Thư Tình Của Động Vật

Chương 18

Quả nhiên tất cả giống với kế hoạch của đoàn phim, cuối cùng thành phố A cũng mưa một trận kéo dài khá lâu.

Lúc dự báo thời tiết sắp mưa, đạo cụ và mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt. Nhưng mà thời tiết không tốt nên chỉ giáng xuống hai cơn mưa bụi, nhìn giống như rắc đường lên mái tóc đen.

Tuy nhiên loại mưa này không tận dụng được, sau cả ngày bận bịu, tổ đạo cụ đã chuẩn bị mưa nhân tạo, không bao lâu sau trong đình viện cổ kính này sẽ có một trận mưa to. Diệp Tân chuẩn bị sẵn khăn mặt, khăn tắm, trà gừng nóng rồi cùng mọi người xem diễn dưới mưa.

Trong mưa Lăng Phong và Thành Thiên Khê đang đứng, đối diện là Ninh Vãn Vãn mặc đồ đen. Đây là phân cảnh sau, phân cảnh giữa phải về Hoa Đô quay. Vạt áo xanh của Thẩm Vô Phong ướt đẫm, trong mắt đầy sự tức giận tương phản rõ rệt với sự lạnh lẽo trên người hắn: “Sư muội của ta đang ở đâu? Các ngươi có mục đích gì?”

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Hồng Yên vừa điên cuồng vừa đau thương: “Thẩm Vô Phong, trong mắt ngươi chỉ có sư muội hay sao? Chẳng lẽ lúc trước ngươi tiếp cận ta là do dáng vẻ của ta có phần giống nàng sao?”

“Ay~” Tần Dương nhìn hai người giương cung bạt kiếm, y cầm ô giấy, quần áo đỏ ô giấy trắng nhìn rất không hợp với khung cảnh xung quanh: “Hồng Yên cô nương nói lời này nghe thật không hay, không phải lúc trước cô dựa vào khuôn mặt có mấy phần giống sư muội của Thẩm huynh để gây chú ý với huynh ấy sao?”

Hồng Yên ngẩn người, đúng thế, đúng là vậy, mục đích của nàng là khiến Thẩm Vô Phong chú ý nhưng lại không ngờ rằng bản thân lại hãm sâu vào. Quả nhiên tình yêu là thứ rất đáng sợ.

Vai nàng run run, không biết đang cười hay khóc. Nàng lấy ra đoản đao từ trong tay áo chĩa về phía hai bóng người xanh đỏ nói: “Đến đây đi. Ta biết võ công bản thân không bằng hai vị công tử nhưng cho dù hôm nay Hồng Yên có chết cũng không để hai người bước vào.”

“Cắt.” Đạo diễn phất tay để các bộ phận gấp rút chuẩn bị cho phân cảnh sau.

Tiếng mưa rất lớn, xung quanh không nghe rõ giọng nói của các diễn viên nhưng cảm xúc họ bộc lộ vẫn khiến khán giả xung quanh xúc động. Đặc biệt là nhân vật Hồng Yên do Ninh Vãn Vãn thủ vai, bị lợi dụng nhưng không biết, yêu người không nên yêu cuối cùng chết dưới kiếm người thương, ai nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu “Hồng nhan bạc mệnh”.

Cảnh trong mưa này quay suốt hai giờ, cả ba người tái xanh vì lạnh, sắc môi nhợt nhạt thậm chí da tay cũng nhăn nheo vì ngâm nước lâu. Khi vừa kết thúc, hầu như tất cả nhân viên đều vay quanh ba người họ, trợ lý sinh hoạt cũng vội vàng quấn khăn tắm, mang trà gừng đến rồi đưa họ đi thay quần áo.

Mặc dù mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng nhưng Lăng Phong vẫn bị cảm. Đến tối đoàn phim tổ chức liên hoan anh cũng không ăn mà về nghỉ ngơi, ngày hôm sau lên máy bay anh vẫn còn mệt.

“Anh Lăng Phong, lát nữa anh có muốn đến bệnh viện không? Nhỡ anh bị sốt…” Diệp Tân để ý sắc mặt của Lăng Phong tuy không đến mức tệ nhưng so ra vẫn kém hơn bình thường.

Cổ họng Lăng Phong đang khó chịu, tối qua ngủ sớm nên hôm nay không ngủ được, anh không muốn nói chuyện nên chỉ đặt tay Diệp Tân lên trán mình sau đó liếc nhìn cậu.

“Không sao…” Diệp Tân lấy mu bàn tay sờ lên trán Lăng Phong đo nhiệt độ, hơi ấm chứ không nóng: “Cổ họng anh Lăng Phong khó chịu sao? Có đau đầu không? Tí nữa máy bay hạ cánh em mua thuốc cho anh.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Tân thấy Lăng Phong ốm sau khi gặp lại. Yếu ớt làm cậu đau lòng.

Thấy Lăng Phong cau mày nhắm mắt dựa vào ghế ngồi Diệp Tân bèn gọi cho anh một ly trà mật ong, trà vẫn đang bốc khói có hơi nóng, cậu thổi thổi cho Lăng Phong rồi mới gọi anh.

