Thư Tình - Ngư Sương

Chương 246

Đôi khi Mạc Tang Du thật sự rất khâm phục bản thân, cô vậy mà có thể chịu đựng Vân Thụy lâu đến vậy. Đồ đầu gỗ chết bầm, khúc gỗ bự, gỗ ngàn năm!

 

Cô chưa từng thấy ai chậm tiêu hơn Vân Thụy!

 

Lần đầu tiên Mạc Tang Du muốn tỏ tình là lúc bắt được tội phạm. Trên đường về, hai người họ đi chung một xe, theo sau xe cảnh sát. Mạc Tang Du nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nói: "Thời tiết đẹp quá."

 

Vân Thụy vừa lái xe vừa đáp: "Đúng là đẹp thật."

 

Mạc Tang Du nói: "Chị Vân, chị có đói không?"

 

Vân Thụy quay đầu nhìn cô: "Em đói à?"

 

Mạc Tang Du nói: "Hơi hơi."

 

Vân Thụy cười: "Đưa người đến nơi rồi chúng ta đi ăn chút gì đó."

 

Mạc Tang Du hai mắt sáng rỡ: "Dạ."

 

Sau đó, khi cô đang hết lòng mong đợi chỉ có hai người ở riêng, nói vài lời thân mật, tiện thể dò xét thái độ của Vân Thụy, thì Vân Thụy lại dắt cả đội ào ào đi ra. Mạc Tang Du lúc đó khóe miệng co giật. Vân Thụy đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Tiểu Mạc, em muốn ăn gì?"

 

Muốn ăn gì sao?

 

Cô chẳng muốn ăn nữa.

 

Lần thứ hai là lúc nghỉ ngơi ở văn phòng. Hai người cầm trên tay thiệp cưới của đồng nghiệp, cô nửa đùa nửa thật hỏi Vân Thụy: "Chị Vân, khi nào chị cho tụi em uống rượu mừng đây?"

 

Cô biết Vân Thụy đến người yêu còn chẳng có.

 

Càng biết cô ấy chỉ lo công việc. Nghe nói trong đội có người từng theo đuổi Vân Thụy, kết quả bị cô ấy kéo đi huấn luyện thêm hai tuần, bỏ chạy ngay trong đêm.

 

Khi ấy đồng nghiệp đều cười nhạo, nói Vân Thụy yêu nhất là công việc, đoán chừng cả đời này sẽ không kết hôn.

 

Rất nhiều người trêu chọc Vân Thụy.

 

Nhưng Vân Thụy không quan tâm, chưa bao giờ để bụng, thỉnh thoảng còn tự trêu bản thân.

 

Nghe cô nói xong, Vân Thụy bảo: "Chị?"

 

Cô ấy nghĩ một lát: "Chắc là uống rượu mừng của em nhanh hơn đó."

 

Mạc Tang Du mất hứng một giây, rồi nhanh chóng khôi phục: "Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Còn chị Vân thì sao?"

 

Vân Thụy không do dự, lắc đầu.

 

Mạc Tang Du nói: "Chị Vân, em nghe người ta nói, chị thích con gái à?"

 

Là vì trong đội có nhiều người muốn giới thiệu bạn trai cho Vân Thụy, Vân Thụy liền nói thẳng là mình không có hứng thú với đàn ông, không cần giới thiệu.

 

Ấy thế mà, thật sự có đồng nghiệp giới thiệu cháu gái, em gái nhà mình cho cô ấy.

 

Dĩ nhiên, Vân Thụy cũng không đi.

 

Mạc Tang Du nhìn Vân Thụy.

 

Vân Thụy hỏi: "Sao thế?"

 

"Không có gì." Mạc Tang Du nói: "Em cũng thích con gái."

 

Cô nhìn Vân Thụy, cười cười: "Trùng hợp thật."

 

Vân Thụy gật đầu, nghiêm túc hỏi cô: "Em muốn chị giới thiệu cho em không?"

 

Mạc Tang Du hộc máu.

 

Bao nhiêu lần dò xét trước đây, thật ra cô đều chưa từng chọc thủng lớp giấy đó.

 

Tối nay.

 

Là lần đầu tiên.

 

Mạc Tang Du đè đầu Vân Thụy, bắt cô ấy nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước, nhìn cho rõ, nhìn cho kỹ.

