Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 36

Sáng hôm sau, Phương Sĩ Thanh dẫn mẹ Phương đến bệnh viện khám, bác sĩ chẩn đoán có biểu hiện của bệnh thoát vị đĩa đệm đốt sống thắt lưng, đề nghị tiếp nhận liệu trình mát xa trị liệu, cái này thật ra có thể về bệnh viện địa phương điều trị, vả lại thời gian phát bệnh cũng chưa quá lâu, nếu kiên trì làm một liệu trình vật lý trị liệu là có thể phục hồi.

Ra khỏi bệnh viện, Phương Sĩ Thanh lại dẫn mẹ đi dạo một vòng siêu thị, mẹ Phương ướm thử một chiếc áo khoác form dài, cắt may vừa vặn, kiểu dáng cũng rất phù hợp với bà, thế nhưng vừa lật mác ra xem giá lại tiếc rẻ, Phương Sĩ Thanh thừa lúc bà vào khu thử đồ liền đi quẹt thẻ thanh toán, mẹ Phương đi ra vừa thấy, tuy vẻ mặt không khỏi xót ruột nhưng ván đã đóng thuyền rồi, biết làm sao được.

Bà chỉ đành lèm bèm đôi ba câu: “Đó giờ mẹ có khi nào dám mặc đồ xa xỉ vầy đâu, mang về chắc chỉ dám để chưng ở đó thôi quá.”

Phương Sĩ Thanh cười nói: “Lâu lắm mẹ mới tới đây, đừng cởi ra mà, cứ mặc vậy luôn đi, nhìn rất đẹp a, kiểu này chắc dành riêng cho mẹ rồi còn gì, mấy bà cô khác làm gì có khí chất cỡ như mẹ nha.”

Mẹ Phương đứng trước gương soi soi, nói: “Đẹp thì đẹp, aiz, nhưng mắc quá đi. Thanh Thanh à, con xài tiền cũng không nên vung tay quá chớn như vậy.”

Phương Sĩ Thanh ôm bà làm nũng: “Con biết rồi mà, dù sao con kiếm tiền cũng để mẹ con xài, tiêu tiền cho mẹ, con càng vui.”

Mẹ Phương không nói nữa, vỗ vỗ lên mu bàn tay đang khoác trên vai mình, ánh mắt ôn nhu, hàm chứa sự vui mừng.

Buổi tối, mẹ Phương xuống bếp làm mấy món Phương Sĩ Thanh thích ăn, nhìn thằng con trai ăn đến thích thú, tâm tình bà cũng vui lây.



Chờ bà đi ngủ, Phương Sĩ Thanh đang nằm trong túi ngủ ngoài phòng khách lén lút nhấp nhô dán tai trước cửa phòng ngủ nghe a nghe, xác định bên trong không còn động tĩnh nào nữa, mới nhẹ tay nhẹ chân như phường ăn trộm chuồn về, rúc cả người vào túi ngủ gọi Vương Tề.

Hắn đem chuyện hôm nay dẫn mẹ đi đâu làm gì, lải nhải nói hết một tràng cho Vương Tề nghe, Vương Tề cũng không thấy phiền, nghe hắn nói thi thoảng còn đáp lại hai câu “Sau này mình nhớ đi mua cái máy trị liệu gửi về nhà đi”, “Khí chất mẹ đúng là rất tốt”.

Chờ hắn nói xong, Vương Tề cười khẽ nói: “Thanh Thanh, cái miệng nhỏ của em cũng ngọt thật, dám chắc mẹ thích đứa con này muốn chết.”

Phương Sĩ Thanh phản bác: “Không phải em dẻo miệng đâu a, gặp tình huống này thì mấy lời đó hễ mở miệng là cứ tuôn ra thôi, lúc anh muốn để mẹ anh tiêu tiền chưa từng nói mấy lời vậy sao?”

Vương Tề nói: “Chân trước bà vừa xài tiền anh xong, sau lưng chưa gì đã gửi chi phiếu trả lại anh rồi, bà ấy là bà trùm bất động sản, ba anh thì khai thác mỏ mười mấy năm, mà làm được nhiêu tiền toàn để mẹ anh quản, ông ấy mỗi lần về nhà còn phải xem sắc mặt mẹ thế nào, bằng không cứ làm ông bác không một xu dính túi là vừa.”

