Editor: Sakura Trang
Lúc nhận được tin tức Trinh phi tự vẫn, một nhóm Phong Tiêu Nhiên đang trên đường đến huyện Nhiễm Ngân mắt thấy còn có mấy ngày liền sắp tới…
Đã là thời tiết cuối xuân, càng đi về nam càng có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt. Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu ở trên xe ngựa trên đường lớn chậm rãi tiến về phía trước, Úy Trì Vân Thiên vừa lấy được tin tức do bồ câu đưa tới mang đến trước xe.
“Điện hạ...” Bởi vì thời tiết rèm trên cửa xe cực mỏng, thậm chí khi gió xuân lay động sẽ nhảy múa, lộ ra một góc bên trong xe. Úy Trì Vân Thiên bất an đứng nghiêm, ánh mắt không nhịn được liếc về phía một tia kẽ hở nhỏ kia, Phong Tiêu Nhiên của yên lặng làm hắn bất an, tin đồn Trinh phi cùng Tấn vương bất hòa, nhưng hôm nay xem ra chỉ sợ cũng không phải là chuyện như vậy.
Tay Mạc Ưu đang chuẩn bị trà mơ dừng lại. Gần đây khẩu vị Tiêu Nhiên một mực không tốt lắm, lại thường thường lòng buồn bực mệt rã rời, trà mơ này mát rượi hơi chua, ngược lại thành thứ y thích nhất. Vốn là kế hoạch muốn đường vòng đi một nơi suối nước nóng gần đây du ngoạn cũng gặp trở ngại, đoàn người chạy thẳng tới Nhiễm Ngân. Hôm nay chợt nghe tin dữ này, Mạc Ưu giật mình không nhỏ, cổ bất an mơ hồ trong lòng cuối cùng được khẳng định.
Trinh phi nói qua, nàng làm toàn bộ cũng là vì Tiêu Nhiên.
Bao gồm nhiều năm luồn cúi tranh sủng, bao gồm nhiều năm phí tâm chèn ép Mẫn Nhu cùng Văn vương, dĩ nhiên, cũng bao gồm tự vẫn. Nàng là dùng cái chết của mình vì nhi tử trải đường tương lai, cắt đứt nỗi nổi lo về sau. Nữ nhân lợi hại này, nhi tử, đừng nói là cháu trai đối với mình vô duyên kia, coi như là đối với mình, cũng không chút lưu tình.
Nàng đi không hề cô đơn, Mẫn Nhu cũng một cái bạch lăng đi theo nàng, đều nói nàng trung thành tuẫn chủ, Mạc Ưu nhưng cảm thấy nàng là đi theo Minh đế nàng yêu sâu đậm cùng Văn vương đi.
Nhìn Phong Tiêu Nhiên chống đầu nằm nghiêng ở trên trường tháp không nhìn ra vẻ mặt của Phong Tiêu Nhiên, hắn không nhịn được cau mày lại. Người này hắn quá hiểu, y tức giận, nổi giận, đều không lo, hắn tổng có biện pháp dỗ được, sợ nhất chính là y bất động không làm khó, một bộ dáng vẻ không nhúc nhích.
“Úy Trì tướng quân, điện hạ biết, ngươi bận ngươi cứ đi đi.”
Nghe được Vương phi một câu nói, Úy Trì Vân Thiên giống như được cái gì lệnh đặc xá vậy nhanh chóng rời đi, Phong Tiêu Nhiên có chút mộng nhiên ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn Mạc Ưu.
“Trà còn không có chuẩn bị xong sao? Bưng tới.” Thanh âm của y bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
“... Tiêu Nhiên, ngươi nếu là muốn khóc sẽ khóc đi, không người biết, trong này chỉ có ta.”
Mạc Ưu cầm lên muỗng nhỏ trong tay đút y mấy hớp, liền buông xuống chén ngã vào bên người y nhẹ nhàng ôm lấy eo của y, cảm giác được ngực của y phập phồng rất lợi hại. Cũng không quá hai mấy tuổi, ở thế kỷ hai mươi mốt cũng vẫn là tuổi tác nũng nịu ở trước mặt cha mẹ, nhưng này toàn bộ, ở y từ năm tuổi trở đi liền bị tước đoạt. Biểu hiện của y ở trước mặt phụ hoàng mẫu phi, vĩnh viễn là tốt nhất, đều trải qua cẩn thận cân nhắc.
