Thư Tình Của Động Vật

Chương 29

Thành Thiên Khê vừa đi, trong phòng yên lặng một lúc.

Diệp Mộ muốn hóng hớt nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của “em dâu”. Cô cũng không muốn hỏi trực tiếp, hơn nữa Lăng Phong cũng không muốn nói. Vì vậy đành ăn trong im lặng.

Thật ra Diệp Tân vẫn để ý đến Thành Thiên Khê. Lúc ở khách sạn hay trong tổ kịch, Thành Thiên Khê đều đối xử với Lăng Phong nhiệt tình quá mức. Bây giờ cậu là bạn trai Lăng Phong, kể cả Thành Thiên Khê có là tình địch thật thì cậu cũng là người thắng. Nhưng Diệp Tân vẫn muốn biết chuyện xưa của Thành Thiên Khê và Lăng Phong, có thể là do cậu hẹp hòi, hay cũng có thể nói là ai đang yêu cũng muốn quan tâm chuyện từng xảy ra giữa bạn trai mình và người khác.

Diệp Tân nghĩ, nghe theo chị gái đợi khi nào chỉ có hai người cậu sẽ hỏi Lăng Phong vậy.

Dáng vẻ Dư Khôn muốn nói lại thôi. Dù sao lúc gian khổ ba người họ đều nương tựa nhau mà sống, thế nên sau này khi Thành Thiên Khê thích Lăng Phong, anh cũng không nên lạnh lùng như thế.

Anh ta biết hai năm nay thái độ của Lăng Phong với Thành Thiên Khê ngày càng kém nhưng chỉ nghĩ rằng chắc giữa hai người họ có hiểu lầm gì đó nên vừa nãy khi gặp Thành Thiên Khê bên ngoài, Dư Khôn mới dẫn vào để xoa dịu quan hệ hai người. Không ngờ rằng Lăng Phong nói với anh ta rằng mình đang lý yêu đương với trợ lý, nhưng với Thành Thiên Khê thì nói mình đang yêu Diệp Mộ.

Vậy nên Dư Khôn cảm thấy có phải giữa hai người họ có bí mật mà anh ta không biết? Anh ta muốn hỏi nhưng ngại như Diệp Mộ.

Cuối cùng, Lăng Phong quẹt thẻ, lúc rời khỏi phòng anh nói nhỏ với Dư Khôn: “Về sau đừng làm như thế này nữa.”

“Ông hiểu lầm Thành Thiên Khê chuyện gì à?” Dư Khôn không nhịn được hỏi.

Lăng Phong cười nhạt nói: “Anh ta là kẻ xấu.”

“Sao cơ?”

Dư Khôn còn đang thắc mắc về đánh giá của Lăng Phong với Thành Thiên Khê. Anh hạ giọng nói tiếp: “Nói chung ông không cần quan tâm đến việc của tôi và anh ta. Ông lo cho chuyện tình cảm của mình trước đi. Đến lúc thất tình lại khóc than kể lể với tôi.”

“… Chết tiệt! Ai khóc than kể lể cơ!” Dư Khôn thẹn quá hóa giận nói lại: “Nên nói cậu ấy đồ trai tân! Nếu không có anh đây chỉ điểm sao chú có thể theo đuổi bạn trai nhỏ nhanh vậy!”

“Ồ…” Lăng Phong nhếch miệng, diss lại: “Phải không? Hồi năm nhất Đại học, sau khi cuộc thi tuyển chọn kết thúc và…”

“Được rồi được rồi!” Dư Khôn ra dấu tạm ngưng: “Anh ơi, đừng kể về lịch sử đen tối nữa được không? Trợ lý của anh đến rồi, cứ như vậy nhé.”

Trở về hiện tại, trong xe Diệp Tân đang cầm lái, Lăng Phong ngồi ghế phụ, Diệp Mộ thì ngồi sau. Diệp Mộ ở đằng sau giống như người không xương, chiếm một diện tích lớn trên ghế. Một lúc sau cô cười lớn rồi đập ghế đùng đùng.

“Có chuyện gì thế chị?” Lúc dừng đèn đỏ, Diệp Tân không nhịn được hỏi.

“Ha ha ha… Dư Khôn gà vãi!” Diệp Mộ nở nụ cười bỉ ổi: “Người đâu chỉ biết tặng đầu cho kẻ khác! Mẹ nó ngu dã man!”

“Chị với anh ta chơi game với nhau à?” Diệp Tân sợ hãi với tốc độ làm quen quá nhanh của hai người này.

“Đúng rồi! Tên này gà quá, nếu lộ ID thì fan cười chết mất.” Diệp Mộ cười run cả vai, cô thao tác người đẹp Điêu Thuyền với tốc độ còn nhanh hơn chàng trai độc thân 20 năm. Diệp Tân nghe thấy tiếng “Quadrakill” vang lên.

“Trời **! Chị! Chị Mộ kéo em với!” Trong xe ngay lập tức vang lên tiếng kêu có phần nịt nọt của Dư Khôn.

