Thư Tình Cuối Tháng

Chương 8

Sở tiên sinh thân ái,

Theo yêu cầu của em, hôm nay để em thu hoạch một Cố Cận Hành mười tám tuổi.

Anh của mười tám tuổi, so với trong tưởng tượng của em còn khủng khiếp hơn, cũng yêu em hơn trong tưởng tượng của em.

Anh từng một mình ngồi một giờ xe buýt đến đầu kia của thành phố, mượn di động của một người qua đường gửi cho em một tin nhắn.

Sinh nhật vui vẻ, anh tuổi mười tám cầu nguyện cho em luôn hạnh phúc và khoẻ mạnh.

Anh thiếu niên rồi cũng thành niên, nhưng lại ở cách xa ngàn dặm, trời tuyết chia lìa.

Anh vô cùng sợ hãi, 18 tuổi em đã có năng lực độc lập, có thể làm những việc bản thân muốn làm. Em có thể kết bạn với nhiều người, các em có dắt tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ sau trường, hôn môi dưới bóng cây, sau khi thi đại học có thể thề ước một đời một kiếp.

…… Nếu em có người yêu, anh nên sống vì cái gì đây?

Lời này vào lúc này xem ra thực sự ngốc nghếch.

Nhưng, em không biết em từng yên lặng mà giúp anh chống đỡ qua bao năm tháng.

Anh nói thế này Sở tiên sinh sẽ đau lòng sao? Mong em đừng đau lòng, hôm nay đau đau anh đi.

Anh thường xuyên nghĩ, nếu chúng ta không mất thời gian năm năm, hiện giờ sẽ là như thế nào? Có phải sẽ càng thêm thân mật hay không? Sẽ càng thêm dễ dàng cảm nhận được tình yêu của đối phương phải không.

Nếu em cũng là Sở Dược Nhiên mười tám tuổi thì Cố Cận Hành mười tám tuổi muốn cùng em vượt qua thời gian ba năm cấp ba, mỗi ngày mang bữa sáng cho em, phụ đạo thêm cho em những đề vật lý khiến em điên đầu, hoặc là khi em ngủ gà ngủ gật trong giờ sẽ đánh thức em, cũng có thể vì em mà nghiêm túc ghi chú nội dung bài học. Chúng ta vẫn là bạn cùng bàn, tan học còn có thể lén dắt tay, có thể trốn trong góc cầu thang nơi camera không quay tới mà trộm hôn môi.

Chỉ là thời gian trôi mau, đời người khó quay đầu lại.

Mỗi tháng một bức thư tình là ý tưởng do nội tâm bất an của anh nghĩ ra, anh thường xuyên cảm ơn, cũng thường xuyên cầu nguyện, hy vọng tất cả đều không phải ảo cảnh.

Cảm ơn Sở tiên sinh bao dung cùng yêu thương, làm anh chân chân thật thật cảm nhận được tình yêu nóng bỏng của em.

Để nơi tối tăm nhất trong thâm tâm anh cảm nhận được ánh sáng.

Từ sau khi em đi vào sinh mệnh của anh, mọi nơi luôn sáng ngời.

……

Anh cũng vô cùng nhớ tay nghề của Nhạn Thanh nữ sĩ, anh còn nhớ món gà nướng hạt dẻ cùng phật nhảy tường năm ngoái, hy vọng năm nay cũng được ăn.

Hôm qua cùng mẹ nói chuyện, bà cứ mãi dặn anh năm nay nhất định phải mang em về cùng nhau chúc mừng Tết m Lịch, anh nghĩ khi em nhìn thấy tin tức này nhất định sẽ cực kì vui sướng.

Năm nay có lẽ có thể để hai nhà cùng nhau trải qua tết đoàn viên, vừa vặn thương lượng hôn sự của hai chúng ta.

Em nhớ phải xem kế hoạch thiết kế cho hôn lễ kia thật tỉ mỉ một lần, chọn phong cách mà em thích nhất, chúng ta tranh thủ tổ chức hôn lễ ngay trong năm nay được không?

Sau này em sẽ thật sự bị anh khoanh lại, trong mắt chỉ có thể có một người là anh, chỉ có thể yêu anh, chỉ có thể cùng anh đi đến cuối đời.

So với anh của 18 tuổi yêu em, anh của hiện tại càng yêu em hơn.

