Edit: Hắc Phượng
Máu trên vạt áo Hoàng thị nhìn mà thấy ghê người, khuôn mặt dưới lớp son phấn che giấu nổi lên màu xanh làm người ta hít thở không thông. Làm
một trạch nữ xuất thân đại học trong nhà không sóng không gió, không xác định mẹ cả có phải cách tử vong không xa hay không, chỉ là bản năng có
một loại dự cảm rất không tốt!
Cẩm Tú canh giữ ở bên giường, nhìn mẫu thân hôn mê thương tâm muốn
chết. La Y cũng một mặt trắng bệch, không phải không thừa nhận, nàng đối với Cẩm Tú có rất mạnh chim non tình tiết, không đề cập tới Hoàng thị
hằng ngày chiếu cố nàng thế nào, chỉ nhìn đây là mẹ ruột Cẩm Tú, nàng
không nhịn được khổ sở. Nhị lão gia và Thiệu Hi ngồi ở bên ngoài, toàn
bộ chung quanh nhị phòng truyền đè nén tiếng khóc lóc nhỏ. Nhị tẩu Vu
thị đứng ở một bên, hận không thể ẩn khuất thân hình của mình. Nếu nói
có cảm tình với mẹ chồng không ở chung vài ngày này thì đó là nói mò!
Nhưng nàng mới gả lại đây vài ngày thôi, bà bà cứ như vậy, người không
biết còn tưởng rằng mệnh nàng cứng rắn khắc người ta đấy!
Không biết qua bao lâu, Hoàng thị mới từ từ tỉnh lại. Dưới ánh nến mờ nhạt, nhìn thân nhân một phòng chung quanh, gian nan muốn đứng lên. Thị tì Đoạn ma ma tay mắt lanh lẹ kéo một phen, lại đặt ở phía sau một cái
đệm dựa, biểu tình Hoàng thị mới hơi hơi buông lỏng một chút.
“Đại phu nói như thế nào?” Hoàng thị hỏi lạnh nhạt.
Phòng trong không một người dám đáp lời.
“Haiz!” Hoàng thị thở dài: “Hộc máu rồi… Các ngươi trực tiếp nói cho ta, có phải bệnh lao hay không?”
“Không phải!” Đoạn ma ma nói như đinh đóng cột.
“Quả thật không phải ư?”
“Không phải, chính là…” Đoạn ma ma che miệng nghẹn ngào, chính là phổi không được…
Hoàng thị không hỏi tới, chỉ nhàn nhạt nói câu: “Các ngươi cứ thương tâm thế này, ta chết không nhắm mắt!”
Thiệu Hi vội nói: “Thân thể sinh ra, chịu ơn cha mẹ, không dám có thương tích!”
Hoàng thị nghe nói như thế, phảng phất như bị rút đi tất cả khí lực,
mềm yếu dựa vào ở đầu giường: “Con có thể nghĩ như vậy… Ta an tâm.”
Nhắm mắt dưỡng thần một trận, thanh âm lại rõ ràng không bằng vừa rồi, suy yếu hỏi: “Lão gia đâu?”
Nghe được thanh âm Hoàng thị, Nhị lão gia vội vàng đi đến bên giường: “Ta ở đây!”
“Lão gia…” Hoàng thị rưng rưng nói: “Ta không được rồi… Ta ông vợ
chồng một hồi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, là ta xin lỗi
ông!”
Nhị lão gia nháy mắt như già đi mười tuổi: “Ta xin lỗi bà mới đúng!
Là ta cổ hủ, mới mệt một mình bà đau khổ chống đỡ gia nghiệp. Là ta chất phác không được niềm vui, mới mệt bà ở bên cạnh mẫu thân từng bước gian nan. Thực xin lỗi…” Nhị lão gia môi run rẩy: “Thụy Nương, là ta thực
xin lỗi bà!”
“Lão gia!” Hoàng thị nghẹn ngào nói: “Nghe được lão gia nói lời này, ta chết cũng không hối tiếc!”
“Đừng nói nữa!” Nhị lão gia tùy tay vừa lau mặt: “Đừng nói nữa! Ta nhất định mời danh y đến chữa khỏi cho bà!”
Hoàng thị lắc đầu: “Ta sớm biết thời gian không còn nhiều, mới vội
vàng cho Thiệu Hi cưới nàng dâu.” Xoay mặt tìm được phương hướng Vu thị: “Con mới gả lại đây… Lại đã phải thủ... Ba năm hiếu… Đừng trách ta!”
Vu thị hung ác nhéo bản thân mình một phen, xuất ra một hàng lệ: “Nàng dâu không dám, bà bà nhất định sống lâu trăm tuổi!”
Hoàng thị thảm đạm cười: “Chỉ là lời nói gạt người thôi.”
