Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 87

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Dung Nghi làm ồn quá lớn đánh thức La Y dậy: “Huynh làm sao vậy? Khóc cái gì?”

Dung Nghi từ trên mặt đất đứng lên vừa lau mặt vừa đi đến bên giường: “Không có việc gì, nhìn xem bọn nhỏ lớn như vậy rồi, xúc động đấy.”

”Nói dối!”

”Nào có?”

”Vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói chuyện, đại phu đến rồi?”

”Không có, nàng nghe lầm.”

La Y nhìn qua nóc giường bình tĩnh nói: “Ta sắp chết?”

Dung Nghi lập tức nhảy lên: “Nàng nói vớ vẩn!”

Nhìn phản ứng của Dung Nghi, La Y cảm thấy đã hiểu: “Chỉ cần không phải đại phu nói hôm nay ta sẽ chết, ta sẽ sống khỏe mạnh đấy, huynh tin không?”

Dung Nghi cuồng gật đầu: “Tin! Sao lại không tin? Lang băm kia nói lung tung, sau này chúng ta thỉnh thái y ra, điều dưỡng cẩn thận một thời gian là được. Ta còn muốn sinh khuê nữ đây này.”

La Y gật đầu: “Ừm, chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi. Đến lúc đó bọn nhỏ lắm quá không chứa được, chúng ta đuổi hết chúng nó ra ngoài, hai chúng ta ở đây! Bọn nó được nghỉ thì mang cháu về đây cho náo nhiệt.”

”Được, nghe theo nàng hết.” Dung Nghi nói xong bắt đầu vui vẻ: “Đến lúc chúng ta ở cùng tiểu khuê nữ!”

”PHỐC... sao huynh nhớ mãi tiểu khuê nữ thế? Để Trùng sinh một đứa cháu gái cho huynh đùa là được. Hoặc là huynh sang bên cạnh chơi với cháu gái ngoại.”

”Ta muốn có một khuê nữ lớn lên giống nàng!”

”Đi, đi...” Đã nhiều năm như vậy, sao còn giống như dỗ trẻ con vậy...

Không ngờ đêm đó La Y phát sốt. Dung Nghi nôn nóng loạn lên, Cố gia gà bay chó chạy, vốn là giờ cấm đi lại ban đêm rồi, Hướng A Cát đi ra ngoài tìm đại phu còn bị Ngũ Thành binh mã tư bắt về hỏi tội, Dung Nghi ở nhà sắp không qua nổi!

Khó khăn lắm tới ban ngày đại phu tới, mở đơn thuốc uống thuốc, trời sáng hẳn thì hạ sốt! Đại phu ở lại một đêm, đang chuẩn bị đổi đơn thuốc, đại thái thái mang theo thái y xông vào cửa. Thấy đại phu ở đây, hai nhân sĩ đồng nghiệp gặp nhau nói cài câu, thái y trực tiếp xông vào bắt mạch, Dung Nghi buồn bực, không phải thái y rất quy củ, đều phải đợi nữ quyến buông rèm sao? Rất nghiêm trọng à!?

Chỉ thấy thái y nhìn rất lâu, lại tỉ mỉ quan sát sắc mặt La Y. Thấy La Y tuy có chút mơ màng nhưng vẫn tỉnh, tiện thể hỏi mấy vấn đề. Sau đó trong trong lòng đã có phương án suy tính, quay đầu lại nhìn vị đại phu đang nhìn hắn như sói đói, lại càng hoảng sợ!

Dung Nghi bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp hỏi: “Vợ ta thế nào rồi?”

Thái y nói: “Khi còn nhỏ thiếu chăm sóc, hậu sản thể hư không điều dưỡng tốt, mệt mỏi gây ra. May mà bây giờ còn trẻ, cẩn thận điều dưỡng sẽ không có trở ngại gì.”

Dung Nghi quay đầu lại trừng đại phu Hồi Xuân đường: “Vậy sao ngươi lại nói tuổi thọ có chướng ngại cái gì, dọa chết người!”

