Thử Yêu Côn Đồ

Chương 14

Hiếu thả người lên ghế sô pha của Thanh Tuấn. Tối qua tên này cũng đã lò dò xuất viện theo hắn. Hiếu cười xòa:

- Anh không đi dã ngoại sao?

Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, tên này dư sức biết nhưng lại thích châm chọc nên mới hỏi câu này. Tên đó càng khoái chí hơn nữa mà cười ha hả. Bệnh tật như hắn thì đi đâu nữa chứ? Hắn đi vào bếp lấy 1 vài món thức ăn anh đã chuẩn bị sẵn từ sáng hâm nóng rồi bày biện ra bàn. Tên Hiếu đúng là có lộc ăn uống, nếu không phải là cánh tay đắc lực mà ngạo mạn thế này, hắn đã đá phăng ra khỏi nhà rồi. Tuy là nghĩ như thế nhưng 2 người tình cảm cũng không khác gì anh em. Hắn gắp thức ăn cho vào miệng nhai, hắn ăn đúng cách của châm ngôn:” Ăn để sống”, hoàn toàn không cảm nhận được vị gì. Tên Hiếu thì luyên thuyên không ngừng từ chuyện này đến chuyện khác, hắn nghe muốn ù lỗ tai. Ba mẹ tên này lúc vừa sinh cậu ra thì đã nói chuyện thay tiếng khóc hay sao mà nói lắm thế? Không chỉ biếng nói, hắn cũng biếng nghe luôn. Hắn hắng giọng:

- Im lặng chút đi!

- Dạo này em thấy anh nói nhiều hơn thì phải!- Hắn nhướn mày ngạc nhiên vì câu nói đó của cậu. Hừm, nhiều hơn sao? Hắn đột nhiên nhớ đến câu nói của Minh Minh, khóe môi cong lên:” Anh lắm điều nhất trên đời!”

- Cười cũng nhiều nữa!- Tên Hiếu phát giác ra thêm chuyện mới vỗ tay cái bốp. Hắn nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt mang nặng mùi thuốc súng như ý chỉ:” Nói thêm 1 câu nữa thử xem!

Hắn cúi đầu ăn tiếp, cậu cũng vậy. Không nên thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Cậu hỏi:

- Lần này xử bọn Bình Phát thế nào?

- Đánh gãy tay tất cả!- Hắn giơ bàn tay trái còn băng bó lên xoay qua xoay lai, ai dám đụng đến hắn thì sẽ phải trả giá đắc. Đụng vào chỗ nào trên cơ thể hắn thì phải lấy chỗ đó để trả. Hiếu gật đầu, chuyện này quá quen thuộc. Lúc trước, trường Hồng Phong cũng đã 1 lần bị đánh gãy chân, từ đó, chẳng ai dám bén mảng đến gần hắn cũng như trả thù. Tên Hiếu đột nhiên nhớ đến cảnh Hải Yến và Minh Minh “bắt nạt người tàn tật” ở bệnh viện thấy lạnh sống lưng. Chuyện này cậu ta chưa kể với hắn, nếu hắn biết thì thái độ sẽ ra sao nhỉ? Cảm kích 2 cô gái đó hay là mất mặt? Hắn vẫn ăn, không ngẩng đầu lên mà nói:

- Kể!

Cậu chưa hé miệng nói gì mà hắn đã đoán được trong lòng cậu có chuyện. Đúng là bóng ma của băng đảng, nếu không nắm bắt đối phương như thế thì có lẽ bây giờ hắn đang nằm trong bệnh viện tâm thần hoặc nhà xác. Cậu cười, thuật lại:

- Hôm đó em đến bệnh viện, bắt gặp Hải Yến và Minh Minh đang trả thù cho chúng ta!

Hắn ngẩng đầu như dấu hiệu cứ kể tiếp, trả thù sao? Khóe môi hắn cong cong như nửa muốn cười, nửa muốn không. Cậu nói:

- Tên Vũ bị rạn xương chân, 2 cô gái thay phiên nhau đạp lên chân hắn!

“Khụ” đang nhai thức ăn, hắn lập tức bị nghẹn lại. Kế sách thật là hạ tiện.

Hắn cầm ly nước lọc lên uống, tâm trạng thấy vui vui đôi chút nhưng đúng là làm mất mặt hắn, ai đời lại ức hiếp người đang bị bệnh chứ? Tên Hiếu không nghĩ hắn sẽ phản ứng mãnh liệt như thế mà ha hả cười. Hắn nhếch mép:

- Còn gì nữa không?