Lại nói: “Cẩm Tú đã định ra rồi một nhà như vậy, cho dù giữ đạo hiếu
ba năm, cũng sẽ không đổi ý! … … Khi đó cô nương nhà đó cũng nên gả đi,
con gả đi… Giống như người vợ cả kia, con lại có chút quyết đoán, ta
nhất định không phải lo lắng cho con!”
Cẩm Tú gắt gao cắn môi, cố nén không khóc. Nàng rốt cuộc biết vì sao
mẫu thân để bụng với việc hôn nhân làm vợ kế như thế, thì ra là thế, thì ra là thế… Tang phụ trưởng nữ không cưới! Mẹ… Mẹ… Người giấu giếm con
thật khổ!
Hoàng thị nhắm mắt lại, lại nghỉ ngơi một trận mới nói: “Ta chỉ lo,
là Tam nha đầu!… Người lại ngốc! Lại không cương tính! Nô tài cũng có
thể cưỡi lên trên đầu! Đáng thương con của ta ơi… … Là ta không thể
chịu… Khụ, khụ… Không kịp định được một mối hôn nhân tốt cho con. Con
bảo ta làm sao có thể yên tâm đây?” La Y mắt đau xót rớt rơi lệ. Tuy
rằng chỉ chung sống ngắn ngủn nửa năm, nàng lại thật sự không cam lòng.
Trong nhà này, phụ thân hàng năm đi xa, ca ca gặp mặt thì ít. Hằng ngày
chứng kiến, tổ mẫu rõ ràng càng coi trọng cháu gái con vợ cả, Đại bá mẫu coi nàng như không tồn tại, Hoàng thị hiển nhiên ôn nhu hiền lành rất
nhiều. Chính là tỷ dòng chính, cũng không giống đại tỷ Uyên Văn, trong
mắt chỉ thấy muội muội con vợ cả. Ở trong thế giới xa lạ này, một trưởng bối như vậy qua đời, La Y là thật tâm khổ sở. Huống chi nữ chủ nhân kế
tiếp nắm giữ đại quyền sinh sát nàng, ai biết là dạng người gì chứ?
Đến tận đây Hoàng thị sinh mệnh, chính thức tiến nhập thời gian đếm
ngược. Nhị phòng người đến người đi xuyên qua không thôi, nhưng lại
không thấy có một chút náo nhiệt nào. Nhà mẹ đẻ Hoàng thị chỉ là một ít
nhà được vào thăm, ngoại trừ Hoàng lão thái gia, vài vị cữu lão gia ra
thì không ai có tư cách vào thăm. Bởi vậy cũng coi như thanh nhàn, mang
theo từng người con cái nàng dâu ở Tiêu gia tiểu viện, để tiện mỗi ngày
lại đây thăm hỏi. Mọi người khó nén vẻ mặt bi thương, đại thái thái, Nhị thái thái, cùng với lớn nhỏ trong nhà bà ngoại đều một ngày lại đây vài lần. Nghe Hoàng thị nói câu giống như di ngôn, lão thái thái cũng không nhịn được rơi lệ.
Lão thái gia cũng đã tới một lần, đứng ở ngoài viện hỏi lão gia,
không có tiến vào trong. La Y biết là lễ pháp có hạn, chỉ là lão nhân
này nàng cảm thấy rất xa lạ. Ông nội cực độ trọng nam khinh nữ. Dường
như nhị phòng chỉ có một đứa bé là ca ca, khiến nàng con một minh châu
này từng đã ngàn kiều trăm sủng có chút bất mãn. Nhưng lão thái gia cực
hài lòng người con dâu Hoàng thị này, đối với con dâu, lão không giống
lão thái thái bất công lão đại lão Tam như vậy. Con dâu điển phạm tam
tòng tứ đức này thành như thế này, lão thái gia càng đau lòng cho thứ
tử, sợ là chẳng còn nữ nhân tốt như vậy bồi con của lão đi hết cuộc đời.
Mọi người đều có tâm tư, thương hại, đau lòng, bày biện ra khuôn mặt, không chỗ nào không phải là gắt gao sụp đổ cùng dây cung. Không thể nói trước cái đó bỗng “Bốp” một tiếng đứt dây! La Y tinh thần dị thường
phấn khởi, nàng biết đây là bởi vì quá mức khẩn trương. Đã mấy ngày
không nghỉ ngơi tốt, cho dù không đến lượt nàng cũng không ngủ được.
Cùng Cẩm Tú ngủ ở trong phòng bên cạnh Hoàng thị, hai người liên tiếp
lăn qua lộn lại, lại ảnh hưởng lẫn nhau, càng không có cách nào nghỉ
ngơi. La Y đành phải ôm chăn chạy đến trên giường đi ngủ, kết quả cũng
không khá hơn chút nào. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cách tử vong gần
như thế! Những năm tháng trước đây, tối đa cũng chợt nghe thấy người già nhà nào đó không còn, có xem qua vài lần người khác làm tang sự từ rất
xa.