Đại phu vô tội nói: “Tiểu dân nói đúng mà, 'Nếu như' không điều dưỡng tốt...” Khục, đại phu có thói quen xấu, nói bệnh nhân tới hướng nặng nhất.

Thái y thổi phù một tiếng bật cười: “Tứ tiểu tử ơi Tứ tiểu tử, hôm nay ngươi cũng hiểu chuyện rồi hả? Năm đó lại để cho người ta trắng tóc vì ngươi.”

”Hả? Ngài là vị nào?”

Đại thái thái mắt trợn trắng: “Cung phụng lúc trước thường xem bệnh cho lão thái thái, trước đó đã từng trị bệnh cho ngươi đấy! Ngươi làm sao lại quên rồi? Cung phụng thấy ngươi vì người bệnh không so đo ngươi vô lễ, còn không mau bồi tội!”

Thái y cười nói: “Không sao không sao, huynh đệ hơn mười năm không hồi kinh, không nhận ra là bình thường. Chúng ta là thế giao lâu rồi, thẳng thừng mà nói..., thấy ngươi đã có tiền đồ ta cũng vui! Haiz~ thật sự vui vẻ! Đứa trẻ trưởng thành rồi! Được triều đình ngợi khen, gia gia của ngươi còn sống nhất định vui lắm. Đi dập đầu chưa?”

Dung Nghi thấy hắn nói thân thiết, cũng cười: “Còn chưa đi đâu, ngày mai nàng dâu thức dậy thì đi cả.”

”Tốt! Tốt! Vợ của ngươi điều dưỡng tốt sẽ không sao.” Thái y quay đầu lại nói với đại phu Hồi Xuân đường: “Phương thuốc kia của ngươi có mấy vị thuốc nên dùng...” Nói xong lại dạy dỗ hậu bối.

Thái y là trưởng lão, người Cố Gia không quấy rầy hắn. Đại phu Hồi Xuân đường muốn học hỏi mà không có chỗ đây, dốc sức liều mạng nhớ kiến thức. Dung Nghi tuyệt hơn, thảo luận này chính là bệnh tình của La Y, hắn dứt khoát lấy giấy bút ghi nhớ. Nhìn lại, được, ba tỷ đệ mỗi người chộp một chiếc bút tới... Người một nhà nhìn nhau cười cười, nhớ tới đâu cũng không bằng đầu cái bút, quả nhiên là cùng một thầy dạy ra! Đại thái thái nhẫn nhịn cả buổi không cười ra tiếng.

Thái y trước khi đi lại dặn dò vài câu, nhớ lại ngày xưa Dung Nghi không hiểu chuyện, An Dương Hầu phủ gà bay chó chạy, lại nhìn phẩm hạnh Dung Nghi hôm nay và phong phạm hai đứa con trai trưởng An Dương Hầu phủ, không khỏi vui mừng: “Huynh đệ đừng nóng vội, vợ ngươi không khỏe cứ tới tìm ta, ngươi còn phải gọi ta là gia gia đây này, đừng khách khí ~ vợ của ngươi không sao đâu, cứ điều dưỡng cho tốt, ta đảm bảo cho ngươi sống lâu trăm tuổi.”

Dung Nghi ngàn ân vạn tạ: “Có những lời này của ngài ta an tâm rồi. Nàng đi theo ta ở vùng khỉ ho cò gáy kia ngây người hơn mười năm, đều tại ta không đúng...”

Có câu lương y như từ mẫu, thái y không cười nhạo Dung Nghi, chỉ vuốt chòm râu cười tủm tỉm, người đã già không khỏi lại lải nhải vài câu mới đi. Người một nhà cung kính tiễn đến cửa, đại phu Hồi Xuân đường không hiểu cho lắm dừng lại một lát rồi đi.