Lăng Phong mở mắt nhìn, cả người không có sức, tay cũng không nhấc được chỉ có thể hơi há miệng.

Diệp Tân thấy đó là chuyện bình thường nên cậu cẩn thận đút Lăng Phong uống nước, cách đó không xa là Thành Thiên Khê đang nhìn về phía bọn họ. Lăng Phong cảm thấy không thoải mái, Diệp Tân cũng không quan tâm, coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta.

Lý Nguyên ra sân bay đón người, chờ khi Lăng Phong lên xe anh ta mới thấy sắc mặt của Lăng Phong khá tệ.

“Ngày hôm qua anh Lăng Phong diễn dưới mưa nên bị cảm.” Diệp Tân nói, cậu mở một chai nước rồi đưa cho Lăng Phong.

Lăng Phong dở khóc dở cười, khàn giọng nói: “Tiểu Tân, trên máy bay anh đã uống ba cốc rồi.”

“Không được, khi cảm phải uống nhiều nước mới có thể mau khỏi. Anh nghe giọng anh khàn thế này rồi.” Diệp Tân tủi thân nhìn Lăng Phong như thể người bị cảm là cậu vậy.

Lăng Phong không đành lòng nhìn Tiểu Tân của anh có dáng vẻ như vậy đành uống hai ngụm.

Lý Nguyên nhìn Diệp Tân rồi lại nhìn Lăng Phong, vuốt cằm nói: “Hóa ra Lăng Phong thích kiểu này. Thảo nào lần trước chú ốm anh khuyên uống thuốc mà chú nhất định không uống, biết thế anh cũng bắt chước Tiểu Tân. Chú không uống anh sẽ khóc cho chú xem.”

Lăng Phong tưởng tượng cảnh người đàn ông trung niên Lý Nguyên khóc trước mặt khuyên mình uống thuốc.

“Chuyện này đùa không vui đâu.”

“…” Lý Nguyên nghẹn họng, bắt đầu nói vào việc chính: “Chú có sao không? Chiều nay phải ghi hình một chương trình trò chuyện, chú đi được không?”

“Không sao, tí nữa ăn uống xong xuôi tôi ngủ một lúc là được.” Lăng Phong nhẹ nhàng nói.

Diêp Tân đau lòng, theo lời Lý Nguyên nói, trước kia vì công việc nên Lăng Phong không bao giờ để ý sức khỏe của bản thân. Một thân một mình bên ngoài rất vất vả, Diệp Tân cúi đầu, hai tay nắm lấy ống quần, cậu rất muốn ôm Lăng Phong thay cho sự quan tâm của mười ba năm muộn màng.

“Sao vậy?” Lăng Phong đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi chợt thấy Diệp Tân bên cạnh cúi đầu xuống, dáng vẻ như sắp khóc.

Diệp Tân sụt sịt: “Em nghĩ nếu hôm qua em nhanh hơn một chút, thay quần áo cho anh sớm hơn, giám sát anh uống chén trà gừng kia có lẽ anh sẽ không bị cảm. Đều là lỗi của em…”

“….” Lăng Phong và Lý Nguyên nhìn nhau không biết nói gì. Đứa trẻ này thật thà quá.

Để bù đắp lại cho khuyết điểm của mình, trợ lý Tiểu Diệp không ăn đồ ăn nhẹ vào bữa trưa mà đến phòng khám xếp hàng đăng ký lấy thuốc, một tiếng sau đó lại giám sát Lăng Phong uống hết một chén trà gừng, xứng chức đến mức Lý Nguyên không dám nhìn thẳng.

Sau khi Lý Nguyên thấy Lăng Phong khó chịu vào WC bốn năm lần, cuối cùng anh ta cũng nhắc Diệp Tân rằng 4 giờ 30 Lăng Phong có chương trình trò chuyện, đừng cho anh uống nước nữa nếu không chương trình được một nửa Lăng Phong lại đi WC. Lúc này Diệp Tân mới bỏ chai nước trong tay xuống.

Sau khi ăn cơm tối, Diệp Tân và Lăng Phong quay về Linh Phương Uyển. Nhờ nước gừng và thuốc của Diệp Tân mà Lăng Phong đã thấy tốt hơn nhiều. Đầu óc tỉnh táo khiến anh suy nghĩ về việc nên lấy lý do gì để vào nhà Diệp Tân. Nói thẳng? Không được, như thế rất kỳ lạ vì trong nhà cậu còn có chị gái nữa. Ông vua màn ảnh rộng Lăng Phong suy nghĩ cực khổ cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Diệp Tân đỗ xe, Lăng Phong ngồi phía sau, cậu mở cửa ra thấy mặt anh hơi đỏ, trên trán đầy mồ hôi, cậu lấy tay sờ trán Lăng Phong xác định anh có sốt hay không.

“Anh Lăng Phong, anh có sao không? Có muốn đến bệnh viện không?” Diệp Tân lo lắng hỏi.

