Khương Nhược Ninh hớt ha hớt hải chạy như bay đến phòng bệnh. Lúc gặp Tần Quế Lan ở cổng bệnh viện, biết Tần Tranh đã tỉnh, cô liền nôn nóng chạy lên lầu, kéo cả Thời Tuế chạy thục mạng, Tần Quế Lan cũng đuổi không kịp. Khương Nhược Ninh kéo cửa phòng bệnh ra, giọng nói vừa rồi còn oang oang như loa bỗng chốc xìu hẳn đi. Khương Nhược Ninh "Oa" một tiếng bật khóc, xông lên đẩy Vân An ra, ôm chầm lấy Tần Tranh.
Vân An siết chặt tay.
Hít sâu.
Tay nàng bị ai đó đụng vào. Vân An cúi đầu, thấy Tần Tranh đang móc lấy ngón tay mình.
Bấy giờ Vân An mới miễn cưỡng nhường chỗ. Khương Nhược Ninh đứng vào chỗ của Vân An, cúi đầu: "Cậu thấy sao rồi? Có đau không? Tại con khốn Lâm Kinh Khước kia, mình đến sở cảnh sát tìm nó tính sổ, mà bọn họ không cho mình gặp! Tức chết mình mà!"
Khương Nhược Ninh vừa khóc vừa tức, thấy Tần Tranh thật sự đang nói chuyện với mình thì lại muốn cười. Cô đỏ mắt: "Tranh Tranh—"
Tần Tranh nói: "Mình không sao, đừng khóc nữa."
Khương Nhược Ninh sụt sịt, nói: "Lát nữa Diệp Dư sẽ qua liền."
Tần Tranh: "Không phải cậu ấy đang luyện tập sao?"
"Cậu còn chưa biết đâu." Khương Nhược Ninh nói: "Nhà họ Lâm xảy ra chuyện, chương trình mà Diệp Dư tham gia cũng bị ảnh hưởng khá lớn, bây giờ dừng phát sóng rồi."
Tần Tranh thật sự không biết, cô nói: "Vậy Diệp Dư..."
"Đừng lo đừng lo." Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư vẫn ổn lắm. Cậu ấy là người có triển vọng giành quán quân nhất, giờ chương trình dừng, có rất nhiều công ty mời cậu ấy tham gia các chương trình khác."
Tần Tranh nói: "Không bị ảnh hưởng là tốt rồi."
Khương Nhược Ninh: "Yên tâm đi, sự nghiệp của cậu ấy vẫn ổn."
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh: "Khi nào cậu mới được xuống giường?"
Tần Tranh nói: "Mình còn chưa thể ăn đây nè."
Khương Nhược Ninh: "Hả?"
Ánh mắt Khương Nhược Ninh lộ rõ vẻ thống khổ tột độ, dường như không thể ăn là một chuyện còn tuyệt vọng hơn cả việc phải nằm trên giường. Tần Tranh:...
Khương Nhược Ninh: "Thế khi nào mới ăn được?"
Tần Tranh: "Chắc hai ngày nữa."
Khương Nhược Ninh: "Cậu gầy đi nhiều quá."
Tần Tranh nói: "Đương nhiên rồi, vừa không ăn uống gì vừa nằm một chỗ, không gầy sao được?"
Khương Nhược Ninh: "Nhìn kiểu này, giảm cân cũng dễ thật đấy."
Tần Tranh:...
Cô hiểu tại sao Vân An lại phải nắm chặt ga giường rồi.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tần Tranh thoáng nhìn thấy Tần Quế Lan và ba cô bước vào, trên tay mang theo trái cây cùng hộp giữ nhiệt. Tần Quế Lan bảo mọi người ra ăn cơm, với ăn chút trái cây. Khương Nhược Ninh không đói lắm, chỉ cầm một quả táo rồi ngồi trước giường bệnh của Tần Tranh, kể cho cô nghe đủ chuyện ở trường. Khương Nhược Ninh nói nhà trường vẫn chưa công bố chuyện của nhà họ Lâm, nhưng cũng có một số sinh viên đã biết nhà họ Lâm xảy ra chuyện. Cô ấy còn kể Bạch Nguyệt Kỳ dạo này cũng xin nghỉ phép, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình cô ấy, đáng sợ lắm, buổi tối cô ấy không dám về phòng ngủ, còn nói mình bị ám ảnh với ký túc xá luôn rồi.
