Thú Y - Lạc Tân

Chương 99

E&B: Strangers Ex

Cả nhà Thường Đình Huy chỉ mới rời kinh thành được hai ngày, sau đó tin tức được báo về toàn bộ bị cướp giết chết. Thường lão phu nhân nghe tin trực tiếp hôn mê, Định Quốc Công là tức giận vô cùng, gọi Thường Đình Chiêu đến tức giận quát mắng.

“Hắn là ca ca ngươi! Dĩnh ca nhi là cháu ngươi, ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh sao?”

Thường Đình Chiêu nhìn thẳng về phía Định Quốc Công, “Phụ thân, lúc trước khi ca ca và Tiểu An bị hại, ngài có từng khiển trách Thường Đình Huy như vậy không?”

Định Quốc Công trực tiếp quơ lấy chén trà trên bàn ném tới, Thường Đình Chiêu không tránh, máu tươi ròng ròng chảy từ trên trán xuống.

“Nghịch tử! Nghịch tử! Ta sao lại sinh ra loại súc sinh như ngươi, hại chết ca ca và cháu ruột mình một chút cũng không sám hối chột dạ. Đại ca ngươi hiện tại cái gì cũng không có, ta cũng đã bắt cả nhà bọn họ đi đến biên cương cả đời không thể hồi kinh, ngươi vẫn không chịu buông tha sao, độc ác như vậy có phải là cũng muốn đem lão già ta giết luôn?”

Thường Đình Chiêu lạnh lùng nói: “Thường Đình Huy có ngày hôm nay chẳng lẽ là do ta tạo thành? Nếu hắn ngoan ngoãn không có chủ ý khác, sẽ như vậy sao?”

Hai mắt Định Quốc Công bốc hoả, Thường Đình Chiêu cười lạnh trong lòng, từ trong ngực rút ra một phong thư ném tới trước mặt Định Quốc Công, “Giết hắn còn sợ làm bẩn tay ta, tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão.”

Định Quốc Công nghi ngờ mở ra lá thư, nhìn thấy nội dung bên trong, nhất thời hai mắt trừng to, “Đây, đây là…”

Thường Đình Chiêu ánh mắt bình tĩnh, “Thường Đình Huy vẫn luôn âm thầm thông đồng với bắc phiên vương, gian tế lần trước lẻn vào viện của ta và ca ca là do Thường Đình Huy đưa tới. Hoàng thượng vẫn luôn đối với hắn bất mãn, nếu không có phụ thân bảo vệ hắn thì hắn sớm đã chết cả trăm ngàn lần. Ngay cả lần rời kinh này vẫn không từ bỏ ý định, muốn lợi dụng thế lực bắc phiên vương ngóc đầu trở lại, muốn truyền tin cho bắc phiên vương. Nếu không phải hoàng thượng nể tình phụ thân và mặt mũi của ta, từ lâu đã phán cho hắn tội danh mưu phản, đến lúc đó ngay cả toàn bộ Thường gia chúng ta cũng không thoát được, làm cho hắn chết như vậy coi như là giữ thể diện cho Thường gia. Về phần Dĩnh ca nhi, vốn dĩ hoàng thượng không có muốn mạng của nó, là do nhi tử tốt Thường Đình Huy của ngài vì muốn chạy trốn nên đem Dĩnh ca nhi ném tới đao của sát thủ mới bị chết oan.”

Định Quốc Công suy sụp ngồi trên ghế, hai mắt vô thần, lập tức già đi mười tuổi. Chưa bao giờ nghĩ chân tướng chính là như vậy, thậm chí còn ngỡ rằng Thường Đình Chiêu không cam lòng muốn tự tay giết Thường Đình Huy khiến cho hắn khiếp sợ.

Thường Đình Chiêu hít sâu một hơi, oán giận mang theo bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng: “Phụ thân, không phải ai cũng giống như ta và ca ca, có thể hết lần này đến lần khác nhìn mặt mũi của ngài mà tha cho hắn một mạng. Hắn có ngày hôm nay, đều do ngài dung túng.”