Phong Tiêu Nhiên lẳng lặng mặc do hắn ôm, nhẹ nhàng dùng mặt cọ một cái gò má của hắn. Y mới vừa mất đi phụ thân cưng chìu thương yêu y, lại mất đi mẫu thân ẩn nhẫn nhưng càng đau thương y, nay cõi đời này, y chỉ còn lại người trước mắt này.
Ánh mắt trận trận đau nhức, mũi sụt sịt, thật sự có nước mắt không nghe lời chảy ra. Y nhắm mắt nghiêng mặt qua một bên, không muốn đối mặt yếu ớt của mình, cũng không muốn người trước mắt thấy.
Mạc Ưu nhưng càng ôm chặt y, lấy tay êm ái lau chùi hai gò má của y. Hắn không nói câu nào, chẳng qua là ôm lấy y như vậy. Cái ôm trong ngực hắn ấm áp mà an tường, lẳng lặng vỗ về trái tim đau đớn của y.
“Bây giờ chúng ta đều là hài tử không cha mẹ, để cho chúng ta dựa vào nhau đi. Chờ sau chúng ta có hài tử, liền cho nó một gia đình hạnh phúc nguyên vẹn.”
Giọng trầm thấp của Mạc Ưu vang lên bên tai, Phong Tiêu Nhiên đột nhiên nghĩ tới đêm đó ở Lạc Chuy trấn hắn nói ở sau lưng mình, chính là nơi có thể cho ngươi ấm áp, cho ngươi dựa vào. Đúng, bây giờ bọn họ có được lẫn nhau, có lẽ, cũng có một tiểu sinh mạng khác.
Y lơ đãng lấy tay đặt lên bụng vẫn hết sức bằng phẳng, tính một chút cùng Mạc Ưu gặp lại cũng có hơn một tháng, trong thời gian này, bọn họ thường thân mật... Gần đây choáng váng đầu là phản ứng thèm ngủ giống như đã từng quen biết, chẳng lẽ?
Nếu đây là thật, đối với y mà nói thật ra thì cũng không phải là tin tức tốt. Thái độ Uy đế đối với y nhiên là muốn diệt trừ càng nhanh càng tốt, mà y ban đầu định chính là nắm cơ hội này cược một ván, có lẽ có thể chuyển bại thành thắng, hoàn thành ước nguyện chân chính của phụ hoàng. Ai có thể đồng ý đế vương đĩnh bụng lớn tranh đoạt giang sơn chứ? Chẳng qua là bây giờ y giờ bỗng nhiên rất muốn để cho mình tự do phóng khoáng một lần, rất muốn có một hài tử giống như thiếu niên dịu dàng như ngọc trước mắt này.
“A!”
Một tiếng kêu bén nhọn cắt đứt suy nghĩ của y, y chỉ cảm thấy trên người buông lỏng một chút, đợi lúc kịp phản ứng Mạc Ưu đã ngã ở trên giường hai tay ôm lấy toàn thân đang cong như con tôm, không ngừng co lại.
“Ưu Nhi!”
Mặt của Mạc Ưu chớp mắt trở nên ảm đạm như giấy Tuyên Thành, ngũ quan tuấn tú tất cả đều vặn vẹo, bờ môi nở nang trơn bóng ửng đỏ thay đổi đến một mảnh tím đen, thật giống như trúng kịch độc vậy. Phong Tiêu Nhiên thấy hắn siết chặt che ngực, cho là hắn là có cái bệnh gì về tim, đưa tay nghĩ thay hắn xoa xoa, ai ngờ mới vừa đụng phải cánh tay của hắn giống như cho hắn một chưởng phản ứng kịch liệt đẩy ra, hắn lại là thống khổ khó nhịn ở trên giường lăn lộn.
“Người đâu, mau gọi Liễu Minh Nguyên!”