Thứ Tử Quy Lai

Chương 87

087. Tâm tư của Hô Diên

Ôn tiên sinh là tác giả truyện tình ái (sεメ) nổi tiếng chốn dân gian, từ Nam đến Bắc, từ quan to quý nhân đến tôi tớ áo vải, hầu như ai cũng cất giấu một hai quyển truyện của y trong phòng ngủ. Vậy nên, sách mới của y vừa ra đã cháy hàng là chuyện bình thường, nghe nói lần này hiệu sách trên phố phải cố lắm mới kiếm được hàng. Dù đã báo trước rằng sách này viết về chuyện giường chiếu giữa nam nhân, dù giá tận mười lượng bạc một quyển, thì vẫn có một hàng dài lãng tử xếp hàng trước cửa từ tận sáng sớm.

Ở tầng hai của một quán rượu cách hiệu sách không xa, Hô Diên Nguyên Thần đang ngồi uống rượu một mình bên cửa sổ. Từ khi về thành Giang Châu, vì có phần giận (dỗi) Ninh Uyên, nên hắn không theo y về Ninh phủ mà rời đi luôn. Hắn cứ ngỡ mình đã giúp y như thế, thì y phải đích thân đi cảm ơn hắn hay sao đó mới phai. Nào ngờ đã nhiều ngày trôi qua như thế, mà y vẫn chẳng có động tĩnh gì cả; làm hắn cũng buồn bã chán chường, ngày nào cũng ra đây uống rượu đến tối muộn.

Diêm Phi đứng sau lưng thiếu chủ nhà mình, thấy mặt mũi hắn lúc nào cũng hầm hầm thì khó hiểu lắm - chỉ là người ta không cảm ơn đúng lúc thôi mà, đâu đến nổi để thiếu chủ phải để bụng đến thế chứ? Nhưng Diêm Phi cũng không dám nói ra miệng, bằng không Hô Diên Nguyên Thần lại hứng lên mà lôi hắn đi luyện kiếm thì... Haha, còn thảm hơn cả đứng đây nhìn thiếu chủ uống rượu đó...

"Thiếu chủ à, đằng kia nhiều người xếp hàng như thế, chắc là bán thứ gì thú vị lắm á? Người có muốn đến đó xem không?" Thấy hắn lại uống hết một bầu rượu, Diêm Phi không nhịn được bèn lên tiếng.

Hô Diên vốn chẳng chú ý gì đến cảnh ngoài cửa sổ, nghe thuộc hạ nói thế thì mới nhìn xem --- vừa khéo lại thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc xuất hiện ở cuối đường. Dù trên xe đó chẳng có ký hiệu gì, nhưng trông người lái xe lại quen mặt vô cùng --- không phải là Chu Thạch luôn bên cạnh Ninh Uyên đó sao?

Khi chiếc xe mà Chu Thạch lái dừng lại, một người đội nón lá mặc đồ che kín toàn thân bước ra, quy củ đứng vào hàng ngũ xếp hàng. Dù không thấy rõ mặt, nhưng nhìn vào dáng người kia, thì Hô Diên Nguyên Thần cũng có thể chắc chắn rằng - đó là Ninh Uyên!

Nhất thời hắn thấy tò mò lắm --- hắn vẫn luôn thấy y là kiểu người lạnh nhạt vô cùng, hiếm khi có hứng thú với người hay vật gì, thế mà hôm nay lại chịu khó lặn lội đến xếp hàng ở đây... Rốt cục là chỗ kia bán gì vậy?

Hắn đặt chén rượu xuống, bảo Diêm Phi đứng đây trông đồ còn mình thì đội mũ che lên, bước xuống dưới tầng. Lúc đó, đã có thêm mấy người đứng sau Ninh Uyên. Hắn đội mũ che đứng trong hàng toàn quý công tử ăn mặc diêm dúa, thậm chí còn có khá nhiều nam quan vận đồ tơ lụa, nhao nhao trò chuyện. Có vài nam quan thấy hắn cao lớn khôi ngô thì xán đến, lôi kéo làm quen. Hắn hoảng hốt, dùng nội lực đẩy họ ra rồi càng nghi ngờ hơn --- rốt cục Ninh Uyên đến đây xếp hàng là để mua gì vậy?

Mấy mươi phút sau, cuối cùng cửa hàng cũng mở cửa. Vài tiểu nhị mặc áo vải bước ra, tay cầm chuông đồng gõ leng keng vài tiếng, rồi cất cao giọng nói: "Mọi người chú ý, mọi người chú ý! Tiệm ta mở bán sách mới của Ôn tiên sinh, số lượng có hạn, đến trước được trước, mười lượng bạc một quyển! Tiền trao lấy sách, mọi người...."

