Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 36

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Hành trình trên xe ngựa trở về, tam thái thái không nhịn được nói La Y: “Cô gia là tên hồ đồ, cháu chỉ áp sát ở trước hắn, sinh con lại nói. Sở dĩ ta bảo cháu giữ lại nha đầu kia là sợ cháu và cô gia xa cách nhau đấy.”

La Y cảm thấy quá mệt mỏi: “Cháu không muốn sinh con cho hắn, kệ hắn. Cùng lắm thì đến lúc đó một mình cháu đi thôn trang ở là được.”

”Còn nói càn!” Tam thái thái vỗ tay La Y: “Ta biết cháu ủy khuất, gặp phải chuyện như vậy... Chỉ là nam nhân thói đời này như thế, cháu không có con trai ruột của mình, kết quả thua thiệt chính là cháu!”

Nhìn thần sắc La Y không cho là đúng, Tam thái thái lắc đầu nói: “Cháu đừng nghĩ cháu có tiền là giỏi. Đến lúc đó con vợ lẽ này lặng lẽ nhốt cháu ở đâu đó, không giết chết cháu, để nửa chết nửa sống. Chỉ để ý vét sạch vốn riêng của cháu thôi, thay đổi ruộng đất của cháu, ngay cả người ra mặt giúp cháu cũng không có, ai tới cứu cháu hả?”

La Y giật mình: “Không phải chứ? Không phải phải chú ý hiếu đạo sao? Đối đãi với mẹ cả như vậy, không sợ người ta vạch tội à?”

”Cô nương của ta ơi, đó là người làm quan. Nếu là dân chúng thì sao? Nhà mẹ đẻ đâu thể trông coi được mãi! Huống chi đến lúc đó chúng ta già đi, chết là hết, vãn bối sao ra mặt được chuyện của trưởng bối? Cháu nói có đúng hay không?” Haiz, Nhị tẩu chết sớm quá, thứ cần dạy thì chưa kịp dạy mà. Không biết Cẩm Tú bên kia thế nào. Một mặt âm thầm thương tiếc, một mặt tiếp tục nói: “Lại nói, Tiết di nương Cố gia còn dám chạy đến phòng cháu nháo. Di nương của cha chồng cháu không ít, có ai dám vào nhà chính cãi nhau với nãi nãi không? Cho dù là trong hoa viên cũng không dám? Ta dứt khoát dặn cháu một câu, cháu nhân dịp Hải Đường mang thai, cháu cũng phải mau chóng. Đợi cho Hải Đường sinh con, đứa nhỏ giữ lại, đuổi Hải Đường đi mới được. Nàng ta như vậy sẽ lại là một cái Tiết di nương!”

”Cháu nhìn lại nàng dâu nhà khác, có con trai, con gái, chỉ có con trai, chỉ có con gái, không sinh con, riêng từng người là cái dạng gì. Nếu cháu sinh liên tục mấy con trai, cho dù ngày sau... bị giam là cô gia chứ không phải ngươi!” Câu nói sau cùng không lớn, chỉ lặng lẽ ở dặn bên tai La Y. Tính cả xe bà tử cũng không nghe thấy.

La Y nhìn Tam thái thái còn cười như không có chuyện gì, thoáng chốc trợn mắt há hốc mồm! Này này này... Tam thẩm điên rồi à! Cũng may Tam thúc không sủng thiếp diệt thê = =|||

La Y ở nhà được nhận đãi ngộ chưa từng có, dù sao cũng là thân nhân, biết nàng bị ủy khuất, tất cả mọi người tùy ý nàng. Ngay cả Triệu thị nhất quán không ưa nàng cũng tặng vài món trang sức tới. Triệu thị ném lại hiềm khích trước kia, không phải cầu tốt, nàng ta vốn không xấu, chỉ hơi nhỏ nhen một chút mà thôi, phân biệt dòng chính thứ nghiêm trọng một chút mà thôi. Tuy rằng từng người có lập trường riêng, nhưng đại thể nhân phẩm không hư, huống chi tương lai tông phụ, tầm nhìn cũng phải có hạn độ.

