tương lai kế hoạch của chúng ta thập phần bất lợi. Đến tế thần thú còn nửa năm, thời gian vẫn quá ít.” Lambert nhíu mày, mím môi tự hỏi đối sách.

“Có thử qua việc đi qua thành trì khác thu mua lương thực hay không? Chúng ta có thể miễn khoản thuế, hoặc là tăng tiền thu mua, số tiền kia tổng sẽ có người muốn kiếm.”

“Phương pháp ngược lại khả thi, bất quá tình huống so với hiện tại cũng không cải thiện nhiều, ta đoán, Ẩn Nguyên hội đã mặt đem thương hộ lương thực lớn ở các thành trì khác thu mua hoàn tất, dư lại cũng cũng là một ít cá nhỏ tôm nhỏ.” Cesar cũng không cho rằng Ẩn Nguyên hội đối với các thành trì khác sẽ giơ cao đánh khẽ, nói không chừng tình huống so thành này càng không xong.

“Hoặc là, chúng ta có thể từ trong tay Ẩn Nguyên hội thu mua lương thực!” Lambert chuyển đầu đề câu chuyện, nghĩ đến loại tình huống này.”Ngươi có thể tìm tới người Ẩn Nguyên hội đóng ở đây để liên hệ không? Ta nghĩ, ta hẳn là nên xuất môn bàn bạc sinh ý.”

“Tìm thì có thể tìm được, bất quá, này, có được không?” Cesar không xác định hỏi.

“Không thử làm sao biết?” Lambert triển nhan, lộ ra một cái mỉm cười tràn đầy tự tin.

Lý Thiệu Thần cùng Hathaway ở trong phòng khách uống trà, Hathaway am hiểu sâu đạo dưỡng sinh, phao trà hoa cỏ đối với thân thể có ích lợi lớn, sương mù quay cuồng bốc hơi, mang theo trận trận mùi thơm, thấm nhập tâm tỳ. Lý Thiệu Thần nâng chung trà lên, nhẹ nhấp môi, hương khí nhất thời tràn đầy miệng, thật lâu không tiêu tan.

“Trà ngon!”

Lý Thiệu Thần không quan tâm nóng nguội, một hơi đem chén trà hoa cỏ uống sạch, bỗng cảm thấy môi răng lưu hương.

Cùng người thích trà của mình, Hathaway tự nhiên hết sức cao hứng, nàng lại vì Lý Thiệu Thần rót đầy, Lý Thiệu Thần kinh sợ.

Đúng lúc này, ở trên thang lầu một thân ảnh nho nhỏ chạy xuống, đạp đạp đạp vài cái chạy vội tới trước sô pha hai người đang ngồi, đặt mông xuống bên người Lý Thiệu Thần, tò mò nhìn cậu.

“Ai, tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia.”

Bà vú mập mạp theo sát chạy xuống lầu, sau khi nhìn thấy Hathaway, xoay người hành lễ.”Phu nhân ngày an.”

“Nơi này có ta là được, ngươi đi xuống đi.” Hathaway phất phất tay, ý bảo nàng có thể đi xuống. Bà vú hành lễ cáo lui.

“Đây là?” Lý Thiệu Thần tò mò nhìn tiểu nam hài tóc màu đỏ bên người, nhìn trái nhìn phải cũng mới bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt treo biểu tình trầm mặc không thuộc về cái tuổi này của bé, mắt to đen trắng rõ ràng thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Lý Thiệu Thần, không nói lời nào cũng không xoay người. Trong tay của bé cầm một con búp bê bằng vải cũ nát, nhìn qua đã lâu năm, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vẫn luôn không bị vứt bỏ.

“Là tiểu nhi tử của ta, Cát Ân.” Hathaway vươn tay yêu thương vuốt ve tiểu Cát Ân đầu lông xù, đối phương một chút phản ứng cũng không có, quay đầu tự chơi búp bê vải trong tay.

“Chào em, Cát Ân, anh là Lý Thiệu Thần, rất hân hạnh được biết em.” Lý Thiệu Thần vươn tay, cười tủm tỉm cùng bé chào hỏi, nào biết đối phương nhìn tay cậu một hồi lâu, bỗng nhiên cầm búp bê vải trong tay đưa tới tay Lý Thiệu Thần. Lý Thiệu Thần theo bản năng tiếp được.

Lần này đến phiên Hathaway ngạc nhiên.”Cát Ân giống như thực thích ngươi! Từ khi ca ca nó gặp chuyện không may, nhiều ngần ấy năm nó vẫn là lần đầu tiên cùng người thân cận như vậy.”

“Có thể mạo muội hỏi một câu là xảy ra chuyện gì không?”

Lý Thiệu Thần đem Cát Ân ôm vào trong ngực, một lần nữa đem búp bê vải đặt vào tay của bé, Cát Ân vẫn luôn ngoan ngoãn, không khóc không nháo, dị thường phối hợp. Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt hỗ động, Hathaway suy nghĩ càng phiêu càng xa.