“Chiêu ca nhi, ngươi sao có thể nói chuyện với phụ thân của ngươi như vậy!” Thường lão phu nhân bước vào cửa nổi giận, “Phụ thân ngươi cũng là vì cái nhà này!”

Thường Đình Chiêu không muốn tiếp cục cãi, hiện giờ đã ầm ĩ thành như vậy, nói cái gì cũng vô nghĩa, chỉ thêm phiền toái mà thôi, “Hiện tại nói gì cũng đã muộn, nếu phụ thân oán hận hài nhi không có ra tay cứu giúp thì hài nhi cũng không thể nói gì hơn.”

Có Thường lão phu nhân hoà giải, không khí rốt cục cũng có chút dịu lại. Lúc này Thường lão phu nhân mới nửa ra lệnh nửa khuyên nhủ: “Dĩnh ca nhi không còn, Thuỵ ca nhi căn bản không phải là huyết mạch Thường gia chúng ta. Chiêu ca nhi, ngươi cũng không thể tiếp tục tuỳ hứng được nữa, nghe tổ mẫu, cần phải nạp thiếp nối dõi tông đường, không thể cắt đứt hương khói Thường gia. Phía bên Triệu Thanh Hà để cho tổ mẫu nói, làm người không được ích kỷ như vậy.”

Thường Đình Chiêu không biết nên khóc hay cười, thậm chí còn vì Thường Đình Huy cảm thấy không đáng giá, “Tổ mẫu, ngài không cần phiền toái.”

Thường lão phu nhân căm tức nói: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Tổ mẫu đã dễ dàng tha thứ ngươi cưới nam thê, chẳng lẽ việc nhỏ như vậy cũng không thể theo ý tổ mẫu sao?”

Thường Đình Chiêu thở dài: “Chớ nói là ta sẽ không cưới người khác nữa, cho dù có cưới cũng không thể có đứa nhỏ được.”

Thường lão phu nhân khiếp sợ, “Ý của ngươi là sao?”

Thường Đình Chiêu không trực tiếp giải thích, chỉ nói: “Tổ mẫu, ngài trông cậy vào phụ thân khai chi tán diệp còn có hy vọng hơn là trông cậy đến hai huynh đệ chúng ta, à, còn thêm Thường Đình Phi.”

Nói xong, Thường Đình Chiêu xoay người rời đi.

Sự thật là Thường Đình Chiêu không giống Thường Đình Phi bị trúng độc tuyệt tự, chẳng qua là muốn lượt bỏ phiền toái thôi. Thường lão phu nhân chưa bao giờ nghĩ buông tha cho hắn cùng Thường Đình Ân, nhất là bên phía Thường Đình Ân, bình thường đã nhìn chằm chằm khắp nơi, còn buộc Thường Đình Ân bỏ Thôi Vân Thiền, khiến cho hai người hết sức phiền muộn. Chuyện hôm nay càng làm Thường Đình Chiêu chán nản cực điểm. Thường Đình Huy vừa mới chết, một khắc trước tổ mẫu còn bi thương ngất đi, một khắc sau đã bắt đầu tính toán bắt các tôn tử khác nạp thiếp sinh con, thật sự làm người lạnh tâm.

Trải qua một lần hôn nhân thất bại, tuy Thường Đình Ân không đến mức tuyệt vọng nhưng cũng không muốn vội vàng. Quan trọng hơn, hắn không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào cái bụng thê tử mình. Điều này khiến cho hắn cảm giác mình giống như ngựa đực, trừ bỏ công năng này, chẳng có cái gì nổi bật. Dù đứa nhỏ mà không có được thành tích lớn cũng không được người khẳng định, đều là kẻ thất bại. Thường Đình Ân không nguyện ý bước vào vòng luẩn quẩn này lần nữa, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý. Huống hồ hiện tại Thường Đình Ân có Thuỵ ca nhi, càng thêm không cần vội. Không phải con ruột thì sao, nếu dạy dỗ không tốt cũng không đi đến đâu.