Nhưng bản thân La Y tâm tình không tốt, nàng bị người cả nhà đồng tình. Đúng vậy! Người cả nhà đồng tình! Ngoại trừ chứng minh người Tiêu gia không tệ cùng với Tiêu La Y nàng gả thảm thiết, càng chứng minh cuộc sống của nàng loạn lung tùng phèo làm người giận điên, chính là nửa bước Giả Nghênh Xuân. Điều này làm cho nàng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tuyệt đối! Không thể tiếp tục như vậy nữa! Nếu không tình huống của Nghênh Xuân chính là nàng ngày mai! Đến lúc đó Dung Nghi như thường tìm người tức phụ sống mơ mơ màng màng, mà nàng chỉ là một nắm đất hoang, sau đó Cẩm Tú khóc ướt N chiếc khăn, lại suy diễn thành các loại tài liệu bát quái cung cấp nhà khác dạy dỗ nữ nhi phản diện!

Như vậy phải làm sao đây? Lấy lòng tất cả người Cố gia là không thể nào rồi. Trước bất luận Tào phu nhân chỉ là mẹ cả, sẽ không khả năng bị lấy lòng. Nô tài bên dưới từng kẻ khó chơi, lấy chỉ số thông minh này đối kháng hỗn loạn Cố gia, hiển nhiên không hiện thực một chút nào. Bởi vậy, dựa theo thường quy mà nói, có hai phương pháp. Một: nghĩ biện pháp chấp nhận Dung Nghi đồng thời Dung Nghi coi trọng nàng. Nghĩ đến đây La Y quả thực muốn đi đập đầu vào tường, đây cũng quá gánh nặng đường xa phải không? Hai: Tam thẩm nói, sinh năm sáu bảy tám đứa con. Như vậy Thái phu nhân sẽ thích nàng. Nuôi dưỡng đứa con cho tốt, đợi đến khi Thái phu nhân chết đi, con trai của nàng tiến học hoặc là cho thấy có chút hi vọng tiến học, ít nhất có thể trấn trụ đại bộ phận hạ nhân không phải thật mặt. Nhưng điều kiện tiên quyết là khiến nàng đi chủ động câu dẫn Dung Nghi, thật sự là làm cho người ta có một loại xúc động muốn chết.

Vô luận loại phương pháp nào, trên thực tế nàng đều không muốn nhắc, điều này cũng giải thích vấn đề tam tòng nữ nhân cổ đại. Cổ đại là thời đại đặc biệt nhiều cái liều cha, liều phu, liều con, không phải do ngươi không “Tam tòng”! Khách quan mà nói, hai phương pháp này, hiển nhiên cái thứ hai khả quan hơn! La Y trong lòng dựng ngón giữa, biểu ca thân ái, chúc cả nhà cô nhi quả mẫu các ngươi ở Thiểm Tây bị ăn sống nuốt tươi!!! Mẹ nó!!!!!

Thêm mấy ngày được tam thẩm và Vu thị thay nhau tẩy não, rốt cục ở bốn ngày sau, bước lên xe ngựa về “Nhà“. Dung Nghi không dựa theo ước định tới đón nàng, nguyên nhân rất đơn giản, bị cha hắn đập một trận đang dưỡng thương. Coi như cho Tiêu gia mặt mũi. Tiêu gia tạm thời không muốn quyết liệt đã hạ bậc thềm xuống. Hành trình ngồi xe ngựa trở về chồng chất một đống đồ ăn, trước mặt hạ nhân Cố gia, trưởng bối tẩu tử tập thể xuất động tiễn đưa, các vị huynh trưởng nói chuẩn xác tỏ vẻ cô gia lại nhảy lên thì vài vị ca ca này lại đưa một hồi cục gạch. Còn nhắn dùm La Y tuy rằng thứ xuất, tuy rằng cha không ở nhà, mẹ đã mất nhưng vẫn rất được sủng! Vẫn rất có địa vị! Các ngươi không thể coi thường! Sự thực chứng minh hiệu quả không tệ, ít nhất dọc theo đường đi tôi tớ thật sự kính cẩn rất nhiều. Đương nhiên có thể là do nguyên nhân Thái phu nhân phát quá uy. Nhưng vô luận nói như thế nào thì cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, hít sâu, lại hít sâu, mẹ kiếp từ nay về sau lão nương phải đi con đường câu dẫn người cặn bã, sao một chữ thảm lại rõ vậy. Lệ rơi đầy mặt.

