Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 93

Editor: Sakura Trang

Thật ra thì trận đau của Phong Tiêu Nhiên ở lúc ban ngày y nổi giận không cẩn thận ngã xuống bậc thang cũng đã bắt đầu, chỉ là bởi vì tháng còn chưa tới, ngay từ đầu trận đau lại không hề dày đặc, vì vậy y cũng không nghĩ tới phương diện này, chỉ cho là nhất thời động bào thai, chỉ muốn cố gắng bình phục lại tâm tình xoa vuốt bụng, để an ủi bảo bối nóng nảy bất an bên trong.

Suy yếu bị Mạc Ưu ôm vào trong ngực đỡ lên giường nằm xong, y đột nhiên cảm thấy hạ thân một trận ấm áp, chất lỏng sền sệch không ngừng theo bắp đùi ồ ồ chảy ra, trong bụng độn đau lại một lần nữa từng đợt tiếp theo từng đợt trụy rơi tấn công tới, đưa đến y không nhịn được cắn chặt môi dưới.

“Giống như là... Vỡ nước ối.”

Y đem mặt chôn thật sâu ở hõm vai của Mạc Ưu hời hợt nói, hết sức khắc chế hô hấp dồn dập không yên, hai tay xiết chặt níu lấy chăn nệm dưới người nhưng một chút cũng không thoải mái, mười ngón tay cong thành móc câu hận không thể gãi vào trong áo ngủ bằng gấm, móng tay toàn bộ bởi vì dùng sức mà nổi lên gân xanh.

Mạc Ưu nghe y như vậy bận bịu ôm eo ổn định lại thân hình gần như muốn ngã của y, một mặt tìm tòi dưới người vén ra áo khoác của y, không nhìn còn khá, này nhìn một cái thiếu chút nữa hù dọa hắn bay ba hồn bảy phách!

Nhờ ánh đèn có chút lờ mờ ở đầu giường, chỉ thấy tiết khố màu trắng của người nọ đã một mảnh đỏ sậm, lại vẫn có máu tươi không ngừng chảy ra.

“Liễu Minh Nguyên!”

Mạc Ưu lại không có kiến thức cũng biết chảy máu nhiều như vậy trước khi sinh tuyệt đối là không bình thường, không nhịn được luống cuống tâm thần, ôm Phong Tiêu Nhiên cất giọng quát to lên, đang theo A Lâm tiến vào Liễu Minh Nguyên cũng cảm giác được cái gì, bận bịu ba bước cũng làm hai bước chạy tới, thấy một màn trước mắt cũng lập tức trắng mặt.

“Hoảng hoảng trương trương làm gì, cũng không phải là lần thứ nhất.”

Phong Tiêu Nhiên cũng không chú ý tới khác thường của bọn họ, toàn bộ tinh thần của y đều tập trung ở đau nhức trong bụng, bất mãn với Mạc Ưu mấy câu, lại là một trận đau đớn đột ngột, y không khỏi khẽ run động thân bực bội hừ một tiếng, cuối cùng vô lực ngã trở về.

“Này... Này như thế nào cho phải?”

Mạc Ưu ôm thân thể mềm nhũn của y không ngừng lo lắng, cứng nhắc giúp y xoa vuốt bụng, ánh mắt nhưng nhìn chằm chằm Liễu Minh Nguyên.

“Ngươi lui ra, để cho ta bắt mạch một chút.”

Liễu Minh Nguyên nhìn khí sắc của Phong Tiêu Nhiên rõ ràng không đúng, nhất thời không để ý tới cái gì lễ phép.

Mạc Ưu thử thả lỏng eo người kia, y liền lập tức vô lực xụi lơ xuống dưới, hai mắt nhắm thật chặc, mỗi một chút lông mi khẽ run cũng để cho hắn cảm giác được nhìn thấy mà giật mình. Hắn cũng không nói gì liền cởi giày bò lên giường, từ bên trong ôm lấy người nọ, vén lên tay áo của y lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn nhưng gầy gò, để Liễu Minh Nguyên chẩn mạch cho y.

“Như thế nào, hài tử có phải hay không muốn xuống? Ta cảm thấy... Cảm thấy trụy đến lợi hại.”

Phong Tiêu Nhiên thấy hắn thật lâu không nói, không nhịn được vuốt bụng chống đở ngồi dậy, dường như muốn từ trên mặt không nói một lời của Liễu Minh Nguyên nhìn ra một kết quả.

“Bệ hạ chớ vội, tiểu hoàng tử là một hài tử chậm chạp, chỉ sợ còn không có nhanh như vậy, thần đi trước nấu điểm thôi sản cho người. Thuốc này phân lượng thật khó nắm giữ, nhãn lực của thần không tốt, sợ nhìn lầm chấm nhỏ trên cân, xin hoàng hậu hỗ trợ.”

