Thú Vợ Tùy Thê

Chương 2

Tây Trang trấn tuy là trấn nhỏ, nhưng đa số thương nhân thường lui tới đây nên nơi này cũng rất phồn thịnh, các gian hàng mọc lên liên tiếp nhau, ngã tư đường cửa hàng sầm uất, mặc dù sáng sớm, người đi đường đã sớm rộn ràng, thập phần náo nhiệt.

“Các ngươi nghe nói không? Trương viên ngoại ở ngoại thành, một vài ngày trước bị ngã cầu thang xuống, thế nhưng lại bị chấn thương nghiêm trọng, không thể qua nổi một đêm!”

“Thật hay giả? Bốn ngày trước ta mới gặp Trương viên ngoại cùng phu nhân của hắn cùng nhau chọn vải vóc ở phường bán vải, ta thấy thân thể hắn cường tráng, thật sự không giống đoản mệnh nha!”.

“Không gạt người, tin tức này là ta nghe từ chỗ A Vinh bán thịt heo, hắn sáng đi đưa thịt heo cho nhà Trương viên ngoại, lời hắn nói tuyệt đối không phải là giả”.

“Kỳ lạ, thêm cả Trương viên ngoại, Tây Trang trấn của chúng ta mười ngày này trước sau đã chết đến năm mạng người là thế nào!”

“Cũng không phải vậy, ngươi nói nơi này có bao nhiêu tà môn, nếu không phải chấn thương nghiêm trọng chính là chịu khổ tai họa bất ngờ. Tiểu nhị, mang trà đến!”

Tiểu nhị nghe tiếng, động tác nhanh nhẹn mang trà lên.

“Khách điếm hàng đầu” ở Tây Trang trấn, diện tích cũng không lớn, bày biện cũng không hoa lệ, nhưng nó là nơi mọi người ra vào Tây trang trấn thường ghé qua, ngày thường chật ních đám người rộn ràng nhốn nháo, tự nhiên cũng là địa điểm tốt để dùng trà buôn chuyện.

Ba gã khách quen của khách điếm ngồi vây quanh bàn vuông, trò chuyện về đề tài gần đây đang là lửa nóng trong mọi câu chuyện từ đầu đường đến cuối ngõ.

“Không phải sẽ không đến phiên trấn chúng ta xui xẻo chứ?” Nam tử nhíu mi lại, một phen cắn hạt dưa, bất an nói lên.

“Ngươi ở Đông Trang trấn không phải đang nhiễm dịch bệnh sao?”

Thuận miệng hỏi một câu, lại làm cho khách điếm vốn đang ồn ào nhất thời im bặt.

Lấy dòng suối nhỏ làm ngăn cách, trăm dặm phía đông của Đông Trang trấn, mấy tháng trước dịch bệnh bất ngờ hoành hành, không chỉ cư dân Đông Trang trấn nhiễm bệnh, súc vật cũng không may mắn thoát khỏi, dịch bệnh quỷ dị tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi chết hơn mười mạng người tình hình bệnh dịch đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng, đến tột cùng thì dịch bệnh này từ đâu mà truyền đến? Liệu có thể lan tràn hay không? Ngay cả quan phủ điều tra cũng không có đầu mối, lại khiến lòng người ở các trấn lân cận hoảng sợ.

“Đâu chỉ Đông Trang trấn, qua đỉnh núi Hà Đông trấn cũng bị đại hỏa hoạn bất ngờ, chết cháy vài mạng người; lại theo hướng đông đi đến Bạch tiên trấn, cũng nghe nói có bệnh gà chết quỷ dị, toàn bộ gà đều chết hết…..Theo tính toán, cứ đi theo hướng này, nói không chừng kế tiếp liền đến phiên Tây Trang trấn”.

Một trận gió lạnh buốt tràn vào quán, mỗi người trong khách điếm đều dừng lại động tác, sắc mặt tái nhợt lạnh run, chỉ trừ ở một góc, bóng dáng màu đỏ tinh tế không chịu ảnh hưởng tiếp tục cắn bánh bao trong tay.

“Thôi, thôi, thôi, đừng nói lùng tung làm cho mọi người dính vận xấu, đây đều là tai họa ngẫu nhiên bất ngờ, nào có thể nói là thay phiên”.

Lúc này, tiểu nhị bưng lên mấy đĩa thức ăn cùng với cơm sáng không nhịn được nhiều chuyện. “Đúng vậy, chúng ta nơi này là trấn nhỏ còn phát sinh sự việc không hay ho, so ra còn kém mấy tai họa trên giang hồ gần đây làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, tim như bị đóng băng. Đã nghe qua chuyện Hắc Bạch Song Quái bị giết chưa? Nói cho các ngươi, nửa tháng trước, thi thể của Song Quái được người ta phát hiện, nghe nói chết rất thê thảm, bình thường đều là bọn họ giết người khác, lúc này chính mình bị người ta truy giết lại còn bị moi tim, sau đó treo ở trên cây cho mọi người cùng xem!”

Giữa âm thanh hỗn loạn, tiểu nhị dường như ngại không đủ đặc sắc còn nói tiếp: “Còn có người móc hai mắt của tên dâm Lãnh Huyết cuồng lang, hắn chết trong tình trạng hai mắt bị đào rỗng; không chỉ vậy thi thể của Độc Tôn Khách bị người ta phát hiện, toàn thân trúng độc mà thối rữa, nếu không phải trên người hắn phát hiên dấu hiệu của “trăm độc dược quán”, chỉ sợ đến bây giờ còn không biết thi thể kia chính là Độc Tôn Khách đâu!”

Mỗi người đều tràn ngập tò mò, vừa mới nghe tin tức kinh khủng hơn thì mọi hoảng sợ đều tan biến, lỗ tai dựng thẳng dậy muốn nghe đề tài sốt dẻo nhất.

