Thư Tình Của Động Vật

Chương 12

Ngày hôm sau, mãi đến tám giờ Diệp Tân mới thức dậy.

Tối qua, do bị kích thích quá mức khiến cho thân thể và tinh thần của cậu đều kiệt sức, vừa về đến nhà là cậu nhanh chóng vào phòng vệ sinh giải quyết. Làm cho Diệp Mộ đang ngồi trên sô pha lướt WeChat không nhịn được oán giận nói: “Lăng Phong là người có thói quen ở sạch hả, WC trong nhà không cho em dùng sao?”

Diệp Tân không thể nào nói lý do thực sự được nên chỉ ấp úng lừa gạt bậy bạ cho qua rồi bắt đầu xả nước.

Chị cậu: “… Có phải là nó đã bị cái gì kích thích rồi không?”

Sau khi thể hiện hết sự phấn khích của mình, Diệp Tân quay trở về phòng ngã lên giường, một đêm không mộng, khi thức dậy thì cũng đã tám giờ. Thậm chí cậu còn chẳng nghe thấy tiếng báo thức.

Diệp Tân vội vàng chộp lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không thấy có cuộc gọi nhỡ nào.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong cậu lật đật sang nhà hàng xóm, thấy Lăng Phong vẫn còn đang ngủ nướng rất ngon, Diệp Tân không nỡ lòng làm phiền nên đi vào bếp làm bữa sáng cho anh.

Vé máy bay đặt lúc 2 giờ chiều nên cũng không cần phải vội. Đây là lần đầu tiên Diệp Tân đến thành phố điện ảnh, có hơi hưng phấn.

Trước tiên Diệp Tân nấu một nồi cháo trắng rồi xuống lầu mua bánh bao nhỏ, lại chiên thêm hai quả trứng, xào hai đĩa đồ ăn với cơm, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho Nữ Vương Mèo. Cậu không rõ thói quen ăn uống của Lăng Phong nên nếu lát nữa anh mà không ăn thì cậu sẽ đóng gói mang về cho chị cậu để không bị lãng phí.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì cũng gần chín giờ rồi.

Không biết có phải động tĩnh trong bếp của Diệp Tân làm ồn đến Lăng Phong không mà khi cậu đang định gõ cửa thì cũng vừa lúc anh mở cửa phòng.

“Chào buổi sáng.” Giọng của Lăng Phong lành lạnh cấm dục, có hơi khàn khàn do vừa tỉnh ngủ, Diệp Tân nghe mà tai đỏ lên tim đập.

“Chào buổi sáng! Anh Lăng Phong, em vừa làm bữa sáng, anh muốn ăn chút không?” Diệp Tân bị giọng của Lăng Phong làm cho hưng phấn, tinh thần hứng khởi như thể cậu đã hoàn toàn sẵn sàng làm trợ lý cho Lăng Phong.

Ngoài dự đoán của Diệp Tân, hai người họ thế nhưng lại ăn hết cả một nồi cháo nhỏ. Vẻ ngoài đẹp trai của Lăng Phong nhìn thôi cũng thấy no, Diệp Tân ăn cũng không biết có ngon hay không nhưng nhìn người mình thích ăn hết thức ăn mình làm, khỏi phải nói cảm thấy hạnh phúc và sung sướng đến nhường nào.

Quả là đẹp chết đi được!

Vì vậy, cả một buổi sáng Diệp Tân hầu như dành phần lớn thời gian để ngồi cười ngây ngô. Mãi đến khi hai người lên xe công ty đến sân bay, cậu nhìn thấy mặt mình trên cửa sổ xe như một thằng thiểu năng thì mới từ từ trở lại bình thường.

Haiz! Không được! Cậu đến đây để nâng cấp kỹ năng mà, sau này sớm tối đều ở chung với Lăng Phong, nếu cuối cùng cậu không trụ được mà gục ngã thì sao đây?

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Tân lại nghĩ tới những lời thăm dò của Lý Nguyên.

Cậu nghĩ lại một lúc mới cảm thấy việc Lý Nguyên trực tiếp hỏi về tính hướng của cậu không bình thường chút nào, anh ta như cảnh cáo hơn là hỏi thử cậu có phải gay hay không.