Vào phủ, đung đưa một vòng chỗ Thái phu nhân và Tào phu nhân trước. Sau đó bước từng bước về phòng mình, chỉ thấy Dung Nghi như quả cà tím, nửa chết nửa sống nằm lỳ ở trên giường. Trong phòng lại thêm vài người hầu hạ - - nàng về nhà mẹ đẻ mang hết người đi, Thanh Quỳ Viện chỉ còn lại một thông phòng mang thai và vài người thô sử. Nha đầu cầm đầu kia quỳ xuống nói: “Bái kiến nãi nãi, nô tì Tử Đằng, là lão thái thái đưa tới.”

La Y rút rút, lại tên là Tử Đằng, quả nhiên là tên của nha đầu đại hộ nhân gia, kỳ thực không phải tên, mà là cương vị thì phải! Phỏng chừng Thái phu nhân lười nghĩ tên. Nhưng mà vị Tử Đằng này thành thật hơn vị trước, cũng một bộ dạng người qua đường Giáp. La Y gật đầu gọi dậy: “Ngươi là nhà ai? Mấy tuổi?”

Tử Đằng đáp: “Nô tì họ Lý, theo mẹ vào phủ, không phải gia sinh tử. Năm nay 15.”

La Y gật đầu, trong viện của nàng dùng không nuôi nổi đại gia, loại không căn cơ này vừa vặn, nhìn bộ dáng chắc là Thái phu nhân nhúng tay. Lại làm cho gà bay chó sủa, đừng nói Cố gia, ngay cả Tào gia cũng phải trèo lên tuần san bát quái.

Lại có hai người nha đầu, tên Đỗ Quyên và Ngọc Lan. Mà Hải Đường thiếu nhưng không ai bổ sung, ước chừng Thái phu nhân muốn để lại cho nàng xử trí. Cái này tính sau, La Y vẫy lui nha đầu, xem Dung Nghi trước một chút lại nói.

Dung Nghi chật vật nằm lỳ ở trên giường, nhìn thấy La Y, trong mắt nhảy ra ánh mắt phẫn hận: “Cũng tại ngươi! Di nương và ta thiếu chút nữa bị đánh chết!”

La Y thiếu chút nữa không nhịn được vỗ tay chúc mừng. Nhưng nhớ tới còn phải phát huy tác dụng ngựa đực này, thiếu chút nữa nghẹn tắc thở. Hít sâu, hít sâu, cố gắng nhịn xuống xúc động quất người hỏi: “Như thế nào?”

”Ngươi ngày đó đi rồi, phu nhân sai người đánh di nương hai mươi đại bản. Lại bảo lão gia đánh ta, cũng tại ngươi sao chổi gây họa, từ ngày ngươi vào cửa không có chuyện tốt nào!”

”Ngươi đau lòng di nương ngươi?”

”Ngươi đây không phải là nói nhảm à.”

”A, Tứ Gia ngài còn có chút nhân tính đấy?”

”Ngươi có ý gì?”

La Y nhíu mày: “Văn không được võ không phải, cả ngày lãng phí lương thực uống rượu đánh bạc ngủ nha đầu, không một chút tiền đồ. Ngươi đau lòng có cái rắm dùng!”

”A, Tứ nãi nãi ngài đây là ghét bỏ?”

La Y thở dài: “Tứ Gia, ta cũng là thứ xuất.”

Dung Nghi dỗi quay mặt đi: “Ngươi là thứ xuất ngươi còn khinh thường ta?”

”Ta khinh thường ngươi không học vấn không nghề nghiệp!” La Y trên mặt bắt đầu bạo gân xanh.

”Lạy hồn, giống nhà các ngươi như vậy, gian khổ học tập khổ đọc vài chục năm, một bó tuổi thật vất vả mới trúng cử, còn phải leo từ bát phẩm lên. Kết quả còn không phải là bạc kéo quan hệ? Còn không bằng nhà chúng ta, đến mấy tuổi trực tiếp quyên quan rồi.”

La Y nghẹn lời, không thèm nói thêm nửa câu! Nếu nàng nói thêm gì đi nữa cũng có thể đoán được vị thần tiên này muốn nói gì - - đơn giản là làm đạn đạo không bằng bán trứng luộc trong nước trà. Đọc sách vô dụng luận nhịp điệu mấy ngàn năm chưa từng thay đổi. Trên thực tế đọc sách hữu dụng luận kết cục đúng là mấy ngàn năm không thay đổi. Cho dù là thời đại ngang hàng khi chưa xuyên việt tới, công nhân chính quy trong công ty thì phải là công dân bậc hai trở xuống. Thôi, chỉ là mượn giống mà thôi, mặc kệ hắn đi chết. Trực tiếp chuyển ra phòng ngủ, đến phòng chính xem nha đầu thu dọn đồ đạc.