“Tiểu nhị ca, ngươi có biết những cao thủ đáng sợ nhất nhì trên giang hồ kia chết do tay người nào không?”

Nhất thời trở thành chú mục tiêu điểm của mọi người, tiểu nhị ngạo nghễ hất đầu, thanh âm rõ ràng nói cho mọi người: “Cá thi thể này lòng bàn tay phát hiện nắm chặt một quả anh đào đã bị thối, các vị còn nhớ rõ người nổi danh lương thiện Thượng Quan lão gia không?”

Mọi người đều cùng gật gật đầu.

“Sao lại không nhớ rõ, Thượng Quan lão gia cả cuộc đời thích làm vui người khác, nhiều nơi ở vùng Giang Nam đều có cống hiến của Thượng Quan lão gia, ngay Tây Trang trấn của chúng ta đều là dựa vào vào ngân lượng của Thượng Quan lão giao tạo ra, hắn chết thật khiến mọi người chấn kinh….. Đợi chút, tiểu nhị, ngươi sẽ không nói người đó chính là người đã sát hại Thượng Quan lão gia chứ?”

“Đúng là nàng ta”. Tiểu nhị thận trọng gật đầu, “Năm đó cô nương này mới mười tuổi, nhưng lại chính tay đâm Thượng Quan lão gia đã chiếu cố nàng hai năm, ai! Yêu nữ kia tuy tuổi còn trẻ, nghe đồn đã luyện được nội công tâm pháp bí mật, cho nên võ công của nàng ta cao cường, ngay cả Thượng Quan lão gia được phong làm quân tử kiếm cũng không phải là đối thủ của nàng, chứ đừng nói những người khác”.

“Mấy năm qua, rất nhiều võ lâm cao thủ muốn thay Thượng Quan lão gia trả thù đều chết dưới tay nàng”. Tiểu nhị thở dài một hơi, bưng nước trà hướng tới khách nhân trong quán. “Trên giang hồ gọi nàng “Huyết Ma Sát”, bởi vì nàng yêu thích mặc đồ đỏ sắc như máu”.

“Mười ngày trước, nữ ma đầu kia sát hại Mạc đại hiệp cùng phu nhân của lục đại môn phái, nghe nói, Mạc đại hiệp trong lúc vô tình biết được tên của nữ ma đầu đó, cho nên đưa tới tai họa bất ngờ.”

“Mạc đại hiệp? Chưởng môn phái Thanh Thành? Ông trời! Tiểu nhị, ngươi làm sao thể biết chuyện lớn này?”

Tiểu nhị kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ nói: “Hay nói giỡn, quán này là dựa vào cái gì mà sống? Không phải là chư vị quan gia các ngài cùng các đại hiệp hay lui tới sao, làm gì có đại nhân vật nào ta chưa từng thấy qua, tin tức tất nhiên là nhan chóng chân thực….”

Từ cửa bay tới tiếng nói tò mò, đánh gãy màn tự thổi phồng của tiểu nhị. “Nghe nói nàng ta cũng giết không ít ma đạo, không phải nên khen nàng vì võ lâm mà trừ bỏ mối họa sao?”

Tiểu nhị trừng mắt, là người nào ngu ngốc đặt câu hỏi. “Là đám người kia vọng tưởng chiếm được nội công tâm pháp của nàng, không có mắt chọc tới nàng ta, ma nữ kia từ nhỏ đi theo Y thánh môn, học được y thuật cùng công phu của Y Thánh, ngươi đoán xem, nàng mới tám tuổi đã sát hại chính cha mình cùng Y Thánh, còn nghĩ dân chúng sẽ cống hiến tiền tài cho Y Thánh vì mình, thế mà còn lương tâm để nói sao?”

“Thượng Quan lão gia niệm tình nàng còn ít tuổi, không phân biệt thị phi, lại thấy nàng không có nhà để về, tự nguyện thu nhận dưỡng dục nàng, nhưng lòng dạ đàn bà hiểm ác lại hại Thượng Quan lão gia thật thảm, thậm chí chịu khổ để nữ ma đầu kia hạ độc thủ. Từ trên xuống dưới, phàm những người đắc tội với yêu nữ kia, bất luận tuổi tác, lại càng không luận vô tâm hay cố ý, nàng ta một mực không buông tha.”

“Nhưng giết người thì cũng phải có nguyên nhân chứ?”

Tiểu nhị quay đầu một cái, chính là tìm không ra người nói. “Ngươi biết cái gì! Đã gọi là ma đầu, chính là giết người không chớp mắt, mọi chuyện thị phi thiện ác, tất cả nàng đều dựa vào tâm tình mà làm, thế nào còn cần nguyên nhân?! Hôm nay tâm tình nàng tốt liền thưởng cho ngươi chết toàn thây; tâm tình không tốt, hừ hừ! Cho ngươi tan xương nát thịt đều tùy nàng cao hứng.”

“Có nghĩa là nàng không ổn định? Vậy, làm sao mà biết tâm tình của nàng ta tốt hay không tốt?”

“Ngu ngốc nha! Chờ ngươi thấy nàng, biết nàng như thế nào xử trí ngươi, chẳng phải sẽ biết tâm tình nàng là tốt hay xấu”. Hỏi hắn, hắn làm sao mà biết a!

“Vậy, nữ ma đầu bộ dạng gì? Ngươi nói nhiều như vậy, dù sao cũng phải nói cho mọi người biết để tự bảo vệ cáo mạng nhỏ của mình chứ.”

“Ta làm sao mà biết nàng là cái dạng gì? Bất quá nghe nói nàng có thói quen mặc y phục màu đỏ, sống trong mê trận tại Hoa đào cốc”.

