*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Kogi
“…Anh bảo là không đau cơ mà.” Dung Miên vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài, nói đứt quãng, “Anh lừa tôi, rõ ràng là rất đau, còn có kim tiêm nữa… Một cây kim rất dài, lại còn tiêm vào…tiêm vào miệng tôi… Kim tiêm sao có thể chọc vào miệng được…”
Nhìn cậu có vẻ thực sự rất đau lòng, không biết rốt cuộc là bị đau do tiêm thuốc tê hay vì bị Chung Tập lừa nữa.
“Tôi lừa gì cậu nào.” Chung Tập thở dài, “Ban nãy cậu cũng không hỏi tôi có kim tiêm hay không, mà thuốc tê đều tiêm bằng kim mà…”
Anh dừng lại một chút, xích lại gần dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt Dung Miên, nói: “Đừng khóc nữa.”
Dung Miên mở to mắt.
Má cậu rất mềm, vì sốt nhẹ nên còn hơi nóng. Chung Tập dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cậu từng chút một, sau đó phát hiện ra đứa nhỏ này thực sự đang run rẩy, có lẽ cậu đã vô cùng sợ hãi.
Mặc dù sợ hãi đến mức độ này thì có hơi bất thường nhưng Chung Tập không suy nghĩ nhiều, bởi vì bản thân anh cũng có nỗi sợ đặc biệt đối với gà trống, kiểu vừa nghe tiếng gà gáy đã tê hết cả da đầu, đi cũng không vững ấy.
Trước đây anh đóng một bộ phim lấy bối cảnh là vùng nông thôn, trên đường vào nhà vệ sinh anh tình cờ gặp một con gà trống đang đi loanh quanh, lúc đó anh như sắp ngất lịm đi, vì vậy thấy Dung Miên sợ hãi thế này Chung Tập cũng có thể đồng cảm.
“Ban nãy tôi…còn nhìn thấy họ cầm một cái khay…” Dung Miên sụt sịt huơ tay diễn tả cho Chung Tập rồi nói tiếp, “Bên trong đựng cả kìm với móc có hình dạng kỳ lạ nữa…”
Chung Tập thầm nghĩ: Không thì thế nào, chẳng lẽ bác sĩ có thể tay không làm phép, thổi một làn tiên khí là chữa khỏi cho cậu hả?
Lông mi Dung Miên dài mà mềm mại, vì vừa khóc xong nên ướt nhẹp, Chung Tập bỗng dưng cảm thấy tim mình nhoi nhói.
Hai năm trước anh từng đóng vai bác sĩ trong một bộ phim đề tài y khoa, kiến thức lý luận tìm hiểu khi đó vẫn còn sót lại chút ít, vì vậy anh ngồi cạnh Dung Miên, kiên nhẫn giải thích nguyên lý và công dụng của thuốc tê cho cậu.
“Hiện tại giai đoạn tiêm thuốc tê đau nhất đã qua rồi.” Chung Tập vận dụng phép nói quá một cách hợp lý, “Chúng ta phải tin vào sức mạnh của khoa học, thuốc tê đã có hiệu quả, bây giờ dù đóng một chiếc đinh vào nửa bên mặt cậu, cậu cũng không có cảm giác gì hết. Tôi không lừa cậu.”
Dung Miên vẫn cảnh giác nhìn anh.
Chung Tập thở dài trong lòng, anh suy nghĩ chốc lát rồi vươn tay nhéo nửa bên má của Dung Miên, hỏi: “Có phải cậu cảm thấy tê tê nhưng cũng không có cảm giác gì cụ thể đúng không?”
Dung Miên im lặng cảm nhận một lát rồi nói: “…Hình như thế.”
“Vậy nên nhân lúc thuốc tê vẫn còn hiệu lực, cậu để bác sĩ làm dứt điểm cho xong luôn đi.” Chung Tập nói một cách nghiêm trọng, “Nếu kéo dài thì cậu chỉ còn hai sự lựa chọn, một là tiếp tục đau răng cả đời, hai là tiêm thêm một mũi nữa.”
Dung Miên mở to mắt nhìn anh, Chung Tập cảm thấy có vẻ cậu đã thả lỏng hơn một chút rồi.
“Thế này nhé, nếu bây giờ cậu ngoan ngoãn nằm xuống để bác sĩ làm nốt thì tôi sẽ làm cho cậu một việc, được không?” Chung Tập nói.
Dung Miên ngây người.
Chung Tập nháy mắt với y tá, y tá đón ý nói: “Thời gian bây giờ là vừa đẹp, khoảng mười phút nữa là phải tiêm lại thuốc tê rồi…”
Dung Miên trở nên hốt hoảng thấy rõ.
Cậu vươn tay kéo góc áo Chung Tập, do dự một lát rồi lí nhí năn nỉ: “Vậy…vậy anh không được đi.”
Chung Tập đáp: “Được, tôi không đi.”