“Không cần đâu. Chắc do thuốc nên anh mới đổ mồ hôi.” Lăng Phong vươn người kéo tay Diệp Tân, yếu ớt xuống xe: “Về trước đi, anh lo cho mèo của anh.”

“Anh không phải lo đâu, chị em chăm sóc Nữ Vương Mèo rất tốt. Em sẽ mang mèo sang cho anh khi về đến nhà.” Diệp Tân vừa đỡ Lăng Phong vừa kéo vali vào thang máy.

“Ừm.” Sau khi vào thang máy, hơi thở Lăng Phong trở nên nặng nề, khó khăn hơn.

Diệp Tân nhăn mày, cậu muốn đưa Lăng Phong về nghỉ ngơi trước nhưng anh lại muốn gặp mèo luôn. Lăng Phong quả là một chủ nhân có trách nhiệm, Diệp Tân nhớ đến thú cưng trong nhà, thôi thì về đưa mèo cho anh Luôn vậy.

Lăng Phong thấy Diệp Tân vào nhà, anh dựa người vào cửa, mắt nhìn xuống, lấy ra chiếc chìa khóa nhỏ nhất cắm vào cửa xong hơi dùng lực tay, âm thanh vang lên làm anh hài lòng mỉm cười.

Diệp Tân vào nhà khá nhanh, cậu vừa ôm mèo ra thấy Lăng Phong vẫn đang ở ngoài cửa, chợt thấy có gì đó không ổn: “Anh Lăng Phong, sao anh không vào nhà đi?”

Lăng Phong nhíu mày nói: “Anh không rõ, cửa bị hỏng. Anh mở không được.”

“Meo meo ~” Nữ Vương Mèo kêu lên, nó nghe thấy chủ nhân của mình đã về, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi lũ động vật thần kinh bên 1702, được quay về cung điện nguy nga của mình nhưng chủ nhân lại nói cửa hỏng không vào được.

“Meo meo meo meo meo meo!” Nữ Vương Mèo nhảy khỏi lòng Diệp Tân sang chỗ Lăng Phong tỏ vẻ đáng yêu cầu xin chủ nhân mở cửa.

Lăng Phong giật mình, theo bản năng định ném nó ra nhưng may mà đứa nhóc này chỉ ngoan ngoãn cọ vào lòng anh chứ không cào cấu gì hết.

“Cửa bị hỏng sao?” Diệp Tân cũng có chìa khóa nhà Lăng Phong, cậu lấy ra mở, quả nhiên không được.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, thi thoảng có mấy tiếng kêu bất mãn của Nữ Vương Mèo.

“Bây giờ gọi thợ sửa khóa thì hơi muộn. Hơn nữa cũng không thể để mọi người biết anh Lăng Phong ở đây được.” Diệp Tân lấy điện thoại ra: “Hay em gọi đặt phòng khách sạn cho anh nhé?”

“Tiểu Tân.” Lăng Phong nhìn Diệp Tân một cách sâu sắc: “Cậu ghét anh sao?”

Diệp Tân mở to mắt không hiểu sao Lăng Phong lại hỏi vậy, cậu xua tay: “Đương nhiên là không ạ.”

“Thế thì trong nhà cậu có phòng cho khách không? Cho anh ở nhờ một đêm được chứ? Chúng ta là hàng xóm mà.” Lăng Phong tủi thân nhìn Diệp Tân, trong mắt lóe lên chút trêu đùa.

Diệp Tân xấu hổ cười cười: “Em nghĩ anh Lăng Phong không muốn sang nhà em nên không ngờ được.”

“Ừm.” Lăng Phong tự giác bước đến cửa nhà Diệp Tân rồi nhìn cậu: “Tiểu Tân, anh hơi mệt, bây giờ vẫn đang chóng mặt, cậu cho anh ngủ lại một đêm được không?”

“Vâng, đương nhiên là không…” Diệp Tân cười, mới nói được một nửa đột nhiên dừng lại.

Ôi định mệnh! Lăng Phong ngủ trong nhà cậu vậy Anh Hùng, Ngũ A Ca, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo và cả cậu đều bị lộ tẩy?

Lăng Phong nhìn vẻ mặt của cậu, anh thở dài: “Hình như cậu không tiện lắm? Thôi vậy, anh ra khách sạn ngủ… Khụ khụ….”

Cổ họng Lăng Phong đang đau, hai tiếng này nghe khàn hơn lúc trước, Diệp Tân thấy thế lập tức đau lòng. Cậu nghĩ đến paparazzi đang canh bên ngoài, trong lòng không muốn Lăng Phong ra đó.

Lúc Lăng Phong buồn rầu thay đổi bước đi, Diệp Tân cắn răng nhắm mắt mở cửa: “Anh Lăng Phong vào đi.”

Lăng Phong mỉm cười sờ quả bóng đang kháng cự trong lòng, lông mèo bị sờ dựng lên có vẻ đang thoải mái. Anh bắt đầu có hơi thích động vật rồi.

Hết chương 18.
Bình Luận (0)
Comment