Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 32

Edit: Hắc Phượng Hoàng

La Y mệt muốn chết rồi, bùng nổ bực tức lâu dài qua đi là vô tận mệt mỏi. Đêm ngủ ngon thẳng tới ngày hôm sau mặt trời lên cao. Thỉnh an đương nhiên đến muộn, đương nhiên nha đầu trong phòng đã sớm xin nghỉ thay nàng. Do nàng nhất quán làm tốt lắm, mà Dung Nghi nhất quán thật không có nhân phẩm, chúng trưởng bối chỉ cho là Dung Nghi nháo sự - - dù sao chuyện ngày hôm qua bán nha đầu di nương không giấu diếm, nên biết đều biết. Tào phu nhân nghe được còn lắp bắp kinh hãi, không ngờ La Y im lặng không nói lại có lực như thế. Nhưng bà không có ý định nhúng tay, Dung Nghi xưa nay tính tình kỳ quái, vợ chồng quyết liệt như thế rất tốt. Bị thu thập không sao cả, bà không hy vọng Dung Nghi có nhạc gia trợ lực, nhưng hiện thời nhạc gia chỉ là quan nhỏ, cho dù bị bắt bí cũng không giúp đỡ được cái gì. Huống chi không phải nàng sinh, mặc kệ hắn đi chết!

Mà Dung Nghi vừa tỉnh dậy liền xoay người đứng lên mặt cũng chưa rửa, chải tóc qua loa, thừa dịp La Y không phản ứng kịp, như đốt lửa vào mông chạy tới viện Thái phu nhân. Ghé dưới chân Thái phu nhân một phen nước mũi một đống lệ kể ra La Y mạnh mẽ thế nào, buộc lại hắn thế nào. Đương nhiên không dám nói chuyện bị đá bị đâm. “Lão tổ tông, ngài cứu cháu đi, bỏ người đàn bà kia đi, nếu không không chừng ngày nào đó bị nàng đánh chết đấy! Thư hương môn đệ gì chứ, còn lợi hại hơn người đàn bà chanh chua phố phường kia!”

La Y chậm rì rì đi tới Tiên Huyên Đường, quỳ gối, không nói cái gì, không làm cái gì, nói nhiều sai nhiều không nói không sai. Dù sao chuyện đã đến trình độ này rồi, cứ trở mặt như vậy. Thanh danh quan trọng nhưng là mệnh không có muốn thanh danh làm cái gì? Đây chẳng qua là cái trò dệt hoa trên gấm thôi. Huống chi Cố gia chưa hẳn nguyện ý vì cái con vợ lẽ mà chống lại Tiêu gia, luận công phu cãi nhau văn nhã, một trăm công huân quý tộc cũng không ầm ĩ được với một tên quan văn. Không chừng đến lúc đó bị đối phương đào hầm chôn còn thay người kiếm tiền. La Y sau khi nghĩ thông suốt càng không có cố kỵ, nàng đúng là thứ nữ! Nhưng nàng được sủng ái! Có thế không trận đó là ngu ngốc!

Quả nhiên Thái phu nhân cau mày nói: “Vợ chồng cãi nhau là bình thường thôi, làm sao lại động một chút là nói tuyệt tình như vậy chứ?”

”Nàng hôm qua động tay động chân với Tôn nhi! Đâu có một chút tam tòng tứ đức nào!”

Thái phu nhân vội vã che mặt, ngươi một đại nam nhân bị nàng dâu đánh còn không biết xấu hổ mà nói ra, trọng điểm là Cố gia là hậu duệ võ tướng, con cháu đều phải học kỵ xạ. Nàng dâu là con gái văn thần, ngươi nói nam nhân không đánh lại nữ nhân, võ tướng không đánh lại văn thần, thật là khoe khoang không có hạn chót!

Bà tử thông minh bên cạnh Thái phu nhân cười nói: “A, Tứ Gia và Tứ nãi nãi hôm nay là thêm sắc cuộc sống à, đến đùa giỡn còn mang đao thương này? Tứ nãi nãi có thể có bao nhiêu sức lực chứ? Có thể đánh thắng được Tứ Gia sao? E là dỗ lão thái thái vui vẻ hả?”