Phương Sĩ Thanh trêu chọc: “Vậy anh sẽ kế thừa truyền thống vẻ vang này của ba anh đấy chứ?”

Vương Tề nhướn mày nói: “Ấy, bắt đầu mưu tính tiền của tôi rồi ha.”

Phương Sĩ Thanh chui trong túi ngủ nóng không chịu nổi, vừa nghe câu này của anh tức thì xù lông: “Xùy, ai thèm tiền của anh chứ?”

Vương Tề cười to, nói: “Bảo bối, em mà chịu gả cho anh, đừng nói là tiền, cái gì cũng cho em.”

Phương Sĩ Thanh lật mình, lấy tay quạt quạt, nói: “Anh kết hôn với tiền của anh luôn đi, đồ trùm sò!”

Vương Tề nói: “Anh có thể học ba anh mà, vậy em cũng học mẹ anh đi, nhìn bà ấy bây giờ khí phách hiên ngang vậy chứ, thời sửu nhi còn bắt ba anh mặc áo lông chồn của mấy bé gái ngồi lột tỏi kìa.”

Phương Sĩ Thanh phì cười: “Cảnh tượng rất đặc sắc ha ha ha… Ai nha nóng quá đi…”

Vương Tề nói: “Lại lẳng lơ gì đấy?”

Phương Sĩ Thanh hừ hừ: “Cút, là nóng thiệt đó, túi ngủ này dầy quá.”

Sô pha phòng khách thì chật hẹp, mà chân hắn lại dài, lúc ngủ đâu ngoan được như người ta, giả sử mà ngủ trên sô pha cả đêm thật, sáng mai thấy mình tỉnh lại trên sàn nhà cũng đừng hỏi vì sao, hết cách mới đành lôi túi ngủ ra.

Mà túi ngủ này lại chuyên dùng để hắn mang đi chơi wargame, thỉnh thoảng đánh đến tối cần dã ngoại qua đêm là phải dùng tới nó, không phải nói chơi cho vui chứ, nó quả thực rất dầy, muốn cắm trại ngoài trời đông giá rét dưới 0 độ dùng loại này còn được nữa mà.

Vương Tề nói: “Lát nữa mở túi ngủ ra, nằm thẳng lên trên, đắp thêm một cái chăn mỏng, lỡ như đắp kín quá lại nổi xẩy.”

Phương Sĩ Thanh ấm ách nói: “Biết mà, mẹ em tính tới từ lâu rồi, nào đến phiên anh bận tâm.”

Vương Tề thở dài nói: “Cũng phải, có mẹ nó đứa nhỏ cứ như viên ngọc quý vậy.”

Phương Sĩ Thanh còn chưa đắc ý xong, chợt nghe anh nói: “Dù sao thì mẹ phụ trách bận tâm, còn anh chỉ quản chịch.”

Ẩn sau một động từ một âm tiết đơn thuần, lại là một động từ quá trời âm tiết liệt vào hàng ‘cấm trẻ em’ nghe được luôn.

Phương Sĩ Thanh: “…Em không thèm nói với anh nữa, em muốn đi ngủ.”

Vương Tề nói: “Ừm, mới nói đó mà đã cứng rồi, anh hiểu mà, tiểu dâm đãng.”

Phương Sĩ Thanh không phục: “Cứng cái rắm á, đồ lưu manh nhà anh!”

Vương Tề cười khẽ, nói: “Thanh Thanh, lúc em nói nóng quá anh cứng liền luôn, cúp máy đi.”

Cúp điện thoại, trong túi ngủ như cái nhộng Phương Sĩ Thanh nhỏ giọng cười trộm tận 3 phút.



Hôm nay là thứ hai, mẹ Phương đã dậy từ sớm chuẩn bị xong bữa sáng, thấy kim đồng hồ đã qua số 7, mới lôi cổ thằng con nằm chỏng vó nướng trên túi ngủ dậy.