Liễu Minh Nguyên cẩn thận nói, khóe mắt có thâm ý khác liếc nhìn Mạc Ưu.

Mạc Ưu hiểu ý, vội vàng tiếp lời nói: “Được, ngươi đi nhanh, ta theo sau sẽ tới.”

Lấy ánh mắt tỏ ý A Lâm tới phục vụ, Mạc Ưu vỗ nhè nhẹ một cái gò má bởi vì nhịn đau mà căng đỏ ửng của Phong Tiêu Nhiên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười sáng lạng: “Ngươi trước nghỉ một lát, giữ lại thực lực, chốc lát nữa chúng ta nhất cử đánh bại tên tiểu tử thúi này.”

Lúc này trong bụng Phong Tiêu Nhiên đã là đau nôn nao lợi hại, nhưng chẳng biết tại sao y có loại dự cảm bất tường, không khỏi nắm thật chặt tay của Mạc Ưu, nhìn hắn thật sâu một cái.

“Ngươi... Ngươi nhanh trở lại đây.”

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu cực kỳ tầm thường, Mạc Ưu trấn an ấn xuống một nụ hôn lên trân vầng trán đầy mồ hôi của y, vội vã nói câu ngươi yên tâm, liền đứng dậy vén rèm đi ra bên ngoài.

“Kết quả này chuyện gì xảy ra!”

Níu lấy vạt áo của Liễu Minh Nguyên, bị đè nén đã lâu Mạc Ưu không nhịn được giống như con báo bị nhục phát ra một tiếng gầm nhẹ khàn khàn.

“Mang thai tới nay một mực tâm tình úc kết, hôm nay lại tức giận công tâm ngã xuống làm động bào thai, hôm nay chẩn mạch tượng là khí huyết không đủ, sinh lực không đủ, tuy là giống sinh, nhưng nước ối chưa vỡ, miệng sản đạo cũng chưa mở ra, chỉ sợ... Chỉ sợ muốn băng huyết a!”

Liễu Minh Nguyên run rẩy đè lại tay níu lấy mình của Mạc Ưu, hai người giống như đóng băng vậy.

Băng huyết...

Mạc Ưu trợn to hai mắt tựa như không nhận biết vậy nhìn chăm chú vào mặt của Liễu Minh Nguyên, dường như ở xác nhận hắn không giống làm trò đùa chi sau chợt đẩy hắn ra, hung hăng một quyền đập vào trên tường. Từng chữ từng câu của Liễu Minh Nguyên như trùy nện ở trong lòng của hắn, đến hắn không nhịn được đè lên ngực.

“Đều do ta! Nếu ta chịu trở lại sớm một chút, y cũng không tới mức một mực buồn bực không vui. Ta nếu không ra chủ ý xấu xa này, y cũng không nỗi nổi giận công tâm...”

Lại từng quyền từng quyền nện lên tường, Mạc Ưu dùng thanh âm thấp không thể nghe hận hận nói, hoàn toàn không để ý quyền trái sớm bị đầy máu tươi đỏ thẫm.

“Ngươi làm cái gì vậy, bên trong còn chưa đủ làm người lo lắng sao, ngươi lại thêm này một khoản có phải nghĩ đau chết y mới cam tâm có hay không?”

Liễu Minh Nguyên thấy thần sắc hắn hoảng hốt như bị yểm, bùa vậy, bận bịu kéo hắn lại, cũng không kịp tỉ mỉ kiểm tra, quấn qua loa cho hắn, trong lúc này Diệp nhi cũng bưng một chén nước thuốc nóng hổi từ ngoài cửa tiến vào.

“Công tử, hiện lúc tự trách, bệ hạ cần ngươi.”

Ngắn ngủn một câu nói đối với Mạc Ưu mà nói giống như đòn cảnh tỉnh vậy, hắn kinh ngạc nhìn nhìn một cái Liễu Minh Nguyên cùng Diệp nhi, nghiêng đầu liền đi vào trong điện.

“Bệ hạ, bệ hạ người nếu là vô cùng đau đớn liền kêu ra đi, đừng chịu đựng như vậy…”

Vừa vào cửa liền nghe thanh âm A Lâm mang theo nức nở, chỉ thấy hắn tay chân luống cuống đứng ở mép giường, mà người nọ nhưng đã sớm đang ôm bụng ở trên giường trăn trở lăn lộn, nhưng cứ thế không chịu phát ra nửa câu rên rỉ.

“Tiêu Nhiên!”

