Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 22


Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 22: Mất mặt

Mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay Lan Trạch, em chạm mắt với Nguyễn Vân Hạc ở đối diện Nguyễn Vân Hạc nhìn em chằm chằm xuyên qua khoảng không, chăm chú giây lát rồi mới dời mắt đi.

Tạ Cảnh Đình bên cạnh nói: "Lan Trạch, trông sắc mặt ngươi không ổn lắm, vừa nãy ra ngoài làm gì thế."

Tim Lan Trạch vẫn còn đang đập mạnh, phen này mạo phạm Nguyễn Vân Hạc mất rồi, sau này làm sao em ở lại thư viện được nữa.

Em trả lời Tạ Cảnh Đình: "Vừa nãy mãi nô tài chưa thấy đốc chủ về nên ra ngoài tìm đốc chủ ạ, không tìm được đốc chủ mà còn lạc đường nữa."

"Vậy à." Tạ Cảnh Đình không hỏi nhiều, gắp thêm hai miếng điểm tâm vào đĩa cho em.

Đầu óc Lan Trạch không tập trung được cho lắm, lúc này đây em hơi hối hận, không nên động thủ với Nguyễn Vân Hạc... Nguyễn Vân Hạc đang say rượu.

Nếu Nguyễn Vân Hạc tỉnh rượu xong cũng quên hết mọi việc lúc say như em thì tốt quá.

Dĩ nhiên việc này bất khả thi, trong buổi tiệc sau đó Nguyễn Vân Hạc không có động tĩnh gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn lướt sang phía em một cái, ánh mắt cứ như có thực thể.

Lan Trạch kinh hồn bạt vía vì cái nhìn của Nguyễn Vân Hạc, càng nghĩ em càng sợ, trên đường về hồn cứ bay đi đâu.

Nếu Nguyễn Vân Hạc nhằm vào em, em nhớ lại chậu nước đổ đợt thi trước, rồi cả cánh cửa bị khóa.

Em không mong mình suốt ngày gặp sự cố... đến lúc ấy chắc sẽ bị đuổi khỏi Quốc tử giám.

Suýt thì Lan Trạch đã không kìm được kể cho Tạ Cảnh Đình, nhưng nếu em nói với Tạ Cảnh Đình, liệu Tạ Cảnh Đình có đưa em sang cho Nguyễn Vân Hạc giống như lần trước không.

Dẫu sao... Tạ Cảnh Đình đã nhắc nhở em rồi, bảo em đừng làm những việc thừa thãi.

"Lan Trạch?" Tạ Cảnh Đình gọi em thêm một tiếng.

Lúc này Lan Trạch mới tỉnh hồn, Tạ Cảnh Đình đang nhìn em, giọng có thể gọi là ôn tồn, "Ngươi có tâm sự à?". Đam Mỹ Trọng Sinh

Lan Trạch lắc đầu, nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, nô tài không sao ạ."

"Có một việc nô tài lừa đốc chủ." Lan Trạch chần chừ hồi lâu, em không nhịn được nói: "Đốc chủ, quan hệ của nô tài với Nguyễn thế tử không tốt đẹp gì đâu ạ."

Giờ em nhận lỗi trước... nhỡ mà Nguyễn Vân Hạc làm gì em thật, đến lúc ấy em hẵng xin xỏ Tạ Cảnh Đình, chắc là Tạ Cảnh Đình sẽ để ý đến em.

"Ta biết rồi," Giọng Tạ Cảnh Đình hòa nhã, ngón tay phủ chai mỏng lành lạnh sượt qua dái tai em, y hỏi: "chỗ này bị chó cắn à?"

Lan Trạch cắn môi, ban đầu em chỉ sợ, bây giờ Tạ Cảnh Đình hỏi thế này không hiểu sao tự dưng em lại thấy hơi tủi thân.

Em chưa hề khiêu khích Nguyễn Vân Hạc bao giờ cả.

"Nô tài bất cẩn đụng vào ạ." Lan Trạch nghiêng đầu đi, em thấy bồn chồn, nói dối vụng quá, chắc dấu răng ở dái tai không hiện rõ lắm đâu.