La Y đã được xác định không có trở ngại gì, chỉ là đi đường xa mệt nhọc thôi. Uống thuốc vào ngày hôm sau đã khỏe lại, thức dậy đi về nhà cũ dập đầu cho mẹ chồng, Dung Nghi không ngăn được lại thấy trạng thái nàng coi như cũng được, đành phải đi theo. Trước tiên dập đầu ở viện Thái phu nhân, sau tới nhà thờ tổ, Dung Nghi đi lên thắp nén nhang, thuận tiện đưa hai đạo thánh chỉ ngợi khen lên, La Y ở bên ngoài nhà thờ tổ dập đầu, sau đó mới lộn trở lại viện Thái phu nhân nói chuyện phiếm.

Thái phu nhân mấy năm này sống rất thoải mái, con vợ lẽ có tiền đồ mặt bà phát quang, cháu trai ruột thì được người ta khen, trình độ hiền lương như Thái phu nhân trước. Nhìn thấy La Y trở lại vội kéo đến ngồi bên cạnh: “Đáng thương, gầy hơn mấy năm trước rồi. Còn tiều tụy nữa, sau này đừng ngoại phóng nữa.”

La Y cười nói: “Lão thái thái yên tâm, chúng con cũng là người làm ngoại tổ phụ tổ mẫu rồi, đâu còn sức mà chạy khắp nơi nữa. Nghe nói cháu dâu lớn sinh một đôi song bào thai? Cái này là việc vui lớn, vẫn là lão thái thái có phúc.”

Thái phu nhân cười cười: “Đến đây, nàng dâu lớn, mau tới dập đầu cho thẩm con.”

La Y nói: “Không được đâu, con hôm nay đến vội vàng, lễ gặp mặt còn chưa chuẩn bị đây này.”

Đại thái thái cười nói: “Tin nàng ư! Con dâu cứ dập đầu đi, nếu nàng không có lễ gặp mặt, trực tiếp lấy cái vòng tay cây trâm của nàng là được.”

Đại nãi nãi dẫn theo Nhị nãi nãi thực sự dập đầu cho La Y, La Y ra vẻ hình dáng keo kiệt thưởng mấy thứ lễ gặp mặt. Đại thái thái không nhịn nổi cười: “Ngươi thật là vài chục năm mà vẫn tính trẻ con như thế, cứ như chưa trưởng thành. Đại tỷ nhi còn ổn trọng hơn ngươi.”

Thái phu nhân nói: “Cái này tốt, náo nhiệt! Ta không chê con ồn ào, rảnh rỗi đi theo ta. Lúc này con trở về rồi, cũng nên tìm vợ cho cháu ta đi à nha?”

La Y trả lời: “Nó lắm ý kiến lắm, phải thi đậu tú tài mới bằng lòng tìm. Con không thúc giục nó được, dù sao cũng là nam hài tử, không sợ chậm trễ.”

Đại thái thái nói tiếp: “Bây giờ mà các ngươi còn gọi nhũ danh à? Nó cũng lớn rồi, nên gọi đại danh mới phải.”

La Y cười nói: “Nó không muốn đâu, nói nhũ danh là cha mẹ ban tặng với ý nghĩa - yêu thương. Sao có thể để cha mẹ thay đổi cách gọi? Nói một đống lí do, còn nói trong đám bạn học có gọi Đại Cẩu Nhị Cẩu đây này, vậy nên con cũng lười sửa.”

Thái phu nhân PHỐC cười ra tiếng: “Nói tới Trùng, cũng cái dạng ấy, đến cùng giống ai nha? Mấy đệ đệ thấy hắn cứ như chuột thấy mèo, vui chết ta rồi.”

La Y cũng cười: “Giống Nhị cữu nó, lúc chúng con ở nhà mẹ đẻ, huynh đệ tỷ muội cũng sợ Nhị ca kia. Cua sinh non, khi còn bé sức khỏe không được tốt, không khỏi nuông chiều chút ít. Cha nó lại thả tự do, quen coi trời bằng vung. Hôm kia vừa tới nhà đã bị ca nó thu thập một chầu, ngoan ngoãn rồi! Chao ôi!!!, con không cần phải quan tâm rồi.”

