Thứ Tử Quy Lai

Chương 91

091. Thế cờ mới

Thấy Hô Diên Nguyên Thần im lặng không nói gì, Ninh Uyên nghĩ là hắn đã hiểu rõ ý mình rồi, không kiềm được mà thở dài một hơi. Thực ra, từ khi nhận ra hắn đang nhìn lén mình, y đã muốn nhân dịp này để nói rõ mọi chuyện với hắn rồi. Nếu hắn không đến nỗi quá ngốc, thì sau này hai người ở với nhau cũng dễ hơn; chứ nếu... hắn vẫn "chăm sóc" y "cẩn thận" như trước, thì dù y có biết mình đến đâu chăng nữa, để lâu dài cũng không phải là chuyện hay.

Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng đi trên con phố không người này. Hô Diên Nguyên Thần cố ý đi chậm lại nửa bước, suốt đoạn đường cứ nhìn chằm chằm vào gáy Ninh Uyên, trong lòng rối rắm loạn lên. Mãi đến khi đến gần Ninh phủ, y chẳng nói chẳng rằng nhảy lên tường viện, rồi biến mất rất nhanh.

Nhưng hắn thì không về luôn mà đứng đó trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng lên nhìn tường viện đã không còn bóng người. Người gõ mõ đêm đi ngang qua hắn, thấy hắn mặt hầm hầm đứng đó thì hơi giật mình, tưởng hắn là kiểu người lách luật chuyện hoạt động về đêm nào đó, bèn cẩn thận nhón chân đi qua, chỉ sợ sẽ làm hắn chú ý đến mình.

---

Qua Trung thu, chẳng mấy mà trời đã lạnh đi; Nghiêm thị bèn chuẩn bị vải may quần áo mùa thu mới cho toàn phủ. Lúc trước khi Liễu thị còn cầm quyền, để thể hiện mình có tài trị gia thì khi mua xiêm áo, trừ tiền bạc theo định mức lấy từ quỹ ra, chính ả ta còn bỏ tiền túi mua thêm rất nhiều vải quý, quần áo may ra cũng diễm lệ vô cùng. Nhưng giờ đến tay Nghiêm thị, thì mọi sự lại không khoa trương được như thế. Nhà mẹ đẻ của bà ta không giàu có như nhà Liễu thị, mà chính bà cũng mới bị Ninh Uyên chặt mất một nguồn thu đáng kể; nên chất lượng vải vóc năm này tệ hơn hẳn so với năm ngoái.

Thẩm thị mân mê hạt hạch đào trong tay, nhìn từng cuộn vải trước mắt. Tuy mặt bà không lộ rõ cảm xúc gì, nhưng tuyệt đối không thể coi là vui vẻ. Nghiêm thị cúi đầu đứng một bên.

Theo lệ cũ, lão phu nhân sẽ là người chọn vải đầu tiên, sau đó là truyền xuống theo thứ tự hoặc theo trưởng bối ưu tiên. Tuy ở đây đang có khá nhiều loại vải, nhưng chỉ có một cuộn gấm Tứ Xuyên là tốt thực sự, còn lại đều là hàng tạp nham.

Thẩm thị thân là lão phu nhân, nếu "mặt dày" mà chọn loại tốt nhất thì khó tránh khỏi xấu mặt với con cháu. Nhưng nếu bà chọn loại tệ hơn, thì khi đi uống trà chiều với các phu nhân phủ khác mà mặc đồ cũ hoặc đồ xấu đi, không biết mấy bà lão thành tinh đó sẽ nói bà thành cái gì nữa.

Đang lúc Thẩm thị khó xử, Ninh Như Hải và một người phụ nữ xinh đẹp vận váy vàng bước vào. Mỹ phụ kia mặc váy vàng nhạt, khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng, cài trâm bạc trên tóc mây, hương hải đường tỏa ra theo từng bước chân --- đó là Đường thị.

Trông Đường thị bây giờ khác xưa hoàn toàn. Từ khi Ninh Như Hải để ý đến bà lần nữa, bà không còn mặc đồ thuần trắng như trước, mà bắt đầu trang điểm chăm chút hơn, cũng chẳng để tâm đến người khác nói gì. Thực ra, cũng vì xuất thân của bà mà từ Thư thị đến hạ nhân đều chẳng moi ra được gì mới để nói, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là lẳng lơ diêm dúa, dụ dỗ đàn ông mà thôi. Thế nhưng, họ cũng chẳng nói dám công khai ra --- vì Ninh Như Hải đang trên đà sủng ái Đường thị, dù chẳng đến nỗi quá đáng nhưng tuyệt đối không còn thờ ơ như trước nữa. Thậm chí, tính ra thì thời gian Ninh Như Hải ngủ ở Tương Liên viện còn nhiều hơn ngủ ở chỗ Nghiêm thị nữa.