Xe ngựa lắc lư qua lại, Tạ Cảnh Đình hỏi em: "Còn bị đập phải chỗ nào trên người nữa không?"

Lan Trạch đang định đáp không ạ, em ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Tạ Cảnh Đình, đáy mắt Tạ Cảnh Đình như bao hàm cả mặt biển tĩnh lặng sâu xa, không hiểu sao em bỗng hơi sợ, lời đến bên miệng rồi lại không dám nói.

Giống như... một vài hình ảnh hiện về trong đầu Lan Trạch. Giống hồi bé, một số ân khách phải lòng mẹ, sẽ chất vấn mẹ là sao còn phải tiếp những người khác.

Tạ Cảnh Đình hòa nhã nói: "Lan Trạch, cổ tay ngươi bị sao thế?"

Phần cổ tay lộ phía ngoài của Lan Trạch đã bầm xanh, nhìn cái là biết do bị người khác siết mạnh mà ra.

Em muốn che cổ tay đi theo bản năng, bây giờ đã không giấu được nữa, ngón tay trắng mảnh bấu vào viền tay áo của mình, em cúi đầu nói: "Đốc chủ đại nhân, đây là do nô tài... bất cẩn đập vào."

Lần này là tự chính Tạ Cảnh Đình lo chuyện bao đồng, vốn dĩ Lan Trạch không hề có ý định mách lẻo, em lại không nhịn được lo lắng, nếu biết chuyện rồi thì liệu Tạ Cảnh Đình có đưa em sang chỗ Nguyễn Vân Hạc không đây.

Tạ Cảnh Đình nhìn ra được suy nghĩ của em, nói với em: "Ngươi không cần lo, nếu là do Nguyễn Giang Bích làm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."

Lan Trạch khẽ run rẩy không kiềm chế được, Tạ Cảnh Đình lấy thuốc tan máu bầm trong ngăn kéo ẩn, bình thuốc hoa mẫu đơn trông có vẻ đã khá cũ.

Thậm chí em cảm giác trông hơi giống đồ của triều trước.

Tạ Cảnh Đình lấy khăn tay lau dái tai em, Lan Trạch cảm giác chỗ dái tai đau rát, em không chịu được hơi nghiêng mặt đi, gò má sượt qua ngón tay Tạ Cảnh Đình, cứ như em đang làm nũng với Tạ Cảnh Đình vậy.

Tự dưng mặt em nóng lên, đỏ ửng một vùng, tầm mắt tránh né không dám nhìn sang biểu cảm của Tạ Cảnh Đình, cổ tay cũng được bôi thuốc, hình như Tạ Cảnh Đình không hề để tâ m đến sự bối rối của em.

"Người có bị thương không." Tạ Cảnh Đình hỏi em.

Lan Trạch định bảo không, nhưng không hiểu sao lúc này em không dám nói dối, chắc là xuất phát từ trực giác, hoặc là xíu mong đợi thầm kín nào khác.

Em cởi áo khoác ngoài, áo lót bên trong dễ dàng phanh ra, hiện giờ trong xe ngựa chỉ có hai người họ, đầu ngón tay Lan Trạch vén quần áo mình lên, em hơi xấu hổ, dường như cảm giác ở dái tai hãy còn quanh quẩn.

Nếu em không thể khiến Tạ Cảnh Đình giúp em, thì chắc chắn quay về Quốc tử giám Nguyễn Vân Hạc sẽ không bỏ qua cho em.

Áo lót của thiếu niên khoác trên vai, đầu ngón tay trắng mảnh vén vạt áo lên trên, con ngươi trong veo có vẻ tủi thân, phía dưới quần áo là phần eo thon gầy, mấy dấu tay tím xanh in hằn lên lớp da như lụa tuyết.

Lan Trạch thấy hơi hơi ngượng nghịu, biểu cảm em tương đối bứt rứt, em cúi đầu rũ mắt nói: "Đốc chủ, toàn là Nguyễn thế tử siết đấy ạ, nô tài chạm mặt cậu ta ở chỗ núi giả... Cậu ta say rượu xong định làm nhục nô tài."