Tiểu nhị kia không nói được hết lời, vì đoàn người đã xồng xộc xông lên đẩy cậu ta ra, vội vã chen vào trong tiệm. Ninh Uyên và Chu Thạch đều biết võ công, nên chen vào trong rất dễ dàng. Còn Hô Diên Nguyên Thần thì tuy cũng biết võ, nhưng lại hoàn toàn bất ngờ trước sự hung hãn này, bị dòng người chen chen đẩy đẩy cuốn đến khu bán sách, lơ mơ đưa tiền nhận đồ, rồi lại bị dòng người đẩy ra. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì thấy mình đã ở ngoài rồi, và không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, chợt nhớ ra thứ gì đó mà mình vừa tốn mười lượng bạc để mua. Nhưng vừa nhìn lướt qua bìa sách, mắt hắn đã trợn tròn, vội vàng nhét sách vào ngực, thậm chí còn cảnh giác nhìn quanh quất xung quanh, mặt hơi đỏ lên.

Trên bìa sách kia... Là hai nam nhân trẻ tuổi lõα ɭồ quấn riết vào nhau!!!

Họa sĩ vẽ rất đẹp, cũng rất tỉ mỉ, đến cả chỗ bí mật nhất trên người cũng được vẽ cực kỳ rõ ràng. Tám chữ lớn rồng bay phượng múa bên cạnh lại càng làm người ta không dám nhìn thẳng: Long - dương - mười - tám - thức!

Thế giới nhỏ trong đầu Hô Diên Nguyên Thần như bùng nổ, trong hắn chỉ văng vẳng một câu hỏi: Ninh Uyên lén lút mua thứ này làm gì?!

---

Lúc Diêm Phi nhận ra thiếu chủ nhà mình có gì đó không ổn, thì đã là sau giờ cơm tối.

Vì thường xuyên đến Giang Châu, nên Hô Diên Nguyên Thần có một biệt viện nhỏ ở đây. Chỉ là phần lớn thời gian ban ngày hắn đều làm gì đó ở ngoài, đến tối mới về ngủ một giấc. Nhưng hôm nay là ngoại lệ --- chiều nay khi mặt trời còn chưa lặn, hắn đã lôi Diêm Phi về đây, rồi một mình chui vào phòng không chịu ra ngoài, đến giờ cơm tối cũng chỉ bảo Diêm Phi mang mấy cái bánh bao vào.

Diêm Phi tò mò đứng ngoài cửa phòng, muốn nghe ngóng động tĩnh trong phòng một chút. Nhưng Hô Diên Nguyên Thần đóng cửa sổ lẫn cửa chính rất chặt, không hề vang ra một tiếng động nào.

Diêm Phi nhịn không nổi nữa, khẽ khàng gõ cửa vài tiếng, thử hỏi dò: "Thiếu chủ à, đến giờ luyện kiếm rồi, ngươi có muốn..."

Hắn chưa dứt lời thì cọt kẹt một tiếng --- Hô Diên Nguyên Thần đã mở cửa bước ra, làm hắn giật thót.

Vì trông Hô Diên bây giờ hoàn toàn khác hẳn ngày thường -- vạt áo hắn mở lớn, hổn hển thở, trán rịn mồ hôi, mặt cũng đỏ hồng một cách bất thường, thậm chí trong mắt còn thấp thoáng tơ máu. Diêm Phi ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, đoạn lắp ba lắp bắp: "Thiếu, thiếu chủ, ngươi, ngươi bị sao vậy?"

Hô Diên Nguyên Thần không để ý đến Diêm Phi, cắm đầu bước đến giữa sân, đứng thế trung bình tấn rồi bắt đầu luyện quyền.

Hắn ra quyền mạnh bạo vô cùng, cực kỳ uy vũ, tiếng nắm đấm xé gió mạnh đến nỗi Diêm Phi nghe mà đau tai. Diêm Phi cẩn thận lùi về trong góc, nhìn động tác của người giữa sân càng lúc càng nhanh, lòng không thể hiểu nổi.

Thực ra, không hẳn là Hô Diên chưa thế này bao giờ. Nam tử tuổi trẻ khí thịnh luôn sẽ có lúc dư thừa tinh lực, mà hắn trước giờ luôn giữ mình trong sạch, chưa từng đến kỹ viện, cũng không có nha hoàn thị thiếp, nên luôn luyện quyền mỗi khi muốn tiêu hết tinh lực thừa thãi.

Nhưng hắn lại chưa bao giờ... đến mức thế này.

