Trường An có chỗ ở mới, vốn là rất cao hứng. Dù cho y không hề xoi mói việc ăn mặc đi lại nhưng thật sự đã chịu đủ sơn động u ám ẩm thấp, ở trong đó lâu ngày, cảm thấy xương cốt cũng phải mọc nấm.
Song chẳng mới mẻ được mấy ngày thì y đã cảm thấy phiền phức quá sức – tự dưng giao nhân “A A A” tìm đường chết kia cứ tới khóc tang ngay cửa nhà y suốt!
Biển đã tan băng, thú nhân vốn muốn thả “A A A” về lại biển khơi, để hắn khỏi ở trong bộ lạc ăn chực mãi.
“A A A” kia mặc dù từ từ hiểu được tiếng người nhưng cổ họng trời sinh có vấn đề, dù hiểu hơn nữa thì vẫn chẳng nói được, ở mãi trong bộ lạc thú nhân cũng không ra làm sao.
Nhưng bọn họ năm lần bảy lượt vào thời điểm ra khơi đều dẫn theo “A A A”, giao nhân này lại dường như vui đến quên cả đường về, chẳng hề có ý quay lại biển rộng.
Tạp Tá nóng tính và Lục Tuyền chỉ làm không nói hai người từng hợp lực ném “A A A” xuống nước, giao nhân vừa vào nước, nửa người dưới liền thành đuôi cá, vảy sáng lóng lánh, thêm bộ mặt tiểu bạch môi hồng răng trắng, quả thật khá dễ nhìn.
Có điều hành vi của giao nhân xinh đẹp này lại y hệt như một con chó ghẻ mặt dày – khi đám Tạp Tá quay về, hắn liền dùng bàn tay mọc màng bám dính đuôi thuyền, lắc đầu vẫy đuôi theo về.
Giao nhân sống ở sâu dưới biển khơi, khi nhảy vọt lên khỏi mặt nước, đuôi có thể kết cầu vồng. Mỗi năm vào mùa xuân, giao nhân thành đoàn trên bãi đá ngầm, bọn họ vừa vặn trái với điểu nhân, vô luận nam nữ đều cực kỳ đẹp, mỗi người mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết, dường như là hải yêu sâu dưới biển. Lúc này bọn họ sẽ ngủ ít hơn, ban đêm hầu như không chợp mắt – bọn họ tìm bạn đời trên đá ngầm dưới ánh trăng, sau đó vào lúc hừng đông, bắt đầu hát lên khúc ca buồn miên man cho người tình.
Nghe nói tiếng ca của giao nhân mùa xuân có thể dễ dàng kích thích một bầu cảm xúc hoài xuân, tuyệt vời đến mức có thể khiến người ta mê mệt.
Chỉ tiếc tiếng ca của giao nhân “A A A” thật sự là đàn gảy tai trâu.
Trường An chẳng nghe ra cái gì là “buồn miên man”. Trong tai y, khúc hát này và bài khóc tang thời điểm biển rộng chấn động bọn họ chạy lên đỉnh núi giao nhân vừa khóc vừa rên chẳng khác là bao – đều không hiểu gì hết.
Tuy rằng y quen màn trời chiếu đất nhưng cũng chẳng thể chịu được có người mỗi đêm rầm rì không dứt dưới cửa sổ như vậy.
Sau khi dùng rơm đút nút tai ba ngày, Trường An rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cầm đao gỗ dạy đồ đệ, sáng sớm tinh mơ đã đá văng cửa, đằng đằng sát khí xông ra đuổi đánh “A A A”.
“A A A” chạy trối chết, chạy đến hơn ba bốn trượng, không biết vì sao mà cảm thấy ủy khuất, thế là ngồi phịch xuống đất gào khóc, có thể nói là ruột gan đứt đoạn.
Trường An sợ hắn làm ồn người khác, hết cách đành đạp hắn một phát, muốn khiến hắn câm miệng, nhưng giao nhân “A A A” được đằng chân lân đằng đầu, còn mặt dạn mày dày lăn tròn dưới đất.
Cảnh tượng này bị Tiểu Cát Lạp nhi tử bảo bối chưa đầy hai tuổi của A Phân nhìn thấy, nó lập tức giật mình, tức khắc tập được, về nhà sử dụng chiêu số tương tự với mẹ, khiến A Phân giận đến ngã ngửa.
Tạp Tá thấy thế bèn lén hỏi Sách Lai Mộc: “Trường An huynh đệ cũng bị thủ lĩnh định rồi, giao nhân ngu ngốc này không nghe mùi sao”
Sách Lai Mộc không gì không biết ra vẻ cao thâm khó lường đáp: “Giao nhân đều như vậy, đây là tập tính của bọn họ. Nếu không hiểu thì hôm khác ngươi cũng đánh hắn một trận xem, đánh khóc rồi là hiểu thôi.”