Mỗi ngày những trợ lý đều có thể nhìn thấy gương mặt thật của các ngôi sao, trong giới giải trí người tốt và người xấu trộn lẫn với nhau, tiền tài là thứ rất quan trọng nhất nên việc lén bán thứ gì đó là một chuyện quá mức bình thường. Đột nhiên Lăng Phong nói với quản lý muốn để một người bạn đã xa nhau hơn mười ba năm làm trợ lý, dù sao thì trong lòng anh ta cũng sẽ có hơi lo lắng.

Cũng giống như Vương Trọng được người quen giới thiệu kết quả lại đào cho bọn họ một cái hố to. Diệp Tân và Lăng Phong vừa mới gặp lại nhau không lâu, cậu lại là người hâm mộ của Lăng Phong, thân là quản lý của anh, ít nhiều gì anh ta vẫn phải có chút cảnh giác.

Diệp Tân nhớ tới cách thức ở chung của Lý Nguyên và Lăng Phong không giống như chỉ là quan hệ công việc, lại nghĩ đến mình đã xa Lăng Phong mười ba năm. Cậu đã bỏ lỡ cuộc đời anh trong một khoảng thời gian dài, Diệp Tân không khỏi hâm mộ Lý Nguyên có thể đi cùng anh lâu như vậy.

Lần đầu tiên Diệp Tân được ngồi khoang hạng nhất, khi vừa lên máy bay cậu đã nhìn thấy vài gương mặt ngôi sao quen thuộc, cậu ngồi ở chỗ của mình rồi tiếp tục nhìn những ngôi sao lớn đó. Một lúc sau, cảm thấy hành động nhìn trái ngó phải của mình rất giống một kẻ trộm nên cậu phải gắng kìm nén lại.

Cậu đã không thấy nụ cười trong ánh mắt dưới cặp kính râm của Lăng Phong.

Thành phố A không quá xa, sau hai giờ thì cũng đến. Khi xuống máy bay Lăng Phong đi phía trước, Diệp Tân bèn thay Lăng Phong sửa sang quần áo, một đôi tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo sau của anh.

Nói một cách chính xác, cậu rõ ràng không hề chạm vào cơ thể Lăng Phong, nhưng anh lại sinh ra một loại ảo giác mình bị lột sạch và liếm láp làm anh không nhịn được quay đầu lại nhìn vẻ mặt Diệp Tân.

Lúc thấy dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của đối phương, Lăng Phong không khỏi có hơi buồn cười. Có vẻ cậu nhóc này thích nghi với công việc mới khá là nhanh đó? Rõ ràng tối qua còn rất ngượng ngùng kia mà?

Trước kia Diệp Tân cũng biết mỗi ngôi sao đều có người hâm mộ, trong đó sẽ chọn ra một số người đại diện cho fandom đến sân bay đón máy bay, tham gia vào các hoạt động của thần tượng và giúp thần tượng quảng bá.

Diệp Tân cũng từng tham gia một lần, chẳng qua là lúc đó Lăng Phong chưa được nổi tiếng như bây giờ, mức độ nổi tiếng chỉ tương đối trung bình. Lúc đó là một sự kiện khai trương Trung tâm thương mại, Lăng Phong cũng chỉ tới rồi lại đi ngang qua sân khấu, trật tự của Trung tâm thương mại cũng rất tốt nên lúc đó Diệp Tân chỉ có thể đứng từ xa nhìn Lăng Phong rời khỏi.

Nói tới kinh nghiệm lần đó với lần này thì lần này người hâm mộ đón máy bay nhiệt tình đến mức làm Diệp Tân sốc rồi.

Ngay khi Lăng Phong vừa xuất hiện Diệp Tân đã nghe thấy vô số tiếng la hét chói tai và giọng nói phấn khích như muốn nổ tung cả sân bay.

Tổng giám đốc Lý có nói lúc đi đón máy bay thường sẽ có người hâm mộ quá khích đến xin chữ ký, do đó yêu cầu Diệp Tân phải bảo vệ Lăng Phong cho tốt, đồng thời cũng phải chú ý an toàn của người hâm mộ.

Lăng Phong tiến lên mỉm cười dịu dàng với các bạn fan, đồng ý yêu cầu chụp ảnh chung của họ, Diệp Tân và các vệ sĩ lo lắng nhìn khoảng cách giữa anh và người hâm mộ.

Cũng may người hâm mộ đều khá tỉnh táo, một vài cô gái nhỏ tặng hoa, bánh quy và chocolate, Diệp Tân bèn nhận thay Lăng Phong, các cô gái thấy cậu thân thiện như vậy nên cũng sôi nổi đưa quà trong tay cho Diệp Tân.