“Ta còn có một đại nhi tử, Kristen. Ba trăm năm trước, Cesar phụng mệnh đi bình định phản loạn ở thành trì phụ cận, ta lúc ấy đang ở vào giai đoạn mấu chốt đột phá ma pháp, cần tìm địa phương bế quan, liền để huynh đệ bọn nó ở lại trong phủ. Thời điểm ta bế quan trở về, hai đứa con trai không biết tung tích. Sau lại mới biết được, thành chủ phản loạn bắt cóc bọn nó, khi ta cùng Cesar đuổi tới, Kristen nằm trong vũng máu, hấp hối, tiểu Cát Ân ngồi bên cạnh nó, cả người đều là máu, vẫn không nhúc nhích. Kristen cuối cùng vẫn đi rồi, mà bắt đầu từ khi đó, Cát Ân hoạt bát sáng sủa vẫn không nói qua một câu.”

“Xin lỗi.” Nhắc tới chuyện thương tâm của đối phương, Lý Thiệu Thần thập phần băn khoăn.

“Không có việc gì, đều qua mấy trăm năm.” Nên đau xót cũng đã đau xót, vết sẹo thì lưu lại một đời nhưng đã không còn khó chịu như lúc trước.

“Nói như vậy, Cát Ân đã ba trăm tuổi, nhưng thế nào?”

“Ba trăm lẻ bảy tuổi. Linh hồn Cát Ân đã bị tổn thương, chỉ sợ cả đời đều phải bảo trì bộ dáng này.” Cát Ân nhu thuận nằm trong ngực Lý Thiệu Thần chơi búp bê vải, giống như một chút cũng không nghe hai người nói chuyện. Hathaway nhìn Cát Ân ngây thơ vô tri, trong mắt lệ quang lóe ra.

“Ngươi muốn nếm thử bánh bích quy hay không, ta đến phòng bếp lấy.” Hathaway đứng dậy rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Thiệu Thần cùng tiểu Cát Ân. Lý Thiệu Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của tiểu tử kia, thần sắc khó hiểu.

Tay cậu chuyển qua vị trí bụng mình, thực khó tưởng tượng nơi này đang dựng dục một sinh mệnh nho nhỏ.”Quả nhiên vẫn không thể thích ứng a.” Lý Thiệu Thần cười khổ.

Lý Thiệu Thần cùng Hathaway lại nói chuyện phiếm một khắc, đối phương muốn dẫn Cát Ân đi nghỉ ngơi, Lý Thiệu Thần khách khí cáo từ, sau đó quyết định đi bộ trong phủ thành chủ. Nói thực ra, bố cục kiến trúc của phủ thành chủ rất đặc sắc, Lý Thiệu Thần tuy rằng sẽ không tự xưng là đại sư nghệ thuật, nhưng trước kia ở Âu Châu một thời gian, tự nhiên mà bị hun đúc ra giám định và năng lực thưởng thức.

Thị vệ ở phủ thành chủ rất nhiều, mặc dù không thể nói năm bước một tốp mười bước một đoàn, nhưng nói tóm lại phòng thủ cũng coi như thập phần nghiêm mật, còn có đội trọng binh võ trang giao nhau tuần tra, này cũng làm cho Lý Thiệu Thần trong lòng nghi hoặc, ngửi được ý tứ hương vị không tầm thường, ẩn ẩn cảm giác được sẽ có chuyện không tầm thường phát sinh.

Lý Thiệu Thần vốn là chỉ tính toán đi thăm sân nhà, sợ đi loạn chung quanh lại gặp phiền toái không cần thiết, không ngờ tới vô luận là binh lính đứng gác hay là thủ vệ tuần tra đều đối với cậu tất cung tất kính, Lý Thiệu Thần hiểu rõ, nhất định là thành chủ đã phân phó. Bất quá, lấy giao tình của cậu cùng thành chủ, đáng giá như vậy sao? Không biết sao, Lý Thiệu Thần nhớ tới chuyện Lambert từng nói qua với cậu, chẳng lẽ là hàng này thật là thú hoàng?

Lý Thiệu Thần tự động não bổ Lambert một thân hoàng bào bộ dáng quân lâm thiên hạ, cảm thấy không phải lắm, bỗng nhiên lại nghĩ đến hắn phải là đỉnh đầu đội vương miện cầm trong tay quyền trượng quân chủ phương Tây, vì thế sau khi đem quần áo đối phương lột sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thuận mắt rất nhiều. Nghĩ nghĩ, tư duy Lý Thiệu Thần không biết sao lại cong theo hướng hoàng bạo hoạn lộ thênh thang không lối về.