Dung Nghi cũng ý thức được, nói như vậy là cực kì mất mặt. Đành phải đổi lý do: “Nàng một cái bình dấm chua, ngày hôm qua bán tất cả di nương nha đầu rồi! Ghen tị, đó là thất xuất chi điều!”

Thái phu nhân thầm nghĩ dàn xếp ổn thoả, một bó to tuổi, ầm ĩ làm bà đau đầu: “Bán thì bán, quay đầu bảo nàng dâu tốt với cháu.”

La Y cung kính nói: “Thưa lão thái thái, đã cất nhắc Hải Đường. Chỉ chờ nàng sinh nhất nam bán nữ lại phong di nương. Hôm qua đã nói cho Trần quản gia, vốn định hôm nay mang đến dập đầu cho lão thái thái, phu nhân, chỉ là còn chưa kịp...”

Thái phu nhân nghe vậy, cọc thuận đã rơi xuống: “Một khi đã như vậy thì xong chưa. Vợ chồng còn trẻ, càng ầm ĩ càng ân ái mà!”

Bà tử thông minh nhân cớ đó: “Đúng vậy, nếu không tại sao nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa chứ?”

Thái phu nhân nở nụ cười.

Dung Nghi không có cách nào, tổ mẫu mặc kệ mọi chuyện, mẹ cả chắc là sẽ không ra mặt cho hắn! Ước gì hắn sống không tốt đây! Đành phải oán hận cầm tay kéo La Y trở về.

Về đến nhà, quả thực càng nghĩ càng giận. Vừa đúng lúc này Tiết di nương tiến vào xem con, Dung Nghi nói một phen nước mũi một đống lệ. Tiết di nương nổi giận!

Vọt vào chính phòng nói: “Giỏi ngươi đồ đàn bà đanh đá! Vậy mà dám làm như vậy với đàn ông! Nhà mẹ đẻ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là tam tòng tứ đức hả?”

Rồi sau đó giống như ảo thuật ngã trên mặt đất, hai tay vỗ đùi: “Gia của ta số khổ! Làm sao lại cưới một cái Dạ Xoa như vậy! Thư hương môn đệ cái gì! Hiền lương thục đức cái gì! Chỉ là gạt người mà thôi! Ôi!... Dạ Xoa này! Không phải bắt nạt gia chúng ta không phải bò ra từ trong bụng phu nhân sao?” Blah blah blah ba la

La Y một trận đau đầu, đây là chơi game qua cửa diệt BOSS sao? Đến đây lần lượt...

Dung Nghi vui vẻ trên mặt, làm sao lại quên mẹ đẻ chứ! Đấy, đã xuất đầu cho hắn rồi!

Tiết di nương quả nhiên uy vũ, một khóc hai nháo ba thắt cổ đủ sống, buộc La Y dập đầu xin lỗi Dung Nghi, bằng không cứ tiếp tục ở trong phòng lăn lộn, Thanh Quỳ Viện lại biến thành cái chợ, ngoài cửa xem náo nhiệt vô số! Nói hạ nhân cũng quá rảnh rỗi phải không?

La Y tâm lực hết sức mệt nhọc, ngày hôm qua nàng có thể đứng lên, đơn giản là bởi vì đã bức đến phân thượng. Nha đầu di nương ở trong viện của nàng qua lại tự nhiên, riêng từng người xem cuộc vui. Mẹ chồng không phải thân, không có khả năng xuất đầu, nhà mẹ đẻ nàng không có thực lực, không bất cứ giá nào căn bản không có biện pháp trấn trụ đám nô xảo quyệt này. Nhưng mà hôm nay di nương của cha chồng này, quyền xử trí ở trong tay mẹ chồng, nàng không thể đánh không thể mắng, mãnh liệt hoài nghi là mẹ chồng cố ý dung túng. Nàng vốn không phải là người kinh tài tuyệt diễm gì, chẳng qua đã thấy nhiều qua tivi, dạo nhiều diễn đàn, biết một ít phương pháp thông thường, lại ỷ vào cưới hỏi đàng hoàng mà thôi. Nhưng trước mắt này làm thế nào đây? Nhất thời đau đầu không thôi.