Tay của Tạ Cảnh Đình cực kì đẹp, đôi tay cứ như ngọc lạnh thon dài, khớp xương sắc nét, nhưng khi đôi tay ấy ấn đè em bôi thuốc cho em, Lan Trạch lại cứ cảm giác không chịu đựng nổi.

Có lẽ do áy náy, Tạ Cảnh Đình sẵn lòng đích thân bôi thuốc giúp em, hoặc chỉ là hứng thú nhất thời, Lan Trạch hiểu là mình nên biết điều.

Ngón tay Tạ Cảnh Đình lướt qua làn da em khiến em khẽ khàng run bắn, cảm giác kì lạ lan khắp cơ thể, em đang ở quá gần Tạ Cảnh Đình, đến nỗi ngửi được cả mùi hương cành tuyết quanh người Tạ Cảnh Đình.

Em nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tạ Cảnh Đình, nét mặt Tạ Cảnh Đình không hề gợn sóng, như thể đang làm gì bình thường theo lệ.

Lan Trạch buộc phải giữ lấy quần áo mình để tiện hở ra những chỗ bầm xanh phía dưới, tay còn lại của em chống vào vách xe, không được vững lắm vì bị cuốn theo đà lắc lư của xe ngựa.

Vào lúc em suýt mất thăng bằng, Tạ Cảnh Đình đỡ ngay lấy em, một bên tay ôm vòng giữ eo em, Lan Trạch như bị điện giật gồng cả người lên, bên dái tai ửng đỏ mờ mờ.

"Đốc chủ... thôi cứ để nô tài tự làm đi ạ." Phản ứng xa lạ ập đến với Lan Trạch, em luống cuống tới độ sắp khóc, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, đến cả giọng cũng biến đổi, túm quần áo mình lùi lại phía sau.

Giọng nói của thiếu niên bên tai đổi sắc nũng nịu hơn bình thường mấy phần, giờ Tạ Cảnh Đình mới nhìn sang Lan Trạch, cả người Lan Trạch đã thấm màu đỏ nhạt, gò má đỏ rực, tai còn như bốc khói theo.

Phần eo trắng đến chói lòa lướt qua trước mắt, Tạ Cảnh Đình rút tay về, đặt bình thuốc vào tay Lan Trạch.

Lan Trạch cảm giác mình mất mặt chết thôi, mặt em nóng bừng đầu óc choáng váng, em siết bình thuốc thật chặt, trên đường về không dám nói gì với Tạ Cảnh Đình nữa.

Tạ Cảnh Đình không hỏi gì em thêm, Lan Trạch mặc lại quần áo kín kẽ, đến tận khi em xuống xe ngựa đi được một lúc rồi, Thường Khanh đưa em hai suất điểm tâm.

Của Tạ Cảnh Đình mua cho.

Lan Trạch ôm điểm tâm cùng bình thuốc trong lòng, giờ vành tai em không nóng lắm nữa.

Hai ngày còn lại Lan Trạch đều không gặp Tạ Cảnh Đình, buổi tối ngày thứ ba là em phải quay về Quốc tử giám.

Lan Trạch được Thường Khanh đưa đi, em lo lắng suốt dọc đường, Thường Khanh nói với em: "Đốc chủ xuôi nam làm việc, nếu có việc gì tiểu công tử có thể truyền tin cho thuộc hạ."

"Tiểu công tử đừng phụ lòng mong đợi của đốc chủ, tập trung học hành mới tốt."

Thường Khanh đưa cho em một tấm lệnh bài mới, nói với em: "Từ giờ tiểu công tử không cần đi theo Nguyễn thế tử nữa đâu."

Nghe thấy thế cả người Lan Trạch như trỗi dậy sống lại. Em không cần phải làm thư đồng cho Nguyễn Vân Hạc nữa, thế thì không phải ở chung một sân đỡ hơn bao nhiêu... Có điều Nguyễn Vân Hạc sẽ bỏ qua cho em dễ dàng thế thật ư.