Phương Sĩ Thanh ra cửa đi làm trước, cứ luôn mồm dặn mẹ Phương lúc ra ngoài nhớ phải cẩn thận, xe thì lắm người thì đông, đừng đi mấy chỗ cách xa đây quá, giữa trưa muốn ăn cơm chỉ cần gọi vào số phone ghi sẵn trên bàn trà, tiệm này đưa cơm nhanh, đồ ăn sạch sẽ, mùi vị cũng không tệ.

Mẹ Phương hối hắn đi làm nhanh: “Chớ lo cho tôi, mắt mẹ có bị mờ đâu chứ, đi đứng còn tốt chán, ngồi tàu điện ngầm được đón xe cũng được xất, dưới mũi còn có miệng để hỏi đường, trong tủ lạnh còn rau cải tươi mới mua hôm qua, mẹ muốn ăn sẽ tự làm. Cũng chưa phải mấy cụ già bảy tám chục gần đất xa trời, cậu không cần lo cho mẹ, đi nhanh đi.”

Phương Sĩ Thanh dặn câu cuối: “Con có để lại hai tấm thẻ tín dụng cho mẹ, mẹ ra ngoài mua đồ cứ quẹt tụi nó, vừa có chiết khấu, lại được tích điểm, còn tiện lợi hơn trả tiền mặt, thích cái gì cứ mua, qua một năm mà quẹt không đủ mức chỉ định phải trả phí thủ tục, năm nay còn thiếu  một khoản lớn đó.”

Thực ra đã qua năm mới, đã sớm tính thành đầu năm, chiết khấu với tích điểm thì không phải cửa hàng nào cũng có, hắn sợ mẹ Phương tiếc tiền mình, mua đồ lại tiếc rẻ ngại đắt.

Vì kì kèo chuyện này mà suýt nữa đi làm trễ, không thì lại đạp phải lôi của ông chú tổng biên rồi a.



Hơn 9 giờ, hắn gọi mẹ Phương, hỏi mẹ đang làm gì.

Mẹ Phương nói: “Giặt cái drap giường hôm trước bị con thay ra, nhét vào máy giặt lại không thèm quản đấy.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Mẹ khoan đã, cái đó để con về giặt liền mà, aiz, giàn phơi ngoài ban công thấp lắm không được đâu, mẹ phơi ở đó nắng không tốt, cứ để đó đi chờ con về tự giặt.”

Mẹ Phương nói: “Con cứ hay lề mề, lợi dụng bữa nay nắng to, giặt xong còn có thể tẩy trùng.”

Phương Sĩ Thanh cũng hết cách, nói: “Vậy mẹ giặt xong thì nhớ đi nghỉ liền nha, con lớn rồi cứ để con làm.”

Mẹ Phương đáp: “Không sao đâu, con cứ làm tốt việc đi… Đừng quên hỏi thăm cách liên hệ với Vương Tề, mẹ cũng không thể ở đây lâu được, vừa đúng dịp sinh nhật con, mẹ định ở chơi với con qua bữa đó lại về, để mình ông ba con ở nhà mẹ cũng không yên tâm.”

Phương Sĩ Thanh giật mình, ậm ờ nói: “… À, để con tìm người hỏi.”

Hắn cúp điện thoại xong lại ngồi ngẩn ra một lát, lại xòe tay năm ngón nhẩm nhẩm tính mấy lần, trước thứ tư chẳng còn bao nhiêu thời gian, cùng lắm chỉ khoảng 2 ngày lẻ 15 tiếng nữa.

“Phương chủ biên,” nữ biên tập gõ cửa phòng hắn, thò đầu vào, thần bí hề hề nói, “Viên Thụy tới đây, nói là muốn tìm cậu đó.”

Phương Sĩ Thanh hơi khó hiểu hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

Hắn đang muốn đứng lên, nữ biên tập lại nói: “Cậu ta nói là có công chuyện, công chuyện rất nghiêm túc.”

Phương Sĩ Thanh nghĩ nghĩ lại ngồi trở lại, nói: “Mời cậu ta vào đi.”

Sáng nay ánh nắng mặt trời rất tốt, cả gian phòng đều được bao phủ bởi ánh dương quang, Viên Thụy đẩy cửa bước vào, liền đắm mình vào một luồng sáng trước mắt.