- Thì chậu hoa rớt xuống, em đè lên hắn, giờ vẫn đang bất tỉnh trong phòng cấp cứu!

Hắn cúi xuống ăn tiếp, bình thản như chuyện vừa rồi là chuyện phiếm không có gì đáng quan tâm nữa. Ánh mắt liếc nhẹ qua đồng hồ treo tường, 12 giờ trưa, hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi buông đũa đứng dậy. Ngày hôm nay quả thật quá dài. . .

……………………………………………………………………………………………….

Tôi, Yến, Linh và hoàng tử đang ăn cơm trưa. Nhà trường đúng là không bao giờ có ý tốt cho không. Cô chủ nhiệm phát cho chúng tôi 4 tấm ảnh hình 1 loại lá cây bắt chúng tôi phải tìm. Theo như lời anh nói, đây là má đào, mọc trên thân cây của những  cây cao, thân lớn. Ngưỡng mộ thật, cái gì anh cũng biết tuốt. Gia Linh mỉm cười:

- Tôi biết chỗ có loài cây này! Lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi. Hơi xa đó!

Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu lên đường đi tìm lá cây bởi đây là 1 cuộc đua.

Đúng 4 giờ chúng tôi mới có thể đi tìm, sau 1 tiếng, đội nào không tìm được vẫn phải trở về và chịu phạt, nhân tiện lên xe trở về trung tâm thành phố.

Tôi tươi cười gắp cho anh miếng thịt. Anh cũng gắp cho tôi 1 miếng tương tự. Con Yến nhai nhai cơm trong miệng chép miệng:

- Làm bạn với mày hơn 15 năm nay, mày chưa bao giờ gắp đồ ăn cho tao, hôm nay lại gắp cho trai với cái vẻ mặt dâng hiến, vậy là sao?

Tôi ngẩn người nhìn nó, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, anh đang ngồi cạnh tôi kia mà. Có cần nó trắng trợn ra là tôi mê trai thế không? Anh cười:

- Gắp cho anh là khẳng định giới tính bình thường!

Tôi đang uống ly nước cam ho sặc sụa, đây là lời giải thích của anh sao?

Anh vỗ vỗ lưng tôi, anh vừa đấm vừa xoa à? Tôi trừng mắt nhìn con bạn:

- Vừa vừa phải phải thôi nha!

Nó gắp cho anh miếng cá, tôi há hốc mồm, nó định quyến rũ công khai à? Ách, tôi cắn môi, nó vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh cũng vậy, chỉ có tôi là đang chấn động thần kinh cấp độ mạnh. Nó cười hắc hắc:

- Gắp cho anh là khẳng định giới tính bình thường!

Anh gắp miếng thịt của nó bỏ lại vào chén tôi:

- Gắp gián tiếp là giới tính không bình thường rồi! Tránh xa Minh Minh của anh ra nha!

- Minh Minh! Anh ta đang ăn hiếp ăn tao đó, giờ còn muốn độc chiếm mày luôn kìa. Đừng nói với tao là mày bảo anh ấy làm vậy nha!

- Tao chịu!- Tôi nhún vai. Anh và nó phá lên cười, tôi biết nó chỉ đang trêu tôi mà thôi. Tôi nhìn qua Gia Linh, nãy giờ cô ấy không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ ăn. Đúng là trong bàn tiệc, kẻ im lặng là kẻ phá mồi và ăn nhiều nhất. Tôi gắp cho cô ta miếng cải:

- Sao thấy cô ít nói thế?

- Tôi không quen nói chuyện khi ăn!- Cô cười dịu dàng. Con Yến bĩu môi vẻ  khinh thường. Tôi đá chân nó, nó đạp lại chân tôi, cái con nhỏ này!!!!

Ăn xong, chúng tôi quay quần bên lớp mình. Anh cũng gia nhập luôn, bọn con gái thấy anh thì hét lên mừng rỡ. Nhưng nhanh chóng, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo quét lên từng đứa:” Thử đụng vào đi, bà ày xem!” Anh ngồi xuống cạnh tôi và Hải Yến, căn bản là tôi không thích người lạ ngồi cạnh anh nên mới để anh xem vào giữa tôi và nó. Lớp tôi tổ chức trò chơi đến lượt ai thì người đó phải hát. Anh nhanh chóng là người phải mở đầu vì cái bọn “hám trai” cứ giãy nãy lên đòi. Tôi cười rồi gật đầu nhìn anh, tôi cũng muốn nghe anh hát. Anh lắc đầu:

- Anh không cùng lớp với em cho nên anh không tham gia đâu! Chỉ ngồi đây thôi!- Anh ghé tai tôi nói nhỏ:” Anh chỉ hát ỗi Minh Minh nghe thôi!”