“Hoa đào Cốc kia ở đâu?”

“Việc này….. Còn phải hỏi sao? Hoa đào cốc đương nhiên không phải là nơi để thường dân biết đến.”

“Ngươi không phải tin tức rất chính xác sao? Vậy mà ngay cả nơi này cũng không biết”. Trong âm thanh mang theo tiếng cười.

Khuôn mặt Tiểu nhị cố gắng tươi cười nheo mắt tìm tòi chung quanh xem ai luôn chọc ngoáy hắn, làm cho hắn không nói tiếp được, bỗng nhiên một bàn tay từ đâu đánh vào đầu tiểu nhị.

“Thằng nhóc, ta mời ngươi làm tiểu nhị là tới làm việc, không phải làm người kể chuyện! Ngay cả trà của khách cũng dám uống, ngươi chán sống sao? Có phải muốn thấy Huyết Ma Sát hay không?” chưởng quầy hai tay chống thắt lưng, thổi râu trừng mắt đứng ở phía sau tiểu nhị, “Vị cô nương kia đang đợi ngươi thanh toán, còn không đi qua tính tiền, đúng là đầu gỗ, cẩn thận ta trừ tiền công của ngươi”.

“Vâng vâng” Khuôn mặt tươi cười chảy nước miếng, tiểu nhị nhanh như chớp chạy đi.

Không còn chuyện để nghe, trong nháy mắt đám người náo nhiệt hoàn toàn tản ra, bàn vuông bên cạnh vẫn còn lại ba gã khách như cũ, nam tử quần áo trắng tiêu sái, chính là thiếu trang chủ Bạch Ngạo sơn trang Trịnh Hạo Nhiên, hai người còn lại đều là bạn bè hắn.

“Trịnh huynh, ngươi xem, khách điếm này cư nhiên lại có một cô nương xinh đẹp như vậy! Nhìn nàng rất lạ, khẳng định là từ nơi khác đến”.

Ánh mắt ba người đồng thời nhìn về phía hồng y nữ tử trước mặt tiểu nhị, lúc trước nàng ngồi khuất tại một góc, đương nhiên không có người chú ý tới nàng.

Xem tuổi của nàng, không vượt quá hai mươi, dáng người yểu điệu, chiếc váy lụa màu đỏ tươi sáng, thực sự mang đến hương vị động lòng người, mái tóc dài đen bóng được buộc lên bởi đoạn vải màu đỏ, khuôn mặt không chút phấn son càng trắng nõn thanh lệ, mắt phượng mi cong tựa như trăng rằm, còn có đôi môi anh đào, thật sự là một mỹ nhân đẹp tới rung động lòng người.

“Nếu có thể quen nàng thì tốt biết bào”. Nam tử áo trắng hai mắt si tình nhìn nàng.

"Rất ít khi nghe thấy Trịnh huynh khen ngợi cô nương khác nha! Chà~ ngươi hẳn là sẽ không động tâm chứ? A~ cô nương kia phải đi kìa, rèn sắt khi còn nóng, Trịnh huynh, nhanh đi hỏi tên cô nương một chút, nếu là cô nương đi du ngoạn, ngươi có thể đề nghị nàng tới Bạch Ngạo sơn trang chơi!”

Trịnh Hạo Nhiên nghe xong, lộ ra vẻ tươi cười mê người, liền xoay thân chặn đường rời đi của cô gái. “Vị cô nương này, tại hạ Trịnh Hạo Nhiên, không biết cô nương…..”

Nói chưa xong, mỹ nhân cô nương như không nhìn thấy vòng qua hắn.

“Đợi chút, cô nương”. Không sợ thất bại, Trịnh Hạo Nhiên lại một lần vòng đến trước người nàng, vươn một tay ngăn trở nàng. “Tại hạ biết là đường đột, nhưng chỉ cầu được biết phương danh của cô nương, tuyệt đối không có ác ý”.

“Tránh ra”, nữ tử nâng mắt, trong ánh mang mang theo hàn ý.

Bỏ qua vẻ lạnh nhạt kia, Trịnh Hạo Nhiên bày ra tươi cười phong độ, “Tại hạ là Trịnh Hạo Nhiên của Bạch Ngạo sơn trang, vẻ đẹp của cô nương thật khiến cho tại hạ không thể kìm lòng tiến đến làm quen, nếu cô nương không ngại, để cho tại hạ làm chủ, dẫn ngươi đi một chuyến……”

“Ta nói tránh ra”.

“Cô nương……”

Phanh!

Không người nào biết cô nương này ra tay lúc nào, chỉ thấy Trịnh Hạo Nhiên bị đá sang một bên, ngay cả người cũng bị đánh lên bàn.

Trong thoáng chốc một mảnh yên tĩnh, hơn mười hai con mắt nhìn chằm chằm vào người đang chật vật đứng dậy. Trịnh Hạo Nhiên mất hết mặt mũi, không chịu nhục, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, bước nhanh đuổi theo nữ nhân đã ra khỏi cửa, một chưởng thô lỗ giữ lại cánh tay ngọc của nàng. “Cô nương làm gì lại đánh ta? Ta thuần túy là hảo ý mời ngươi, ngươi đừng xem người của Bạch Ngạo sơn trang ta là đối tượng dễ khi dễ, cao ngạo như vậy làm cái gì?”

Nàng không động đậy, nên nói là nàng từ đầu đến cuối đều hé ra khuôn mặt lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nàng lại chợt biến lãnh: “Buông”.

“Trừ phi ngươi nói cho ta biết tên ngươi!”. Có lẽ bởi vì sinh ra trong phú quý, bị nhiễm bởi những thói quen của sự giàu có, Trịnh Hạo Nhiên tính tình công tử, nữ nhân không chịu ưu ái của hắn quả thực không khỏi được người ta tán thưởng.