Cậu ta dĩ nhiên cũng rất tuấn tú, nhưng đứng với Phương Sĩ Thanh lại hiển lộ hai loại hình hoàn toàn khác

Phương Sĩ Thanh có gương mặt thanh tú như họa, da trắng tựa bạch ngọc, nếu không thấy hai đường mày kiếm kia, chỉ nhìn mắt mũi miệng thật sự rất khó phân biệt được giới tính thực; ngược lại, ngũ quan Viên Thụy chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng không nổi bật, nhưng cố tình tập hợp cùng một chỗ lại trông rất khoan khoái, cậu ta sỡ hữu một làn da bánh mật khỏe mạnh, tay dài chân dài, từ sau khi sự nghiệp khởi sắc đã thấp thoáng có tiềm chất của một nam thần thế hệ mới.

Khí chất cậu ta rất được, lúc không mở miệng ai nhìn đều cảm thấy khôn khéo lại phúc hắc, vừa mở miệng là thôi rồi. Lúc trước Phương Sĩ Thanh bị ma xui quỷ khiến để ý cậu ta, chắc nguyên nhân chính là nói chuyện với hắn quá ít đi.

Viên Thụy tìm đến Phương Sĩ Thanh, là muốn chụp shot hình cho tạp chí bên hắn.

Phương Sĩ Thanh không những bị bất ngờ mà còn không khỏi 囧 囧, có rất ít người mẫu đã có tiếng tăm chủ động đến chụp hình cho tạp chí, hơn nữa tạp chí bên này cũng không phải loại cao cấp hàng đầu, mà một nhân vật đang nổi lại đích thân tìm đến…Thực sự không phải có bệnh đấy chứ?

Viên Thụy ngồi đối diện hắn, vẻ mặt đơn thuần nói: “Lần trước ở quán bar, tôi có đáp ứng cậu kỳ này bắt đầu sắp xếp hợp tác lại với tạp chí bên cậu, vừa lúc mấy ngày nay cũng rảnh.”

Phương Sĩ Thanh không nhớ rõ đó là chuyện lúc nào.

Viên Thụy chớp chớp mắt, nói: “Là cái lần hai chúng ta hẹn pháo không thành ấy.”

Phương Sĩ Thanh nhớ ra… Nhưng lúc đó hắn chỉ khách khí thuận miệng nói thôi mà, song còn định bụng Viên Thụy đáp ứng chắc cũng như hắn.

Viên Thụy nói: “Show thực tế kia chỉ quay chủ nhật, còn những ngày khác chưa có lịch, cậu xem Studio nào thích hợp, sau cứ báo lại cho tôi, ngày nào cũng được hết á.”

Phương Sĩ Thanh đặc biệt tưởng nhớ cái thuở hàn vi chưa nổi của cậu ta, lỡ câu này mà bị người đại diện nghe được còn không tức giận đến đấm ngực dậm chân sao, tốt xấu gì hiện tại cũng là sao hạng 2 hạng 3, tự xách đít đến hợp tác với một tạp chí nhỏ cũng thôi đi, còn không thèm đếm xỉa nguyên tắc riêng gì sất, ‘ngày nào cũng được hết á’ là cái vẹo gì nha! (▔□▔)

Phương Sĩ Thanh căn cứ theo nguyên tắc chịu trách nhiệm hợp tác với người mẫu nói: “Người đại diện của cậu biết không?”

Viên Thụy nói: “Thật ra công ty có phân cho tôi một nữ đại diện, mà tôi không thích cổ, cổ cũng không thích tôi luôn, bữa trước cổ mới quăng gánh mặc kệ.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Viên Thụy đang ngồi trên ghế thình lình xê mông về phía trước, chân thành tha thiết nói: “Phương chủ biên, hai chúng ta cũng xem như bạn bè nhỉ?”

Phương Sĩ Thanh: “…Tất nhiên rồi.” Lời này hắn cũng không phải khách khí mới nói, qua một thời gian dài tiếp xúc như vậy, xét thấy con người của Viên Thụy thật ra cũng không tồi.

Viên Thụy vui ra mặt, liếm liếm môi nói: “Tôi theo góc độ bạn bè, hỏi cậu một vấn đề được không?”