Diệp Tân được nhận quà mà cả khuôn mặt đều lộ vẻ sững sờ.

Vốn cậu nhìn thấy có hai cô gái liều lĩnh cầm quà trên tay đưa về phía trước, suýt chút nữa đã bị vấp ngã nên mới nhận lấy. Nhưng chỉ mới chớp mắt một cái mà quà trong ngực cậu đã nhiều đến nỗi ôm không hết.

Lăng Phong khẽ cười hai tiếng, toàn trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, xung quanh vang lên tiếng hít thở không thông.

“Tôi cũng yêu các bạn! Cảm ơn quà của các bạn. Nhưng mà các bạn thấy đấy, trợ lý của tôi gần như bị choáng ngợp trước tình yêu của các bạn mất rồi, cậu ấy mới làm được có một ngày thôi, chắc là các bạn không muốn tôi mất trợ lý nhanh như vậy đúng không?” Khi Lăng Phong nói chuyện, giọng nói không cao, không gian rộng rãi của phi trường càng làm cho giọng nói vốn đã quyến rũ của anh càng thêm rõ nét, âm thanh còn sót lại thậm chí còn mang theo chút cưng chiều.

Các cô gái sôi nổi che tim, mắt họ tối lại như sắp ngất đi, các cô cảm thấy mình như được Lăng Phong làm nũng như người yêu!!!

Aaaaa! Hạnh phúc chết đi thôi! Đẹp trai quá àaaa! Thần tượng thật là chu đáo!

Tầm nhìn của Diệp Tân gần như bị chặn lại bởi mấy món quà trên tay, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của người hâm mộ nhưng cậu cũng cảm nhận được tâm trạng kích động từ những lời nói của họ.

Vốn dĩ tiếng hét chói tai đã ngừng lại mà ngay lúc Diệp Tân theo Lăng Phong và nhân viên lễ tân chuẩn bị vào lối đi đặc biệt, sân bay rộng lớn lại một lần nữa đón chịu một trận gào thét điên cuồng.

Diệp Tân quay hộp quà nhỏ trước mặt sang một bên úp mặt vào, ngay sau đó cậu nhìn thấy thêm một ngôi sao lớn khác đang đi tới.

Thành Thiên Khê là một ngôi sao ngang ngửa với Lăng Phong, không chỉ biết diễn xuất mà còn có thể phát hành album, tài năng đến mức khiến người ta líu lưỡi, được người trong giới gọi là “Hoàng tử nhỏ toàn năng”. So về lượng người hâm mộ thì ít hơn Lăng Phong một chút, ngoại hình không có gì để chê, anh ta là một người đẹp lai Hoa-Mỹ nhưng đường nét khuôn mặt lại mềm mại đậm chất Châu Á hơn, trẻ trung sống động như một tia nắng ban mai.

Nhưng đây cũng không phải lý do Diệp Tân có ấn tượng sâu sắc với anh ta, mà là Thành Thiên Khê được cho là đối thủ một mất một còn của Lăng Phong. Tất nhiên, người ta chỉ nói thế thôi chứ người hâm mộ của cả hai không biết sự thật như thế nào.

Vẻ mặt Lăng Phong có hơi mất tự nhiên nhưng Diệp Tân đã bị mấy món quà trong tay chặn lại nên không thấy được.

Lăng Phong xoay người muốn rời khỏi, nhân viên đoàn phim tới đón máy bay lại không biết xem mặt đoán ý, trực tiếp hỏi anh: “Thầy Lăng, thầy có muốn đợi thầy Thành cùng đi khách sạn không?”

Lăng Phong cau mày không trả lời, cô gái kia lập tức nhận ra mình hỏi sai, có hơi lúng túng.

Thành Thiên Khê thấy Lăng Phong dừng lại, anh ta nhếch miệng bảo các trợ lý giải tán người hâm mộ, mang theo một trận gió đi đến bên người Lăng Phong.

Ánh mắt của anh ta sáng ngời chứa đầy ý cười, Diệp Tân sững sờ nhìn Lăng Phong, trong lòng thầm nghĩ người này thật là yêu nghiệt.

“Phong Phong chờ tôi đó hả? Đi cùng đi.”

Thành Thiên Khê cười hì hì chào hỏi.

Sắc mặt Lăng Phong lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tân đang đi theo sau, bình tĩnh kéo dài khoảng cách với Thành Thiên Khê rồi mới nhấc chân rời đi.