Á! Tôi đỏ mặt, 2 tay ôm đôi má đang nóng bừng. Bọn người trong lớp nhìn tôi như thú lạ, nhìn cái gì mà nhìn. HẠNH PHÚC quá đi mất! Trong đầu tôi âm vang giai điệu 1 bài hát:

Khi chúng ta già đi

Anh rời thành phố

Mua một căn nhà nhỏ bên ngoài ngoại ô .

Nơi yên tĩnh, nơi thanh bình

Mỗi khi chiều, đôi ta ngồi ngắm mây trôi

Ánh hoàng hôn buông .

Khi chúng ta già đi

Em về miền quê

Nuôi thêm mấy con gà ngoài sân sau

Anh đọc sách, em pha trà

Trước hiên nhà trồng thêm những khóm hoa thơm

Khoe sắc ngày mới .

Tôi cười thầm trong bụng nắm lấy tay anh. Mấy đứa con gái trong lớp tôi hò reo tán thưởng. Anh cũng ngạc nhiên vì hành động đó của tôi nhưng cũng nắm chặt lại. Bình yên quá! Con Yến hát rất hay nên nó bắt đầu trước, con này đang bị tự kỉ hay sao mà hát bài “Khi người lớn cô đơn”. Đến lượt tôi, tôi bĩu môi, đó giờ tôi có biết hát đâu. Lúc tiểu học đi học, mỗi lần đến lượt tôi, cô giáo đều cho đạt khi không cần nghe tôi hát. Về sau tôi mới biết giọng hát của tôi có sức công phá thế nào!

Tôi nhanh chóng đổ qua cho Gia Linh:

- Sao không để hoa khôi trường mình hát thay tôi nhỉ? Tôi mà hát là mọi người không còn tâm trí đi tìm lá cây nữa đâu!

- Đúng, tôi nghe nó hát rồi!- Con Yến đệm vô. Mọi người gật đầu dồn sự chú ý vào Gia Linh. Cô ngại ngùng gãi đầu rồi cũng cất giọng hát bài tiếng Anh nào đó, tôi nghe như nước đổ lá khoai, hoàn toàn mù tịt. Tuy nhiên, cô ấy hát rất hay, có lẽ hay nhất trong bọn luôn í. Số 1! ^^

Hát xong, cả bọn túa nhau chơi rượt đuổi. Nhưng có phần đặt biệt là phải chọn thêm 1 người làm “bồ” của mình. Tôi tất nhiên là giành hoàng tử trước rồi. Xưa nay đều chơi với con Yến, thấy nó 1 mình cũng tội tội nhưng nó cũng bắt cặp với Gia Linh. Cả lớp thừ cũng phải 15, 16 cặp, chuyến này không sợ bị bắt “đừ” rồi. (Đừ ý chỉ là chỉ có 1 đôi phải bắt từ đầu đến cuối).

Đây là 1 khởi đầu kém may mắn, tôi oẳn tù tì thua bét. T^T Anh xoa xoa đầu tôi an ủi. Được lắm, tôi sẽ bắt hết từng đôi 1. Nhưng xui xẻo thày là chân tôi ngắn, chân anh dài, tôi bị té thảm hại. Anh lắc đầu, không nỡ để tôi bị té hoài nên bế tôi lên. 1 lần nữa, cả bọn hét ầm lên. Tôi ngượng ngùng, ai đời cùng chơi rượt đuổi anh chỉ vác theo bao gạo 1 mình chạy đi thế? Anh nhăn mặt nhấc lên nhấc xuống người tôi. Nặng lắm á???

- Minh Minh, em rốt cuộc là bao nhiêu kí?

- 44kg. Vẫn nặng à? Em đã giảm cân rồi mà!- Tôi nhăn nhó. Anh thả tôi xuống quan sát từ trên xuống dưới chép miệng:

- Không quan sát dáng em nên không thấy em gầy, chỉ có cái mặt là không mất miếng thịt nào! Gáng ăn thiệt nhiều đi cô bé!