Tần Tranh hỏi, có phải hôm đó cô ấy cũng bị Lâm Kinh Khước bỏ thuốc không.
Khương Nhược Ninh gật đầu, nói cảnh sát đã kiểm tra ra thành phần thuốc trong nửa ly nước chanh mà cô ấy vứt đi, may mà liều lượng không lớn. Lâm Kinh Khước chỉ muốn Khương Nhược Ninh ngủ thiếp đi một lúc, lợi dụng cô ấy để hành động.
Mà Khương Nhược Ninh cũng thật sự không hề hay biết.
Nếu không nhờ Vân An cảnh giác.
Hậu quả khó mà lường được.
Khương Nhược Ninh vỗ ngực: "Vân An đỉnh thật sự."
Tần Tranh nói: "Vậy bây giờ cậu ở ký túc xá một mình à?"
"Đâu có." Khương Nhược Ninh nói: "Hai hôm nay mình toàn sang chỗ Thời Tuế ngủ ké. Mình không dám ở một mình trong phòng, mình đã nói với cô quản lý ký túc xá rồi, cô ấy sẽ đổi cho chúng ta phòng khác."
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh nói: "Đừng lo, ở trường không có chuyện gì đâu, nhưng mà rất nhiều bạn học hỏi cậu bị sao vậy."
Tần Tranh nói: "Cậu nói thế nào?"
Khương Nhược Ninh: "Còn nói sao được nữa? Giáo viên hướng dẫn nói cậu về quê rồi, mình cũng chỉ biết ừ ừ theo thôi."
Thấy bộ dạng bắt chước của Khương Nhược Ninh, Tần Tranh bật cười.
Vân An cúi đầu ăn canh, húp một ngụm rồi ngẩng lên, bắt gặp Tần Tranh đang trò chuyện vui vẻ thoải mái với Khương Nhược Ninh. Ánh nắng xiên xiên chiếu vào phòng, rọi lên cái máy bên cạnh Tần Tranh. Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh đang nghiêm túc nói chuyện, khẽ nhếch môi.
Vân An cũng bất giác mỉm cười.
Thời Tuế gọi nàng: "Vân An."
Vân An quay sang.
Thời Tuế nói: "Ngày mấy cậu về trường?"
Vân An nói: "Ngày mốt."
Tần Quế Lan nói: "Mấy hôm nay Tranh Tranh cũng không sao rồi. Vân An à, nếu ở trường bận thì con cứ về trước đi."
Vân An nói: "Dạ không sao đâu dì, không vội gì hai ngày ạ."
Tần Quế Lan nhìn ra là nàng không nỡ đi, bèn nói: "Vậy cũng được, buổi tối..."
Vân An nói: "Dạ tối nay để con ở lại trông là được rồi."
Tần Quế Lan nói: "Một mình con sao chịu nổi."
Vân An nói: "Dạ không sao đâu dì. Dì và chú mấy hôm nay cũng mệt lắm rồi, hai ngày nay mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ."
Dù Tần Quế Lan không muốn thừa nhận, nhưng bà và ba Tần Tranh đúng là đã được Vân An chăm sóc rất tốt. Cái cảm giác hoang mang bối rối, bước ra ngoài không tìm được đường lúc mới đến, tất cả đều nhờ có Vân An dẫn họ đi làm quen xung quanh, chỉ họ nhớ đường về. Vân An đưa chìa khóa nhà cho họ, chuẩn bị sẵn sàng phòng ốc để họ nghỉ ngơi.
Bản thân Vân An dù đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng vẫn chăm sóc họ rất chu đáo, không để họ phải bận tâm bất cứ điều gì cả.
Người ta thường nói, sau khi sinh bệnh mới có thể nhìn thấu nhân phẩm của nửa kia.
Tần Quế Lan không biết người khác có nhìn ra không, nhưng bà thì nhìn ra rồi.
Bà thương Vân An.
Là thật lòng thương xót.
Nghe Vân An nói vậy, bà không cố chấp nữa, bèn gật đầu: "Được rồi, vậy tối nay con ở lại đi."