Nàng không biết đối mặt người chết sẽ có đè nén mãnh liệt như thế,
không gian như bị bóp méo! Khiến ngực nàng giống như chặn bông vải không thở nổi. Nhìn Hoàng thị ho ra máu, ra mồ hôi trộm, một người cư nhiên
có thể gầy thành như vậy!! Thật giống như dầu trong ngọn đèn kia, từ từ, từ từ, chịu đựng, càng ngày càng ít… Cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Có đôi khi La Y nghĩ, gian nan chịu đựng như vậy, còn không bằng…
Chết đi…
“Cô nương!” Nhũ mẫu Dương thị nhẹ nhàng gọi một câu.
La Y giật mình một cái mở mắt ra: “Chuyện gì?”
“Phu nhân cho mời!”
La Y lộp bộp một chút, xoay người đứng lên, không ngờ trước mặt bỗng tối sầm! Dương ma ma dùng sức đỡ lấy: “Cô nương!”
“Ta không sao!” La Y lắc đầu, mạnh mẽ vung mình tỉnh lại. Nhìn Cẩm Tú tóc còn nhốn nháo lộn xộn đi nhanh, cũng vịn Dương ma ma đi ra ngoài.
Hoàng thị giống như mấy ngày trước dựa vào đầu giường, cố hết sức mở
mắt, lại nhắm lại, từ từ hô hấp. Nghĩ đến còn chuyện chưa nhắn nhủ, cố
gắng chống từng miếng từng miếng ăn bát súp trong tay Đoạn ma ma. Không
ngờ mới uống vài ngụm lại ngất đi. Thời gian dường như tĩnh lại.
La Y nhìn trời bên ngoài, dần dần lộ ra mặt trời, thân thể đã đông
lạnh không cảm giác. Tiếng trống sáng sớm giải trừ lệnh cấm đi lại ban
đêm, một chút, một chút, gõ trong lòng.
Người nhà mẹ đẻ Hoàng thị đã cùng nhau chạy tới, trong phòng tràn đầy người. Hoàng thị mới từ từ lại mở mắt. Lúc này đây lại nói không ra
lời, run rẩy chỉ vào hộp trang điểm trên bàn. Đoạn ma ma nhanh chóng cầm đi qua mở ra, chỉ thấy trong hộp ba lá thư, phân biệt viết Thiệu Hi,
Cẩm Tú, La Y. Mọi người liền biết là phân chia đồ cưới của bà.
Hoàng thị thở hổn hển hai cái, nhìn nhìn Nhị lão gia, lại đột nhiên
thò tay bắt lấy tay Thiệu Hi, khàn khàn lại gian nan gọi: “Muội… Muội…”
Lập tức hai mắt trợn mắt, mất hơi thở, tay vẫn còn chỉ vào phương hướng
Cẩm Tú và La Y.
La Y cũng không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn quỳ trước giường,
trong cổ họng mắc kẹt một chữ không phát ra được. Nàng đã từng cho rằng
loại sinh vật mẹ cả này, tồn tại là vì ngược đãi thứ nữ tử; đã từng cho
rằng cho dù mẹ cả cũng chỉ là về mặt mũi thôi; đã từng cho rằng làm thứ
xuất duy nhất của nhị phòng, nàng chính là cái đinh trong mắt cái gai
trong thịt mẹ cả! Cho dù về sau bởi Hoàng thị cẩn thận dạy dần dần buông ra nội tâm, nhưng ở trong thế giới xa lạ này, cảm tình là có hạn, nhiều hơn là kính ý và cảm kích mẹ cả, cùng với… bàng hoàng với mất đi che
chở. Nàng chưa từng nghĩ tới Hoàng thị là một người thiện lương như vậy, chưa từng nghĩ tới đến lúc này còn băn khoăn nàng! Ngày đó lưu cho nàng phen phê bình kia, cũng thành từ ngữ đẹp nhất tốt nhất từ khi nàng đi
đến thế giới này.
La Y dùng thanh âm nhẹ nhàng hô một câu chỉ có mình mới nghe được:
“Mẫu thân…”, rồi sau đó phun khóc lớn lên. Một tiếng khóc thảm này,
giống như là chốt mở khởi động, trong viện nhị phòng nhất thời khóc làm
một đoàn.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng, chỉ cảm thấy một đôi tay có
lực nâng bản thân mình nâng lên, buông xuống. Mơ hồ nhìn thấy tay áo màu xanh nhạt của Cẩm Tú, an tâm hôn mê bất tỉnh.