“Ngươi muốn chết sao?” Thanh âm của nàng giống như ánh mắt lạnh băng của nàng, khẽ động thân, ngón tay như ngọc hất tung tay nam nhân cả gan chạm vào vai nàng, khuôn mặt tuyệt diễm xóa sạch nụ cười lạnh, nàng tăng thêm lực đạo, đẩy một cỗ hàn khí vào giáp huyệt trên vai hắn.

Một chút đau đớn như vạn trùng cắn làm cho Trịnh Hạo Nhiên thất thanh hô to, cả người trên mặt đất không ngừng quay cuồng.

Nữ tử lạnh lùng lướt mắt, không muốn thưởng thức giọng hét khó nghe của hắn, hướng ra ngoài bước vài bước.

“Cô nương người ta rõ ràng trong trắng, cả gan cường lưu nàng, chính là tự mình tìm đánh thôi!”

Thanh âm lạnh lạnh từ phía sau nàng thoát ra, mắt lạnh lẽo nhẹ nhàng nhìn đến, hướng kia ngồi tọa cạnh cửa là nam nhân tóc tai bù xù quần áo tả tơi.

Cặp mắt kia thâm thúy giống hồ nước đóng băng không đáy, làm cho người ta từ đáy lòng nổi lên hàn ý, nam nhân chà chà xát xát thân mình, không nghĩ tới mùa đông đã đến sớm mấy tháng!

Quay đầu nghe mọi người không ngừng nhục mạ cô nương áo đỏ độc ác, nam nhân bĩu môi, “Quái, rõ ràng là người này vô lễ trước, như thế nào lại không có người chỉ trích?”

“Tên ăn mày này rầy rà cái gì!” Tiểu nhị huy động cái chổi, đối với thanh âm quen thuộc này không khỏi níu mi, đột nhiên nhận ra kêu lên: “Thì ra mới vừa rồi chính là ngươi ở trong này líu ríu, đi đi, tên ăn mày này còn không mau cút đi, đừng che trước cửa khách điếm, đem xui xẻo tới đây!”

Không cho tiểu nhiị nắm ống tay áo của mình, nam tử lưu loát chợt lóe, thối lui đến vài bước xa, than thở nói: “Muốn ta đi thì nói một tiếng, đừng động tay động chân không khách khí như vậy, ta bất quá chỉ là muốn vào kêu bánh bao thôi, ha ha, lại còn nói ta giống ăn mày.”

“Chê cười, bộ dạng này của ngươi, không phải ăn mày thì là cái gì?”

Nam nhân bị chỉ vào mũi mắng là ăn mày cúi đầu xem kỹ toàn thân mình dính đầy bùn đất, quần áo mang theo chút mùi hôi, miệng nói: “Chậc chậc! Hóa ra ta còn có tướng làm ăn mày a!”

Ăn ngủ trong rừng đã nửa tháng, cũng nên tìm một chỗ xem lại chính mình.

Đứng trước cửa khách điếm xem đám người náo nhiệt nhất thời không rời đi được, sờ sờ bụng rỗng đã lâu, nam nhân hướng về phía trời chiều đã hiện sắc đỏ cười khổ, không thể vào khách điếm, xem ra lại ăn ngủ trong rừng rồi.

….

Cây cối ngoại ô dày đặc, “vút vút”, mười đạo bóng dáng bay vút theo bốn phương tám hướng mà đến, cùng hướng một mục tiêu mà tới gần.

“Nữ ác ma, xem ngươi trốn đi đâu!”

Nói xong, khắp nơi các cao thủ từ trên cao hạ xuống, tự chọn vị trí cho mình, đem nữ tử một thân quần áo sắc lửa đỏ làm trung tâm bao xung quanh.

“Yêu nữ, lần lày lục đại môn phái chúng ta liên hợp, nhất định phải giết được ngươi ngay chỗ này, lấy đầu của ngươi tế những oan hồn uổng mạng”. Bạch Mi trưởng giả trong tray cầm phất trần chỉ vào nữ tử đang đứng chính giữa vòng vây.

Luyện Vô Tâm mặt không chút thay đổi, đôi mắt lạnh lướt qua một vòng xung quanh, nhóm người này thực không biết ngấy, đuổi giết nàng một ngày một đêm cũng không chịu nghỉ ngơi.

“Hôm qua coi như ngươi mệnh lớn, để cho ngươi trốn thoát, hôm nay ta sẽ vì chưởng môn mà báo thù?”

Một tay ra dấu, mọi người nhất tề tiến lên, đều sử dụng tuyệt chiêu để đối phó Luyện Vô Tâm; Chỉ thấy một sắc sáng đỏ xuyên qua đạo quang kiếm ảnh bên trong, dễ dàng tránh những chiêu ngoan độc ngang qua thấp xẹt đưa nàng vào chỗ chết.

Một khắc qua đi, nàng như cũ không mảy may bị thương, mọi người kinh hãi, công phu của nàng thực lợi hại không khỏi dọa người, nhưng mà nàng chỉ tránh không hề tấn công, vì thế đòn công kích càng thêm nhanh và tàn nhẫn.

“Rắc vôi!” Bạch Mi đạo trưởng hạ lệnh, ý đồ làm mờ tầm mắt của nàng. “Hai nhóm công trái, hai nhóm công phải, tấn công trước sau, lấy đầu của nàng.”

Đây là tà trận bọn họ đã khổ luyện một năm, vì muốn thu phục yêu nữ này, thay võ lâm trừ họa.