Chẳng biết tại sao, tự dưng trực giác Phương Sĩ Thanh có chút vi diệu, hỏi: “Vấn đề gì?”

Viên Thụy vậy mà lại trưng ra vẻ mặt hơi thẹn thùng: “Chuyện là…”

Trong đầu Phương Sĩ Thanh đang não bổ ra một nhúm câu hỏi, chẳng lẽ còn chưa hết hy vọng với Vương Tề? Vẫn ôm mộng nhớ nhung cái ngón áp út kia của Vương Tề đấy chứ?

“Trịnh tiên sinh thật sự không thích đàn ông sao?” cặp mắt Viên Thụy đang nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.

Phương Sĩ Thanh hơi ngốc lăng: “Trịnh… Thu Dương?”

Viên Thụy gật đầu lia lịa, đáp: “Đúng vậy, chính ảnh đó, tên nghe cũng thiệt êm tai mà.”

Phương Sĩ Thanh: “….”

Viên Thụy cũng không thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, tiếp tục huyên thuyên: “Cậu nói tôi ảnh là thẳng nam, tôi cũng chỉ mới thực sự tiếp xúc với ảnh cái hồi ảnh giải vây cho tôi lần đó, mà tôi đã cảm thấy người này rất tốt nha. Tối thứ 6 tuần trước, tôi đến bar một mình thôi, thấy ảnh đang đùa giỡn với hai cô gái, cũng không có ý định qua quấy rầy ảnh đâu, vậy mà một lát sau, ảnh tự dưng đi qua chỗ tôi, cứ tưởng ảnh chỉ tới chào hỏi, ai dè tôi còn chưa kịp mở miệng mà…Ảnh đã hôn tôi rồi.”

Phương Sĩ Thanh: “!!!”

Mặt Viên Thụy hơi ửng hồng, nói: “Nhiều năm lắm rồi tôi còn chưa hôn ai, lúc ảnh hôn tôi a…tôi có hơi mơ màng.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Viên Thụy cười ngượng, hỏi: “Cậu nói xem, ảnh có khả năng thích tôi hay không?”

Phương Sĩ Thanh loạn xì ngầu: “Nó là thẳng nam mà, chỉ thích mấy em vếu to, càng bự càng tốt, cậu hiểu ý tôi không?”

Tầm mắt của hắn lia xuống phần ngực của Viên Thụy, Viên Thụy cũng cúi đầu nhìn nhìn, liền ỉu xìu như quả bóng xì hơi: “Tôi hiểu, cũng giống như tôi thích cái kia to to của đàn ông vậy a.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn tuy không có mặt ở bar lúc đó, nhưng theo hiểu biết của hắn về Trịnh Thu Dương, đại khái cũng suy đoán được tình huống rốt cuộc là như thế nào, một là tên ôn dịch kia với hội cuồng vếu của nó uống bia phân cao thấp chơi trò cá cược xem thằng nào dám chạy đi hôn đàn ông, khả năng còn lại có thể do không muốn mang mấy đứa con gái kia ra ngoài nên mới cố tình lôi Viên Thụy ra làm bia.

Vừa phỏng đoán vậy thôi, mà hắn đã cảm thấy Viên Thụy hơi bị thảm, cái cậu ngốc này mà đứng trước mặt tên thẳng nam phong lưu Trịnh Thu Dương kia thật không đỡ được.

Hắn nghĩ nghĩ lựa lời, nói: “Viên Thụy, thật ra cậu cũng rất tốt, lớn lên đẹp trai dáng người lại cao, chờ sau này càng nổi, khi có được cả danh lẫn lợi, thể nào mà chẳng có nhiều 1 phải xếp hàng theo đuổi cậu, cậu cũng đâu cần cái loại yêu đơn phương này làm gì chứ.”

Viên Thụy nghe hắn nói xong, cấp tốc điều chỉnh lại vẻ mặt, trịnh trọng nói: “Phương Sĩ Thanh, cám ơn cậu đã cổ vũ tôi nha, từ giờ tôi sẽ thử theo đuổi Trịnh Thu Dương đi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Rốt cục thì hắn cũng hiểu được tại sao Viên Thụy “Cứ luôn thất tình” rồi. 
Bình Luận (0)
Comment