Ông xã bên cạnh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tần Quế Lan huých cho một cái, người đàn ông bèn rụt tay lại. Vân An ăn xong đầu tiên, sau đó nàng ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại. Lúc nàng quay lại thì Tần Tranh đã ngủ thiếp đi, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh cũng đã về. Diệp Dư có ghé qua ngồi một lúc, thấy Tần Tranh đang ngủ nên cũng không làm phiền nhiều, đặt trái cây xuống rồi rời đi. Vân An nói: "Cậu ấy ngủ được bao lâu rồi ạ?"
Tần Quế Lan nói: "Cũng được nửa tiếng rồi, bác sĩ bảo cứ để con bé ngủ thêm một lúc nữa."
Vân An gật đầu.
Tần Quế Lan nói: "Con bé ngủ rồi, con cũng ngủ một lát đi."
Đây là phòng bệnh đơn, có một chiếc sô pha có thể nằm, một bàn trà để ăn uống, ngoài ra còn có giường cho người nhà đi cùng. Vân An bị Tần Quế Lan kéo ngồi xuống sô pha. Nàng vừa nằm xuống không bao lâu thì nghe thấy tiếng động, hình như có người gọi Tần Tranh. Vân An giật mình tỉnh giấc.
Nhìn kỹ lại, trong phòng bệnh có thêm một người.
Vân An nhận ra, là mẹ của Khương Nhược Ninh.
Tên là Khương Cầm.
Khương Cầm đang trách Tần Quế Lan: "Chị cũng hay thật đấy, con bé xảy ra chuyện lớn như vậy mà chị lại giấu tôi. Chị nghĩ cái gì vậy hả? Nếu không phải Nhược Ninh nói với tôi, thì tôi còn chẳng biết gì!"
Tần Quế Lan đuối lý, bèn nói: "Chẳng phải là vì xa nhà quá sao? Chứ nếu ở chỗ chúng ta, tôi chắc chắn sẽ báo cho chị đầu tiên."
"Xa nhà thì tôi không đến được chắc?" Khương Cầm nói: "Dù có là chân trời góc bể tôi cũng phải bay qua chứ!"
Bà tức đến độ thở hồng hộc.
Tần Quế Lan nói: "Tiểu Cầm à, đừng giận nữa."
"Giận lắm chứ!" Khương Cầm nói: "Chị coi Nhược Ninh như con gái, chẳng lẽ tôi không coi Tranh Tranh như con gái sao?" Bà hỏi Tần Tranh: "Tranh Tranh, con nói xem, mẹ con làm thế này có phải là không đàng hoàng không?"
Tần Tranh gật đầu: "Đúng là không đàng hoàng ạ."
Tần Quế Lan lườm cô một cái.
Tần Tranh cười trộm.
Tần Quế Lan thở dài.
Phía sau.
Vân An khẽ gọi: "Dì Khương?"
Vì lưng sô pha quay về phía họ, tay vịn lại che mất dáng người, nên Khương Cầm không để ý có người đang nằm trên cái sô pha sau lưng mình. Bị giọng nói bất thình lình làm giật nảy mình, bà quay lại nhìn kỹ, thấy rõ là Vân An thì nói: "Trông quen mắt quá nhỉ? Bạn học của Tranh Tranh hả con?"
Tần Tranh nói: "Dì ơi, đây là Vân An."
"Vân An?" Khương Cầm "A" một tiếng: "Dì nhớ ra rồi, hồi lớp 12 hai đứa học cùng lớp mà."
Bình thường Khương Cầm ít khi đến trường, học kỳ cuối Vân An lại không có ở đó, nên bà không có ấn tượng gì nhiều, nhưng cái tên này thì bà nhớ. Mấy học sinh có thành tích tốt trong lớp, bà đều có ấn tượng cả.
Vân An nói: "Dạ là con. Dì Khương qua đây bằng cách nào ạ?"
Khương Cầm nói: "Dì bay chuyến chiều nay, từ bệnh viện này ra sân bay cũng không xa lắm."
Tần Quế Lan: "Ai đời đi thăm bệnh mà phải đi máy bay chứ, chuyện này mà đồn ra ngoài không chừng bị người ta cười cho thối mũi."
Khương Cầm: "Cười thì cười, có gì mà đáng cười chứ. Người ta ốm đau, kiểu gì cũng phải đến thăm." Bà nhìn sang Tần Tranh: "Tranh Tranh à, con thấy trong người thế nào rồi? Khá hơn chưa?"
Tần Tranh đáp: "Dì ơi, con không sao rồi ạ."
