Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 52

Editor: Sakura Trang

“Tiêu Nhiên đừng nóng... Ngô...” Mạc Ưu không nghĩ tới lão bà không được tự nhiên hay xấu hổ của hắn này lại sẽ lập tức ở trước mặt người ngoài nhiệt tình lửa nóng nóng như vậy, kiểm tra một chút thương trên ngực y, lại bị y hôn choáng váng chuyển hướng, kỹ thuật người này bây giờ thật là tốt không nói nên lời!

Liễu Minh Nguyên cùng Úy Trì Vân Uyển sớm bị khí tràng lửa nóng của hai người dọa chạy, Mạc Ưu ở dưới chủ động của Phong Tiêu Nhiên không thể không đưa tay ôm chặt y, nhưng lại sợ đụng phải thương của y, không thể không quyến luyến không thôi hô ngừng, đè lại người vẫn không biết sống chết vẫn đốt lửa kia.

“Trước để cho ta xem thương thế của ngươi ra sao.”

“Không có gì, ngươi hôn mê chân khí tán loạn, từ đâu tới sức lực, căn bản không đánh trúng.” Phong Tiêu Nhiên không chút để ý cười cười, đưa tay ngăn lại tay muốn dò vào vạt áo y của Mạc Ưu.

“Ta không tin, ngươi để cho ta nhìn một chút.” Mạc Ưu thấy y không để cho mình đụng trong lòng càng lo lắng, cũng càng vội vàng, Phong Tiêu Nhiên không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải chậm rãi kéo ra vạt áo. Trên da thịt mật sắc trước ngực bất ngờ có một dấu bàn tay xanh tím, nhìn khiến trái tim Mạc Ưu cũng muốn vỡ, dấu sâu như vậy, thật là có bao nhiêu đau a, lập tức không chút suy nghĩ liền ôm eo của y thiếu chút nữa không khóc lên.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, đều là ta sai, ta là heo!”

Phong Tiêu Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn người trước mắt nũng nịu như đứa nhỏ này, lại có người đem mình so với heo? Nhìn dáng vẻ thần thanh khí sảng của hắn thân thể hẳn đã tốt lắm, quay đầu nên thật tốt hỏi một chút Liễu Minh Nguyên, kết quả là bệnh gì lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là có người ở trên người Ưu Nhi hạ tay chân?

“Nơi nào có heo hiền lương thục đức như ngươi vậy, không phải còn muốn chọn cho bổn vương một chính phi sao? Thật biết quan tâm a...” Không muốn nhìn dáng vẻ tự trách của hắn, Phong Tiêu Nhiên đành phải tìm một để tài khác đánh lạc hướng, Phong Tiêu Nhiên chuyển đề tài, Mạc Ưu quả nhiên trúng kế, ngẩng đầu nhìn đến một đôi mắt phượng nửa giận nửa trách mắng trực câu câu nhìn mình, nhất thời trên mặt một trận quẫn bách. Tệ hại, bộ dáng đố phu giương nanh múa vuốt mới vừa rồi đều bị y nhín thấy.

“Nào có, trêu đùa tiểu cô nương chơi thôi, ngươi nhưng không cho nghiêm túc nga! Có ta ngươi còn không đứng đắn, ta cũng không tin có nữ nhân nào có thể thật phục vụ ngươi thoải mái?” Con ngươi Mạc Ưu chuyển một cái thoáng qua một nụ cười xấu xa bá đạo, trong lúc nói chuyện một tay ôm lấy eo mỹ nhân nhà hắn hơi dùng sức, khiến cho thân thể của hai người càng sát gần nhau hơn, một con móng vuốt sói khác cũng đã dò vào vạt áo mới vừa chỉnh lại xong của Phong Tiêu Nhiên, trên da thịt nhẵn nhụi trước ngực y nghịch ngợm chơi đùa, bóp viên ngọc châu mềm dẻo nhỏ bé kia chơi đùa, môi đã sớm không đàng hoàng hôn lên rái tai oánh nhuận của người nọ.