“Hỏng hỏng.” Diệp Mộ không nói gì, cô than thở với Diệp Tân: “Người này dù sao trong giới ca sĩ cũng từng là một tiểu thiên vương mà.” Cô không đợi Diệp Tân trả lời mà lại tự độc thoại: “Tai nghe của mình đâu nhỉ? À, đây rồi… Ha ha, đi đi đi, chị sẽ kéo em.”

Sau đó trong xe không còn tiếng nói cũng như tiếng game, thi thoảng mới nghe được một hai tiếng Diệp Mộ cười.

Trên đường về Lăng Phong vẫn luôn kéo mũ xuống, anh dựa vào chỗ ngồi không nói câu nào.

“Anh.” Diệp Tân nắm chặt tay lái, cậu xác nhận chị mình trong game không nghe thấy bọn họ nói gì.

“Hả?” Lăng Phong bỏ mũ xuống, đầu vẫn dựa vào ghế, lười biếng quay đầu nhìn cậu.

“Buổi tối chúng ta cùng nhau ra xem phim điện ảnh đi.” Diệp Tân không nhìn Lăng Phong, nói xong tai đỏ lên.

Lăng Phong nói: “Em đưa chị gái về nhà đi, anh xem xung quanh có rạp nào ít người không?”

“Dạ? Ra rạp xem phim ạ?” Ý Diệp Tân là chỉ có hai người xem phim ở nhà trên sofa cho yên tĩnh.

“Không phải em muốn xem phim điện ảnh sao?” Lăng Phong cảm giác mình hơi sơ suất, dù sao anh cũng chưa yêu đương bao giờ. Hôm nay đoàn phim được nghỉ nên anh muốn dẫn Diệp Tân đi chơi.

“Xem ở nhà đi nếu như có người hâm mộ nhận ra sẽ rất phiền phức.” Diệp Tân cũng muốn xem phim với Lăng Phong trong rạp, khi phim bắt đầu chiếu nhờ ghế che đằng trước cậu sẽ nắm tay anh, dựa đầu vào vai anh giống như bao đôi yêu nhau khi đi xem phim. Nhưng Lăng Phong không phải người bình thường.

Tai Diệp Tân càng đỏ, cậu nói thầm: “Chỉ cần ở cạnh anh thì xem phim ở nhà hay ở rạp cũng không có gì khác nhau.”

Lăng Phong lấy điện thoại ra xem rạp phim cạnh nhà, nghe Diệp Tân nói thế anh dừng tay tắt điện thoại, cười nói: “Được. Vậy anh sẽ nấu đồ ăn khuya cho em.”

“Vâng.” Mắt Diệp Tân sáng lên, cảm giác yêu đương thật là tuyệt.

Khi về đến Linh Phương Uyển, Diệp Mộ xuống xe, đợi một lúc bên ngoài không thấy ai. Cô bỏ một bên tai nghe xuống hỏi: “Sao vậy? Trong nhà không được nên hai người muốn ra ngoài thuê phòng à?”

“…” Diệp Tân không muốn trả lời câu hỏi này của chị mình: “Bọn em đi siêu thị một lúc sẽ về ngay. Chị lên nhà trước đi.”

“Ồ, vậy được. Lái xe chậm thôi nhé.” Cô cầm điện thoại đeo lại tai nghe, vừa đi vừa nói chuyện: “Không sao, là hai người anh Phong, tôi hỏi họ muốn đi thuê phòng à.”

“…” Diệp Tân không biết nói gì, Dư Khôn đang nghe, chị cậu còn nói lại nữa. A a a a. Chị à, đừng thế được không?

Siêu thị là nơi Diệp Tân hay đến, quy mô không lớn không nhỏ. Diệp Tân nhìn Lăng Phong mấy lần, cậu không yên tâm nói: “Anh Lăng Phong. Hay anh đợi em trên xe đi.”

Lăng Phong nghe Diệp Tân nói thế, anh đeo lên một chiếc kính đen, tròng kính khá phẳng và có phần hơi dày, nhìn xa như kính cận. Chiếc kính thành công che đi ánh mắt đầy mị lực của Lăng Phong, khiến khí chất của anh thay đổi. Hôm nay anh mặc quần áo khá đơn giản, đội thêm mũ và khẩu trang, nhìn như một đàn anh ấm áp.

Lăng Phong nhướng mày nhìn Diệp Tân.

“Vẫn đẹp trai.” Diệp Tân thổi phồng Lăng Phong: “Anh Lăng Phong mặc như thế nào cũng vẫn đẹp trai.”

Lăng Phong cười, tiếng cười qua khẩu trang nghe trầm hơn khiến lòng Diệp Tân ngứa ngáy.

Diệp Tân không nhịn được mà hôn qua khẩu trang. May mắn mắt không cận thị tốt thật, qua lớp vải còn nhìn thấy đôi môi ẩn dưới.

“Tạo phản hửm?” Trong mắt Lăng Phong tràn ngập ý cười: “Xem ra tý đi siêu thị anh phải mua thêm 2 thứ nữa.”