Chủ đề bị chuyển hướng, Thái phu nhân lại hỏi: “Nhị ca con làm gì đấy?”

La Y nói: “Lăn lộn ở Lễ bộ, chức quan không lớn, chỉ cần ở kinh hiếu kính phụ thân.”

Thái phu nhân gật đầu: “Mẹ các ngươi sinh toàn con tốt, càng phát ra thịnh vượng. Hôm kia định Tây Bá phu nhân cũng ném nhi tử ra bên ngoài đi chịu khổ rồi, vẫn là nhà các ngươi biết nuôi con. Hôm nay ta coi như đã biết, làm cha mẹ phải quyết tâm hung hãn một chút mới tốt. Năm đó nhìn Tịnh Ca Nhi treo đá cổ tay viết chữ, làm ta đau lòng chết mất, còn đi làm khó đại tẩu con, cũng may đại tẩu con không mang thù.”

Đại thái thái cười nói: “Lão thái thái hồ đồ rồi, chúng ta vốn không có thù, thù ở đâu ra mà mang.”

”Ha ha, là ta hồ đồ.” Nói xong Thái phu nhân cũng mệt mỏi, đại thái thái dẫn La Y lặng lẽ rút lui.

Đi đến viện của đại thái thái, hai người ngồi xuống, đại thái thái nước mắt chảy ròng: “Vừa đi là hơn mười năm, ta tìm người nói chuyện cũng không có. Khó khăn mới thấy các ngươi trở về, ngày hôm sau đã suốt đêm đi thỉnh đại phu, ngươi thật sự là quá không yêu quý chính mình rồi.”

La Y cũng có chút ít thương cảm, nàng và đại thái thái ở chung rất hòa hợp: “Đại tẩu tốt à đừng nói ta, ta còn chưa đi nhà mẹ đẻ đây này. Tới đó tai ta lại mọc kén.”

Đại thái thái lắc đầu: “Nếu ta là Phạm gia phu nhân sẽ trực tiếp quất ngươi một chầu, đáng tiếc ta không phải nha, ta ở đây chờ xem ngươi bị giáo huấn.”

”Không có thiên lý à? Ta còn chưa khỏe hẳn mà.”

Đại thái thái ấn trán La Y: “Ngươi nha!“. Hai chị em dâu nói chuyện phiếm thêm một lúc, La Y cảm thấy hơi mệt, liền đứng dậy cáo từ.

Ngày kế tiếp đi thỉnh an nhà mẹ đẻ, tổ phụ mẫu nhà mẹ đẻ đã đi về cõi tiên. Bối phận La Y ở nhà chồng nhà mẹ đẻ đều thống nhất rồi. Tiêu gia hào khí rất tốt, Cẩm Tú cùng Phạm Thế Tuấn cũng trở về nhà mẹ đẻ. Dập đầu các nơi xong, cộng thêm Thiệu Y, nhị phòng đóng cửa bắt đầu bát quái.

Dung Nghi vội vàng hỏi ngay: “Ta đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng nhiên lại ngợi khen ta? Bỗng nhiên thăng chức cho ta? Ta còn nghĩ cả đời có thể lăn lộn tới bát phẩm ở kinh thành đã là trời phù hộ rồi.”

Phạm Thế Tuấn tức giận chỉ vào Thiệu Y nói: “Hỏi hắn!”

Thiệu Y cười hì hì: “Không có tỷ phu ngài ở Lại bộ, ta cũng không điều động được nha.”

La Y không hiểu ra sao: “Rốt cuộc là sao?”