Anh véo má tôi. AAAAA, sao má tôi véo đâu cũng dính thế này. Con Yến đi đến cạnh tôi lên tiếng:

- Rốt cuộc 2 người định chơi rượt đuổi hay thể hiện tình cảm?

Anh cười hì hì bế tôi lên rồi chạy về phía đám đông. Anh nói với tôi:

- Em nhớ giơ tay ra bắt họ nha!

- Okay!- Tôi thích thú.

Đúng là không sợ “đừ” anh chạy rất nhanh, thế là có 1 cặp đôi thế vai cho chúng tôi. Ước gì thời gian đừng trôi đi!

4 giờ. . .

Gia Linh dắt chúng tôi vào cánh rừng, đến ngã tư, cô gãi đầu:

- Mọi người chia nhau ra tìm rồi lát sau chúng ta lại đến chỗ này nha! Anh đi phía này, Yến đi phía này.- Cô chỉ 2 người kia 2 hướng bên trên. Họ nhanh chóng đi tìm vì muốn mình là đội về nhất. Tôi chỉ tay vào hướng ngược lại mình. Cô vui vẻ gật đầu chạy đến hướng còn lại.

Cây to, cây to, sao chẳng thấy nhỉ? Tôi chỉ biết mình đi 1 quãng rất rất xa. Aizzz, mỏi chân thật. Tôi cầm 1 cành cây khô vừa đi vừa quất vào những thân cây lớn nhưng chẳng thấy lá cây đó đâu. Chẳng biết tôi đã đi bao lâu, quay đầu lại chỉ thấy toàn cây là cây. AAAAAAAAA…

******

5 giờ. . .

- Mọi người có ai nhìn thấy Minh Minh ở đâu không?- Anh sốt ruột chạy đến chỗ mọi người, ai cũng lắc đầu. Hải Yến cũng đứng ngồi không yên lo lắng. Lúc này, Gia Linh chạy ra, trên tay hớn hở cầm lá cây má đào. Thấy cô, 2 người đó chạy lại:

- Em có thấy Minh Minh đâu không?- Anh hỏi. Cô mở to mắt vẻ ngạc nhiên:

- Minh Minh vẫn chưa về sao? Em biết hướng cô ấy đi, theo em!

Cô quay người dẫn mọi người đến ngã tư ban nãy nhưng đi vào hướng mà cô đã đi…

- Cứu tôi với! Có ai không?- Minh Minh ôm cái chân bị trật chỉ biết kêu gào. Lúc quay đầu lại nhìn, do cô không để ý mà sảy chân rơi xuống cái hố rất sâu. Miệng hố được lấp bằng lá cây khô, nếu có nhìn thì Minh Minh ngờ nghệch cũng sẽ bị rơi thôi. Chắc là để bẫy thú rừng, ở đây có thú dữ sao?

Minh bất giác hoảng sợ kêu lên 1 tiếng. Điện thoại cô do té nặng quá đã bị hỏng. Cái hố này ít nhất cũng cao 1m80. Leo lên là chuyện dễ nhưng chân cô đau quá, chẳng biết phải làm sao, đành ngồi đây chờ kì tích. Có lẽ kì tích đến hơi lâu!

Sau nửa tiếng tìm kiếm, Hải Yến nãy giờ chịu đựng thì chạy đến túm cổ áo Gia Linh:

- Cô cố tình đúng không? Biết đâu là cô giở trò!

- Yến!- Anh gằng giọng bảo cô buông ra. Yến tức giận quát:

- ANH ĐÃ RA ĐỜI RỒI MÀ CHẲNG NHÌN RA CÔ TA ĐANG GIỞ TRÒ HAY SAO? MINH MINH NÓ SỢ NHẤT LÀ RẮN VÀ BÓNG TỐI ĐÓ! CHỈ CÚP ĐIỆN THÔI MÀ NÓ CÒN MUỐN NGẤT.

NẾU QUA ĐÊM TẠI CHỖ NÀY CHẮC NÓ CHẾT LUÔN RỒI! ANH TIN CÔ TA THÌ CỨ ĐI HƯỚNG NÀY ĐI! EM KHÔNG ĐI THEO CÔ ẤY NỮA!