Vốn dĩ Thường Đình Chiêu không muốn ở thời điểm này nói ra, nhưng Thường lão phu nhân lại muốn giở trò cũ, giống như lúc trước đưa Phùng trắc phu nhân vào cửa, cứng rắn nhét thiếp thất vào trong viện hai người, Thường Đình Chiêu cũng là bất đắc dĩ. Nếu không thì là hại đến con gái nhà người ta, cũng là tự mình gánh thêm phiền não.

Thường lão phu nhân vội vàng kêu đại phu nổi danh trong kinh thành lại sai người gọi Thường Đình Phi đến, sau khi đại phu bắt mạch cho Thường Đình Phi liền lắc đầu, dùng thuốc tuyệt tự một thời gian dài, thân mình hỏng lớn, về sau chỉ sợ khó có con. Còn nói thuốc này phối quá tuyệt diệu, đại phu bình thường căn bản không tra được.

Thường lão phu nhân ngơ ngẩn, tuy bình thường không xem trọng tôn tử này, nhưng cũng là con cháu Thường gia, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị trường hợp tệ nhất phát sinh, để cho tôn tử này kế thừa Thường gia, nào ngờ một chút hy vọng cuối cũng không có. Lại suy nghĩ những lời nói trước khi rời đi của Thường Đình Chiêu, Thường lão phu nhân trực tiếp hôn mê.

Mà Thu di nương trước giờ nói không ra gió cũng không bình tĩnh được, điền cuồng gào khóc, “Không thể nào! Đây không phải là sự thật! Nhi tử của ta không có trúng độc, nhi tử của ta không thể nào trúng độc!”

Nàng rõ ràng chỉ còn kém một bước thôi, là có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nhi tử làm sao cũng tuyệt tự được?! Thuốc này không phải hạ trên người Thường Đình Ân với Thường Đình Chiêu sao, nhi tử nàng sao cũng sẽ trúng độc? Nhất định là Phùng thị, nhất định là ả! Con tiện nhân này, con tiện nhân này! Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không ngờ nàng vẫn là thua. Thường Đình Phi không có con, sao có thể ngồi lên thế tử vị. Đến bây giờ Định Quốc Công đối với Thường Đình Phi chưa từng để mắt! Thậm chí mấy năm nay còn chưa từng bước vào phòng nàng, không có khả năng đối tốt với nhi tử nàng.

Thu di nương nở nụ cười, lúc trước nàng tốn hết tâm tư bò lên giường Định Quốc Công, đắc tội với tiểu thư luôn thương yêu nàng, vứt bỏ tiểu thư vì chính mình tìm kiếm phu quân. Phu quân nàng xem thường đó, hiện giờ đã trở thành tướng lĩnh quân đội, uy chấn tám phương, còn vì phu nhân của mình kiếm đến cáo mệnh, các con thì một người so với một người càng tiền đồ. Lẽ ra nàng cũng có thể làm cáo mệnh phu nhân, nhưng bây giờ…

Kiên nhẫn cho đến bước cuối cùng, cái gì cũng không chiếm được, còn làm hại nhi tử duy nhất của nàng không thể giống như nam nhân bình thường có con cháu của riêng mình. Nhìn khuôn mặt cô đơn buồn bã của Thường Đình Phi, Thu di nương nhắm mắt lại rơi nước mắt, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

Vì chuyện này Thường lão phu nhân thật sự ngã bệnh, mà Định Quốc Công cũng tránh đi tầm mắt của mọi người, không hỏi thế sự.

Thường Đình Chiêu vào nhà, trên người đầy tuyết, Triệu Thanh Hà vội vàng bước tới giúp hắn cỡi áo choàng.

“Sức khoẻ của tổ mẫu thế nào rồi?”

Thường Đình Chiêu nhận lấy chén trà nóng Triệu Thanh Hà đưa tới, “Vẫn như thế.”