Thiệu Y nói: “Các ngươi không thấy mình đi ba địa khu dân tộc thiểu số, nam Tương Tây là trùng hợp, sau đó Tương Tây, sau đó Kiềm Tây. Ba điểm chung quanh mỏ khoáng, như vậy công tích tựu lớn rồi. Ta thật sự không ngờ thánh thượng chú ý như vậy, không phải ngươi viết thư nói muốn hồi kinh sao? Ta nghĩ muội phu vốn là thất phẩm, hồi kinh giáng cấp quá nhiều phẩm cấp không khỏi lúng túng, muốn mưu cái bát phẩm, nào biết đâu rằng Nhị tỷ phu lại được Đế tâm chứ? Thánh thượng cao hứng không phải cứ như vậy sao.”

Phạm Thế Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên người khác vạch tội ta, ngươi lại giả bộ người vô tội, còn thúc đẩy nữa, ngươi chính là người tốt không thiên vị không bao che khuyết điểm chính trực thiện lương đúng không? Ta chính là người tốt ngay thẳng lòng mang thiên hạ đúng không?”

Thiệu Y duỗi ra ngón cái: “Nhị tỷ phu lợi hại!”

Cẩm Tú cười mắng: “Phi! Cũng không thương lượng một tiếng, chỉ biết ẩu tả.”

ThiệuY nói: “Cái này còn phải thương lượng sao? Nhị tỷ phu vốn là quân tử ngời ngời nha.” Nói xong nháy mắt ra hiệu về phía Phạm Thế Tuấn.

Phạm Thế Tuấn choáng váng: “Ta nói ngươi không nên đi làm Ngự Sử! Làm xấu cả người ta, đến mai ta dâng sổ con lên trên điều ngươi đi Bộ binh, càn quấy cùng đám binh lính kia còn hơn đi cãi vã.”

Thiệu Y lưu manh nói: “Cũng được! Chán Ngự Sử lắm rồi.”

Phạm Thế Tuấn khiêu mi: “Ai bảo ngươi là bảng nhãn?”

”Haiz, kỳ thật ta cũng muốn được ngoại phóng nha.”

”Phóng cái đầu ngươi đấy!” Dung Nghi chỉ vào La Y nói: “Nhìn nàng như vậy, vợ của ngươi chịu được không?”

”Haiz, ta chỉ là hậu sản thể hư không điều dưỡng tốt thôi, huynh có cần phải lải nhải như vậy không?” La Y không chịu được, mấy ngày này đi tới đâu cũng nhắc.

Vu thị vỗ tay cười nói: “Tam muội phu nói rất đúng! Lấy cái thân thể nhỏ bé của vợ ngươi kia, hay là thôi đi. Dã nha đầu này còn không chịu nổi, đừng dọa người.”

Haiz... Thiệu Y phiền muộn rồi.

Đi thăm thân thích một hồi, La Y nghỉ ngơi hai ngày. Quả nhiên bên ngoài tiêu dao đã quen, vừa về đây là khó chịu đủ kiểu. Nhất thời không nhịn được lẻn tới nhà Hoa Thải chơi.

Điều kiện sinh hoạt của Hoa Thải không phải quá tốt, còn có phần cực khổ. Đậu hủ Tây Thi ngày xưa biến thành đậu hủ lão Tây Thi, nhưng dáng vẻ thong dong hơn. Cửa hàng làm rộng ra, Hoa Thải định chế chén đĩa màu xanh đậm tứ phương đặc biệt chứa đậu hủ, bên cạnh dùng hoa dại cỏ dại lá cây làm trang trí, thoáng chốc làm đậu hủ giá rẻ thành cao quý vô cùng. Từng hàng xếp ở trên kệ trúc, bên trên che màn cửa sổ bằng lụa mỏng, liếc nhìn rất giống cửa sổ thủy tinh. La Y vỗ tay tán thưởng: “Thật là tâm tư khéo léo!”

Hoa Thải cười cười không nói, không chỉ có tủ kệ, còn có trong tiệm cái ghế cái bàn đều là cây trúc làm thành, rất lịch sự tao nhã. Nhiều nhà tú tài chuyên tới đây mua đậu hủ. Nhớ tới điểm ấy, cũng có chút tự hào.