Đầu óc Diệp Tân nổ tung trước cách gọi thân mật “Phong Phong” kia. Đúng vậy, cậu đã sốc, không phải bảo là đối thủ một mất một còn sao? Sao lại gọi nhau thân thiết như vậy, chuyện gì đây? Lăng Phong lại còn không phản đối Thành Thiên Khê gọi anh như vậy.

Sau khi về đến khách sạn cả đoàn tập trung ăn tối vào buổi tối coi như bữa tiệc mở màn.

Diệp Tân và trợ lý Tiểu Linh của Thành Thiên Khê ngồi cùng một bàn, là một cô nàng trạc tuổi cậu. Cô nàng trông rất lanh lợi dễ thương, cũng rất thân thiện. Trên bàn còn có cả thư ký trường quay và trợ lý của một số ngôi sao khác, bàn bên cạnh là các bậc thầy ánh sáng, đạo cụ và học trò của họ, còn phòng riêng bên trong là các ông lớn, đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch và một số diễn viên chính đều ở đó.

“Anh ơi, tại sao Lăng Phong lại không vui khi thấy anh trai Thiên Khê của chúng ta vậy?” Tiểu Linh hỏi Diệp Tân với vẻ mặt ngây thơ tò mò.

“Mình không biết…” Diệp Tân vừa thành thật trả lời vừa gắp một miếng thịt.

Tiểu Linh lại hỏi: “Ồ, hình như đây là lần đầu em thấy anh. Anh là trợ lý mới à?”

Diệp Tân: “Ừm.”

Tiểu Linh: “Lúc riêng tư anh ấy đối xử với anh lạnh nhạt vậy sao?”

Lần này Diệp Tân nhìn vào hai mắt cô nàng, cười nói: “Không phải, anh Lăng Phong rất dịu dàng, đối xử với mình cũng rất tốt, anh ấy giống như là một anh trai nhà bên vậy.”

Lần này không chỉ có ánh mắt Tiểu Linh hơi kinh ngạc mà mọi người trên bàn đều tỏ mắt nhìn Diệp Tân, tuy không nói ra nhưng Diệp Tân hoàn toàn có thể nghe được tiếng lòng của họ: Không thể nào, đừng đùa chứ! Chẳng lẽ Lăng Phong là gay thật à? Thì ra là thích loại hình chàng trai trẻ hương vị tươi mát này sao? Ô hô hô ~~~

Diệp Tân điên cuồng lắc đầu.

Cậu vội vàng nói: “Thật ra mình và Lăng Phong đã quen biết nhau từ trước rồi, lúc trước mình có mở một tiệm thú cưng, do anh Lăng Phong nói thiếu người nên mình mới làm trợ lý cho ảnh.”

“Ồ, là như vậy à.” Người một bàn thu ánh mắt buôn chuyện của mình về, hơi thất vọng.

Biết cậu từng mở một tiệm thú cưng nên Tiểu Linh hỏi một vài câu về nó, khi nói về thú cưng và những thứ mình yêu thích, hai người cười thành tiếng, bầu không khí rất sôi nổi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, trên mặt Lăng Phong vẫn không có nhiều cảm xúc lắm, Diệp Tân thấy sắc mặt của anh chỉ là có chút tối sầm lại có vẻ như đã uống quá nhiều. Cậu lặng lẽ đi theo anh về phòng.

Lăng Phong vừa mới tắm xong mặc áo choàng tắm ngồi đọc kịch bản, Diệp Tân cũng định về phòng mình nghỉ ngơi nhưng lại có người gõ cửa.

Diệp Tân mở cửa, đập vào mắt là một bó hoa rực rỡ, cậu tưởng là người hâm mộ nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt như yêu nghiệt của Thành Thiên Khê.

“…” Trước khi Diệp Tân kịp nói với Lăng Phong đó là ai thì người nọ đã trực tiếp đi qua cậu tiến về phía người đàn ông đang nghiêm túc đọc kịch bản trong phòng.

“Phong Phong, tôi nhớ cậu lắm luôn.” Thành Thiên Khê không coi ai ra gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lăng Phong đưa hoa trong tay đến trước mặt anh.

Diệp Tân duy trì tư thế mở cửa nghẹn họng nhìn, cậu như một kẻ bị phạt khi làm điều xấu, cay đắng ngọt bùi, cảm thấy vô cùng đau xót, vô cùng chua.

Hết chương 12.
Bình Luận (0)
Comment