Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 11


Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 11: Thiện Hi

Hai bên là cỏ bồng rất cao, một tay Tạ Cảnh Đình giữ cương, một tay ôm vòng lấy Lan Trạch đề phòng Lan Trạch bị ngã.

Hai người nhanh chóng đến rìa bãi săn, Tạ Cảnh Đình thả tay ra, nói với em: "Ngươi xuống ở đây, lối ra ngay trước mặt rồi."

Bãi săn rộng lớn quá, Lan Trạch mù tịt phương hướng, lúc nãy trên lưng ngựa em chỉ lo mình ngã xuống, không hề chú ý xem Tạ Cảnh Đình đã đi đường nào.

Nghe vậy em vội vàng thả ra, tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại một tích tắc ở ngón tay thả lỏng của em, em bỗng lúng túng, mặt nóng bừng lên, tự ôm lấy cổ ngựa đi xuống.

Lúc quay lại em vẫn là người dắt ngựa đi về, không trông thấy bóng dáng Cơ Thường, thị vệ bên cạnh Cơ Thường nói: "Hoàng thượng đi tìm đốc chủ, vừa mới vào trong ạ."

Tạ Cảnh Đình: "Vậy à, không cần quấy rầy hứng thú của hoàng thượng, ta chờ ở đây là được."

Không có Tạ Cảnh Đình, Cơ Thường cũng không ở trong bãi săn lâu, chưa được mấy đã dẫn người đi ra.

Lúc Cơ Thường ra ngoài Lan Trạch đang buộc ngựa, em cố gắng vòng dây cương vào cột, băng vải ở lòng bàn tay thấm màu đỏ mờ mờ.

Lan Trạch phát hiện có tầm mắt đang dừng ở mình, nghiêng đầu sang theo phản xạ, Cơ Thường chỉ nhìn em một cái.

"Như Tuyết, vừa nãy các ngươi đi đâu thế." Cơ Thường hỏi, "Trẫm chẳng thấy hai người các ngươi."

Tạ Cảnh Đình: "Vừa rồi ngựa bị giật mình, thần lo sẽ quấy nhiễu hoàng thượng."

Nên hai người quay về trước.

Lần nào ở cạnh Cơ Thường Tạ Cảnh Đình cũng đều không ở lại lâu, xem xong hãn huyết bảo mã rồi thì xong thôi, Tạ Cảnh Đình dẫn một chú ngựa về.

Sau khi người đi, Lan Trạch theo đoàn quay về, em theo lên xe ngựa của Cơ Thường, rõ ràng tâm trạng Cơ Thường khá ổn, em ngồi trong xó liếc nhìn sắc mặt Cơ Thường, đầu ngón tay hơi co lại.

Dọc đường Lan Trạch cứ nơm nớp lo sợ, em bị dẫn về thế này, có khi về đến nơi sẽ ăn đòn.

Xe ngựa thong thả nối nhau đi về phía điện Kim Loan, bên ngoài trời đã tối muộn, Lan Trạch nhìn liếc sắc trời ngoài kia, do dự mấy lần rồi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, tối nay có phải học thuộc nữa không ạ?"

Cảm giác hiện diện của Lan Trạch rất thấp, em ngồi trong góc giống loài động vật ăn cỏ im ắng hiền lành, không hề uy hiếp, thậm chí cứ như thú cưng đặt cạnh mình, thi thoảng nhìn gã thì dáng vẻ luôn hoảng hốt lo sợ, không hề khiến người khác phiền hà ghét bỏ.

Lúc này Cơ Thường mới chú ý đến Lan Trạch, Lan Trạch mở to đôi mắt trong veo nhìn gã với vẻ chờ mong, tâm trạng muốn bộc lộ ra vô cùng rõ ràng.

Gã chỉ nhắc bâng quơ thôi, xem Lan Trạch như đồ chơi, nhưng Lan Trạch nhớ kĩ trong lòng.

"Đương nhiên phải học," Cơ Thường thuận miệng nói, Lan Trạch héo rũ ngay tức khắc, sự thay đổi biểu cảm cực kì sinh động.