La Y lại chỉ vào con rùa nhỏ hỏi: “Đây là bã đậu à? Rõ ràng làm thành con rùa nhỏ, ngươi thật giỏi.”

Hoa Thải cười nói: “Không ngờ ngươi cũng nhận ra bã đậu, đây chỉ là hàng mẫu thôi, bán thì vẫn làm thành khối.”

La Y gật đầu: “Ta nhìn đã muốn mua rồi, chúng ta ở Hồ Nam đã từng ăn cái này.”

Hoa Thải nói: “Loại bã đậu này không thể ăn, thô rát cổ họng. Có đôi khi chúng ta sẽ ép sữa đậu nành, bã đậu còn lại mới ăn được, vừa mịn vừa mềm lại thơm, lần tới chúng ta ép một chút cho ngươi.”

La Y lắc đầu: “Ngươi còn phải làm buôn bán chứ.”

Hoa Thải bật cười: “Cái này có đáng gì? Đậu hủ phường còn bị thiếu bã đậu ăn? Ngươi cứ nhận lấy, ngày sau có lấy thứ gì cũng đừng sai người đưa tiền. Nếu như lúc trước không có ngươi, cỏ trên mộ ta không biết mọc cao tới đâu rồi, ăn chút đậu hủ ngươi trả tiền hả? Ngươi không biết xấu hổ ta lại thấy đấy.”

”Sao có thể như vậy chứ? Hôm nay ta múc một ít, đến mai nàng múc một ít, ngươi còn buôn bán nữa không?”

”Nhiều năm như vậy ngươi ngược lại bắt đầu lề mề rồi..., ta nói không cần tiền thì đừng đưa, nói nữa ta giận đấy, hay là ngươi xem thường ta đậu hủ nương tử này, không có tư cách gọi tỷ muội với ngươi!”

La Y đầu hàng: “Không hổ là người làm ăn, đâu còn bóng dáng ngại ngùng của năm đó nữa? Ta không dài dòng nữa, ngươi cho thì ta nhận! Dù sao thì ta cũng không kém tiền đậu dủ, ngươi cũng không kém tiền đậu hủ!”

”Được! Sảng khoái! Ta thích ngươi như vậy.”

La Y dở khóc dở cười, thần ơi, đây là Hoa Thải sao? Hoa mắt, nhất định hoa mắt! Đúng là hoa mắt!

Hai tỷ muội ngồi ở trong tiệm bát quái trong chốc lát, La Y không tiện nhắc mà cũng không muốn nhắc tới vị cô phu nhân kia. Ngược lại là Hoa Thải nói ra một câu Hoa Anh gả đi, Hoa Chương cưới, Tiêu thị vẫn như cũ ở nhà đánh gà mắng chó. Cuộc sống cứ như vậy thôi? Nhìn Hoa Thải hôm nay lanh lẹ, tâm tình La Y vô cùng tốt, mang theo các loại đậu hủ về nhà ngủ bù.

Vừa mới về tới nhà, thấy một nhà ba người Quỳnh Anh đang ở trong sân. La Y nhìn thấy con rể bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng rồi, hai đứa các con đều tên là Anh này, sau này thêm một đứa cũng đặt là Anh cho xong”.

Quỳnh Anh dậm chân một cái: “Mẹ!”

”PHỐC, cái này còn thẹn thùng.” Quay đầu hỏi con rể: “Tam Anh là vừa từ thôn trang về à? Hoa mầu có tốt không?”

Đầu Hổ nghiêm chỉnh dập đầu: “Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu, nhạc mẫu cứ gọi con là Đầu Hổ như trước đây cho dễ.”

La Y nói: “Cũng được, nghe thân thiết. Cha con khỏe không? Sao vẫn còn làm chưởng quầy hả?”