Mạc Ưu nhất thời cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, xông lên phía trước ôm lấy y, lại thấy sắc mặt y đã sớm trắng bệch, đôi môi mím chặt, đối lập với sắc mặt xanh trắng trên môi cũng có một vòng màu sắc đỏ tươi.

“Ngươi đừng như vậy, đau ngươi liền kêu nha, làm sao ngu như vậy!”

Bận bịu lau chùi máu tươi trên môi y, người nọ nhưng không nhịn được nhíu chặt mi lại cắn.

Ngô... Ừ...

Ở yêu trước mặt người y cuối cùng vẫn là buông lỏng mình đau hừ thành tiếng, hai tay đè ở trên bụng, bên trong phiên giang đảo hải khác với những lần trước làm chính y cũng luống cuống.

“Đau... Đau, Ưu Nhi!”

Toàn thân từ đầu đến chân cái loại đau hung hãn nghiền ép như muốn xé ý chí của y, mà thai nhi dường như cũng không phải đang đi xuống, chẳng qua là ở trong bụng y qua loa nôn nao cũng làm y sợ hãi không thôi. Không phải muốn sinh sao? Tại sao, tại sao cùng cảm giác lần trước không giống nhau…

“Bệ hạ, mời dùng thuốc.”

Liễu Minh Nguyên bưng chén tiến tới trước mặt Mạc Ưu, nhìn hắn thật sâu một cái. Mạc Ưu biết, đây là một chén thôi sản dược phan lượng rất nặng. Vì tình hình hiện tại chỉ có làm huyệt khẩu nhanh chóng mở ra để thúc đẩy sản trình sinh ra thai nhi, mới có hiểm trung cầu thắng, toàn bộ đều đang trong gia đoạn tranh cướp thời gian, một khi Phong Tiêu Nhiên kiệt lực khí hư, chỉ sợ lớn nhỏ cũng rất nguy hiểm.

Nhưng thuốc này dược tính hết sức bá đạo, thân thể suy nhược lâu ngày của Phong Tiêu Nhiên, coi như theo dược lực sinh hạ hài nhi, chỉ sợ đối với thân thể cũng có tổn hại cực lớn, Mạc Ưu suy đi nghĩ lại, cuối cùng không thể ác tâm được.

“Các ngươi tất cả đi ra ngoài, bổn cung cùng bệ hạ có lời muốn nói.”

Hít sâu một hơi thu liễm tâm thần, Mạc Ưu không khỏi ưỡn ngực, trấn định nói ra một câu.

Tuy trong lòng Liễu Minh Nguyên có ý ngăn cản, nhưng cũng biết Mạc Ưu tuyệt sẽ không cầm thân thể của Phong Tiêu Nhiên làm trò đùa, không thể không thở dài vẫy vẫy tay với A Lâm, hai người một trước một sau lặng lẽ ra khỏi nội điện.

“Tiêu Nhiên, ngươi còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không, đêm đó ánh trăng rất tốt, nhưng vừa thấy ngươi, cũng ảm đạm không ánh sáng.”

Nhìn người trên gối bị đau đớn hành hạ đến nửa tỉnh nửa mê, hắn cố nén bất an trong lòng, rón rén bò lên giường, giống như ôm đồ sứ dễ vỡ vậy cẩn thận ôm y vào trong ngực.

Chỉ có đánh cuộc một lần... Liễu Minh Nguyên nếu nói sinh lực y không đầy đủ, dùng người hiện đại lời nói không phải là cung lui vô lực sao? Có biện pháp gì có thể kích thích cung lui, hắn là lại không rõ lắm, thử một lần đi!

Êm ái ở bên tai y nhớ lại chuyện cũ ngọt ngào lúc trước, môi ấm áp của Mạc Ưu cũng mềm nhũn dán lên tai châu trắng nõn của y, lưỡi linh hoạt liếm mút vào, tiếp lại công vào vành tai xinh xắn của y, ở bên trong một trận dảo loạn.

Ưm…

Người đang bị lạc trong vực sâu đau nhức dường như có một tia cảm ứng, không biết đau vẫn là ngứa anh ninh một tiếng, môi nguyên bản cắn chặt nhưng hơi mở ra.

Lòng Mạc Ưu chua xót hít mũi một cái, đưa tay đè lên bụng cao vút của y, một vòng một vòng xoa vuốt, cũng không thương xót nhẹ nhàng ôn nhu như những ngày qua, mà là dùng sức ấn xuống. Đẩy bụng mượn lực là phải đi qua quá trình, hắn nhưng không bỏ được y quá chịu tội, chỉ có nghĩ hết biện pháp làm y phân tâm một ít, cũng thoải mái một ít.