Đáng tiếc, trước tự tin Bạch Mi đạo trưởng, Luyện Vô Tâm lại chỉ nhấc ống tay áo lên, nháy mắt mọi thứ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Chẳng qua trong nháy mắt, từng kim châm chuẩn xác đâm vào cổ họng đối phương, nháy mắt làm hơn mười người lảo đảo rồi ngã xuống. Người bị châm kim dung mạo khốc liệt, ôm cổ phát ra tiếng “Khanh khách” làm cho người ta run sợ, kêu thảm thiết.

Bạch Mi đạo trưởng sắc mặt tái xanh, nhìn đồng bọn chung quanh đang khóc thét nói:‘Yêu nữ ngươi hạ độc thủ, ngươi muốn bọn họ thống khổ đến chết”. Vết thương xuyên cổ không phải người thường có thể chữa trị, chỉ có thể mặc cho bọn họ mất máu mà chết.

“Nếu so sánh ác độc, có thể so với trận thế cốt trảo của các ngươi sao?” Nếu nàng dính một chưởng, toàn thân gân mạch đứt đoạn, cái gọi là danh môn chính phái cũng chẳng phải đã làm cái việc rắc vôi vô lại kia sao.

Bạch Mi nâng đệ tử của Thanh Thành trước Luyện Vô Tâm, muốn rút châm lại không thể làm được, hắn cắn răng nói: “Là bấn đạo đánh giá cao năng lực chính mình, thôi, chủ cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, lấy y thuật ngươi theo Y Thánh để cứu bọn họ, ta đáp ứng ngày sau không so đo hành vi sở tác sở vi của ngươi”.

Bề ngoài nàng vẽ khóe môi đường cong trào phúng, “Nếu ta cứu bọn họ, các người nhất định sẽ ngừng đuổi giết ta sao?”

“Ngươi nói đi!”

Mắt phượng vừa nhấc, nhìn thấy nguyên bản Bạch Mi đạo trưởng đã tìm đến, đem chưởng lực trong tay phải đánh tới, chuẩn bị liều mạng đem nàng chết dưới chưởng này.

Làn môi đỏ mọng mỉa mai giương lên, loại thủ đoạn thấp hèn này cũng sử dụng, người này như sao vẫn còn chơi mãi không chán?

Hiệp hai vừa khai chiến, chưa đầy một lát, âm thanh la ó đã hóa thành hư ảo, giữa các rừng cây tràn ngập một cỗ tĩnh mịch làm người ta thấy sợ hãi.

Bên tai rốt cục cũng thanh tịnh.

Ánh mắt lạnh lẽo dò xét các nhân sĩ chính phái kia, Luyện Vô Tâm hai mắt hơi nhất thấp, mu bàn tay trắng nõn dính vài giọt máu đỏ chướng mắt.

Nàng lúc trước không ra tay nguyên nhân chính là không muốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này làm bẩn đôi tay chính mình.

Cách đó một đoạn, có tiếng nước róc rách chảy, bỗng nhiên nàng xoay người hướng nơi đó đi tới.

Phảng phất qua mũi là mùi máu tươi, nhất thời mi khẽ cong, hướng tới dòng suối nhỏ dưới núi đi tới, mùi hương này càng thêm nghiêm trọng.

Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một suối nước chảy nhỏ giọt, chung quanh chồng chất không ít nham thạch màu đen. Mắt đảo qua hắc nhân nằm đó không biết còn sống hay đã chết, Luyện Vô Tâm tới gần bờ suối.

Cỗ mùi máu tươi kia thì ra là từ trên người này truyền đến, người này bị đâm một vết đao thẳng đứng, xem ra khi xuống tay không lưu tình chút nào, hiển nhiên là muốn đem người này sát hại, không thể lưu người sống.

Tám phần là gặp phải cướp, vật ngoài thân bị cướp đoạt, ngày cả mạng nhỏ cũng thuận tiện bị cướp đi.

“Tốt lắm, tốt lắm…..Cuối cùng cũng chết…..Đã chết cũng tốt……. Thiên hạ rốt cục thái bình…..” Thanh âm đứt quãng dường như nỉ non, không lớn không nhỏ, vừa vặn bay vào tai nàng, động tác múc nước nhẹ nhàng một chút, tiện đà tiếp tục.

“Ông trời lúc này…. Nhất định nghe ước nguyện của ta…. Không cần gây phiền não tai họa cho người….. Lúc này nhất định thành công….. Sẽ không lại không chết được…..”

Vắt một cái khăn nhỏ, nàng lau hai tay, khóe mắt vô tình hướng tới chỗ đám đá đen, máu chảy nhiều như vậy, người này muốn cũng không sống được, có thể nào còn nói nhiều vô nghĩa như vây a?

Thu hồi khăn tay, cước bộ không tiếng động chậm rãi hướng tới gần bên phải.

“Nhất định phải chết thật nha…. Làm cho ta giải thoát….A! Nên….. Đáng chết…….Ngươi, ngươi làm sao có thể ở trong này?” Vì sao khi hắn chuẩn bị tắt thở lại xuất hiện người sống?

Con ngươi đen chậm rãi chớp chớp, trước mắt vẫn đang một mảnh mơ hồ, mơ hồ nhìn thấy một hồng y nữ nhân tóc dài, đứng lặng ở bên nhìn xuống hắn. “Đừng…… Đừng tới gần ta….. Ta không cần người cứu…..” Một chút hơi cơ hồ cũng không thể vận lên được, hắn muốn khởi động thân mình lại vô lực.

Luyện Vô Tâm ngóng nhìn dung mạo bấn loạn của hắn, tiếng nói lạnh lùng giữa một tia kinh ngạc, “Ta sẽ không cứu ngươi.”

Người này nghèo túng bẩn thỉu, nam nhân này còn nói lời kỳ quái, đây không phải là nam nhân ba ngày trước ở ngoài khách điếm đã làm cho nàng lưu lại ấn tượng kỳ quái sao.