Tạp Tá sinh lòng hiếu kỳ, một ngày nọ thật sự nhân đêm khuya vắng vẻ đi bắt nạt “A A A” một lần – Tạp Tá thoạt tiên như gây hấn, lúc đi ngang qua vô duyên vô cớ ẩy ót giao nhân một cái, “A A A” lập tức giương nanh múa vuốt bổ đến. Tạp Tá thấy đối phương mắc câu, trúng ngay tim đen, thế là thống khoái đánh nhau một trận, dựa theo lời Sách Lai Mộc, đánh “A A A” khóc ầm lên.
Tạp Tá đánh nhau xong, sảng khoái quay về nhà, nào ngờ đã gây ra đại họa.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, “A A A” liền buông tha Trường An, ngược lại chạy đến dưới cửa sổ nhà hắn hát tình ca. Vì việc này mà Tạp Tá suýt nữa bị A Diệp cào nát mặt, đêm đó bị nhốt bên ngoài.
Qua câu chuyện Tạp Tá bị Sách Lai Mộc lừa, cả bộ lạc thú nhân nhanh chóng hiểu được, giao nhân này té ra là trời sinh hạ tiện, không đánh được, ai đánh thắng là hắn sẽ bám dính lấy mà tỏ tình.
Chiêu này thực sự là tuyệt đại vô song, thiên hạ vô địch, giao nhân “A A A” nhanh chóng trở thành nhân vật không thể chọc nhất trong bộ lạc, ai ai cũng khách khí, ngay cả Trường An cũng bắt đầu đi vòng qua hắn.
Để động vật trong rừng nghỉ ngơi dưỡng sức, Hoa Nghi cùng mấy trưởng lão sót lại bàn bạc cấm săn nửa năm, chỉ vơ vét ít thỏ hoang, lợn nhỏ ôm về nuôi. Thời gian cấm săn qua, mỗi ngày cũng để người ta đi săn chừng mực.
Đám võ sĩ thú nhân rảnh đến phát sợ, trừ mỗi ngày luận bàn lẫn nhau thì càng dốc sức trên thành lâu.
Rất nhanh chóng, cổng thành cao lớn cùng thành lâu đều đã ra dáng, thợ mộc và thợ đá bận đến tối mày tối mặt.
Khi Lộ Đạt ngậm một cái chân thỏ dẫn Hoa Nghi đến tìm Trường An, liền phát hiện vị lão sư thần kỳ kia đang giúp một á thú cưa gỗ. Lộ Đạt vội vàng gặm sạch chân thỏ, lau mỡ dính đầy mép, chưa kịp nuốt hết thịt đã sải bước đến đỡ một khúc gỗ Trường An cưa xuống.
… Để lại năm dấu tay đầy mỡ trên đó.
Động tác cầm cưa của Trường An rất mới lạ, nhưng mà tay nghề không tệ, tuy làm hơi chậm song kéo đẩy đều rất nghiêm túc, khúc gỗ được cưa ngay ngắn.
Hoa Nghi cau mày ở bên cạnh nhìn một hồi, không nhịn được hỏi: “Ngươi còn biết việc này cơ à”
“Biết một chút.” Trường An gật đầu, thời tiết chậm rãi ấm lên, lúa mọc hoang ngoài đồng nhờ sự chăm sóc của mọi người cũng dần đơm bông, Trường An sớm mất kiên nhẫn với mớ da thú quấn kín mấy lớp, bèn cởi ra chỉ để lại áo ngắn, vén lên lộ ra hai cánh tay, thân hình y vốn cao gầy, lúc này chân dài eo nhỏ càng hiện rõ.
Tay thợ mộc á thú lại không dám thật sự coi đồng loại eo nhỏ chân dài này như đồng loại, vốn đang lo lắng hết sức, lúc này thấy thủ lĩnh đến, càng chẳng dám nói gì nhiều, vội bỏ việc trong tay xuống mà cúi đầu.
Trường An lại vô tri vô giác, nói chuyện cũng không để lỡ động tác trên tay, Lộ Đạt đành phải thò tay đón khúc gỗ tiếp theo cưa xuống giúp y, trước mặt thủ lĩnh và người dưng, tuy không nói gì nhưng trong lòng rất không đồng ý.
Trong lòng Lộ Đạt đã thành thiếu niên cảm thấy, chỉ có võ sĩ cầm đao thương mới là người mà nam nhân nên làm, thợ mộc các loại thủy chung là việc của kẻ hạ đẳng, không nên để người trời sinh nổi bật như Trường An nhúng tay.
Trường An là lão sư của gã, thú nhân thiếu niên có phần kính sợ người cường đại trời sinh.
Mà chỉ cần không chọc y nóng lên, cũng đừng ồn ào bên tai, thì Trường An luôn rất dễ nói chuyện, thậm chí tính tình ôn hòa, vẫn rất tốt với Lộ Đạt, lúc chạy nạn cũng chưa từng quên tiểu nô lệ này, bởi vậy Lộ Đạt trong kính sợ lại có một chút quyến luyến.
