Liên tiếp mấy ngày liền, giọng điệu của Lăng Phong khi nói chuyện với Diệp Tân đều muôn ngàn dịu dàng, điều này càng khiến cậu có cảm giác như đang trải qua kiểu cảm thụ đầy quỷ dị khi được anh rể chăm sóc.
Diệp Tân buồn khổ chảy hai hàng lệ trong lòng.
Cậu đã thám thính được chuyện của Giang Kiều thông qua chị gái. Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là quản lý của Giang Kiều bảo cậu ta đang trên đà nổi tiếng, cấm cậu ta yêu đương nên hai người chia tay.
Nếu như nói có lỗi cũng không đúng lắm. Dù sao hai người đều là bạn tình tôi nguyện quen nhau, một bên không còn muốn tiếp tục qua lại nữa thì chia tay trong hoà bình thôi.
Chị cậu cũng nghĩ vậy, chia thì chia, cảm xúc trút hết ra, người này không được thì phía trước con đường vẫn còn nhiều lựa chọn khác tốt hơn. Tính tình Diệp Mộ vốn hào phóng, tuy có khó chịu khi bị Giang Kiều đá nhưng cũng không đến nỗi ngấm ngầm trả thù.
Hôm nay quay đoạn ẩu đả ở rừng cây nhỏ, Thẩm Vô Phong đối chiến với Thiếu Lang.
Phim của Giang Kiều đóng trước đây chỉ là một bộ phim thần tượng giả tưởng, đóng vai nam hai. Vì nhập vai nhân vật khá tốt, kỹ năng diễn không tệ nên đã thu hút được lượng lớn người hâm mộ chú ý đến.
Hơn nữa cậu ta cũng cực kỳ may mắn, vừa tốt nghiệp đại học đã có thể thuận lợi bước vào giới giải trí, được Nghệ Hưng Entertainment nhắm trúng rồi trở thành người mới được Nghệ Hưng dốc sức bồi dưỡng, đồng thời đảm nhận vai nam ba của《Cổ Mộ》.
Diệp Tân đứng bên cạnh Lăng Phong chờ nhân viên kiểm tra dây thép, Lăng Phong nhìn Giang Kiều cách đó không xa, hỏi cậu: “Tiểu Tân, cậu hỏi chị cậu chưa?”
Diệp Tân sửng sốt hồi lâu mới buồn buồn nói: “Chị em bảo không cần, hai người bọn gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, đây là chuyện bình thường.”
Cậu vốn cho rằng Lăng Phong chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không ngờ qua mấy ngày rồi mà anh vẫn còn nhớ. Diệp Tân cảm thấy có vẻ vấn đề cậu lo lắng bấy lâu đã âm thầm xuất hiện.
Diệp Tân vừa kết thúc công việc hôm nay đã lập tức chạy về nhà mở một hội nghị khẩn cấp với chị gái.
“Cái rắm ý!” Diệp Mộ nghe cậu trần thuật xong không hề do dự phun ra một núi vỏ hạt dưa vào mặt thằng em trai nhà mình: “Lăng Phong có ý với chị? Đâu ra!”
Diệp Tân đáng thương nhìn chằm chằm cô.
“Chị nói này Diệp Tân à, em tự tin lên một chút không được sao?” Diệp Mộ nhịn xuống cảm giác muốn lao lên cho thằng em nhà mình một cái bạt tai: “Sao em không nghĩ là thằng đó muốn ghi điểm trong lòng em nên mới dư sức đi lo chuyện của chị?”
“Không thể nào…” Diệp Tân thật sự không có một miếng lòng tin nào, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì mấy ngày này Lăng Phong đúng là càng ngày càng dịu dàng, còn rất hay đụng chạm người cậu. Hơn nữa trong lòng cậu đang mải nhớ thương đến chuyện của chị, nghĩ riết mà lòng lúc vui lúc buồn. Nếu không phải thấy vẻ mặt Lăng Phong rất bình thường Diệp Tân còn tưởng anh cố tình thả thính cậu cơ.
Chẳng lẽ, thật sự như lời chị cậu nói sao?
Đột nhiên Diệp Tân cảm thấy mình như đang diễn xiếc đu dây vậy, trái tim đập dữ dội.
Buổi tối trước khi ngủ Diệp Tân lại viết một bức thư tình, cậu còn chưa kịp chỉ định nhân viên giao thư lần này thì Ngũ A Ca đã chủ động nhảy ra ngoài, ngậm thư tình rồi vui vẻ nóng lòng ngồi xổm cạnh cửa.
Diệp Tân nhìn cái mông béo ụ của nó, nghĩ thầm thằng nhóc này thật ra là muốn vào nhà Lăng Phong tìm vợ chứ gì.