Dữu Tử đi đến bên cạnh nói: “Nãi nãi, vừa mới ta thoáng hỏi thăm một chút. Nói Tiết di nương không tuân quy củ bị phu nhân đánh, còn giam cầm nửa năm.”

”Ừ, còn gì nữa? Trong viện của chúng ta người mới này là những người nào?”

”Đều là một mình ở trong này, không có gia sinh tử.” Quả bưởi dừng một chút: “Chỉ là như vậy trong viện của chúng ta càng thêm không thể diện.”

”Ừm?”

”Từ trước tới nay chuyện này đều là thế bộc được sủng mới được, vừa biết quy củ lại quen thuộc các nơi. Trong viện chúng ta trước kia đều gia sinh tử không tốt lẫn vào. Nếu không tựa như Hải Đường mua từ bên ngoài, tuy rằng trông xinh nhưng bị gia sinh tử khác phòng bị, đụng đến viện chúng ta. Như vậy trong nhà có chuyện gì, chúng ta là người cuối cùng biết được. Còn nữa cũng không sai được người nơi khác, tỷ như phòng bếp hoặc là trong vườn.”

”Ai nha, Dữu Tử nhà ta biết thật nhiều nha.” La Y kinh ngạc.

Dữu Tử vã mồ hôi: “Là cô nương không để tâm cái gì!”

Nghe nói như thế, La Y rũ mắt xuống: “Thật không tốt đúng không? Liên lụy các ngươi chịu ủy khuất rồi.”

Dữu Tử thở dài: “Cô nương, người đừng trốn. Phải biết cuộc đời này, không phải người né, người khác sẽ không lấn lên trên đầu ngươi.”

”Ta chỉ là không muốn sống cùng một chỗ với hắn mà thôi.”

Dữu Tử cười cười: “Cha mẹ ta cũng tự mình xem mắt, cầu phu nhân ân điển cùng một chỗ.”

”A!?” Tự do yêu đương!?

”Về nhà chồng năm đầu tiên sinh ta, năm sau sinh muội muội ta, thẳng đến thai thứ tư mới là con trai. Bà nội xụ mặt, phụ thân ghét bỏ. Thật vất vả mới sinh con trai, năm sau vẫn sinh nữ nhi.”

”Vậy chẳng phải là cha ngươi lại mất hứng?”

”Coi như thế, bao nhiêu có con trai. Chúng ta là gia sinh tử, nhiều cô nương cũng không gian nan như bên ngoài. Lớn xinh đẹp không chừng còn kiếm được chức di nương.”

”Vậy mẹ ngươi hiện tại hưởng phúc rồi? Đều trưởng thành biết kiếm tiền.” Dữu Tử lớn hơn La Y, nói chung gia sinh tử mười một mười hai tuổi bắt đầu làm việc lấy tiền lương, vợ chồng già hoàn toàn có thể dưỡng lão.

Dữu Tử cười khổ: “Hưởng phúc gì chứ, sớm chết rồi. Sinh lão ngũ không bao lâu thì chết.”

“...”

”Cô nương, nô tì nói hơi vô lễ, chúng ta lớn giống như vậy đấy. Người đừng mơ hồ nữa. Người là tiểu thư không nhìn thấy phụ nhân không con thảm như thế nào. Ta thấy nhiều rồi, nếu không nói cho người thì không hiền hậu rồi.”

”Ta đã biết...” La Y mấy ngày hôm trước đã nghĩ thông suốt không ít, Dữu Tử này khuyên bảo, làm cho nàng càng thêm khuynh hướng nhận mệnh, chỉ là tâm tình còn chưa tốt.

Dữu Tử vốn không phải là người nói nhiều, thấy La Y trầm tư, biết nàng nghe được một chút. Không nói thêm lời nữa, một mình lặng lẽ lui ra.

La Y cười khổ, nhìn đi, quả nhiên ngay cả Dữu Tử cũng đồng tình nàng.
Bình Luận (0)
Comment