 

Người mà Mạc Tang Du cô thích, là ai.

 

Vân Thụy nhìn thẳng vào cái bóng của mình.

 

Trên đường tới đây, thật ra Vân Thụy đã nghĩ đến khả năng này, người Mạc Tang Du thích, liệu có phải là cô không. Trước đây Mạc Tang Du từng nói rất nhiều lời mập mờ, nhưng cô đều vờ như không nghe thấy, bởi vì cô không biết mình sẽ chết lúc nào. Sau khi Vân Kính Thư rời nhà, Vân An không chỉ một lần than phiền với cô, nói "Chị không bao giờ gọi điện cho con", có mấy lần nói xong còn giận dỗi. Cô hỏi Vân Kính Thư: "Con không nghĩ đến việc gọi cho Vân An sao? Con bé nhớ con lắm."

 

"Sao lại không hả dì? Nhưng gọi rồi thì sao, để con bé lo cho con à?" Vân Kính Thư nói: "Dì à, lần trước cấp cứu, con đã tưởng mình không qua khỏi. Lúc đó con còn đang nghĩ, may mà, may mà mình không nói cho Vân An. Nếu không, con bé nhất định sẽ khóc mất."

 

Vân Kính Thư quá quyết tuyệt.

 

Đến Vân Thụy cũng cảm thấy Vân Kính Thư làm quá dứt khoát.

 

Thật ra đối với Mạc Tang Du, không phải cô chưa từng động lòng. Lần đầu tiên thấy cô ấy đứng trước mặt mình, nở nụ cười rạng rỡ, cô đã rung động. Và cả lần đầu tiên nghe đồng nghiệp bàn tán về cô ấy: "Này, Tiểu Mạc đó, biết gia cảnh nhà cô ấy không?"

 

"Suỵt!" Đồng nghiệp ra hiệu im lặng: "Bớt bàn tán đi."

 

"Nói chuyện phiếm chút thôi. Mà thật sự không hiểu Tiểu Mạc nữa, sao lại chạy đến vị trí này chứ?"

 

"Chứng tỏ cô gái nhà người ta có hoài bão!"

 

Vân Thụy cũng cười theo.

 

Rất lâu trước đây cô từng hỏi Mạc Tang Du, tại sao lại chọn vị trí này. Mạc Tang Du nói: "Vì người em thích ở đây."

 

Cô ấy vừa nói vừa nhìn cô.

 

Hôm đó, đối diện với đôi mắt trong veo của cô ấy.

 

Vân Thụy chợt nghĩ đến lần đầu gặp mặt.

 

Đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

 

Cổ họng cô hơi ngứa, liền khẽ ho một tiếng để che giấu.

 

Kiểu thăm dò này.

 

Không chỉ một lần.

 

Vào khoảnh khắc đó, Vân Thụy đột nhiên hiểu tại sao Vân Kính Thư lại quyết tuyệt đến vậy.

 

Có lần Mạc Tang Du bị thương, nằm trong bệnh viện, bác sĩ cấp cứu hai ngày, một bên chân suýt nữa không giữ được. Sau khi Mạc Tang Du tỉnh lại, Vân Thụy không hề hỏi han ân cần, cũng chẳng quan tâm, mà là trách mắng cô ấy, mắng xối xả. Đến giờ Vân Thụy vẫn nhớ ánh mắt Mạc Tang Du nhìn cô lúc đó, đầy vẻ không thể tin được.

 

Cô từng mắng người khác, mắng thường xuyên, nhưng hôm đó là ngày cô mắng tàn nhẫn nhất, làm tất cả đồng nghiệp sợ chết khiếp, cũng khiến Mạc Tang Du bị dọa sợ.

 

Cô ấy đồng ý chuyển công tác.

 

Đi đến vị trí khác.

 

Khoảng thời gian đó, cô sống vật vờ.

 

Đằng sau vang lên một tiếng "Bùm"!

 

Làm Vân Thụy giật mình tỉnh lại.

 

Cô quay đầu, thấy không biết ở đâu ngoài công viên đang bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.

 

Nhưng rất ngắn ngủi.

 

Mạc Tang Du hỏi cô: "Chị nhìn rõ chưa?"

 

Đây đã là lần thứ ba cô ấy hỏi câu này.

 

Vân Thụy không lên tiếng, chỉ ngồi thẳng dậy, một chân gác lên tảng đá bên cạnh.