Với Lộ Đạt, Trường An như cha như anh, lại không phải toàn là như cha anh – trong lòng thiếu niên, y độc nhất vô nhị đến mức cho dù Lộ Đạt trở thành một thiếu niên hết sức kiệt ngạo bất tuân “trời là lão đại ta là lão nhị” như vậy, cũng vẫn cho rằng Trường An là lợi hại nhất có bản lĩnh nhất.
Lộ Đạt cho rằng, nghề mộc làm bẩn đôi tay cầm đao của Trường An, gã không dám nghi ngờ Trường An, liền hung tợn liếc tay thợ mộc một cái, vô duyên vô cớ dọa nam nhân á thú hiền lành kia run lẩy bẩy.
Hoa Nghi nhìn thấy nhưng không để ý, y cũng cho rằng không ổn – y cảm thấy mình coi người này như bảo bối, mà người này lại luôn biến bản thân thành cái rắm. Vì thế y kiềm chế sự không vui trong lòng, đè tay Trường An, gật đầu với á thú nhân nơm nớp lo sợ kia, rồi lôi Trường An đi xa.
Hoa Nghi thoạt tiên phủi hết vụn gỗ trong kẽ ngón tay Trường An, sau đó đánh lưng y một phát, lúc này mới quát khẽ: “Rảnh quá không biết làm gì hả Không có việc gì đi cưa gỗ với người ta, đại gia đàng hoàng không thích, đi làm ba cái việc linh tinh trái lại rất có năng lực, tiền đồ của ngươi đâu”
Y mắng, Trường An liền mặc y mắng, chẳng nói chẳng rằng mà lắng nghe.
Đợi Hoa Nghi lải nhải cả buổi trời, nói đến khô hết miệng, lúc này mới phát hiện mình đang đóng kịch một vai, vị kia đằng sau như thể lợn chết không sợ nước sôi, chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
Hoa Nghi quay đầu nhìn y, gặp đôi mắt thất thần đến mấy trăm dặm, tức khắc chỉ cảm thấy khí lực toàn thân trên dưới, từ tóc đến chân đều bị rút hết, thế là chìa tay, cơ hồ bao hết đầu Trường An trong tay, nghiến răng nghiến lợi ra sức đè xuống: “Không nghe lời, cho ngươi không thèm nghe lời – ôi, thôi quên đi, đến chỗ ta, ta kiếm cho chút việc mà làm.”
Hoa Nghi dẫn Trường An vào lều bạt mới của mình, Lộ Đạt cũng bám đuôi.
Lều trại của Hoa Nghi bên ngoài có sân, Sách Lai Mộc cùng mấy nam nhân xa lạ đang ở đó, binh khí dùng da thú dơ dáy quấn lên nằm la liệt dưới đất, trường đao đoản đao kiếm hai lưỡi, loan đao trường thương tiểu chủy thủ, cần gì cũng có.
Nam nhân xa lạ cầm đầu kia gió bụi mệt nhoài, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mắt nhỏ mặt tam giác, tướng mạo hơi dung tục, nét mặt động tác khi nói chuyện rõ ràng là nịnh nọt, nhưng mà ánh mắt lại sáng đến kinh người.
Hành thương và vong khách đều là nghề nghiệp xưa cũ, những người này không gia không nghiệp, rất nhiều người thậm chí cả đời không kết hôn, vào nam ra bắc, cái gì cũng bán.
Người hành thương lão luyện chân chính cực kỳ giảo hoạt, quan hệ rộng đến mức không cách nào tưởng tượng, cho dù tư thái thấp hơn cũng chẳng ai thật sự dám xem thường họ – đại địa tuyết tan chưa đến mấy tháng, những người hành thương lợi hại này đã một lần nữa nắm được thương cơ, bắt đầu sục sôi trên đại lục.
Vừa trông thấy thứ dưới đất, đôi mắt Trường An thoáng chốc sáng lên.
Lão hành thương sát ngôn quan sắc, không hề bởi vì đây là một á thú mà coi thường, niềm nở nói: “Sao nào, tiểu ca cũng nhận ra đồ của ta tốt Ôi chao, bây giờ chẳng thái bình gì cả, đáy biển phía nam tự dưng mọc lên một ngọn núi cao, người chết vô số, bằng không mấy thứ này làm sao có thể bán rẻ như vậy được”
Trường An khom lưng cầm một thanh loan đao, cẩn thận vuốt nhẹ lưỡi đao, gật đầu nói: “Đúng là tốt.”
Lão hành thương mặt mày hớn hở: “Tiểu ca biết hàng nhỉ! Vụ mua bán đầu tiên năm nay, nếu khởi đầu tốt đẹp, ta cũng không phải là người keo kiệt, cam đoan tặng các ngươi mấy ‘thứ’ tốt.”