“Sẽ không cứu…. được, như vậy tốt lắm……Ông trời không khiến ta thất vọng, khiến ta từ từ chờ chết…..” Hắn tựa hồ yên tâm, hai mắt nhắm nghiền.

Luyện Vô Tâm chưa rời nước bước, theo dõi hơi thở yếu ớt của hắn dần dần lắng lại, nghĩ đến hắn rốt cục đã tắt thở, lại bị hắn đột nhiên ho mạnh một cái làm ngừng cước bộ rời đi.

“Khụ khụ…… Đáng giận….. Ta chờ lâu như vậy….. Rốt cuộc khi nào mới có thể chết đây…..” (Kat: Ta hoàn toàn bó tay, Mip, lúc em ed đoạn này có bó tay chấm cơm như ta hem vậy?)

Người này mệnh thật cứng rắn, cư nhiên còn chưa chết?

Nàng nhìn xuống trong lòng kinh ngạc, nàng cẩn thận đánh giá lượng máu chảy từ miệng vết thương của hắn, nhất thời một chút vẻ hiểu rõ hiện lên trong mắt. “Miệng vết thương của ngươi mặc dù sâu, nhưng lại chưa chạm đến chỗ quan trọng, chết thì không dễ dàng, tàn phế thì có thể.”

Mắt đen cố hết sức hé ra, “Sao….. Ngươi còn ở lại…. Này,….. Ngươi làm gì…. Không nên…. Đáng chết….. Ngươi đừng chạm vào ta…..” Cảm giác nóng nhiệt trên vai làm cho hắn muốn thét chói tai, nhưng mà lòng có sức mà lực không đủ, nữ nhân này ở trên người tàn phế của hắn điểm huyệt mấy chỗ, trải qua vài lần giãy dụa vô ích, hắn chỉ cảm thấy càng mệt, càng đau, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. “Không cần…. Đừng chạm vào ta…..Đừng cứu ta….”

“Ta thay đổi quyết định”. Lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy một người chờ mong được chết, tò mò, cho nên nàng cố tình không cho hắn toại nguyện.

Không để ý tới tiếng hét khó nghe của hắn, nâng cánh tay cùng thân thẻ gầy yếu của hắn ta lên, Luyện Vô Tâm tìm kiếm nơi thích hợp chữa thương cho hắn.

“Không cần…….Van cầu ngươi không nên đụng ta….. Ngươi xảy ra sự…. Xảy ra sự…..” Thân mình bị nâng rốt cuộc không phát ra tiếng, xem ra hắn thực sự rất đau.

Trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, Luyện Vô Tâm có chút đăm chiêu chăm chú nhìn vào hắn, người này, làm cho tâm nàng vốn bình tĩnh dường như trào ra một cỗ cảm giác quen thuộc, nàng, liệu có phải đã gặp qua hắn?

Làm một người kề cận cái chết mà may mắn trở về cuộc sống, có phải là nên vui vẻ khóc rống lên ngập tràn nước mắt?

Thế nhưng, loại kết quả này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người Lục Viễn Tri.

Khi hắn lại lần nữa trợn mắt, phát giác chính mình được đặt trong phòng một gian nhà tranh cũ nát, mũi ngửi thấy được mùi dược đan, miệng vết thương trên người đã được băng bó hoàn hảo.

Hắn kinh ngạc lấy tay sờ ngực, cảm thụ da thịt ấm áp và tim đập thình thịch, lập tức không dám tin lên tiếng thét chói tai.

Tiếng thét chói tai thật thê lương, thanh âm này khiến Luyện Vô Tâm nhíu mi. “Ngươi không nghĩ sẽ thu hút bầy soi đói khát tới làm cơm trưa cho chúng chứ?”

Giọng nữ đột ngột vang lên, Lục Viễn Tri đầu tiên là ngẩn ra, con ngươi đen trừng mắt nhìn bóng người không nên xuất hiện, đầu vòng vo nghĩ, nàng không phải là cô nương ngày đó xuất hiện ở khách điếm sao?

Nghĩ thông suốt xong, sau đó là một trận âm thanh sắc nét hơn, bén nhọn rống lên một tiếng, “Ngươi ngươi ngươi, ai muốn ngươi nhiều chuyện như vậy? Đáng chết, ngươi sao lại đem ta cứu sống, còn động thủ thay ta băng bó, ngươi có biết hay không….”

Hắn bị điểm trụ á huyệt, trong phòng lại khôi phục sự an bình vốn có.

“Ta nếu muốn ngươi sống, ngươi sẽ không chết được”. Nàng bưng tới một chén thuốc, hướng đệm cỏ ngồi xuống.

“Ô ô…….” Lục Viễn Tri lấy ánh mắt kháng nghị, chỉ trích nàng không nên cướp đoạt quyền lợi sinh tử của hắn, nhưng ngay sau đó, ánh mắt bất mãn được thay thế bởi sự sợ hãi, phát hiện tay chân vẫn có thể động đậy, hắn cả người lui vào bên trong.

“Ô ô ô ô…..” Ngươi dựa vào đây làm cái gì?

“Lại đây”. Nàng không kiên nhân tà nghễ nhìn nam nhân kia một cái, vốn tưởng rằng hắn tỉnh lại chính mình có thể bớt chút việc, xem ra càng phiền toái.

Lấy tay túm lấy, nam nhân thực không có sức nặng lại không có cốt khí làm cho tiểu nữ nhân túm vạt áo tha ra ngoài. “Thuốc này đối với ngươi có lợi không có hại, cho ngươi lựa chọn chính mình uống hoặc để ta làm, ta không có nhiều kiên nhẫn ở trong này phiền phức với ngươi”. Vì hắn, nàng đã trì hoãn hành trình của mình hai ngày.

“Ô ô ô ô…..” Vậy thả hắn tự sinh tự diệt, đừng để ý đến hắn nha!