Tần Quế Lan nói: "Ca phẫu thuật của nó tốt lắm, rất thành công."
Khương Cầm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nghe Nhược Ninh nói mà tôi chẳng hiểu gì cả."
Tần Quế Lan liếc nhìn Tần Tranh và Vân An, nói: " Chuyện giữa bạn học với nhau thôi, lát nữa ăn cơm tôi kể cho chị."
Vân An nói: "Dì ơi, bữa tối dì đưa dì Khương đến quán ăn tư gia kia đi ạ. Chỗ đó là của bạn học con mở, giá cả rất phải chăng, đồ ăn cũng rất ngon, lại gần chỗ ở của mình nữa. Ăn xong, còn có thể đi dạo chợ đêm gần đó." Nàng vừa nói vừa lấy cái thẻ trong túi ra: "Đợt trước con mới làm thẻ hội viên, mà bình thường cũng không có thời gian đi ăn, vừa hay dì với dì Khương đi cùng nhau."
Tần Quế Lan nhìn tấm thẻ của nàng: "Không có thời gian sao con còn làm thẻ làm gì?"
"Bạn bè với nhau, giúp đỡ lẫn nhau thôi ạ." Vân An nói: "Hôm làm thẻ cũng đang có giảm giá."
Tần Tranh nói: "Đúng đó mẹ, hôm đó con cũng làm một cái."
Tần Quế Lan nói: "Con cũng làm hả? Thẻ của con đâu?"
Dùng thẻ của Tần Tranh, dù sao cũng đỡ hơn là dùng thẻ của Vân An.
Tần Tranh nói: "Con để ở trường rồi."
Ngoài chiếc điện thoại đưa cho Tần Tranh, Khương Nhược Ninh chỉ mang thêm cục sạc, ngoài ra không mang gì khác.
Tần Quế Lan cầm tấm thẻ của Vân An, nói: "Vậy cũng được."
Khương Cầm không đồng ý: "Vậy sao mà được!"
Bà nói với Tần Quế Lan: "Chúng ta sao có thể để lớp trẻ mời mình ăn cơm được?"
Tần Quế Lan nói: "Không sao đâu, con bé không tính là lớp trẻ gì cả."
Khương Cầm kinh ngạc: "Không phải con bé là bạn học của Tranh Tranh sao? Thế không phải lớp trẻ thì là gì?"
Tần Quế Lan nói: "Con bé là bạn gái của Tranh Tranh."
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Đợi mọi người đi hết.
Tần Tranh nói: "Cậu đừng cười nữa, miệng méo xệch rồi kìa."
Vân An vội sờ lên má mình: "Có hả?"
Thấy bộ dạng này của nàng, Tần Tranh phì cười: "Nghe mẹ mình nói vậy, vui lắm hả?"
"Vui chứ." Vân An gật đầu: "Vui lắm luôn."
Tần Tranh nói: "Thôi được rồi cậu..."
Vân An rướn người qua, Tần Tranh "Á" lên một tiếng.
Vân An mặc kệ, vẫn sáp lại gần. Tần Tranh hết cách, đành quay mặt đi rồi bật cười. Vân An cọ vào cổ cô, Tần Tranh vừa định lên tiếng thì bỗng cảm thấy cổ mình ấm nóng, cả người cô cứng đờ: "Vân An?"
Giọng người kề sát tai cô trầm thấp: "Ừm."
Tần Tranh nói: "Cậu khóc cái gì chứ? Mình không sao mà cậu còn khóc à?"
"Cảm ơn cậu, Tranh Tranh." Vân An nói: "Cảm ơn cậu."
Tần Tranh nói: "Cảm ơn mình vì chuyện gì?"
Vân An nói: "Cảm ơn cậu vì đã bình an."
Tần Tranh khựng lại.
Vân An nói: "Xin lỗi."
Tần Tranh quay đầu lại nhìn Vân An: "Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?"
Vân An đối diện với Tần Tranh, dùng hai tay nâng má cô, nhẹ nhàng v**t v*, khẽ nói: "Xin lỗi cậu."
Xin lỗi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Tranh trúng đạn.
Nàng mới hoàn toàn thấu hiểu nỗi sợ của Tần Tranh năm đó.
Nỗi sợ rằng có thể, sẽ không bao giờ được gặp lại người này nữa.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Lẩm bẩm gì đó?
Vân An: Mình yêu cậu.
Tần Tranh:...
---