Gia Linh sợ hãi cắn môi. Vẻ sợ hãi cũng có điều bất thường.Yến buông cô ta ra quay về nơi xuất phát, chẳng thèm đoái hoài đến phía sau mình. Lúc này cô cần viện trợ, rút điện thoại ra điện cho Hiếu, cô nói gấp:

- Chuyển máy cho Thanh Tuấn!

Cậu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại rồi chuyền cho hắn đang ngồi kế bên.

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh như tờ cầm điện thoại. Nghe tiếng lộc cộc, biết là đã chuyển máy nên cô nói:

- Minh Minh bây giờ đang mất tích tìm không ra!

- Sao?- Ánh mắt hắn khẽ dao động nhưng nhanh chóng trở về vẻ tĩnh mặc.

- Tuy là anh và nó có vẻ không thích nhau nhưng tôi biết anh sẽ không bỏ rơi nó. Dù sao anh cũng tốt hơn người anh của mình!

- Nơi?

- Ngoại ô, anh đi xe khoảng 1 tiếng sẽ đến, tôi sẽ đón.

Thanh Tuấn quẳng chiếc điện thoại của Hiếu sang 1 bên. Tên Hiếu khóc ròng trong bụng. Hắn quay đầu lại:

- Trông nhà!

Chỉ 30 giây sau, chẳng còn thấy bóng dáng hắn và chiếc xe mui trần nghe đâu nữa, giống như cơn lốc. Hắn ngồi trên chiếc xe, lao vun vun trên đường cao tốc. Nhấn ga đến 150km/h, chiếc xe lạng lách điêu luyện như vũ bão, bỏ lại những tiếng còi inh ỏi và chữi rủa phía sau. Chiếc xe của trường đã về được nửa đoạn đường chạm mặt hắn. Cắn chặt môi, chân hắn đạp mạnh, vận tốc lao kinh hoàng hơn nữa, chỉ 1 cái thắng gấp, phanh có để đứt mà lao xuống những bờ vực ngoằn ngoèo của ngoại ô. Đó là lí do mà chẳng ai dám lái xe vào buổi đêm.

Hải Yến đứng ngồi không yên thấp thỏm chờ hắn. Chiếc xe mui trần đen giảm tốc độ. Hắn không mở cửa xe mà phóng qua, tỏ vẻ rất rất gấp rút. Hắn đến trước mặt cô, Hải Yến hít thở sâu 1 hơi:

- Chúng tôi đi tìm lá cây mà trường giao cho, đến ngã tư thì không còn biết

Minh Minh đi hướng nào, tìm mãi chẳng thấy!

- Hướng rừng?

- Ừ!

- Ở đây. Buổi tối trong rừng rất đáng sợ!- Hắn dặn dò cô rồi phóng như bay vào rừng. Hắn là bóng ma của tốc độ. Hải Yến ngồi trên tảng đá, tay đan và nhau cầu nguyện.

Quả như hắn nói, buổi đêm trong rừng rất đáng sợ, Minh Minh khóc không ngừng. Cô sợ nhất là bóng tối, hơn nữa, trong rừng chẳng lẽ không có rắn rít? Bên tai cô là tiếng ve, tiếng dế, lâu lâu lại nghe 1 vài tiếng con vật nào đó, có vẻ không hiền lành tí nào. 18 tuổi, sống chưa đủ dài mà cô phải bỏ thây ở đây sao? Cổ họng cô đã khô rát vì đã gọi đúng 3 tiếng đồng hồ mà không ai trả lời. Minh Minh chỉ biết hoảng sợ mà khóc sướt mướt.

- Minh Minh!- Giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên trong buổi đếm tĩnh mịch. Nghe có người gọi tên mình, Minh Minh nhanh chóng nói to:

- Tôi ở đây!- Nhưng cổ họng cô quá đau, giọng cô bị lạt đi. Người đó tiếp tục gọi to:

- Ở đâu?

- Trong cái hố!- Minh Minh đúng là không ngu ngốc lắm khi liên tục ném cành cây khô và đá lên miệng hố. Người đó đi đến, Minh Minh ngẩn khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn, là Thanh Tuấn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt có chút dịu lại. Hắn chìa tay ra trước mặt cô:

- Lên!

- Chân đau!- Cô nói nhỏ, đứng còn chẳng được huống hồ chi là leo lên. Hắn phóng xuống, nhìn thấy đúng là hắn, Minh Minh òa khóc lớn.

- Được rồi!

Bình Luận (0)
Comment