Đứa nhỏ thứ xuất, mắt nhìn sắc là bản năng. Dung Nghi thấy thế càng mừng thầm, nháy mắt cho mẹ đẻ, hai mẹ con phối hợp cực kỳ ăn ý. La Y không có chiêu, đành phải kiên trì sử dụng đến chiêu vô lại - - đóng cửa viện, di giá vào trong viện. Chứng kiến ngọn nguồn xem ai ngồi không yên trước, dù sao một cái thiếp chạy tới trách móc nàng dâu đứng đắn, mất mặt chính là thủ trưởng của thiếp. Đương nhiên nàng cũng thật mất mặt, chỉ là lúc này không mất mặt, ngày sau càng mất mặt.

Nhưng mà Tào thị rất độc ác, phái một người lặng lẽ đuổi hạ nhân, bắt nha đầu bà tử không được tới gần Thanh Quỳ Viện. Thuần túy cho rằng không biết, bà ta không muốn quản lí con vợ lẽ, càng không đồng ý làm súng cho thứ nàng dâu. Xử lý gia vụ đều bận không qua nổi, Tiết di nương từng ngày ồn ào, mặc kệ bà ta.

Lần này hợp, La Y bại hoàn toàn! Tiết di nương trách móc đủ hai canh giờ, thật sự không có cách nào buộc La Y chịu thua, miệng đắng lưỡi khô trong bụng trống trơn rút lui.

Dung Nghi thấy La Y không có cách thì càng đắc ý, cùng mẹ đẻ lặng lẽ thông khí. Ngày hôm sau, Tiết di nương quả nhiên dẫn theo nước trà tiếp tục trách móc. Mẹ kiếp, La Y lại nổi giận, nhìn ánh mắt Dung Nghi đắc ý, giận dễ sợ. Vất vả đợi đến trời tối, Tiết di nương trở về phòng, La Y đóng cửa viện, cầm dây thừng buộc Dung Nghi lại! Lúc này không đâm bắp đùi, đổi thành đâm xunh quanh cúc hoa! Dưới nách cũng có, toàn là nơi không nhìn ra!!! Có lấy kim thô đâm! Mẹ kiếp coi lão nương xem 20 lần 《Hoàn Châu cách cách›› là lãng phí à? Ngươi não tàn cũng phải có hạn độ chứ? Ngươi ban ngày gọi người trách móc, ta có thể không biết gốc rễ ngay tại ngươi hả!? Xem không đâm ghim chết ngươi!

Dung Nghi lại bị đâm nước mắt chảy rơi. La Y lần này ác hơn - - bị Tiết di nương chọc tức ác quá, đau ngất đi thôi đúng không? Lấy chậu nước hắt tỉnh tiếp tục đâm! Tận sức ở khu vực có hạn đâm nhiều vài kim!

Dung Nghi sụp, đây là thật sự sụp, miệng bị chặn không có cách nào cầu xin tha thứ, không có cách nào khác làm cho La Y nguôi giận. La Y vất vả phát tiết xong, Dung Nghi tóc còn nhỏ giọt nước cuối cùng có thể thở một ngụm. Không ngờ La Y hung ác nói: “Sáng mai lấy lọ muối từ phòng bếp về! Xoa nước muối vào chỗ đó!!”

”Ô ô ô ô ô...” Dung Nghi giãy giụa, mẹ ơi đêm mai còn tiếp tục? Mất mạng nhỏ lão tử cũng phải khai báo! Nhất định phải bỏ Dạ Xoa này!