Em cầm lệnh bài đi vào Quốc tử giám, khi vào phòng học mọi người đã có mặt khá đầy đủ, sân viện mới của em cách rất xa chỗ Nguyễn Vân Hạc ở.

Khi điểm danh tiên sinh bỏ qua Nguyễn Vân Hạc luôn, giờ Lan Trạch mới biết Nguyễn Vân Hạc ở nhà kiểm điểm vài hôm, chắc sẽ không đến Quốc tử giám một thời gian.

Lan Trạch thở phào một hơi, em không kìm được suy nghĩ... không biết có phải trùng hợp không nữa, Nguyễn Vân Hạc kiểm điểm ở nhà có liên quan gì đến Tạ Cảnh Đình không nhỉ?

"Cáo thị cáo thị, khu vực Lĩnh Nam xuất hiện dư nghiệt triều trước, đốc chủ đi bình phản, bị thương dọc đường."

Chủ đề học sinh trong Quốc tử giám thích bàn luận nhất chính là chuyện triều chính, tuy rằng trong miệng mọi người hoạn quan họa quốc nhưng rất nhiều học sinh ở Quốc tử giám vẫn tôn sùng Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch không thích nghe mấy chuyện này, có nghe em cũng chả hiểu, bài tập hàng ngày còn chưa làm xong, em đang ngồi ở bàn chép bài văn hôm trước tiên sinh giảng.

Các công tử thế gia từ bé đã mưa dầm thấm lâu, hiểu biết nhiều các loại thành ngữ điển cố thơ từ hơn em, trí nhớ Lan Trạch kém, em biết mình hổng kiến thức, cứ rảnh là đến Tàng thư các đọc sách.

Tàng thư các của Quốc tử giám có rất nhiều sách, ở đây có cả chỗ giải đáp thắc mắc, gặp gì không hiểu có thể để lại mảnh giấy trên tường, những người đi qua ai hiểu và sẵn lòng giải đáp sẽ viết đáp án xuống dưới.

Những thứ Lan Trạch không hiểu thì quá nhiều, lúc đi ngang qua em phát hiện ra khu này chẳng có mấy ai, em để lại một mảnh giấy ở góc tường, hỏi vấn đề tiên sinh giảng mà em nghe xong chưa thông:

Tại sao ba lần qua nhà mà không vào.

Lan Trạch cảm thấy câu mình hỏi rất đơn giản, đây là điển cố tiên sinh giảng trên lớp, trong thời gian trị thủy Đại Vũ đi ngang qua nhà mấy lần mà lại không nỡ ghé vào thăm vợ.

(*bắt nguồn từ tích Đại Vũ trị thủy, ông đi xa lo việc thủy lợi suốt 9 10 năm, trong thời gian đó 3 lần đi ngang qua cửa nhà, nhớ nhà nhớ vợ con nhưng nhất quyết không ghé nhà để tập trung tất cả vào việc trị thủy vì dân)

Lí lẽ thì Lan Trạch nửa hiểu nửa không, nhưng em thấy nếu ví dụ đổi thành em và mẹ em, nhất định em sẽ không nhịn được mà ghé thăm mẹ.

Nay mẹ đã qua đời, nếu mẹ vẫn còn sống, giờ đây mỗi lần gặp mặt đều là mong mỏi xa vời không thể với tới của em.

Em nghĩ vậy, viết lại ý kiến của mình, em đã luyện chữ, hiện giờ chữ vẫn không đẹp lắm, trông cứ vụng về giống chữ trẻ con.

Đính mảnh giấy xong xuôi là Lan Trạch đã quẳng việc này ra sau ót, mấy hôm nay tiên sinh lại cho thi một đợt, Lan Trạch vẫn ở hạng bính ba, xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.

Em khá rầu rĩ, bê cơm nắm đi đến Tàng thư các một mình, em thích ngồi ở chỗ trong góc, lúc này mới để ý mảnh giấy mình để lại vài ngày trước đã có người trả lời.

Chữ viết trông hơi quen mắt, nhất thời Lan Trạch không nhớ ra được là đã thấy ở đâu:

Lòng ta nhớ Thục, dù nay hay mai xa vẫn đau.


Bình Luận (0)
Comment