Thấy Đường thị đến, Nghiêm thị vô thức nghiến chặt nắm tay trong áo. Gần đây, bà ta hận Đường thị đến tận xương tủy --- bà không thể tin nổi, một người phụ nữ từng mặc bà nghiền ép như một con kiến, nay lại dễ dàng vùng lên chỉ với chút mưu kế nho nhỏ đó được!

Bà vừa hối hận sao mình hồi trước lại sơ suất không diệt luôn Đường thị, vừa bắt đầu chăm chăm tìm cơ hội để lật đổ hai mẹ con họ. Nhưng Đường thị và Ninh Uyên nào phải đèn cạn dầu - cả Tương Liên viện và Trúc Tuyên đường đều là tường đồng vách sắt, bà ta thực sự không tìm được cơ hội ra tay, cũng không dám làm quá rõ ràng.

Hơn nữa, dạo này hình như người bà có chỗ không ổn. Hầu như đêm nào bà ta cũng nửa đêm tỉnh lại, cả người khô nóng vô cùng, chỉ mong Ninh Như Hải đến yêu thương mình mà không được. Mất ngủ mấy hôm làm bà ta càng thêm tiều tụy, đối lập rõ ràng với Đường thị yêu kiều thướt tha, nên bà ta lại càng hận thấu.

Đường thị ngoan ngoãn hành lễ với Thẩm thị. Thẩm thị không nhìn bà, bà cũng chẳng lạ lẫm, lẳng lặng lui sang một bên.

Ninh Như Hải ho nhẹ một tiếng: "Con nghe nói lão phu nhân ăn trưa không ngon, nên đặc biệt đến thăm Người đây ạ. Người có chỗ nào không khỏe ư?"

"Hừ, dù có không khỏe thật đi nữa, chờ được ngươi đến thì trà cũng lạnh rồi." Thẩm thị như cười như không mà trách móc, đoạn bưng chén trà lên. Mới nhấp được một ngụm, như thể vừa nhớ ra gì đó, bà chợt quay sang hỏi Đường thị: "Đại tức phụ mới đưa vải may đồ mùa thu đến, ngươi đã đến rồi thì cũng đừng đứng đó nữa, đến chọn một tấm đi."

Đường thị vẫn bình thản như thường, nhưng Ninh Như Hải thì lại ngạc nhiên. Ông biết Thẩm thị vẫn luôn chán ghét Đường thị vô cùng, bình thường ông cũng cố tránh không để hai người gặp nhau. Chẳng qua là vừa nãy, ông đang ở Tương Liên viện thì có hạ nhân đến báo là Thẩm thị ăn trưa không ngon; ngờ đâu Đường thị lại chủ động đề nghị ông đến đây thăm Thẩm thị. Thế thôi ông đã ngạc nhiên lắm rồi, ngờ đâu mẹ mình lại chủ động nói chuyện với Đường thị như thế này nữa.

Thực ra Ninh Như Hải không biết --- nguyên nhân chính làm Thẩm thị thay đổi thái độ là chén trà hoa sơn trà trong tay bà bây giờ.

Gần đây trời mới chuyển lạnh, làm bà ăn uống kém đi hẳn. Vốn đó cũng không phải chuyện to tát gì, uống thêm mấy chén thuốc bổ là được. Chẳng qua thuốc thì khó mà không đắng, bà lại sợ đắng, nên nếu được thì cũng tránh uống thuốc.

Trưa nay, như thể biết trước bà ăn không ngon, Ninh Uyên đã cho người đưa đến một chung trà sơn trà ngay sau khi bà xong bữa. Trong trà bỏ thêm chút mật, làm trà không chỉ chua ngọt ngon miệng mà còn giúp tiêu thực, làm bà rất hài lòng.

Khi người khác - kể cả Ninh Như Hải - biết bà ăn không ngon, thì cũng chỉ mời đại phu mà thôi; chứ chẳng ai có tâm tặng đồ thực tế như Ninh Uyên cả. Dù gì thì Đường thị cũng là nương y, nhìn chén trà trong tay làm bà lại nhớ đến đứa cháu ngoan ngoãn đó, nên cũng vô thức dễ tính hơn với Đường thị.

Thế mà lão phu nhân lại cho ả ta chọn trước?!

Nghiêm thị trừng mắt không thể tin nổi, còn Đường thị thì uyển chuyển đứng ra, không chần chừ chút nào mà cầm cuộn gấm Tứ Xuyên duy nhất lên.

Thấy vậy, lửa giận trong lòng Nghiêm thị nhất thời tắt ngấm. Bà ta thầm cười nhạt, lặng lẽ nhìn sang Thẩm thị. Quả nhiên, Thẩm thị đã sầm mặt xuống; nom Ninh Như Hải cũng khó chịu.

Đúng là xuất thân thấp hèn có khác, mặt dày đến thế cơ đấy! Chỉ là một di nương nho nhỏ mà lại dám chọn đồ tốt nhất ngay trước mặt trưởng bối, không biết tôn ti trật tự gì cả, đúng là tự tìm chết mà!