Nàng cười lạnh, đây là hắn tự tìm.

Không để ý hắn giãy dụa, năm ngón tay nàng để ở cổ họng hắn, giữ trước ngực một chút, bây giờ hắn muốn động cũng không thể động, bắt hắn hé miệng còn khó coi hơn.

Mặc kệ hắn có thể nghẹn chết hay không, nàng trực tiếp đem thuốc trong bát nhắm thẳng miệng của hắn mà đổ mạnh, hắn nuốt hay không nuốt tùy, nếu hắn đã không nuốt, chết cũng bớt việc, nhưng như vậy có hơi lãng phí mấy vị dược của mình.

Canh dược đen đặc trong miệng hắn tràn ra, cho dù hắn nuốt mau đi chăng nữa, cũng không đuổi kịp tốc độ rót thuốc của nàng.

“Ô ô ô…. Khụ khụ khụ! Ngươi…. Muốn làm ta chết nghẹn nha!” Rốt cục có thể nói ra tiếng, một chén dược hắn cũng đã uống cạn.

“Theo ta đi ra.”, hạ xuống bốn chữ, Luyện Vô Tâm toàn thân đi ra ngoài.

“Nào có người nào dùng phương thức ác liệt này để cứu người a!” Trên người hoàn toàn được giải huyệt, hắn lau lau khóe miệng bị trào thuốc, đối với bóng dáng ân nhân cứu mạng mình mặt nhăn mày nhó.

Ông trời đối với hắn thật không công bằng, đã không cho hắn chết, lại còn làm cho hắn gặp phải nữ nhân thô lỗ bá đạo như thế, ngay cả uống thuốc cũng dùng thủ pháp bắt buộc bạo lực này.

Mà khoan? Đợi chút!

Hắn giống như là nghĩ đến cái gì, cả người bắn đứng lên, nhìn chằm chằm vải trắng bao quanh thắt lưng, lạu thấy chân tay mình hoạt động hoàn hảo, chưa nói đến y thuật cao minh của nàng, hắn thắc mắc miệng vết thương trên người hắn là ai xử lý? “Cô nương, ta mê man đã bao lâu?”

Bóng dáng đứng cạnh cửa thản nhiên nói: “Ba ngày”

“Ba ngày!” Lão tổ tông nha! Như vậy không phải những nơi không nên chạm đều đã bị chạm qua sao? “Ngươi đem ta khiêng đến, có phải cũng đối với thân thể của ta giở trò, đông sờ tây sờ…. Ý của ta là nói, ba ngày qua đều là ngươi chiếu cố cho ta uống thuốc, còn thay ta băng bó miệng vết thương?”

Luyện Vô Tâm mày nhíu lại, cũng không phải cô nương bị hủy hoại trong sạch, không hiểu hắn hô to gọi nhỏ làm cái gì. “Nếu không phải ta, ngươi hôn mê bất tỉnh có bản lĩnh chính mình tự chữa thương sao?”

Hai mắt hắn mở to, trong lòng vô cùng mừng rỡ. “Đợi chút, cô nương! Vậy ngươi…. ba ngày nay thân mình ngươi có không khỏe hay không?”

Lượm áo khoác bạc phủ trên bàn, hắn bước nhanh đuổi theo phía trước, túm giữ ống tay áo của nàng, thấy được sự lạnh lùng, hắn cười hắc hắc hai tiếng, chậm rãi buông tay.

Xem nàng thân thể khỏe mạnh, hai mắt còn có thể phát ra hàn băng lãnh ý đối với hắn, hắn tự biết không nên nhiều lời nhưng vẫn hỏi, “Vậy đổi vấn đề, cô nương ba ngày nay có bình an không? Có bị thương không? Có gặp phải tai biến gì không?”

Môi đỏ mọng cong lên, hỏi lại hắn, “Ta tại sao lại không khỏe? Hoặc hẳn là sao phải hỏi có tai họa gì nên phát sinh trên người ta?”. Nàng nghiêng người, đánh giá khuôn mặt gầy của hắn, cuối cùng ý nghĩ kia tiêu tan cũng yên tâm cười cười.

Không quên nhớ tới lúc trước bên dòng suối hắn thì thào tự nói, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện lên ánh mắt mê ly, nếu nàng nhớ không lầm, nam nhân này trước kia nàng thật sự đã gặp qua.

“Không, không, ngươi thật sự tốt, ngươi không có việc gì, ngươi thật sự không có việc gì, ngươi không bị thương, tay chân hoàn hảo đứng ở trước mặt ta, ta xem ra người còn có thể ra tay đánh người….. À! Ta chỉ là nói mà thôi, ngươi lại thật sự ra tay!”. Nàng vung ống tay áo lên mà đánh vào ván cửa, hắn lải nhải oán giận.“Ta trên người còn có thương nha! Cô nương còn ra lực lớn như vậy dọa ta…..”

“Nói đủ chưa?” Mặc cho bản thân hắn ăn nói linh ta linh tinh, quay đầu một cái, nàng đi ra ngoài cửa.

“Đủ, đủ, ân nhân cô nương nói đủ liền đủ.” Thái độ của hắn lúc này so với thái độ phản kháng vừa rồi ở trên giường hoàn toàn bất đồng, xem lời của nàng coi là thánh chỉ, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Luyện Vô Tâm.

“Ân nhân cô nương, xin hỏi tôn tính đại danh của người?” Tên nàng hắn sẽ khắc sâu trong lòng: suốt đời không quên.

“À, ta nên tự xưng trước! Tên ta là Lục Viễn Tri, hai mươi sáu tuổi, nhà ở Dương Châu, còn ân nhân cô nương? Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai?”

Không có người quan tâm hắn.