Chồng chưa cưới của em, Cố Cận Hành

——-

Sở Dược Nhiên mở mắt ra đã thấy Cố tiên sinh nhà cậu ngồi cạnh cửa sổ viết thư, cậu bọc chăn dán vào lòng Cố Cận Hành, ngửa đầu hôn cằm của anh.

“Viết xong chưa? Hiện tại em có thể xem luôn không?” Sở Dược Nhiên vừa chia một nửa chăn cho Cố Cận Hành vừa hỏi.

Cố Cận Hành hôn lên chóp mũi cậu rồi ôm cậu vào lòng: “Đương nhiên có thể xem, nhưng muốn em hôn anh trước.”

“Anh hôm nay hơi kỳ quái đấy nha, nói trắng ra là muốn em hôn anh.” Sở Dược Nhiên kinh ngạc mà liếc Cố Cận Hành một cái, nhưng vẫn quay đầu tiếp nhận một nụ hôn thật dài.

“Em đọc thư rồi sẽ biết.”

Cố Cận Hành nhẹ nhàng mút da sau cổ Sở Dược Nhiên, cùng cậu đam mười ngón tay vào nhau, vuốt ve chiếc nhẫn nơi ngón áp út.

“Sao anh ở bên em luôn tỏ vẻ đáng thương thế?” Sở Dược Nhiên đọc thư xong lại đỏ mắt, đặt thư sang một bên, xoay người mạnh mẽ hôn lên môi Cố Cận Hành.

Thân thể đàn ông vào sáng sớm là thành thật nhất, chỉ cần động chạm một chút đã nhen lửa.

Cố Cận Hành duỗi tay sờ sờ nơi tối hôm qua sử dụng quá độ, do dự, Sở Dược Nhiên thấy anh do dự, cọ cọ mông nhỏ vào lòng bàn tay anh: “Nhanh lên, cho anh phúc lợi đấy, không phải nói muốn em đau đau anh hay sao? Lúc này sao lại từ bỏ?”

“Đêm qua làm quá mức, hơi sưng rồi, không đau à?” Cố Cận Hành dịu dàng chạm vào miệng huyệt của Sở Dược Nhiên. Sở Dược Nhiên yêu nhất bộ dáng dịu dàng này của anh, rõ ràng trên cổ đầy mồ hôi do nhẫn nhịn, lại vẫn lo lắng cho cậu trước.

“Không đau, anh nhẹ một chút là được.” Sở Dược Nhiên khóa ngồi trên người Cố Cận Hành, trong miệng ngậm vành tai hồng thấu của anh, hàm hồ thầm thì. Bàn tay một khắc cũng không ngừng mà sờ lên ngực anh, phía trên còn có dấu răng tối hôm qua cậu lưu lại.

Cậu cười, ghé bên tai Cố Cận Hành nói nhỏ: “Hôm nay không phải Cố Cận Hành mười tám tuổi à? Mau tới, hôm nay anh Sở khai trai cho em. Nhưng em cũng đừng mạnh bạo quá nha, eo của anh Sở không chịu được quá nhiều lăn lộn đâu.”

Cố Cận Hành cười: “Anh Sở?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Hôm nay em mười tám tuổi.”

“Mười tám tuổi à, em không biết gì cả, làm sao bây giờ? Anh Sở dạy em đi, dạy em làm tình với anh như thế nào.” Cố Cận Hành cắn môi Sở Dược Nhiên, làm bộ ảo não, ghé vào bên tai cậu thì thầm dụ dỗ.

“Anh làm gì thì làm đi!”

Người ta nói đàn ông làm nũng thì khó chống đỡ nhất, Cố Cận Hành thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, từng giọt từng giọt va vào cửa sổ, hóa thành sương mù, kết thành một đóa hoa.

Cố Cận Hành 18 tuổi ở nơi đất khách quê người, trong màn đêm yên tĩnh, ôm một chiếc đèn nho nhỏ cùng bức ảnh người anh yêu vượt qua đêm thành niên.

Cố Cận Hành 18 tuổi trầm mặc mà yêu Sở Dược Nhiên, gặp gió thu lá rụng cũng có thể nhớ Sở Dược Nhiên đang ở một nơi cách xa ngàn vạn dặm, lại không dám gửi cho cậu một tin nhắn.

Sinh nhật mười tám tuổi ngày đó, trộm vì cậu mua một chiếc bánh kem, vì cậu mà nguyện cầu khoẻ mạnh và hạnh phúc.

~Hết chương 8~
Bình Luận (0)
Comment