Đầu Hổ nói: “Cha sợ một mình rảnh rỗi quá, một mình ở nhà nhìn sân lại gạt lệ, để cho ông ra ngoài làm chút việc.”

La Y thương cảm nói: “Bạn già đều là bạn đến già, nếu là ta ta cũng không chịu nổi.”

Nhất thời không khí có chút áp lực, cũng may khuê nữ của Quỳnh Anh khóc lên, mọi người luống cuống tay chân dỗ đứa bé, mới bỏ qua chuyện vừa rồi.

Thời gian lặng lẽ trôi, Dung Nghi ở Hộ bộ gặp một ít khó dễ. Nhưng hắn là thánh thượng chỉ đích danh biểu dương đấy, mọi người cũng không tiện quá phận. Nói là tại Hộ bộ, Dung Nghi lại tiếp tục sửa sang sách nông của hắn, cả đời này nếu thật sự có thể làm một bản sách nông toàn bộ trang màu đi ra cũng đáng!

Trên quan trường một người được coi trọng thì ba người giúp, Thiệu Y thấy Dung Nghi làm việc đấy cũng hứng thú. Làm một sổ con lên trên muốn viết sách. Hoàng đế gật đầu đồng ý, dứt khoát tập hợp mấy vị lão nho sinh rất thành công trên con đường nông học đồng loạt viết sách. Nếu không phải vị Dung Nghi người đề xuất này công danh tú tài thật sự xem không xem qua, nơi hoạt động của bọn họ sẽ được chuyển tới Hàn Lâm viện. Sau đó Hoàng đế lại tổ chức chức quan nghiên cứu phát minh thuỷ lợi, cải tiến nghiên cứu phát minh các loại công cụ nông nghiệp. Cũng không lớn, nhưng Thiên tử tự mình nhắc tới sẽ đầy thể diện. Dung Nghi vốn không có dã tâm gì, cấp trên đã có lão tiền bối hắn vui vẻ trợ thủ, tranh thủ thời gian về với vợ.

Hai vợ chồng tiếp tục trong ân ái, lão thái y tay nghề cao, chưa đầy mấy tháng sau La Y đã hoàn toàn không có vấn đề gì. Tiếp qua một năm còn mang thai. Tiếp đó Quỳnh Anh cũng mang thai, làm La Y bị xấu hổ khủng khiếp. Cũng may chưa có con dâu, bằng không thì thật sự không biết xấu hổ đến thế nào!

Mười tháng mang thai tới sinh con, vẫn là bà đỡ từng đỡ Trùng. Vừa vào cửa lần nữa đã nhìn thấy Dung Nghi bám cửa sổ, chỉ kém không có cười ngất đi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, sao lão gia vẫn còn như thế?”

Đây là cái thai thứ ba của La Y, lần này không phải sinh non, có thể nói kinh nghiệm phong phú cho nên tỉnh táo vô cùng, trong phòng cười mắng: “Không phải huynh đã nói huynh không sợ sao? Huynh cứ coi như thường ngày? Còn cào tường nữa quan uy sẽ không còn đâu!”

”Nàng sinh con! Nàng còn quản ta!”

Trùng đầu đầy vạch đen, năm đó nó được sinh ra như vậy hả? Quá xấu hổ chết người rồi! Cua cũng ở ngoài cửa sổ hô: “Mẹ ơi, con muốn muội muội nha, người đừng sinh sai đấy.”

”Cái rắm!” Dung Nghi mắng: “Hài tử còn có sinh sai hay sao?”

Hai cha con cứ như vậy véo lên, trong lúc nhất thời trong sân ồn ào như chợ bán thức ăn. Lúc Vu thị và Cẩm Tú chạy đến, ở cửa thì gặp đại thái thái, ba người nhìn nhau cười cười, mấy gia hỏa này cứ vui vẻ như thế! Cũng coi như không tệ!

(^-^) Hoàn (^-^)
Bình Luận (0)
Comment