Đoạn tử tuyệt tôn đối với người già mà nói là đả kích rất lớn, hiện giờ ngay cả gặp mặt Triệu Thanh Hà cũng không muốn, vừa nhìn thấy hắn là mắng sao chổi. Triệu Thanh Hà im lặng không nói, cũng có phải là hắn bỏ thuốc đâu. Mà Thường Đình Chiêu cũng không hẳn là nói dối, mặc dù hắn trúng độc ít, nhưng so với người bình thường cũng khó mà có con. Thường Đình Ân cũng thế, có thể có nhưng tỷ lệ vô cùng thấp. Mà Thường Đình Phi thì lại không được hay ho, có khi là Phùng tiểu thiếp cực kỳ hận Thu di nương thừa nước đục chen vào, bỏ thuốc tuyệt tự cực kỳ tàn nhẫn, cơ bản không có cơ hội.

Nếu lúc trước Định Quốc Công còn muốn lừa mình dối người, hiện giờ sự thật đã bóc trần ra trước mặt hắn, khiến hắn không thể trốn tránh.

Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu thở dài: “Cũng là lỗi của bà.”

Tư tưởng bị độc hại, đem chuyện nối dõi tông đường quá coi trọng biến thành chấp niệm. Thực tế thì Thường gia cũng không tính là đoạn tử tuyệt tôn, chẳng qua là nữ nhi gả ra ngoài sinh con bị Thường lão phu nhân không nhận đó là huyết mạch Thường gia, chỉ biết đến nam tử họ Thường. Kết quả bây giờ lại càng thêm lo sợ, chỉ sợ là đến chết cũng không được an bình.

“Bà rất nhanh sẽ bận rộn thôi.”

Triệu Thanh Hà khó hiểu, “Vì sao?”

Thường Đình Chiêu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Phụ thân chỉ mới qua năm mươi, đại phu nói thân thể phụ thân tốt lắm còn có thể tiếp tục có con được, tổ mẫu hiện tại đang bận rộn thu xếp cho phụ thân cưới chính thê. Phụ thân không đồng ý, nhưng mà trong hậu viện bây giờ bị nhét đầy mỹ nhân các loại.”

Triệu Thanh Hà câm nín, lão phu nhân thật đúng là… Chấp mê bất ngộ mà.

Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần chằm chằm nhìn bọn họ. Thường lão phu nhân bệnh mấy ngày nay cũng không quên sai người đưa thuốc, nghe nói bây giờ Thường Đình Phi uống thuốc đều uống đến nôn mửa.

Triệu Thanh Hà phun tào, “Không sợ tinh tẫn nhân vong sao!”

Thường Đình Chiêu bật cười, lắc đầu thở dài: “Lần này trở về nhìn thấy tinh thần của phụ thân không được tốt.”

Hiện tại phủ Định Quốc Công không còn huy hoàng như trước, thậm chí còn trở thành trò cười nổi bật nhất trong kinh thành.

Triệu Thanh Hà nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng hạ lệnh thảo phạt bắc phiên vương, ta cũng đi!”

Thường Đình Chiêu kéo ôm Triệu Thanh Hà vào trong lòng, môi hôn lên trán hắn, “Y ngươi.”

Kiến Nghiệp năm thứ ba, Thường Đình Chiêu suất lĩnh đại quân thảo phạt bắc phiên vương, cuối cùng mất hai năm, lấy được toàn thắng.

Kiến Nghiệp năm thứ sáu, Thường Đình Chiêu suất lĩnh đại quân thảo phạt tây phiên vương, lại thêm hai năm, quân Thường gia toàn thắng.

Kiến Nghiệp năm thứ mười, Cảnh đế Vĩnh Vanh thoái vị, thái tử Vĩnh Hân đăng cơ, hiệu Thuận đế. Nam, đông phiên vương tất cả đều thuận theo, lấy Thuận đến vi tôn.