Diêm Phi nhìn vào ánh mắt hắn, cảm thấy như đang nhìn vào một con báo hoang đang trên bờ vực sắp mất khống chế vậy. Như thế chỉ cần mình động đậy một chút, làm nó chú ý, là nó sẽ nhào đến xé mình thành từng mảnh nhỏ...

Diêm Phi khóc không ra nước mắt --- rốt cục là có chuyện gì vậy hả!!!

Lúc thuộc hạ của mình đang không biết nên làm thế nào cho phải, thì Hô Diên Nguyên Thần cũng đang loạn như ma.

Về đến nhà nhốt mình trong phòng rồi, hắn liền đọc thật kỹ từ đầu đến cuối quyển Long dương mười tám thức kia. Càng đọc càng khó mà tin được, rõ ràng chỉ là một quyển sách về tình ái ướŧ áŧ, nhưng lại là giữa nam tử với nhau --- thứ hắn chưa từng nghĩ đến trước đây. Nếu chỉ là chuyện hoan hảo đáng xấu hổ thì cũng thôi đi, nhưng đằng này...cứ cách hai ba trang là lại có một bức vẽ chi tiết vô cùng, sống động như thật, tư thế cơ thể của người trong hình cực kỳ khêu gợi; thậm chí Hô Diên Nguyên Thần còn thấy... mặt mũi người trong hình, sao mà giống Ninh Uyên thế...

Nghĩ đến đó rồi, trong người hắn chợt sực lên một ngọn lửa vô danh, nơi đó đã cứng như sắt tự bao giờ, chỉ hận không thể phá quần áo mà ra.

Bây giờ sau khi đánh đấm một hồi, cuối cùng ngọn lửa trong người hắn cũng nguôi đi. Nhưng hắn lại càng không hiểu, sao Ninh Uyên lại mua loại sách này chứ? Chẳng lẽ y là... kiểu người như trong sách tả kia ư?

Hắn nghĩ mà giật mình, lưng túa mồ hôi lạnh. Nghĩ một lúc, hắn vào phòng mặc thêm áo vào, rồi phi thẳng ra ngoài, thừa dịp đêm tối mà nhảy về phía Ninh phủ. Coi như hắn mạo phạm cũng được --- hắn muốn hỏi y cho rõ ràng ngay lập tức!

---

Ninh phủ.

Dưới ánh trăng, Ninh Uyên bước ra ngoài cửa Thụy Ninh viện. Từ ma ma đi sau y chợt dừng lại, quái gở bỏ một câu: "Có vẻ Đại thiếu gia rất thích Tam thiếu gia đó ạ... Thậm chí còn giữ Tam thiếu gia lại dùng bữa nữa. Đôi khi Đại phu nhân muốn ăn cơm cùng Đại thiếu gia mà cậu ấy còn không chịu đâu!"

"À." Ninh Uyên cười gật đầu: "Đại ca rất để ý đến lễ nghi, chắc là thấy dùng bữa cùng mẫu thân thì có phần câu nệ, không cởi mở như với huynh đệ cùng tuổi thôi mà, Từ ma ma đừng để bụng quá."

"Nô tỳ chỉ đùa chút thôi, sao Tam thiếu gia lại nghiêm túc thế." Bà ta cười cười nhún gối: "Giờ cũng muộn rồi, ta không tiễn xa hơn nữa, tạm biệt thiếu gia."

Nhìn bóng lưng y đi xa, bà ta hừ một tiếng, rồi bước nhanh về phòng của Nghiêm thị.

Nghiêm thị đang ngồi bên bàn trang điểm, trên bàn là một chén tổ yến, nhưng nó đã lạnh ngắt đi rồi, mà bà chưa hề động vào.

"Hỏi được gì rồi?" Thấy Từ ma ma vào, bà hỏi ngay.

"Phu nhân biết đó ạ, Tam thiếu gia kín miệng lắm, lại khéo đưa đẩy, nô tỳ không hỏi được gì cả." Từ ma ma nhỏ giọng nhận tội, nhìn sắc mặt Nghiêm thị rồi nói tiếp: "Không biết Đại thiếu gia...?"

"Thằng bé không chịu nói gì hết, ta có hỏi nó cũng im lặng không đáp." Nghiêm thị siết chặt nắm tay trên bàn, hẳn là đang nén giận: "Rốt cục thằng nhãi kia đã chuốc thuốc mê gì cho Trạm Nhi vậy! Thế mà giờ Trạm Nhi lại nghiêng về phía nó, không chỉ không nghe lời nương ruột là ta nữa, mà còn giữ thằng nhãi đó lại dùng cơm ư?!"