 

Mạc Tang Du nghiêng đầu nhìn chân Vân Thụy.

 

Thật dài, thật khỏe, thật...

 

Mạc Tang Du dời mắt.

 

Vân Thụy hỏi cô ấy: "Vậy nên em không về Lâm Bình, là vì chị sao?"

 

"Cái gì mà vì chị." Mạc Tang Du nói: "Vân Thụy, em phát hiện chị thật sự rất tự luyến. Em không thể có lựa chọn của riêng mình à?"

 

Vân Thụy liếc nhìn.

 

Mạc Tang Du nói: "Sao? Nếu em vì chị, chị lại định mắng em một trận à? Hay đuổi em về Lâm Bình giống như năm đó?"

 

Sắc mặt Vân Thụy hơi tái đi, cô siết chặt nắm tay.

 

Mạc Tang Du nói: "Chuyện hồi đó, đội trưởng Sở nói cho em biết hết rồi."

 

Vân Thụy: "Cô ấy nói gì với em?"

 

"Cô ấy nói, hai ngày em phẫu thuật, chị không ăn không uống, cứ canh chừng bên ngoài phòng phẫu thuật. Cô ấy nói, chị trốn mọi người, vào nhà vệ sinh khóc thầm." Thật đáng tiếc, Mạc Tang Du lại không được nhìn thấy.

 

Mạc Tang Du mím môi, nói tiếp: "Cô ấy còn nói, chị đã đi xin đại đội trưởng chuyển công tác cho em. Đại đội trưởng không đồng ý, chị còn năn nỉ rất lâu."

 

Vân Thụy cúi đầu: "Chị không có..."

 

"Chị còn muốn nói là chị không làm những chuyện đó sao?" Mạc Tang Du nhìn Vân Thụy: "Chị tưởng em không biết gì hết à?"

 

Vân Thụy hỏi: "Em biết từ khi nào?"

 

Mạc Tang Du: "Biết lâu rồi, ngay sau khi chuyển công tác không lâu."

 

Cô cười nói: "Nếu không thì sao em lại liên lạc với chị, hỏi Vân An có muốn đến nhà em ở không. Chị tưởng em là kẻ thích bị ngược à? Chị mắng em như thế, mà em vẫn mặt dày bám lấy chị chắc?"

 

Vân Thụy nói: "Chị không cố ý mắng em."

 

"Em biết." Mạc Tang Du nói: "Chị chỉ muốn em lùi bước."

 

Lùi bước trong chuyện tình cảm.

 

Mà cô cũng đã thật sự làm vậy.

 

Nếu không phải vì chuyện của Vân An.

 

Cô và Vân Thụy, sẽ không có gì tiếp diễn nữa.

 

Dù cho cô biết ban đầu Vân Thụy làm vậy là vì muốn tốt cho cô.

 

Vân Thụy cúi đầu: "Xin lỗi."

 

Mạc Tang Du nhất thời không biết câu "Xin lỗi" này, là chỉ chuyện năm đó, hay là bây giờ.

 

Cô ấy đang từ chối khéo cô sao?

 

Chán thật.

 

Mạc Tang Du không thèm nghĩ, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Vân Thụy sững sờ, vội vàng đuổi theo. Mạc Tang Du đi rất nhanh, dường như không muốn người phía sau đuổi kịp. Trong công viên rất đông người, chỉ vài vòng, Vân Thụy chỉ còn thấy bóng lưng Mạc Tang Du, gọi điện cho cô ấy thì cô ấy bảo đã lên xe rồi.

 

Vân Thụy:...

 

Mạc Tang Du vẫn còn hậm hực, cúp máy thẳng thừng.

 

Vân Thụy đầu óc mờ mịt.

 

Còn chưa nói chuyện xong mà, sao lại bỏ đi?

 

Còn cúp điện thoại của cô nữa chứ?

 

Là vì vừa rồi cô nói sai câu nào sao?

 

Nhưng Vân Thụy cẩn thận ngẫm lại, vẫn không tài nào nhớ ra được. Lẽ nào là vì chuyện năm đó, bây giờ mới giận dỗi ư?