Diệp Tân chỉ mở một khe cửa vừa cho Ngũ A Ca ra ngoài xong lập tức đóng lại. Ngũ A Ca sẽ tự đi gõ cửa, chỉ một lát sau cậu đã nghe tiếng mở cửa của nhà cách vách.
Nhưng cậu đứng canh cửa năm phút rồi mà Ngũ A Ca vẫn chưa quay lại. Không phải thằng nhóc đó thấy sắc quên bạn đấy chứ? Ở nhà vợ iu chơi vui đến quên trời đất thiệt hả?
Diệp Tân lại đợi thêm chút nữa, đã mười phút trôi qua, liệu có phải Lăng Phong nhốt nó lại rồi không ta, dù sao thì nó cũng mang tội danh dụ dỗ Nữ Vương Mèo hay kiểu đại loại thế mà.
Diệp Tân do dự một hồi, cuối cùng quyết định cầm hộp chocolate chị cậu chưa bóc vỏ chuẩn bị đi giải cứu mèo.
Nhưng cửa vừa mở đã thấy một người hai mèo đứng ngay bên ngoài, dường như cũng đang định gõ cửa.
Diệp Tân hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh đưa chocolate cho Lăng Phong: “Anh Lăng Phong, em đang tính qua đưa anh chút đồ ăn vặt.”
Lăng Phong nhướng mày, chocolate?
Anh nhận lấy chocolate, sau đó buồn rầu chỉ vào mèo mập hỏi Diệp Tân: “Tiểu Tân à, cậu có biết đây là mèo nhà ai không? Nó vào nhà anh xong ăn vạ không ra, anh phải gọi mèo của anh ra ngoài nó mới chịu ra theo đó.”
“…” Diệp Tân trừng mắt nhìn tên Ngũ A Ca vô dụng kia, còn chưa kịp mở miệng đã nghe hai con mèo meo meo giao lưu.
“Meo, mi vừa lười vừa mập như thế, bổn Nữ vương không thích chơi với mi đâu, mi đi đi.”
“Meo ~ Không muốn đâu, hay anh lấy tất cả cá khô vị mới mà anh Tân đưa anh cho em nha? Em qua nhà của bọn anh chơi đi mà, hoặc là anh qua nhà em cũng được…”
“Hứ! Tiểu Phong nhà tui chuẩn bị cho tui cá khô cao cấp lắm lắm, cung điện cũng lớn nữa, tui mới không thèm qua nhà mí người đâu! Hừ ~”
“Meo meo meo… Vậy được rồi…” Ngũ A Ca tỏ tình thất bại kìm nén đau thương vung vung đuôi, bước vào nhà dưới ánh nhìn chăm chú của hai người đàn ông.
“…” Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Lăng Phong lại nhướng mày ngẩng đầu nhìn Diệp Tân, thậm chí anh còn từ tốn bóc vỏ hộp chocolate bỏ vào miệng, ừm, rất ngọt.
Diệp Tân đã không còn bình tĩnh được nữa.
Đậu má nó thiên địa quỷ thần hột vịt lộn ơi! Ngũ A Ca mi phản bội đồng đội rồi đó có biết không! Ê ê ê ê, đừng đi vào mà, ra ăn khuya nha? Mẹ của con ơi, một mình con làm sao có thể chống đỡ nổi đây!
“Ủa, Ngũ A Ca về rồi à?” Giọng nói dịu dàng ngọt ngào hiếm thấy của Diệp Mộ truyền ra từ trong nhà.
Diệp Tân vô thức đẩy chị gái lên cản sát thương: “Con mèo này là chị em mới mua. Chắc nó muốn chơi cùng Nữ Vương Mèo á, vậy nên…”
Lời vừa ra khỏi miệng Diệp Tân đã hối hận đến mức chỉ muốn lập tức cắn đứt đầu lưỡi mình luôn.
Lăng Phong tạm dừng động tác ăn chocolate, nhìn Diệp Tân một cái thật sâu, hồi lâu vẫn không nói gì. Cuối cùng anh cười cười: “Chocolate ăn ngon lắm, cảm ơn Tiểu Tân, ngủ ngon nha.”
“Anh ngủ ngon ạ.” Hai tay Diệp Tân nắm thành quyền trơ mắt nhìn Lăng Phong từng bước một đi xa, trong lòng cậu rất muốn kéo anh về rồi lớn tiếng nói: “Không sai, Ngũ A Ca là mèo của em, thư tình cũng là của em nốt.” Thế nhưng cậu lại không có lòng tin, không có lòng tin rằng Lăng Phong sẽ chấp nhận. Nếu bị từ chối thật thì ngay cả cơ hội được ở bên cạnh Lăng Phong cũng sẽ chẳng còn nữa.