“Nhà của ta có mẫu thân, một đôi long phượng đệ muội, cha ta lúc ta sáu tuổi bị bệnh truyền nhiễm đã qua đời. Ân nhân cô nương, lúc trước ở Tây Trang trấn nhìn thấy ngươi, vậy ngươi tới đây là có việc hay du ngoạn?”

Vẫn như cũ không có người để ý tới hắn.

“Ôi, còn chuyện của ta! Ta bị người nhà đuổi ra, sau đó lang thang, nhoáng một cái đã qua vài năm, kết quả lạc đến đây…..” Dọc theo đường đi, hắn liên miên không ngừng tự hỏi tự đáp, nàng vẫn không mở miệng nói, đều không sao cả, hắn thuần túy thầm nghĩ muốn tìm người trò chuyện mà thôi. (Kat: sao có cảm giác Lục ca như con cún nhỏ chạy theo Vô Tâm vậy ta???)

Tốc độ của Luyện Vô Tâm không nhanh, để cho hắn trên người có thương tích vẫn có thể đi theo ở phía sau. Hai ngươi vòng theo đường mòn sau nhà tranh, vào rừng, rẽ mấy vòng, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một suối nước nóng thiên nhiên.

Luyện Vô Tâm đưa một bọc vải chứa bột phấn, rắc xuống hồ nước. “Cởi quần áo, xuống ngâm nước”.

Thân thể hắn hư hàn (nhiệt độ trong cơ thể thấp), xem ra từ nhỏ sức khỏe thật kém, nếu không làm đúng cách, chỉ sợ không sống quá ba mươi.

“Đây là ngâm thuốc? Được được, ta lập tức đi xuống”. Hắn ngập ngừng cởi quần áo.

Nghe lời như vậy, ngay cả hỏi cũng không hỏi vừa rồi cho vào nước là cái gì, làm cho Luyện Vô Tâm thản nhiên, bỗng dưng, một đôi mắt đen chống lại nàng, hai người nhìn nhau hồi lâu.

Lục Viễn Tri tay để trên đũng quần, chung quy kiềm chế không được mở miệng trước,“Thật ra, ân nhân cô nương à! Ngươi tính đứng ở nơi này…… nhìn ta ngâm nước sao?”

“Có gì không thể?”

Lục Viễn Tri nuốt nuốt nước miếng, nàng chỉ đơn giản không quan tâm trả lời, lại làm cho hắn hồi lâu không nói được nửa câu.

Nhưng mà, hắn sẽ thẹn thùng nha! Tuy rằng cơ thể hắn gầy gò, không có khí chất đẹp mắt, nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân nha! Sao có thể trước nữ nhân cởi áo, biểu diễn khoe thân mình.

Miệng hắn tuy chỉ lẩm bẩm, nhưng Luyện Vô Tâm nhĩ lực tốt hoàn toàn nghe thấy được.“So đo gì vậy, trong thời gian ngươi hôn mê, đều là ta tự tay tắm rửa cho ngươi.”

“Thay ta tắm rửa…..” Hắn lẩm bẩm nói, vốn khuôn mặt không có bao nhiêu sắc hồng thoáng chốc trở nên càng thêm trắng bệch, bốn chữ này khiến Lục Viễn Tri chịu đả kích không nhỏ, “Ngươi nói là ….. Ngươi đem ta cởi sạch sẽ quần áo rồi ….”

Luyện Vô Tâm gật gật đầu.

Hắn thở dốc vì kinh ngạc, chỉ tưởng tượng chính mình trần như nhộng đứng trước mặt một cô nương, liền khiến hắn mắc cỡ chết đi được, chứ đừng nói để nàng còn thay hắn cởi quần áo….. Thật sự là một chút khí khái nam tử cũng không có!

“Ân nhân cô nương, làm phiền ngươi lui bước được không? Tốt xấu ta cũng đã tỉnh, thật có lỗi, ta không có thói quen để người khác nhìn ta không mặc quần áo mà ngâm mình”

“Ngươi thực để ý?” Nàng hoang mang hỏi, rốt cục hiểu được nguyên nhân hắn chậm chạp bất động.

“Ngươi là cô nương nha! Không nên tùy tiện nhìn nam nhân khỏa thân, như vậy sẽ tổn hại khuê danh của ngươi, lại càng không nên tùy ý đụng vào thân mình nam nhân, thế này không hợp lễ…..” Nhớ tới nàng lúc trước còn chăm sóc vết thương trên ngực hắn, hắn không tự giác nhìn năm ngón tay thon dài trắng nõn, một cỗ khí nóng xông lên mặt hắn, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc có chút hồng nhuận. “Tóm lại, nam nữ khác nhau, trừ phi ngươi là nương tử của ta, bằng không không thể nhìn thấy thân thể của ta…..”

Luyện Vô Tâm tựa hồ đã hiểu, khóe môi hơi cong một chút, không phải là e lệ. “Một lúc lâu sau ta sẽ gọi ngươi trở về, động tác nhanh một chút, thuốc hết hiệu quả, ngươi ngâm lâu cũng vô dụng”. Nói xong, toàn thân nàng ẩn vào khu rừng.

Thẳng dến khi rốt cục không còn nhìn thấy bóng dáng lửa đỏ, Lục Viễn Tri mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, rút đi quần áo, cả người ngâm vào suối nước, con ngươi đen vốn áp chế cảm xúc, thời khắc không có người bên cạnh, mới thể hiện ra cảm tình mênh mông, bất đắc dĩ có, thống khổ có, còn có một tia chờ mong.

Hắn cô độc suốt hơn hai mươi năm, rốt cục hắn cũng tìm được một đường hi vọng, hắn không cần cô độc chờ chết sao? Nàng, thực sự là ngoại lệ sao?
Bình Luận (0)
Comment