“???” Diệp Tân đang nghĩ Lăng Phong muốn mua thêm gì thì bên kia có mấy em gái đi qua, có người còn mạnh dạn nhìn họ.

Diệp Tân vô cùng căng thẳng, may là các em gái đi qua rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm cùng Lăng Phong xuống xe.

Lúc này trong siêu thị không nhiều người, Diệp Tân ngựa quen đường cũ, kéo Lăng Phong đến quầy rau củ. Khác với Diệp Tân đang vô cùng căng thẳng, Lăng Phong bình tĩnh hơn nhiều, anh lấy xe và chọn đồ ăn, dáng vẻ vô cùng kinh nghiệm.

Diệp Tân thấy không ai để ý Lăng Phong, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

“Em muốn ăn gì?” Lăng Phong hạ giọng, âm thanh xuyên qua khẩu trang.

“Ừm…” Diệp Tân nghĩ nghĩ: “Giống lần trước, món cánh gà mà em đã ăn ở nhà anh.”

Lăng Phong lấy cánh gà và thêm một ít tôm. Hai người ăn cũng không cần làm quá nhiều nên rất nhanh anh đã rời khỏi khu đó, khi đi qua khu đồ ăn vặt anh nhỏ giọng hỏi: “Em ăn đồ ăn vặt không?”

“Vâng, lấy cái kia.” Diệp Tân chỉ vào chỗ cao nhất trên giá: “Cái nhỏ có thể để trong túi.”

Lăng Phong nhấc tay để đồ vào trong xe. Trong nháy mắt Diệp Tân hơi hoảng hốt, thật tốt khi cả hai có thể đi siêu thị một cách bình thường như vậy, tuy không có gì nhưng vẫn rất ngọt ngào.

Khóe miệng Diệp Tân cong lên trông hơi ngốc nhưng không ngừng lại được. Về sau chủ yếu là Lăng Phong dẫn đường, cũng không có ai nhìn họ. Diệp Tân đang lâng lâng cho đến khi thấy Lăng Phong lấy áo mưa và gel bôi trơn, cả người cậu như tỉnh lại.

Cho đến khi Lăng Phong ra đến cửa, trong đầu Diệp Tân như nổ đùng. Áo mưa và gel bôi trơn… Lăng Phong muốn làm gì đã quá rõ rồi.

Diệp Tân muốn che mặt, cùng bạn trai đi siêu thị mua mấy đồ như này cảm thấy xấu hổ quá nên làm gì bây giờ?

Lăng Phong cầm theo chiếc túi có logo siêu thị đứng ở cửa, anh đợi Diệp Tân hoàn hồn về, dáng vẻ nhàn rỗi.

Lúc Diệp Tân đến cạnh Lăng Phong mặt đã đỏ bừng. Cậu đi chậm, người phía sau không cẩn thận đụng vào, chân cậu loạng choạng suýt ngã vào cây cột ở siêu thị.

“Xin lỗi xin lỗi.” Người sau thấy thế cũng mau chóng xin lỗi.

Chân Lăng Phong dài, bước hai bước đến trước mặt Diệp Tân, vì lo lắng nên giọng nói trở nên cao hơn: “Tiểu Tân, có sao không em?”

“Em không sao, mình đi thôi.” Diệp Tân xoa nơi bị ngã, định theo Lăng Phong về xe.

“A!” Người đụng vào cậu hét lên

Diệp Tân nghĩ không ổn rồi, Lăng Phong cũng đơ ra, hai người không đợi người kia hoàn hồn đã vội chạy ra khỏi siêu thị.

Mấy giây sau, trong siêu thị có người hét lên: “Lăng Phong! Trời ơi! Là Lăng Phong đó! Tôi gặp được Lăng Phong!”

Diệp Tân quay đầu nhìn, đằng sau như tái hiện hình ảnh của Vương quốc zombie, đám đông chạy về hướng bọn họ dáng vẻ điên cuồng hưng phấn như hận không thể xé bọn họ ra. Lăng Phong kéo lấy Diệp Tân, phản ứng của anh nhanh hơn kéo cậu chạy đi.

Xe dừng trước họ hơn 300m nhưng quanh xe toàn là người nên cả hai đành chạy hướng khác. Diệp Tân vừa chạy vừa nghĩ xong rồi, nên chạy về hướng nào bây giờ. Cậu thấy lỗi là do cậu phản ứng quá chậm, nếu cậu vờ như không sao rồi lên xe về với Lăng Phong đã không xảy ra chuyện gì rồi.

Tiếng gió gào thét bên tai, người đàn ông đằng trước nắm chặt tay cậu, có thể là do thời tiết, có thể là do hai người đang chạy trốn, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi và hơi nóng. Nhưng cả hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của nhau khi nắm tay.

Diệp Tân cứ chạy theo người kia. Bóng lưng người kia thật đẹp, tim cậu đập nhanh, cảm giác kích thích căng đầy lồng ngực. Cậu chạy như điên, dường như họ chạy qua mọi nỗi lo lắng và trở ngại, không gì có thể ngăn cản.

Hết chương 29.
Bình Luận (0)
Comment