La Y cởi vải bịt mồm: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

”Tổ tông, ta không dám, không dám nữa!” Dung Nghi tâm lý bực tức, nếu ở bên ngoài đánh nhau, còn có thể bảo gã sai vặt xông lên hỗ trợ. Bị lão bà đánh, trợ thủ không tìm thấy một cái. Thật vất vả có một di nương ra tay, xem ra cũng không thể rồi, hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu ngày mai di nương mắng nữa, cho dù không phải hắn chỉ điểm, quay đầu cũng sẽ tính sổ lên người hắn. Hắn không phải bò ra từ trong bụng Tào phu nhân, Tào phu nhân giúp hắn xuất đầu mới có quỷ!

La Y hừ hừ hai tiếng, cởi dây, trở về nhà ngủ! Lúc này trời còn rét căm căm, Dung Nghi bị đông cứng run cầm cập. Run run rẩy rẩy gọi nha đầu tiến tới thu thập cộng thêm hầu hạ hắn tắm rửa. Ngày thứ hai bị bệnh. Mời đại phu đến, nói là chấn kinh quá độ và bị lạnh. La Y mặt không đổi sắc đổ lên trên đầu Tiết di nương, Tiết di nương đánh rớt răng nanh nuốt vào trong bụng. Hiệp 2, La Y thắng!

Nhất thời Thanh Quỳ Viện thật đúng bị La Y làm kinh hãi, vị gia Dung Nghi này nhiều vặn vẹo, Tiết di nương nhiều bưu hãn, cứ thế bị La Y thu thập, còn phương pháp thì không rõ. Đó là đóng cửa phòng thu thập, lại là vợ chồng, ánh mắt mọi người cũng bắt đầu ái muội lên, lại còn thường thường quét tới bụng La Y. La Y không sao cả, nàng không lên giường với Dung Nghi, nhưng bọn họ là vợ chồng, ngươi nói ngươi còn là một xử? Tin ngươi có mà não tàn! Một khi đã như vậy, thích thế nào thì thế ấy đi!

Dung Nghi buồn bực! Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phá hư quyền uy của La Y! Còn có, không thể lại để cho La Y bắt được hắn ghim kim!

Nói tới Dung Nghi kia không phải đầu óc tối dạ, thông minh nhỏ vẫn phải có. Vất vả suy nghĩ, thật sự khiến hắn nghĩ ra một cái đưa tới.

Ngày hôm sau La Y vừa tỉnh dậy, phát hiện Lục di nương và Tử Đằng cư nhiên đặc biệt đứng trong chính phòng hầu hạ, trợn mắt há hốc mồm: “Sao các ngươi lại ở đây?”

”Hồi nãi nãi, ngài không phải nói muốn bù lại người thiếu trong viện sao? Quản gia từ bên trong gia sinh tử tuyển chọn chúng ta tới đây.” Tử Đằng biết vâng lời trả lời.

La Y rút rút khóe miệng, đây là bán đi lại mua về hả? Hay là từ đầu không bán đi? Được, được lắm! Đầy sân cúi đầu nhún vai cười, cho rằng ta không thấy đúng không? Dung Nghi sợ bị đánh, từ đầu không trở về, lúc này trút giận cũng không có chỗ phát tiết ra ngoài!

Những ngày sau La Y trôi qua càng gian nan, phân lệ thuộc về của nàng thoạt nhìn là không ít - - thiếu chính là Tào phu nhân quản gia bất lực. Đấu pháp Thanh Quỳ Viện còn lan không đến thủ hạ đại BOSS. Nhưng uy vọng của nàng xuống đến thấp nhất, dù sao người nàng bảo bán lại công khai trở lại, ai còn sợ nàng chứ? Vì thế tro bụi trong phòng bắt đầu chồng chất, sân vẫn là nhốn nháo lộn xộn, cơm canh phân lượng đủ, đưa tới muộn một chút cũng có thể phải không? Ngoại trừ này nọ không quăng, quả thực là loạn rất nhiều, mà Dung Nghi sớm lấy cớ đọc sách, ngủ ngoài thư phòng. Hiệp 3, La Y lại thảm bại!
Bình Luận (0)
Comment