"Thế hoàng thượng có uống rượu nữa không ạ?" Lan Trạch không để ý phía Cơ Thường, em cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay vẫn còn nhức, bị đánh thêm trận nữa có khi tay em phế mất.

Em nghĩ ngợi rồi nói: "Hoàng thượng uống rượu ít thôi ạ, không tốt cho sức khỏe."

"Ngươi biết cả cái này cơ á?" Cơ Thường miết chỗ cằm em, bộ phận gần cổ họng là nơi đặc biệt mềm yếu, ngón tay lạnh băng chạm vào khiến Lan Trạch không kìm được khẽ rùng mình.

"Hồi trước nô tài hay ở hiệu thuốc, nhiều bệnh nhân toàn hỏng người vì rượu thôi ạ." Lòng Lan Trạch bất an thấp thỏm, em không mong Cơ Thường uống rượu, những điều này em đã nghe, đã tận mắt chứng kiến, hẳn không gọi là nói dối.

"Một số bị phong hàn, một số thì bị dạ dày, một số người thậm chí còn không sinh con được nữa ạ." Lan Trạch đặc biệt bổ sung thêm vế cuối, chắc hẳn người đàn ông nào cũng quan tâ m đến mục này.

"Thế à." Cơ Thường cười lờ mờ nhìn em, nói với em: "Ngươi lại nghe mấy lời nhảm nhí của đám tiểu thái giám kia rồi đấy, tưởng thế này trẫm sẽ không phạt ngươi chắc?"

Lan Trạch bị nói trúng, nhưng có phải em nghe theo các tiểu thái giám đâu, em không muốn họ bị liên lụy vì việc này.

Em vội nói: "Không phải ạ, hoàng thượng, hồi xưa chính mắt nô tài nhìn thấy, không hề lừa gạt hoàng thượng đâu ạ."

"Nếu ngươi lo hộ trẫm thật thì hay sinh cho trẫm một đứa đi." Cơ Thường nói.

Gương mặt Lan Trạch lập tức đỏ bừng, em trợn tròn mắt lên, cằm vẫn đang bị miết, không hiểu nổi sao Cơ Thường nói ra được cái câu như này lưu loát thế.

Cơ Thường thấy khá hay ho, tầm mắt hơi chếch xuống, tản bớt sự u ám trong đáy mắt, thuận miệng hỏi: "Hôm nay ở bãi săn đốc chủ dẫn ngươi đi đâu thế?"

"Có gặp phải ai không."

Lan Trạch hơi mất tự nhiên vì bị giữ, em muốn động đậy nhưng không dám giãy linh tinh, lại càng không dám khó ở, rầu rĩ nói: "Chẳng phải hoàng thượng cũng ở đấy ạ, sao còn phải hỏi nô tài."

Em chạm phải ánh mắt Cơ Thường, phát hiện ra mình nói sai, sửa lại ngay: "Đốc chủ không dẫn nô tài đi đâu cả ạ."

"Nô tài dắt ngựa đi thẳng với đốc chủ được một đoạn thì ngựa bị giật mình, đốc chủ mới bảo quay về. Sau đấy hoàng thượng cũng quay lại ạ."

Lan Trạch không kể việc em lên lưng ngựa, cứ cảm giác có lẽ kể ra Cơ Thường sẽ mất vui.

Lúc này xe ngựa dừng lại bên ngoài điện Kim Loan, thị vệ vén rèm xe lên, Lan Trạch để ý trang phục của thị vệ không có hoa văn cá chuồn.

Các thị vệ đồng phục cá chuồn chỉ có thể canh gác bên ngoài, không lại gần Cơ Thường được.

"Hoàng thượng, quốc sư đang ở ngoài điện ạ." Thị vệ bẩm báo.

Nghe vậy Cơ Thường bèn lỏng tay thả Lan Trạch ra, nói với thị vệ: "Trẫm sang bây giờ."

Lan Trạch xuống xe theo, Cơ Thường gặp quốc sư, em không hó hé vào làm gì.

Lúc xuống xe em trông xa xa thấy một bóng người, sắc chiều đằng xa hun hút, ống tay áo choàng màu bạc giấu mình nơi sâu thẳm màn đêm, một góc mặt nạ từ chất liệu cơ giới lóe lên ánh sáng u ám.