Ninh Như Hải vừa khó chịu vừa khó hiểu. Lý do chính để gần đây gã yêu thương Đường thị là --- bà đã không còn tỏ ra nhu nhược sợ hãi gã như trước nữa, mà trở nên dịu dàng hiểu chuyện vô cùng, làm gã rất hài lòng. Nhưng hành động của bà bây giờ lại quá đỗi bất kính, gã không nhịn được quát lên: "Hồ đồ! Đó là thứ ngươi có thể chọn sao, mau buông xuống!"

Nhưng Đường thị vẫn đứng im. Bà ôm cuộn gấm Tứ Xuyên xanh biếc, khẽ nhún người trước Thẩm thị: " Thưa lão phu nhân, con xin mạo phạm. Chỉ là gần đây con có thích chuyện may vá, mấy hôm trước Uyên Nhi lại tìm đến cho con một bản vẽ triều phục cáo mệnh rất tinh xảo. Nếu dùng cuộn gấm Tứ Xuyên này để may, kết quả nhất định sẽ rất tuyệt vời. Con nhất thời ngứa nghề, mong lão phu nhân đồng ý ạ."

Đường thị vừa dứt lời, Nghiêm thị đã hiểu ý bà ngay. Chỉ có cáo mệnh phu nhân mới có tư cách mặc triều phục cáo mệnh; mà dù Đường thị có bản thiết kế đẹp đến mấy, thì đồ may ra cũng không đến lượt Nghiêm thị mặc. Cả Ninh phủ này chỉ có hai cáo mệnh phu nhân, một là Thẩm thị, hai là Nghiêm thị. Hiểu nhiên là Đường thị không may cho Nghiêm thị rồi, nên không cần nghĩ cũng biết cuối cùng đồ sẽ về tay ai.

Nhất thời, Nghiêm thị siết chặt khăn gấm trong tay, độc địa trừng mắt nhìn Đường thị. Rõ ràng là mượn hoa hiến phật mà! Đúng là bà đã mất cảnh giác rồi!

Cuộn gấm Tứ Xuyên kia là do bà cố tình chuẩn bị để lấy lòng Thẩm thị, thậm chí còn vì thế mà lơ là chất lượng của những cuộn còn lại. Ngờ đâu Thẩm thị lại để ý thể diện, không muốn lấy thẳng cuộn tốt nhất. Giờ Đường thị làm vậy thì trúng ý Thẩm thị rồi, tất nhiên là Thẩm thị sẽ thích, lại còn thể hiện được lòng hiếu thảo của mình nữa. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Quả nhiên sau khi nghe Đường thị nói vậy, vẻ u ám trên mặt Thẩm thị lập tức bay biến, thay vào là nụ cười tươi rói: "Ta vẫn nghe Uyên Nhi nói là tài may vá của ngươi rất thành thạo, hầu hết quần áo của nó đều do ngươi tự tay may. Hẳn là tài thêu thùa của ngươi cũng không kém gì thêu nương chuyên nghiệp, vậy thì ta không có lý do gì để từ chối rồi."

Nghiêm thị đứng bên không chen miệng được câu nào, suýt nữa bị tức đến phun máu. Lần này bà chẳng được chút lợi gì, ngược lại còn làm bàn đạp cho người khác! Mà chỗ vải còn lại cũng chẳng phải đồ tốt gì, người khác nhận được rồi thế nào cũng bàn tán rằng bà làm chủ mẫu mà keo kiệt. Chuyện trăm hại không một lợi thế này, bảo bà làm sao mà không tức được.

Thấy Thẩm thị ôn hòa trò chuyện với Đường thị như thế, đến cả Ninh Như Hải cũng chẳng liếc nhìn mình, Nghiêm thị tức đến choáng váng, không thể đứng tiếp ở đây được nữa, bèn vội mượn cớ để xin Thẩm thị rời đi.

Nhìn bóng lưng thoáng lảo đảo của bà, Đường thị chẳng có vẻ gì là đắc ý, thậm chí còn thoáng cau mày, có vẻ hơi lo lắng.

Đi ra từ Thọ An đường, Đường thị không về Tương Liên viện ngay mà đến thẳng Trúc Tuyên đường. Vào sân rồi, cảnh tượng trước mắt làm bà trân trối ---- Hinh Nhi đang ngồi trên cành cây đào cạnh cổng, vừa đong đưa chân vừa lè lưỡi làm mặt quỷ với thiếu niên đang tức giận dưới tán cây.

Hẳn là thiếu niên kia vốn rất tuấn tú sáng sủa, nhưng giờ đã không nhìn rõ được mặt cậu thế nào rồi, vì giờ nó đã bị phết lên một con rùa to tướng bằng mực, trông buồn cười cực kỳ.

Bình Luận (0)
Comment