Đỉnh đầu Lambert là vương miện bảo thạch rực rỡ, cầm trong tay quyền trượng tượng trưng uy nghiêm cao nhất, lễ phục hoa mỹ phía dưới làm bằng những sợi nhỏ, ngực lộ ra sạch sẽ, cảnh xuân bóng loáng, tóc dài kim sắc phong tình vạn chủng rũ xuống, một chút một chút lay động tình dục của cậu. Lambert từ trên ngai vàng cao cao từng bước một hướng cậu đi đến, j□j bàn chân trắng nõn dẫm trên thảm trải sàn đỏ tươi, nhan sắc tiên minh đối lập càng thêm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Lý Thiệu Thần. Mỗi một bước đi, tay áo tung bay, thân thể mê người nhìn không xót gì, Lý Thiệu Thần căn bản vô pháp dời tầm mắt, chỉ nghe thấy tim mình từ từ đập nhanh hơn.

Giọng nói từ tính khàn khàn của đối phương vang lên bên tai, khí tức nóng cháy thở ra thiêu đốt thần kinh cậu, theo bản năng nuốt xuống nước miếng, cũng là miệng đầy mùi máu tươi!

Miệng đầy hương vị rỉ sét làm Lý Thiệu Thần phục hồi lại tinh thần, cậu lúc này mới phát hiện máu mũi sớm đã xuôi dòng, chung quanh chỗ nào có bóng dáng Lambert, hết thảy kiều diễm đều là cậu ảo tưởng.

Mẹ đản!

Lý Thiệu Thần thấp thấp mắng một câu, không biết là mắng mình hay là mắng Lambert.

Lau khô máu mũi, Lý Thiệu Thần không có tâm tư tiếp tục đi dạo, đang chuẩn bị trở về phòng, bên tai đột nhiên vang lên gợi ý âm hệ thống đã lâu chưa nghe.

“Ngài đã tiếp thu nhiệm vụ 【 Thiên hạ đại thế · Gió thổi mưa giông trước cơn bão 】.”

Như thế nào còn nhiệm vụ để tuyên bố?

Lý Thiệu Thần mở ra mặt biên nhiệm vụ, ánh mắt đầu tiên liền thấy một dòng chữ vô cùng quen thuộc: Nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân…

Hệ thống không cần dùng sách lậu 《 Tam quốc 》có được không, có chút sáng ý được không! Thật sự là miêu tả nhiệm vụ đau đản, Lý Thiệu Thần không muốn nhìn đến cái giới thiệu vô nghĩa này của hệ thống, trực tiếp nhảy đến mục tiêu nhiệm vụ.

Đi đến nơi dừng chân của Ẩn Nguyên hội ở Ngải Tư So Ước thành tìm Tần Thiên nói chuyện: 0/1.

Nhìn xem ngày, thời gian còn sớm, dù sao ở trong phủ thành chủ nhàn rỗi vô sự, đi ra ngoài một chút coi như giải sầu.

Lúc ra cửa, Lý Thiệu Thần gặp được Jeff đang từ ngoài cửa đi vào, khi đối phương nhìn thấy cậu, xác thực kinh hỉ.

“A Thần, ngươi không có việc gì?”

“Vốn là chuyện không có gì, là tôi tự mình suy nghĩ nhiều. Thế nào, ở phủ thành chủ có khỏe không, không bị người khi dễ đi?”

Jeff trên mặt lộ ra tươi cười hơi ngượng ngùng: “Đại gia đối với ta rất tốt.” Y nhìn thấy Lý Thiệu Thần chuẩn bị xuất môn, không khỏi tò mò: “A Thần ngươi đây là muốn xuất môn? Muốn ta đi cùng không?”

“Không cần, tôi tùy tiện đi chơi thôi, sẽ không đi quá xa. Cậu đi làm việc đi, tôi đi một mình là được.” Lý Thiệu Thần cười cự tuyệt, Jeff cũng không ép buộc, nếu cần hỗ trợ, y biết Lý Thiệu Thần sẽ mở miệng.

Cáo biệt Jeff, Lý Thiệu Thần hướng phía vị trí Tần Thiên trên bản đồ chậm rì rì tiêu sái đi, tại vị trí cậu nhìn không tới, có một bóng đen gắt gao theo sát.

Đi vào một tiểu viện mộc mạc, nếu không đặc biệt biểu thị là góc tường Ẩn Nguyên hội, Lý Thiệu Thần có phải có người chơi cậu hay không, Ẩn Nguyên hội tài đại khí thô không gì không làm được sẽ lựa chọn một cái phá địa phương như vầy làm nơi dừng chân, có quỷ mới tin.

Cửa tiểu viện hơi mở ra, mà trên đất có hai hàng dấu chân, hiển nhiên đã có người đến. Lý Thiệu Thần vừa mới vào cửa, trong liệt biểu mục tiêu liền xuất hiện hai cái tên người quen.

Tạ Trời Cao cùng Quách Tử Kiến, như thế nào, bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ?
Bình Luận (0)
Comment