Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 46

Editor: Sakura Trang

Mấy vị tướng quân thấy tình cảnh của hai người liền rất thức thời nói sớm rời đi, Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vỗ một ít vụn bánh ngọt bên mép của Mạc Ưu, có chút áy náy cười một tiếng: “Trong quân không thể so với phủ trong, qua thời gian ăn cơm liền không người hầu hạ, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngươi ăn tạm.”

“Nhìn ngươi nói, một mình ngươi vương gia cũng trong quân đội sống như vậy, ta một giới tiểu dân ngược lại sẽ ủy khuất?” Mạc Ưu nghịch ngợm hôn Phong Tiêu Nhiên một miếng, hài lòng thấy trên mặt trắng nõn của y dính vào chút vụn bánh ngọt, không nhịn được xấu xa cười.

“Ngươi nha!” Phong Tiêu Nhiên cũng không đi lau, chẳng qua là cưng chìu nhìn hắn, thuận tay ôm hắn vào trong ngực, hai người ôm chặt ngồi sát gần nhau, lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau.

“Tiêu Nhiên, mới vừa rồi các ngươi đang thảo luận cái gì? Ngươi rất tức giận nga, trên người sát khí rất nặng.” Đầu Mạc Ưu tựa vào hõm vai của Phong Tiêu Nhiên, hai tay ôm thật chặc eo của y, cố làm ung dung nửa đùa giỡn hỏi. Hắn cũng không xác định người quật cường lại yếu ớt trước mắt này có nguyện ý đem nghiệp lớn của mình chia sẻ cùng hắn hay không, dẫu sao đây là cổ đại, hắn trên danh nghĩa là trắc phi của y, vương gia nào sẽ đem chuyện triều đình cùng một trắc phi thương lượng đây? Trong hoàng cung cũng có quy định hậu cung không được tham dự chính sự đó thôi.

“Ta định nghe theo di mệnh của phụ hoàng, lãnh binh đi đất phong Chiết Tây, trước nghỉ ngơi dưỡng sức một đoạn thời gian. Chẳng qua là mẫu phi còn ở đế đô, trong lòng cuối cùng vẫn bất an.”

Phong Tiêu Nhiên vuốt tóc dài của Mạc Ưu rũ xuống ở bên tay y, ngoảnh lại nhìn hắn, trong mắt thanh tĩnh không gợn sóng hiện lên một tia không cam lòng cùng ngoan tuyệt.

Mạc Ưu bị y nói như vậy bỗng nhiên hồi tưởng lại trước khi đi đã từng lặng lẽ đi xem thử Trinh phi, khuyên nàng cùng mình cùng đi, nhưng nàng không đồng ý. Nàng chẳng qua là lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, hết sức dụng tâm cắt tỉa mái tóc vẫn đen bóng như cũ. Nàng muốn hắn chuyển cáo Tiêu Nhiên, mẫu phi làm toàn bộ, cũng chỉ là vì y.

Nghĩ đến đây Mạc Ưu không nhịn được có chút kinh hồn bạt vía, lúc ấy hắn cho là Trinh phi là đang vì chuyện hài tử sám hối, nhưng bây giờ nghĩ lại dường như cũng không phải là, chẳng lẽ còn sẽ phát sinh cái gì chuyện không tốt sao?

“Ngươi đừng quá lo lắng, chờ chúng ta đến Chiết Tây, liền tấu lên tiếp Trinh Thái phi đi ra. Tiên hoàng băng hà, nàng vốn nên theo chúng ta về đất phong, không phải sao?” Trước mắt Mạc Ưu chỉ muốn có thể giữ được Phong Tiêu Nhiên bình an lại tính sau, vì vậy hắn cũng không nói cho y nguyên nhân thật sự về cái chết của Minh đế, không nghĩ y dưới sự theo túng của thù hận làm ra một ít chuyện điên cuồng thương tổn tới mình.

“Phải không? Ưu Nhi, ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao? Chỉ cần đến đất phong, chúng ta là có thể thái thái bình bình sống qua ngày?” Phong Tiêu Nhiên thoáng buộc chặc vòng cánh tay đang ôm lấy Mạc Ưu, giọng không nhẹ không nặng, dường như chẳng qua là nhàn nhạt hỏi, đáy mắt nhưng hiện lên một tia bị thương. Mới vừa rồi y đọc chuyện phát sinh trong hoàng thành do mật thám ở đế đô dùng chim bồ câu báo lại, y cũng biết Mạc Ưu cùng đương kim hoàng thượng thường xuyên thư từ qua lại, mới vừa rồi cùng đám người Úy Trì Vân Thiên nói chính là chuyện này.

Ưu Nhi, ngươi kết quả đang giấu giếm cái gì, tại sao không chịu nói thật với ta?

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay ngươi mệt mỏi, sớm chút nghỉ ngơi đi.” Mạc Ưu có chút không biết trả lời y như thế nào, hắn dĩ nhiên biết lấy tác phong làm việc của Uy đế tuyệt sẽ không bỏ qua Phong Tiêu Nhiên, nhưng hắn cũng đánh cuộc hắn gần đây không dám hạ thủ, dẫu sao có di chỉ tiên hoàng ở đây, hơn nữa căn cơ của hắn cũng còn không có đánh ổn.

Tiêu Nhiên... Không biết mình còn có mạng nhìn y cười sau cùng không?

Phong Tiêu Nhiên thấy người trong ngực dường như có chút thống khổ đứng dậy, cũng không quá rõ hắn đang suy nghĩ gì, muốn cùng hắn đứng lên lại bị một trận phải đau tập kích đến khom người cứng đờ lại, ngồi xuống cũng không phải, đứng lên cũng không phải.

“Là ta không tốt, để cho ngươi mệt lả. Rất đau hông sao? Ta xoa xoa cho ngươi.”

Mạc Ưu chợt xoay người lại ôm lấy thân thể y, một cái ôm ngang lên, trên mặt lại nhanh chóng khôi phục cái loại nụ cười công tử phong lưu đó. Phong Tiêu Nhiên không khỏi có chút đỏ mặt, ban ngày lại có chút điên cuồng, cũng không biết làm mấy lần, mình lại trở nên như vậy ốm yếu.

“Như thế nào, khá hơn một chút sao?”

Bên trong trướng giản dị đơn sơ, Phong Tiêu Nhiên nằm quay vào bên trong, tám móng cá của Mạc Ưu dán sau lưng của y, một con móng vuốt sói đàng hoàng ở trên lưng của y xoa bóp. Người yêu dựa gần như vậy, tiểu lều vải dưới người hắn đã sớm không tự chủ đứng lên nhao nhao muốn thử, nhưng hắn thân thể của y không chịu được nữa, chỉ đành phải hết sức khắc chế ngoan ngoãn nằm ở bên người y.

“Ừ.”

Hồi lâu, Phong Tiêu Nhiên lơ đãng giật giật người, rất nhẹ đáp một tiếng, dáng vẻ dường như mệt vô cùng, rất nhanh truyền ra tiếng hít thở đều đều.

“Tiêu Nhiên, ngươi biết không? Chúng ta bây giờ là người một nhà, nhà là chỗ ấm áp có thể để cho mọi người dựa vào lẫn nhau, ta thật rất muốn làm ngươi ấm áp, để cho ngươi dựa vào, ngươi biết không?”

Mạc Ưu cho là người trong ngực đã ngủ, liền đem mặt dán vào sau ót của y lầm bầm, cũng không chú ý tới lông mi dày của Phong Tiêu Nhiên khẽ động.
Bình Luận (0)
Comment