Thích một người chính là như vậy, lúc nào cũng lo được lo mất.
Nghe được tiếng cửa sát vách đóng rồi Diệp Tân mới buông tay ra, im lặng đóng cửa nhà mình vào. Cậu dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, ôm gối thu mình lại.
“Em sao thế?” Diệp Mộ muốn xem nhẹ một cục đen thùi lùi đang hờn dỗi ngay trước cửa cũng khó.
“Ngũ A Ca đưa thư tình xong là về nhà luôn, Lăng Phong thấy nó vào đây rồi.” Diệp Tân chống cằm lên đầu gối, buồn ơi là sầu nói.
“…”
“Ảnh hỏi em đây là mèo nhà ai, em nói là của chị.”
“…”
“Em nói xong là hối hận liền, mới định nói lại thì ảnh chúc em ngủ ngon rồi đi về luôn.” Diệp Tân thở dài.
“Sao chị lại có thằng em nhát gan như vậy nhở.” Diệp Mộ nghẹn một hơi, không nhịn được than câu hỏi này lại lần nữa.
“Em cũng có biết đâu, cái này phải hỏi cha mẹ.” Diệp Tân mất hồn nhìn chằm chằm tấm thảm trong nhà.
“Nhảm nhí…” Diệp Mộ liếc cậu: “Không phải lúc trước em còn lo Lăng Phong sẽ mê mệt chị à? Bây giờ em còn nói Ngũ A Ca là của chị? Em đang làm mai cho Lăng Phong đấy à? Giúp cua chị hử?”
“…” Diệp Tân sắp khóc luôn rồi: “Vậy giờ làm sao đây?”
“Tân Tân à, em không thể cứ sợ hãi như vậy mãi được. Nếu em và Lăng Phong thật sự quen nhau mà em cứ rén riết kiểu này, cậu ta lại có nhiều người hâm mộ như thế, mỗi người mắng em một câu thì em chịu sao nổi? Vả lại còn chưa cầm tới tay mà em đã nghĩ đến chuyện mất đi thì sao mà thành công được?”
“Không phải đâu chị…” Diệp Tân ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ: “Chỉ cần trong lòng Lăng Phong cũng có em thì cái gì em cũng không sợ.”
Diệp Mộ sững sờ, nhưng cũng không nói gì thêm. Một lát sau cô bất lực thở dài vỗ vỗ vai cậu: “Được rồi, đừng buồn ha, chúng ta lên kế hoạch kỹ càng đi, lạt mềm buộc chặt gì đó chẳng hạn. Yên tâm, để chị dạy cưng.”
Mắt Diệp Tân lập tức sáng ngời.
Diệp Mộ lại ngồi trên sô pha trầm ngâm suy nghĩ một phút, nhìn đến bàn cà phê trống không thì đột nhiên hỏi Diệp Tân: “Tân Tân ơi, chocolate chị để đây đâu rồi?”
“Ách, em đưa anh Lăng Phong rồi còn đâu, ngày mai em mua cho chị hộp khác nha.”
Ánh mắt Diệp Mộ phức tạp không rõ tâm tình nhìn Diệp Tân, thành thật nói: “Tân Tân à, đó là quà sinh nhật lúc trước chị định tặng Giang Kiều, đằng sau chocolate còn có hai cái áo mưa…”
“…” Cả người Diệp Tân bơ phờ trong hỗn độn. Ịt kíu mi? Cậu vừa đưa cho nam thần một hộp chocolate kèm áo mưa ư????
Đôi mắt Diệp Tân nhìn cửa sổ tầng mười bảy nhà mình, để cậu nhảy lầu đã rồi tính!
“Khụ, cái gì mà lạt mềm buộc chặt chứ, chị cảm thấy không cần dạy em nữa đâu, em đã vận dụng rất là tốt rồi.” Diệp Mộ suy nghĩ một hồi vẫn bước tới vỗ bả vai thằng em.
Mà ở nhà bên cạnh, Lăng Phong vốn đang bực bội chuyện Tiểu Tân không dám thừa nhận cậu thích anh bèn ăn sạch hộp chocolate kia cho bỏ ghét, sau khi ăn xong anh nhíu mày phát hiện hình như bên trong hộp rỗng còn có cái gì đó.
Ông vua màn ảnh lớn họ Lăng tên Phong cầm hai thứ khó miêu tả trong tay, tâm trạng chán nản bay sạch, ngược lại còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Phong chế giễu: Diệp Nhát Gan!
Diệp Tân tức đỏ mặt: Anh giỏi anh lên đi! Tại sao anh không tỏ tình trước!
Lăng Phong híp mắt: Được, để anh làm.
Diệp Tân co quắp thành một cục: Không… Không phải ý này.
Hết chương 21.