 

Vân Thụy hoang mang, nhíu mày chặt cứng. Về đến nhà không thấy Mạc Tang Du đâu, chỉ thấy đèn trong phòng cô ấy vẫn sáng, cửa thì đóng, ánh đèn lọt qua khe cửa. Bên trong vang lên tiếng "rầm rầm", không biết cô ấy đang làm gì.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác trên tay Mạc Tang Du khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục thu dọn hành lý. Một lúc sau, Mạc Tang Du kéo cửa phòng ra, thấy Vân Thụy đang đứng ngoài cửa.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Vân Thụy hỏi: "Em sao thế?"

 

Mạc Tang Du nói: "Tự dưng nhớ ra ở Lâm Bình còn chút chuyện."

 

Vân Thụy hỏi: "Bây giờ à?"

 

Mạc Tang Du nói: "Bây giờ thì sao? Không được về chắc?"

 

Vân Thụy lắc đầu: "Không phải."

 

Mạc Tang Du vòng qua người Vân Thụy, đi ra ban công. Lúc giật quần áo của mình xuống, cô bất cẩn giật phải nội y của Vân Thụy. Mạc Tang Du nhặt lên, nhìn là thấy tức, liền tiện tay ném vào máy giặt, còn xả nước.

 

Tắm xong xem chị mặc gì!

 

Mạc Tang Du nhìn chằm chằm nội y trong máy giặt, cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật trẻ con, trẻ con đến nực cười.

 

Cô đột nhiên bình tĩnh lại một chút, vớt quần áo ở trong ra, bỏ vào cái chậu bên cạnh, nói với Vân Thụy: "Quần áo chị ướt rồi."

 

Vân Thụy đi ra ban công, thấy quần áo của mình ngâm trong nước, chỉ "Ờ" một tiếng.

 

Rất bình tĩnh.

 

Sự bình tĩnh này khiến Mạc Tang Du vừa mới nguội bớt lại hơi bốc hỏa.

 

Nhưng cũng chỉ là hơi hơi.

 

Cô vẫn khống chế được cảm xúc.

 

Mạc Tang Du ôm quần áo đi ngang qua Vân Thụy, về phòng mình, gấp quần áo nhét vào vali. Có lẽ quần áo hơi nhiều, cô nhét mãi mà dây kéo vẫn không tài nào kéo lên được. Cơn bực bội chỉ "hơi hơi" lúc nãy nhen lửa, cô cứ thế dùng sức giật mạnh, "soạt" một tiếng, đầu dây kéo đã bị cô giật đứt.

 

Mạc Tang Du cứng đờ.

 

Vân Thụy nghe thấy tiếng động nên đi vào, nói: "Em dùng sức thế..."

 

"Ai cần chị lo!" Mạc Tang Du gắt lên: "Em dùng sức đấy thì sao? Em làm hỏng đấy thì sao?"

 

Vân Thụy bị cô hét cho ngẩn người, hỏi Mạc Tang Du: "Em bị sao vậy?"

 

"Sao vậy ư?" Mạc Tang Du tức chết đi được: "Em cũng muốn biết em bị sao đây."

 

Chẳng phải là bị từ chối thêm lần nữa thôi sao?

 

Bao nhiêu lần trước đó, cô đều không sao cả, còn càng thua càng hăng.

 

Tại sao lần này lại không ổn?

 

Bởi vì lần này cô đã chọc thủng lớp giấy đó, không nói mập mờ, mà nói thẳng là cô thích cô ấy.

 

Còn Vân Thụy thì nói.

 

Xin lỗi.

 

Thất bại quá.

 

Cô thật sự quá thất bại.

 

Mạc Tang Du trông hơi não nề, mí mắt cụp xuống. Vân Thụy thấy Mạc Tang Du vừa nãy còn như con gà chiến, giờ thì lại ỉu xìu, không hiểu sao cảm xúc của cô lại dao động lớn đến vậy, lại càng khó hiểu hơn. Lúc Mạc Tang Du định đứng dậy, Vân Thụy nắm lấy tay cô, hỏi: "Nhà em có chuyện à?"

 

Mạc Tang Du quay đầu, thấy vẻ quan tâm của Vân Thụy, cơn giận ngập trời bỗng tan đi ít nhiều.

 

Cô đúng là không có tiền đồ.

 

Mạc Tang Du nói: "Không phải nhà em, mà là em có chuyện."

 

Vân Thụy hỏi: "Em có chuyện gì?"

 

"Không thoải mái." Mạc Tang Du nói: "Khó chịu, không vui."