“Ừ...” Thân thể của Phong Tiêu Nhiên đối với trêu đùa của Mạc Ưu đã sớm mê luyến thật sâu giống như hút thuốc phiện vậy, một chút hắn chế trụ hai nơi nhạy cảm, liền lập tức vứt vũ khí áo giáp xụi người xuống, đem ý tưởng mới vừa rồi muốn trêu đùa hắn một phen thật tốt vứt xuống ngoài chín tầng mây.

“Nhìn ngươi, nữ nhân nào dám đối với ngươi như vậy, các nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết Tiêu Nhiên nhà ta thích nhất cái này đâu!” Mạc Ưu tà tà ở bên tai Phong Tiêu Nhiên nói nhỏ, trên tay nhưng cũng không buông lỏng, nắm béo mập trước ngực y lại xoa lại bóp, nhẹ nhàng đè lại một điểm nhỏ nhô ra đánh vòng vòng. Hài lòng nghe được hô hấp người trong ngực dần dần dồn dập, hắn như kẻ gian cười co lại ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra...

“Ngô!” Phong Tiêu Nhiên lập tức đỏ mặt che ngực lui về phía sau, dĩ nhiên cũng không quên hung hăng trừng Mạc Ưu một cái, một đôi mắt phương không biết nói dối nhưng tiết lộ quá nhiều bí mật, tròng mắt của nhuộm đầy mê ly xuân sắc kia, ngược lại giống như đang phát ra lời mời với đại sắc ma trước mắt.

“Tốt lắm tốt lắm, ta không lộn xộn. Tới để cho ta ôm một cái sao, đã mấy ngày không thấy cũng không thấy ngươi đối với ta đặc biệt thân thiết, thua thiệt ta ngày ngày nhớ ngươi đấy!”

Một bức tranh hoạt sắc sinh hương làm người ta mơ tưởng viển vông bày ở trước mắt, Mạc Ưu nhưng cũng chỉ có ngập ngừng ấp úng bịt miệng chịu đựng, trên người người kia còn bị thương đâu, tự nhiên không thể đụng vào y. Chỉ còn cách thật sự ôm thân thể mềm mại ấm áp kia vào trong ngực, lòng của hắn mới có một tia an ổn.

Y thuật của Liễu Minh Nguyên hắn là tin tưởng, hôm nay hắn biết mình trúng, là cổ, không phải độc. Cái gọi là kỳ hạn nửa năm cũng là Phong Thiên Ngạo lừa gạt hắn, căn bản không có kỳ hạn, chỉ cần hắn nguyện ý, ngoắc ngoắc ngón tay tùy thời cũng có thể làm cho hắn đi chết.

Tiêu Nhiên, nếu như có thể ta thật muốn thời thời khắc khắc ôm lấy ngươi như vậy, dù là đột nhiên chết đi, cũng sẽ không cảm thấy sợ.

Vùi ở trên giường lớn hạ màn che xuống, Mạc Ưu dựa vào tường mà ngồi, Phong Tiêu Nhiên thì nằm ở bên người của hắn, đem đầu tựa vào trên đầu gối của hắn, thời gian lẳng lặng như dòng nước chảy, an tâm hưởng thụ thế giới hai người.

“Ưu Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì?”

“Nga... Ta ở nghĩ vết thương của ngươi nào có thể tốt, chờ ngươi khỏi hẳn chúng ta liền đi ra ngoài đi chung quanh một chút, du ngoạn phong cảnh mỗi một nơi ở Chiết Tây, được không?”

“Tốt thì tốt, chỉ sợ muốn đợi thêm chín tháng...”

Nghe giọng Phong Tiêu Nhiên chần chờ, trong lòng Mạc Ưu cả kinh: “Chín tháng! Làm sao phải lâu như vậy, thật bị thương đến lợi hại như vậy sao?”

“Đó cũng không phải, chẳng qua là còn có chín tháng hài tử mới có thể xuất thế, trước lúc này chỉ sợ không thể ra khỏi cửa.” Phong Tiêu Nhiên nín cười nói, bản mặt ban đầu cố làm thần bí lại cũng không kìm được.
Bình Luận (0)
Comment