Ngô... Người nọ quả nhiên bị đau, có chút khó nhịn uốn éo người, Mạc Ưu dùng một cái cánh tay vững vàng giữ lấy không để cho y lộn xộn, đôi môi cũng ngậm lấy đôi môi mỏng sớm vết thương chồng chất kia, trìu mến nhẹ nhàng mút vào, lưỡi ấm áp đúng lúc dò vào khoang miệng của y, đảo qua mỗi một tấc mềm mại nhạy cảm, hô hấp người bên dưới bắt đầu từ từ dồn dập thô trọng, thậm chí cũng có chút vô thức đáp lại nhu tình của hắn.

“Tiêu Nhiên, suy nghĩ thật kỹ, lần đầu tiên chúng ta hoan ái là ở địa phương nào? Ngày đó ngươi thật đẹp, còn nhớ cái ngọc bội ngươi đưa ta? Ta thích vo cùng, đến bây giờ còn cẩn thận trông nom, không bỏ được lấy ra nhìn đâu, tổng sợ như lời người nói, vô tình làm mất sẽ không tốt.”

Thanh âm của Mạc Ưu thấp ách mà tràn đầy đầu độc, ý thức mơ hồ của Phong Tiêu Nhiên bắt đầu từ từ thanh minh, tròng mắt ban đầu có chút tan rã cũng bắt đầu từ từ có tiêu cự.

Lẳng lặng nhìn người cúi người ở trên người y, dung nhan tươi đẹp khuynh thế của hắn gần ngay trước mắt, này là dung nhan như thế nào a… Mỗi ngày tương đối, nhưng mê luyến càng sâu.

Ông trời, ta liền sắp chết sao? Cũng tốt, ở ta trước khi chết, sẽ cùng hắn hoan ái một lần đi, chờ ta chết, hắn cũng lưu cái niệm tưởng.

Phong Tiêu Nhiên có chút thê tuyệt suy nghĩ, miệng lưỡi không an phận của người nọ đã trượt qua cổ trắng nõn của y, xương quai xanh xinh xắn, thẳng quét về hai viên anh đỏ ngọc quả trước ngực y, ấm áp bao dung trêu đùa giảm bớt phần nào nặng nề độn đau trên bụng y, y nhỏ giọng anh ninh một tiếng, hai tay nhẹ nhàng khoác lên tóc của Mạc Ưu.

Cúi người ở trên người  y Mạc Ưu cũng không dám thật càn rỡ, ở trêu chọc dục vọng của y đồng thời mật thiết lưu ý cao tròn dưới bàn tay, cho đến cảm giác được trận trận co bóp có lực càng ngày càng cứng rắn, trong lòng hắn thoáng buông lỏng một chút, xem ra là hữu hiệu...

“Tiêu Nhiên, ngươi thả lỏng, để cho ta tới giúp ngươi, ngoan bảo bảo của chúng ta rất nhanh liền muốn đi ra.”

Nhẹ nhàng cởi ra tiết khố rộng lớn của y, nơi đó đã sớm đọng một mảnh đỏ thẫm, nhớp nhúa. Mặc dù trước đã lau chùi dọn dẹp vô số lần, nhưng máu tươi một mực như nước, có lau cũng không sạch sẽ.

Dường như chảy máu đã dừng lại? Cũng đúng, cung lui đã bắt đầu...

Phong Tiêu Nhiên cũng cảm thấy trong bụng bắt đầu cứng rắn từng trận, tay của Mạc Ưu tiếp tục ở trên bụng y quy luật đánh vòng, y rất muốn ngẩng đầu nhìn lâu hắn một hồi, nhưng cao ngất bụng chặn lại tầm mắt của y, Ưu Nhi, Ưu Nhi...

Một trận sảng khoái thoải mái tự hoa huy*t đã sớm đau đớn đến chết lặng truyền tới, Phong Tiêu Nhiên không khỏi toàn thân chấn động một cái, hắn, hắn lại...

Mạc Ưu cảm nhận được người yêu kháng cự, ôm thật chặc bắp đùi của y không để cho y nhúc nhích, mình nhưng cũng không chịu dừng lại, tiếp tục dùng miệng lưỡi ôn nhu trêu chọc cái miệng nhỏ chẳng qua là hơi có chút mềm mại, ở cảm thấy nơi đó tiến một bước dãn ra sau, lại là ra sức lấy đầu lưỡi linh hoạt rút ra cắm vào, hết sức khả năng trêu đùa, bởi vì hắn biết rõ ràng, hoa huy*t này sớm mở rộng một phần, người trước mặt hắn có là thêm một đường sống.
Bình Luận (0)
Comment