"Xin phu nhân bớt giận, hẳn là Đại thiếu gia chỉ nhất thời hồ đồ thôi." Từ ma ma khẽ khàng vuốt lưng Nghiêm thị: "Sao Đại thiếu gia lại không cùng phe với nương ruột mình được? Chờ cậu ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Tam thiếu gia rồi, thì sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của phu nhân thôi."

"Giờ ta hỏi thì nó không đáp, mà ta lại không nỡ ép nó, ôi..." Nghiêm thị thở dài một hơi: "Có lẽ Trạm Nhi vẫn luôn oán ta không cho nó ra ngoài đấy. Nhưng nó mới vừa khỏe lên được một chút, phải tĩnh dưỡng thêm thì mới khỏe hẳn được, nếu không... Đúng là ta đã coi thường thằng nhãi Ninh Uyên kia quá rồi, không biết nó dùng thủ đoạn gì mà Trạm Nhi lại thành ra như thế...! Không thể, không thể để thế này được."

Bà ngẩng lên bảo Từ ma ma: "Mai ngươi đi bẩm lão phu nhân cho ta, nói là Tam thiếu gia bình thường phải đến trường học đã đủ mệt rồi, đại ca nó học cũng đã tạm ổn, sau này nó không phải đến nữa." Bà giận đến tái mặt: "Ta không thể mất cả chì lẫn chài được! Vừa không diệt được thằng nhóc kia, vừa mất cả con mình luôn!"

---

Ninh Trạm đóng chặt cửa phòng, tỉ mẩn khóa cả khóa đồng, rồi vội vàng quay về bàn học, lấy quyển Dược Kinh trong người ra.

Tất nhiên, Dược Kinh gì đó chỉ là cái bìa bên ngoài thôi, bên trong chính là Long dương mười tám thức mà hắn hằng mơ ước. Nhìn bìa sách nọ, Ninh Trạm lại càng hài lòng với Ninh Uyên hơn - thằng nhóc kia đúng là hiểu ý hắn, lúc mang sách đến đã bọc sẵn cái bìa này rồi.

Hắn lật đến trang thứ hai, một tuyệt tác nóng bỏng vô cùng đập vào mắt hắn, làm hắn suýt đã ngừng thở.

Tinh tế như thế, rõ nét như thế, thậm chí cả đường nét của mỗi bắp thịt cũng nhịp nhàng vô cùng --- trừ Ôn tiên sinh ra thì còn ai tài năng thế này nữa chứ!

Đầu óc Ninh Trạm nóng lên, gần như muốn tháo thắt lưng ngay lập tức. Nhưng nghĩ một lúc, hắn vẫn nhịn được --- còn cả quyển sách dày thế này, tuốt kiếm đầu hàng ngay từ trang đầu thì quá lãng phí! Vậy nên hắn uống thêm hai viên thuốc trợ tim, rồi vội vàng lật tiếp sang trang khác.

Nhưng hắn không dám nhìn quá kỹ vì sợ mình không cầm lòng được, chỉ dám nhìn lướt qua cả quyển sách. Dù vậy, mặt hắn vẫn đỏ đến tận mang tai, mồ hôi đầm đìa. Đến khi lật hết trang cuối cùng, hắn ngã phịch ra ghế, nuốt thêm một viên thuốc nữa thì mới bình tĩnh thở lại được.

Ninh Trạm liếm đôi môi khô khốc, đoạn đứng dậy tháo thắt lưng ra. Đang lúc chuẩn bị suиɠ sướиɠ đọc lại sách, thì hắn chợt dừng lại, nhìn chăm chăm vào trang cuối cùng.

Lật hết cả quyển Long dương rồi thì sách vẫn còn vài trang nữa, nội dung về cách điều chế thuốc; hẳn là do lúc thay bìa Ninh Uyên không để ý, vẫn để sót lại mấy trang sách thuốc. Mà lý do Ninh Trạm ngẩn ra, là vì nội dung trên giấy... còn làm hắn khó thở hơn tất cả những trang Long dương trước đó.

Thậm chí, hắn còn nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực mình đập dồn dập, dù đã uống thuốc rồi thì nó vẫn chực chờ để vọt ra ngoài.

Không kịp thắt lại dây lưng, hắn sụp xuống bàn, khuôn mặt anh tuấn méo xẹo, siết lấy tờ sách thuốc mà đọc ngấu nghiến.

Nội dung trên đó... là cách điều chế một loại thuốc.

Thuốc mê.

---

Ngã: Lồng nhạc kinh dị vào nào... 

Bình Luận (0)
Comment