Lan Trạch đột ngột chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo trầm lắng, dường như không khí xung quanh đều đã ngưng đọng, có thứ gì đang leo bám vào người em dày đặc chằng chịt, khiến em cảm giác như sắp không thở nổi.

Lan Trạch dời mắt mình đi ngay tức khắc, quốc sư đã tu hành ở chùa Vạn Tướng từ thời niên thiếu, là cao tăng thiên tài của chùa Vạn Tướng. Nghe nói hồi nhỏ quốc sư đã biết xem tướng lục hào, có thể mở lời thần hé vận nước, nay đã được xếp vào hàng một trong số các tăng tướng thế tục.

Vừa rồi chỉ mới nhìn một cái thôi, sự áp bức từ tầm mắt ấy quá mãnh liệt, thậm chí Lan Trạch còn cảm giác hơi tà ma, em tự nhủ với mình trong lòng theo bản năng, sau này trông thấy quốc sư phải đi đường vòng mới được.

"Thiện Hi." Lan Trạch chỉ nghe được đúng câu này, sau đó hai người đi vào chính điện.

Bước chân của Sư Vô Dục ngoài điện hơi khựng lại, tiếng chuông vàng vang lên, ánh mắt lướt sang, đã không trông thấy bóng dáng Lan Trạch đâu nữa.

...

Lan Trạch giữ gìn tay mấy hôm, vết thương của em đỡ hơn rồi, sắp sửa đến tiệc Xuân trì trong cung, Cơ Thường giao công việc chuẩn bị tiệc Xuân trì cho Đông xưởng nên ngày nào Tạ Cảnh Đình cũng phải vào cung.

Tạ Cảnh Đình vào cung là ngày nào em cũng chạy sang ty Trần Gián, lần nào em cũng làm xong việc rồi mới đi, em đặc biệt chuẩn bị sẵn cớ để tìm gặp Tạ Cảnh Đình.

Nếu Tạ Cảnh Đình định đuổi em đi thì em cầm theo bài văn sang, nói là Cơ Thường bắt chẹt em, không thuộc được bài sẽ bị đánh.

Ban đầu Tạ Cảnh Đình là trạng nguyên, bài tập của em lại đơn giản thế, không thể nào lại không dạy được cho em.

Lan Trạch phải đợi bên ngoài ty Trần Gián suốt cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn đằng tây, em cầm tập văn nhàu nhĩ bụng đã đói meo, may là lần này em rút kinh nghiệm thông minh hơn, tự mang điểm tâm theo.

Chờ lâu bị đói, em sẽ lấy bánh nước đường giấu trong ngực áo ra, tiểu thái giám chuẩn bị cho em cái bánh to đùng, mỗi lần em ăn tầm nửa cái là no hòm hòm rồi.

Lan Trạch ngồi ở mép hành lang gặm bánh, cửa sổ trước mặt em là cửa sổ giấy đen sì, em ở ngoài không nhìn thấy được gì hết.

Nhưng cách một lớp cửa sổ, Tạ Cảnh Đình ở bên trong lại có thể trông thấy Lan Trạch.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn ở rìa hành lang đang bưng cái bánh to tướng mà gặm, quai hàm phồng cả lên, bài tập bị bỏ sang một bên, thi thoảng thiếu niên lại dành ra một tay đè lại.

Bóng người thiếu niên chiếu lên cửa sổ giấy, dần dần hòa cùng với bóng trúc.

Nửa cái bánh còn thừa được thiếu niên bọc lại cất vào ngực áo, thị vệ tiến đến thông báo cho Lan Trạch, Lan Trạch vội vàng lau tay, cầm bài văn đi vào trong.

Trước khi bước vào Lan Trạch đặc biệt lưu ý chùi sạch hết vụn bánh, em hơi xấu hổ, nếu biết trước là giờ Tạ Cảnh Đình sẽ gọi em vào thì em đã chẳng ăn.

Bây giờ tập văn còn có dấu tay dầu mỡ, trông lếch nhếch thật.

"Tham kiến đốc chủ." Lan Trạch quỳ dưới đất hành lễ rồi mới đứng lên, Tạ Cảnh Đình ở đối diện em đang ngồi bên cửa sổ, mịt mờ hòa vào với bóng tối.

"Đợt này bận rộn, Lan Trạch, ngươi không cần chờ ở ngoài mãi đâu." Tạ Cảnh Đình nói vậy.

Lan Trạch ồ một tiếng, em đã vào trong rồi, không xoắn xuýt việc chờ đợi nữa, sự chú ý của em đã dồn cả vào chuyện khác.

"Đốc chủ, có mấy bài văn nô tài không hiểu, đặc biệt sang xin học hỏi đốc chủ ạ." Lan Trạch cầm tập văn nhàu nhĩ, mặt em ửng đỏ, nhìn Tạ Cảnh Đình chờ đợi câu trả lời của Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình quan tâm hỏi em: "Sao tự dưng lại muốn học thuộc văn."

Lan Trạch thoáng chần chừ, ấp a ấp úng: "Dạo này hoàng thượng đang dạy nô tài học chữ, nếu nô tài không thuộc được hoàng thượng sẽ phạt nô tài ạ."

Tạ Cảnh Đình ra vẻ suy ngẫm, nói với em: "Vậy à, ngươi không hiểu chỗ nào, ta có thể giảng cho ngươi."

Lan Trạch không ngờ Tạ Cảnh Đình sẽ đồng ý dễ dàng thế, em khá vui mừng, thế là em đặt bài văn lên bàn, chỗ này toàn những bài Cơ Thường đã phạt em.

"Đây ạ... nô tài đều không hiểu ạ, đốc chủ, nhiều chữ nô tài không biết lắm."

Tạ Cảnh Đình nghiêng người lại gần em, mặt mũi tương đối kín đáo, y hỏi: "Không biết những chữ nào?"

Lan Trạch ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em chỉ vào những chữ mình không biết, do không biết hết mặt chữ nên đương nhiên em cũng không hiểu ý nghĩa bài văn.

"Hoàng thượng hơi gấp gáp quá, nếu chưa biết chữ thì khó thuộc được bài văn ở trình độ này lắm." Trên bàn của Tạ Cảnh Đình có sẵn giấy mực bút nghiên, y nói với em, "Bắt đầu học các chữ phần trên nhé."

"Nếu không biết xét gương Nghiêu Thuấn, lấy thân mình can gián, tự suy ngẫm lại bản thân..."

Tạ Cảnh Đình đọc đoạn văn đầu tiên thành tiếng, giọng y trầm thấp tựa như gỗ trầm trong rừng khẽ vang, Lan Trạch nghiêm túc lắng nghe, em nghe Tạ Cảnh Đình đọc xong, mọi sự chú ý dồn cả vào Tạ Cảnh Đình.

Tại sao cùng một bài thơ mà Tạ Cảnh Đình đọc nghe hay hơn Cơ Thường nhiều thế.

Tạ Cảnh Đình đọc hết một đoạn, hỏi em: "Vừa rồi đã nhớ những chữ không biết chưa?"

Lan Trạch ngớ ra giây lát, mới có một lúc thôi sao mà em nhớ được, em cúi đầu thẹn thùng nói: "Đốc chủ nói nhanh quá ạ, nô tài chưa nhớ kịp."

Tạ Cảnh Đình bảo không sao, nhấc bút lên viết hết tất cả các chữ em không biết ra, Lan Trạch không kìm được sự sửng sốt, vừa nãy em chỉ nói có đúng một lần mà Tạ Cảnh Đình lại nhớ được hết sạch.

Lần đầu tiên em trông thấy chữ đẹp đến mức này, đẹp hơn cả chữ in dập trong sách ấy, không nhịn được định giơ tay lên sờ thử.

Nhưng Tạ Cảnh Đình đưa bút cho em, ý là bảo em tập theo.

Lan Trạch chưa động đến bao giờ, em nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của Tạ Cảnh Đình, đành phải nhận lấy bút, viết một chữ "xét" xiêu vẹo nguệch ngoạc bên cạnh chữ viết đẹp đẽ của Tạ Cảnh Đình.

"Sai rồi."

Cả người Lan Trạch bị bao phủ, một bàn tay trắng lạnh thon dài đè em lại.


Bình Luận (0)
Comment