Vĩnh Vanh thoái vị, đêm đó liền mời phu phu Thường Đình Chiêu, Nghiêm Hoảng, Nghiêm Khác cùng Thường Đình Ân tụ họp lại trong nhà ăn mừng một trận ra trò, ngày trước làm quân thần khó tránh khỏi ngăn cách, bây giờ có thể cùng nhau ngồi ăn.

Vĩnh Vanh với Vân Hi đã chuẩn bị xong phải dạo chơi bốn phương, ngày xưa cũng là Vương gia nhàn tản nhưng thực tế hành động có trói buộc, trong lòng vẫn luôn cắm một cái cọc, hiền giờ có thể dạo chơi.

Vĩnh Vanh buông tay vô cùng tiêu sái, trên dưới trong triều cũng không dám tin tưởng. Cứ ngỡ là còn phải có một trận mưa máu gió tanh, dù sao Vĩnh Vanh vẫn còn tráng niên, chỉ mới như thế mà đã thoái vị càng nghĩ càng không cam tâm, nhưng Vĩnh Vanh không chút cho dự buông tay, mà ngay cả tân hoàng giữ lại làm phụ tá hắn cũng không đáp ứng.

Vĩnh Vanh nói với tân hoàng: Ngươi đi theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nên học đã học được, hiện giờ đã có thể tự mình gánh vác. Vài lần xử lý, sẽ biết nên làm cái gì, đây là những thứ người khác không thể giúp ngươi được.

Tân hoàng không nói cái gì, quỳ gối xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt Vĩnh Vanh và Vân Hi.

Vĩnh Vanh cùng Vân Hi cũng không có gì lưu luyến, tiêu sái bước đi.

Triệu Thanh Hà với Thường Đình Chiêu ngồi trong xe ngựa, dựa người vào nhau, mười ngón tay đan xen. Vừa rồi uống thật vui vẻ, hai người có chút say.

“Thập Tam thoái vị, cung nữ thái giám trong cung sợ là người vui mừng nhất rồi.” Triệu Thanh Hà cười nói.

Vĩnh Vanh đăng cơ làm hoàng đế cũng không quên nhớ thương đám độc vật của hắn, hậu cung ai cũng muốn tranh nhau đi vào đã trở nên vô cùng đáng sợ.

Thường Đình Chiêu tựa cằm cọ cọ sát cổ Triệu Thanh Hà, bàn tay không chịu rảnh rỗi vuốt ve khắp nơi, chẳng sợ mười năm qua đi, hai người vẫn giống như lúc trước, cho nhau hấp dẫn.

“Thành thật mà nói đến giờ ta vẫn chưa được đi đến nơi nào chơi đùa thoải mái, nơi đi qua cũng không ít, nhưng đều là đi đánh giặc. Chúng ta học phu phu Thập Tam buông hết tất cả cùng nhau đi tiêu dao khắp nơi có được không?”

“Y ngươi.”

“Chỉ hai chúng ta.”

“Tất nhiên.”

____ Hoàn Chính Văn ____

Ex: Quá xúc động khi được gõ ba chữ “Hoàn Chính Văn”. Cảm ơn mọi người đã cùng Ex dõi theo tiểu Thanh Hà cùng nhau đi đến kết thúc!

Mọi người có thể tự cop word về lưu trữ cho riêng mình, nhưng Ex không đồng ý share bản word công khai ở bất kỳ đâu. Hiện tại Thú Y cũng đã bắt đầu beta lại lần 2 cho hoàn chỉnh, biết đâu lúc đó Ex lại đổi ý share word =]] Còn một phiên ngoại nữa là có thể đặt chữ “Toàn văn hoàn” rồi =]]]

_______________________

Mạnh tử viết:

(1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也 a ý khúc tòng,hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã

(2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也 lương cùng thân lão,bất vi lộc sĩ,nhị bất hiếu dã

(3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự,tam bất hiếu dã

不孝有三,無後為大

bất hiếu hữu tam ,vô hậu vi đại

dịch nghĩa:

1- hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.

2-nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.

3- không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.

Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Bình Luận (0)
Comment