 

Vân Thụy hỏi: "Vì chuyện năm đó sao?"

 

Mạc Tang Du ngớ ra: "Chuyện năm đó là chuyện gì?"

 

"Chuyện năm đó chị chuyển công tác cho em, có phải là em vẫn còn giận không?" Vân Thụy hỏi, Mạc Tang Du khóe miệng co giật.

 

Người này phản xạ chậm đến vậy sao?

 

Đợi đã.

 

Mạc Tang Du nói: "Vậy nên lúc nãy ở công viên, chị nói 'Xin lỗi' với em là vì chuyện năm đó?"

 

Chứ không phải vì từ chối cô?

 

Vân Thụy thản nhiên: "Còn chuyện gì khác nữa à?"

 

"Không." Mạc Tang Du lắc đầu: "Không có chuyện gì khác... À không, có chuyện khác."

 

Cô nhìn Vân Thụy: "Vậy chị vẫn chưa trả lời em."

 

Vân Thụy: "Trả lời em chuyện gì?"

 

Mạc Tang Du nói thẳng: "Em nói em thích chị, chị vẫn chưa trả lời em."

 

Hơi thở của Vân Thụy loạn một giây, bàn tay đang nắm lấy tay Mạc Tang Du vừa định buông ra, thì đã bị Mạc Tang Du nắm ngược lại, càng dùng sức, càng siết chặt. Vân Thụy cụp mắt: "Tiểu Mạc..."

 

Không đợi Vân Thụy nói, Mạc Tang Du ngắt lời: "Vân Thụy, lúc lên đại học em đã thích chị, rất thích chị. Tốt nghiệp đi làm được làm đồng đội với chị, là lúc em vui nhất. Em không hối hận vì những vết thương mình phải chịu, cũng không hối hận vì đã thích chị. Mấy năm nay, em cứ chạy theo chị, chạy khắp nơi, em cũng mệt rồi. Hôm nay, nếu chị nói chị không thích em và bước ra khỏi căn phòng này, thì sáng mai em sẽ về Lâm Bình. Chuyện tối nay, chúng ta đều xem như chưa xảy ra. Sau này gặp lại, chúng ta vẫn là đồng nghiệp."

 

Cô nói bình tĩnh mà dứt khoát.

 

Càng bình tĩnh, lại càng khiến lòng người ta dậy sóng. Vân Thụy cúi đầu, nghe Mạc Tang Du hỏi: "Có phải chị, không thích em không?"

 

Tim Vân Thụy lại đập như trống dồn, không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Không phải, chị..."

 

Nghe Vân Thụy nói "Không phải", Mạc Tang Du hoàn toàn không nghe lọt tai những lời khác. Cô nâng gò má Vân Thụy lên, hung hăng hôn cô ấy một cái.

 

Cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi.

 

Bây giờ cuối cùng cũng được toại nguyện.

 

Vân Thụy ngây ra, hai tay bất giác đặt lên eo Mạc Tang Du. Ánh mắt Mạc Tang Du liếc thấy động tác của Vân Thụy, lập tức như được cổ vũ, luồn hai tay vào trong áo cô ấy, lột phăng ra. Chỉ trong hai giây, Mạc Tang Du lại dán sát vào, cơ thể quấn quýt.

 

Mạc Tang Du ôm hôn một lúc mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô thở hồng hộc, gục trên vai Vân Thụy, nói: "Chưa tắm."

 

Vân Thụy đáp: "Không tắm được."

 

Cô quay đầu nhìn Vân Thụy.

 

Vân Thụy liếc mắt, ánh nhìn lướt qua phần gáy căng ra vì động tác quay đầu của Mạc Tang Du, giọng nói hơi trầm xuống: "Em nói rồi mà, tối nay chị không được bước ra căn phòng này."

 

Mạc Tang Du nuốt nước bọt, cảm thấy ánh mắt Vân Thụy vừa lướt qua lướt lại trên người mình, lộ ra vẻ nguy hiểm và điên cuồng. Cô đột nhiên thấy hơi hối hận.

 

Tối nay, cô sẽ không bị Vân Thụy "làm" đến chết đấy chứ?

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mạc Tang Du: Thật ra vẫn có thể bước ra khỏi phòng.

 

Vân Thụy: Mệnh lệnh của vợ phải chấp hành, nói không thể là không thể.

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment