Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 87

Editor: Sakura Trang

“Người đâu, hoàng thượng té xỉu!”

Đi đôi với một tiếng kêu lên sắc nhọn,  ngay sau đótrong Phi Long điện loạn thành một đoàn.

Ngự y sau khi bắt mạch cho Phong Tiêu Nhiên chấn kinh đến trố mắt nghẹn họng, liền toa thuốc cũng không dám khai, chẳng qua là liều mạng kéo tiểu thái giám muốn hắn mau đi mời Liễu Minh Nguyên Liễu đại nhân nguyên bản hôm nay xin nghỉ một ngày.

“Trẫm kết quả bị bệnh gì, một chút chuyện nhỏ liền trách trách hô hô ngươi cũng có thể đáng làm ngự y?”

Phong Tiêu Nhiên cau mày ngồi ở trên long sàng, nhìn ngự y quỳ trên mặt đất run rẩy nhưng không nói một lời, trong lòng thật là giận không chỗ phát tiết. Đầu vẫn có chút choáng váng, ngực buồn buồn không lên được tinh thần, giờ phút này bụng càng một trận trận mơ hồ co đau, mặc dù không phải là rất kịch liệt, nhưng vẫn làm y để tâm.

“Hoàng thượng, người an tâm một chút chớ nóng. Liễu đại nhân liền sắp tới, người vẫn nên nàm nghỉ một chút đi.”

Lâm Đống thấy khí sắc của y quả thực không tốt, bận bịu đỡ y dựa lưng vào gối mềm, vuốt ngực thuận khí.

Liễu Minh Nguyên gần như là một đường chạy đi vào, chưa kịp vào bên trong thỉnh an, trước tiên bị ngự y đứng chờ kéo ra bên ngoài tình huống.

“Liễu đại nhân, không phải hạ quan không nói, thật sự là mạch tượng này của hoàng thượng... Hạ quan không dám nói bừa a!”

Liễu Minh Nguyên nhìn đồng liêu bình thời cẩu ngôn tiếu hôm nay gấp đến độ mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, không khỏi cũng kỳ, chẳng lẽ nói nhược biệt ly trên người hoàng thượng lấy tiêu chuẩn đều không nói ra, kia còn có gì đáng sợ chứ?

“Kết quả như thế nào?”

“Hoàng thượng... Hoàng thượng đó là hỉ mạch, đã ba tháng!”

Ngự y kia co ro tiến tới bên tai của Liễu Minh Nguyên nói nhỏ, trong lòng đang lo lắng mình bị mất đầu.

Phong thị gia tộc thỉnh thoảng sẽ có ly nhân xuất hiện, có thể lấy thân nam tử mang thai sinh sản, này vốn cũng không phải chuyện bị sợ chết người gì. Nhưng hôm nay bào thai này của không là người khác, nhưng là quân chủ của Đại Dạ quốc a! Huống chi hậu cung hôm nay đã sớm không nam phi, le que mấy vị nữ phi tất cả đều là hàng năm chưa từng bị truyền đòi hầu hạ qua, thai của hoàng thượng này, lại từ đâu đến?

“Ngươi đi về trước đi, sự quan trọng đại, ngươi muốn trong lòng hiểu rõ.” Liễu Minh Nguyên thoáng trầm ngâm, nghe bên trong cũng không có động tĩnh gì, liền tự cầm chủ ý để cho ngự y này đi về trước.

“Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu được!” Ngự y kia thiên ân vạn tạ ra cửa, lập tức lòng bàn chân như bôi dầu chạy thẳng hướng ngoài hoàng cung.

“Bệ hạ, hài tử này không thể giữ lại.”

Liễu Minh Nguyên ở trước mặt Phong Tiêu Nhiên bực bội ngồi ước chừng có nửa giờ, vẫn là quyết định nhắm mắt nói ra những lời này.

“Tại sao?” Phong Tiêu Nhiên dường như đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói câu này, chẳng qua là nhàn nhạt nhíu mày. Thì ra khó chịu mấy ngày nay đều là do cái vật nhỏ này đang tác quái.

Một cái bàn tay không nhịn được đặt lên bụng, nơi đó còn rất bằng phẳng, cũng đã có một cái tiểu sinh mệnh đang lớn dần, đó là hài tử của hắn và Ưu Nhi. Đôi môi màu nhạt không nhịn được nhếch lên một mỉm cười ấm áp, bọn họ, lại có hài tử.

Liễu Minh Nguyên kinh ngạc nhìn người trước mắt vẫn đắm chìm trong hạnh phúc này,, có chút khô miệng khô lưỡi, không biết kể từ đâu.

Có nên nói cho y biết chuyện nhược biệt ly không? Có nên nói cho y biết cho dù y cố gắng thế nào Mạc Ưu đều không trở lại nữa hay không? Nên hay không nên hay không nên hay không…

Nhìn về phía khuôn mặt người đằng trước bởi vì suy nghĩ thai nhi trong bụng mà trở nên phá lệ nhu hòa, hắn thật sự là không mở miệng được.

“Kia bệ hạ định làm thế nào?”

“Trẫm tự có chừng mực. Chuyện Hài tử không cho phép nhắc đến với y.”

Phong Tiêu Nhiên có chút mỏi mệt vuốt ve trán, kiêu ngạo như y, nhiên không hy vọng người nọ trở về là bởi vì do hài tử, nếu quả thật như vậy, lại để cho y làm sao chịu nổi?

Có lẽ là bởi vì mang thai sơ kỳ tâm tình một mực rất úc kết đi, một thai này mang không hề thuận lợi. Từ vừa mới bắt đầu hơi thở thánh thai liền không mạnh, Liễu Minh Nguyên dùng hết các loại biện pháp, an thai dược là mỗi ngày tất dùng, hơn nữa châm cứu đốt ngải, thảo dược ngâm tắm, các loại cổ pháp toàn dùng tới, vẫn chẳng qua là đem thai của Phong Tiêu Nhiên bảo vệ để không còn nguy hiểm.

Do sau khi mang thai thể lực càng ngày càng kém, Phong Tiêu Nhiên bất đắc dĩ hủy bỏ lâm triều, chỉ ở trong Phi Long điện tiếp kiến đại thần có bản tấu. Đối với việc mang thai, y cũng không giấu giếm, cũng không từng cố ý công bố, chẳng qua là thoải mái mỗi ngày tự nhiên, bụng dần dần lộ vẻ mang thai quần thần cũng liền biết.

Mới đầu quả thật có người lợi dụng việc này dâng tấu, nhưng Phong Tiêu Nhiên là ai? Y không phải nữ tử trong hậu cung nuôi ở trong khuê phòng vô lực mặc cho người ức hiếp, y là quân nhân thống lĩnh mấy chục vạn đại quân lũ phá địch cảnh sổ kiến kỳ công, là bá chủ thống thiên hạ dõi mắt tứ hải, chẳng qua là mang thai, có cái gì đang để người ở trước mắt tức tức oai oai nói không ngừng?

Quả quyết mấy lần cứng rắn phản kích, giọng mỉa mai nghị luận bắt đầu từ từ biến mất, quần thần cũng bắt đầu thói quen mỗi ngày đến Phi Long điện cách rèm cùng hoàng đế của bọn họ nghị chính, khắc sâu hơn biết trí khôn cùng quyết sách của một vị đế vương cũng sẽ không bởi vì bụng của hắn trở nên lớn sẽ có thay đổi.

Gần hai giờ của tiếp kiến cùng thảo luận, cuối cùng đem các vị hạ thần đuổi ra ngoài, Phong Tiêu Nhiên cũng mệt mỏi đỡ eo tựa vào lưng ghế nhẹ nhàng thở dốc. Bụng năm tháng đã không nhỏ, theo bào thai ngày càng ổn định, hài tử còn khỏe mạnh lớn lên, y gần như không mấy ngày liền có thể cảm giác được bụng của mình vừa lớn một vòng.

Thai nhi đâm vào dạ dày của y, khiến cho y không lòng dạ nào ăn uống, nhưng vì không ảnh hưởng hài tử phát triển, lại không thể không éo uống các loại đồ bổ, vì vậy thường xuyên là ăn xong nôn, nghỉ ngơi một hồi tiếp tục ăn. Gánh nặng trên eo càng ngày càng lớn, cộng thêm nhanh tháng chạp thời tiết lạnh lẽo, vết thương cũ sau lưng y cũng ngày càng đau hơn, đứng thời gian dài eo chân cũng không chịu nổi, ngồi lên một hồi đi sau lưng thật giống như hư không vậy, đau đớn vô cùng? Còn nằm xuống? Thai nhi lại nặng nề chèn ép y, thở cũng khó khăn.

Càng như vậy, y càng nhớ cái người ngoan tâm giờ phút này đang bên ngoài cung tiêu dao sung sướng.

Nếu như giờ phút này hắn ở bên người, sẽ là sung sướng sẽ là như thế nào? Theo tính tình của hắn, nhất định sẽ cả ngày quấn y một lúc lại nghe bảo bảo có phải đang động hay không, một lúc lại sờ bụng của y nói chuyện trời đất đào tạo cảm tình với bảo bảo. Tự nhiên cũng sẽ không để cho y khó chịu như vậy, hắn luôn là quan tâm như vậy, nước mơ chua, nóng nóng một chút mới có thể đưa đến bên miệng y, một khắc cũng sẽ không để cho nhấc tay làm gì, nhìn y nhíu mày một chút liền sẽ nóng nảy có phải bảo bảo đá đau y hay không vẫn là đau hông nữa, đã sớm ở trên eo của y cẩn thận xoa bóp rồi.

Hai tháng qua này y cũng không lại đi qua Phượng Cầu Hoàng, mà là mỗi lần cũng viết một phong thơ để Liễu Minh Nguyên mang đi, nhưng mỗi lần, cũng sẽ nguyên phong trả về. Hắn căn bản một chút cơ hội cũng không muốn cho y.

Nghĩ tới người này một chút, bụng liền trận trận nhọn đau nhói truyền tới, chẳng lẽ là bảo bảo đang kháng nghị với y, kháng nghị y tước đoạt quyền gặp mặt của nó cùng với một người phụ thân khác. Ưu Nhi... Y đau đến không nhịn được cong người lại, hai tay siết chặt đè lên bụng.

Úy Trì Vân Thiên vừa vào cửa, liền nhìn thấy một màn làm người đau lòng trước mắt này. Người nọ ôm bụng cố hết sức dựa vào ở trên giường, đầu hơi cúi thấp, cau mày, ánh mắt nhắm thật chặc, không cần đoán cũng biết, y lại đang nhớ đồ không có lương tâm đó!

“Ngươi như thế nào?”

Nhìn bụng của y ngày càng nguy nga, cả người nhưng ngày càng gầy gò, trong lòng Úy Trì Vân Thiên khó chịu, nhất thời vong tình lại cũng quên lễ phép, chạy như bay đến trước mặt của Phong Tiêu Nhiên đỡ thân thể lảo đảo lắc lư của y.

Phong Tiêu Nhiên một cái chớp mắt cảm giác được toàn thân chút xót vô lực được ôm vào trong một vòm ngực ấm áp kiên cố, một đôi bàn tay ấm áp vững vàng đỡ y, cũng đang nhẹ nhàng giúp y xoa bụng, khiến cho y lập tức thoải mái không ít.

“Ưu Nhi!”

Phản ứng đầu tiên chính là người nọ trở lại, gần như là không chút do dự quay người lại vững vàng ôm lấy đầu vai của hắn, nhưng khuôn mặt quen thuộc trước mắt này làm nhiệt tình đang dâng cao của y nhanh chóng hạ xuống âm độ.

“Là ngươi. Thả trẫm ra, trẫm không có sao.”

Ở trước mặt thần tử lộ ra mềm yếu vốn chính là mỗi một đế vương đều không nguyện nhìn thấy, huống chi là kiện tướng đắc lực hơn một năm qua vẫn đối với y sùng bái vô cùng thậm chí có suy nghĩ xa vời với y.

Lạnh lùng lùi ra khỏi cái ôm trong ngực của Úy Trì Vân Thiên, cũng may người kia cũng biết mình lạm quyền, lập tức lui về phía sau một bước cung cung kính kính đỡ y ngồi yên, mình xa xa đứng ở một bên hành lễ một cái.

“Khởi bẩm bệ hạ, Phong Thiên Ngạo quả nhiên đầu phục Tinh Hãn, không biết hắn dùng cách gì, tân hoàng của Tinh Hãn kia dường như đối với hắn hết sức nể trọng, còn tôn sùng hắn là khách, đối với quan điệp quốc ta gởi đi làm như không nghe.”

“Hừ, nếu quả thật không đoán sai, chỉ sợ quốc vương Tinh Hãn kia sớm đã đến Đại Dạ ta du ngoạn.”

“Cái gì? Hắn làm sao dám...”

“Mấy tháng trước Phượng Cầu Hoàng từng tiếp đãi qua một đợt khách quý Tinh Hãn, trong đó có một vị công tử trẻ tuổi nhìn như là tôn trưởng của bọn họ, người nọ tiêu tiền như nước hết sức hào khí, bao hết mấy cái hồng bài của Cẩm Loan các, ở chính là hơn nửa tháng. Đợi sau khi hắn đi trả lại cho sân hắn từng ở chi phí năm, chỉ cần giữ lại cho hắn, không cho phép chiêu đãi khách nhân khác.”

Phong Tiêu Nhiên nhíu mi tự thuật, một bên đưa tay nhẹ nhàng xoa tròn trên bụng, trấn an vật nhỏ nóng nảy bên trong.

“Bệ hạ cho là hắn chính là quốc vương Tinh Hãn?”

” Không sai, thân phận của người này Mạc Ưu đã chứng thật, cũng nói cho Minh Nguyên. Trẫm muốn ngươi đi theo cái đầu mối này đuổi tiếp, cũng phải bảo đảm an toàn của Mạc Ưu. Nếu như trẫm đoán không sai, cung trong cũng có thám tử của bọn họ, bọn họ là nghĩ chờ lúc trẫm sắp sinh động thủ, giết chúng ta một cái trở tay không kịp. Cho nên ngươi nhất định nhanh hơn, muốn đuổi ở trước khi bọn họ hành động.”

“Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh.”

Úy Trì Vân Thiên lo lắng nhìn người trước mắt này, ý chí của y là kiên định như vậy, nhưng thân thể nhưng... Khó trách y gọi mình từ bên ngoài trở về gấp như vậy, nói cách khác hắn vẫn là người y có thể tín nhiệm nhất đúng không? Nhưng vì cái gì y đến bây giờ còn tin tưởng tiểu tử đó? Hắn đối với y là vô tình như vậy, y nhưng đối với tình báo của hắn rất tin không nghi ngờ.

Không nghĩ đến việc hắn đã sớm thông đồng với người của Tinh Hãn từ trước sao…

Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên không thấy bóng dáng, Mạc Ưu cũng thực lấy làm kinh hãi. Tự nhiên biết y sẽ không nhanh như vậy liền quên hắn, đó là làm cái gì mà y không trở lại chứ?

Chịu nhịn tính tình lại đợi gần ba tháng, mắt thấy cũng nhanh đến sinh nhật của các tiểu tử, nhưng y vẫn không có xuất hiện. Sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

“Liễu đại ca, y gần đây khỏe không?” Bắt Liễu Minh Nguyên cơ hội lấy tới tình báo, Mạc Ưu giả bộ như không có chuyện gì hỏi.

“Y? Y nào cơ?”

Thấy Mạc Ưu hỏi đến không đầu không đuôi, Liễu Minh Nguyên cũng vui vẻ giả bộ ngu.

“Đừng giả bộ, dĩ nhiên chính là y. Trong cung có phải xảy ra chuyện hay không, tại sao t không tới?”

“A, cái này ngược lại kỳ. Mạc lão bản của ta, ngươi thấy qua ai trời sanh chỉ thích dùng mặt nóng của mình đi dính cái mông lạnh của người khác chưa? Dân chúng tầm thường cũng không thích, huống chi y là hoàng thượng! Ngươi nhiều lần không cho y bậc thang đi xuống, y còn tới làm gì, tự tìm thương tâm a?”

Liễu Minh Nguyên thấy Mạc Ưu không nghe theo không buông tha, bất giác trong lòng cũng là một đoàn lửa xông lên, dứt khoát nhéo cổ áo của hắn đùng đùng phát tiết một lúc.

Mạc Ưu thấy hắn nói nghiêm túc, liền cũng không nghĩ phương hướng khác, đây chẳng phải là mong muốn của hắn sao? Tiêu Nhiên dần dần không tới, dần dần quên hắn, cứ như vậy nhược biệt ly cũng không uy hiếp được đến tính mạng y.

Rõ ràng là chuyện đáng giá vui mừng, nhưng tại sao hắn lại không vui mừng nổi chứ? Ánh mắt làm sao ê ẩm, trên mặt làm sao lành lạnh?

Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên của ta, ngươi cuối cùng không cần ta rồi sao…

Đáng tiếc trời xanh luôn luôn chiếu cố hắn không có cho hắn quá nhiều cơ hội tự thương xót, ngay tại lúc hắn đang thương xót cho bản thân, Trọng Ảnh đẩy cửa vào.

“Lão bản, Lâm công công trong cung đến.”
Bình Luận (0)
Comment