Dung Miên yên tâm hơn, cậu miễn cưỡng quay lại nằm trên ghế nha khoa, bác sĩ ở bên cạnh bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Chung Tập nhìn thấy lông mi Dung Miên rung rung, môi mím chặt, có lẽ vẫn còn hồi hộp.
Anh dịch ghế lại ngồi bên cạnh cậu.
Tai Dung Miên dựng lên chăm chú lắng nghe âm thanh dụng cụ kim loại va chạm nhau phát ra, sắc mặt càng ngày càng tái, Chung Tập mơ hồ cảm thấy không ổn, thế là đột nhiên anh nói: “Lát nữa làm xong tôi sẽ mua kem ly ngon cho cậu ăn.”
Quả nhiên Dung Miên bị câu nói này thu hút sự chú ý.
Cậu quay mặt sang ngẫm nghĩ chốc lát rồi nghiêm túc đáp: “Nhưng tôi thích ăn thịt cơ.”
“Đây là quán bạn tôi mở, chắc chắn sẽ khác biệt chứ.”
Chung Tập liếc mắt nhìn bác sĩ bên cạnh bắt đầu liến thoắng tay chân để chuẩn bị, lại thong thả nói tiếp: “Kem ly quán cậu ta toàn làm bằng sữa bò hàng hãng chuẩn nên ngay cả kem ly vị nguyên bản cũng ngon cực kì.”
“Ồ.” Dung Miên hào hứng nói, “Sữa bò cũng được, tôi cũng rất thích uống sữa, mặc dù tôi không thể uống nhiều.”
Tranh thủ thời gian Chung Tập miêu tả các vị kem khác nhau cho Dung Miên, bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc Chung Tập nói đến vị bơ đậu phộng, bác sĩ xen vào hỏi: “Bắt đầu được chưa nhỉ?”
Mặt Dung Miên lại tái nhợt.
Cậu bắt đầu run lên nhè nhẹ, như sợ Chung Tập bỏ đi giữa chừng, cậu dùng ngón trỏ móc vào tay Chung Tập.
Chung Tập nắn lòng bàn tay cậu, gật đầu với bác sĩ, sau đó tiếp tục nói: “Gì nữa nhỉ, à, vị bơ đậu phộng thường được rắc lạc vụn và rưới caramel rồi bày lên trên bánh waffle. Bánh waffle rất giòn, nhưng vì có kem chảy ra ngấm vào nên mềm hơn…”
Bác sĩ đã cầm dụng cụ sát trùng lên, Chung Tập thấy hàng mi Dung Miên rung rung. Thế là văn của anh tiếp tục tuôn trào, anh phát huy tối đa khả năng đọc thoại đỉnh cao của mình, tả từ vị dưa vàng cho đến vị hạt dẻ cười, từ ốc quế giòn tan cho đến bánh kem mềm mịn, cuối cùng không còn vị gì để nói nữa thì bịa ra cả vị thịt xông khói làm mọi người trong phòng đều bị chọc cười.
Quả nhiên Dung Miên bị phân tán sự chú ý, hiện giờ trong đầu cậu toàn là những viên kem tươi đủ mọi hương vị với những màu sắc khác nhau. Hơn nữa lần này đúng là Chung Tập không lừa cậu, suốt quá trình không hề thấy đau tẹo nào, thời gian trôi qua rất nhanh, tay nghề của bác sĩ cũng rất lão luyện.
Lúc Dung Miên ngồi dậy uống nước súc miệng, cậu chỉ thấy đầu lưỡi hơi tê chứ không có cảm giác khó chịu mấy.
Chung Tập ra ngoài nộp phí khám rồi nhân tiện đi mua thuốc, quay lại thấy Dung Miên đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, ngẩn ngơ nhìn cuốn sổ tay ghi chú những điều chú ý dành cho người đến khám chữa bệnh.
Một lát nữa xe mới đến đón, Chung Tập ngồi xuống cạnh cậu.
“Ban nãy anh nói là sẽ làm cho tôi một việc.” Dung Miên cất tiếng khẽ nói.
Trí nhớ cũng tốt ghê, Chung Tập nghĩ.
“Anh có thể…tặng tôi chiếc gối ôm trong phòng ngủ của anh không?” Dung Miên huơ tay miêu tả, vì thuốc tê chưa hết hẳn hiệu lực nên cậu nói hơi chậm, “Cái màu đen trắng…bên trên có tua rua ấy…”
Chung Tập chỉ nhìn cậu mà không nói.
Dung Miên cũng nhận ra hình như yêu cầu của mình hơi quá đáng. Cậu ngại ngùng cúi thấp đầu lấy chút dũng khí rồi lại ngẩng lên ấp úng nói: “Nếu…nếu đắt quá thì…tôi cũng có thể mua lại…”
Chung Tập nhìn cậu một lát rồi gọi: “Dung Miên.”
Dung Miên không phản ứng kịp, bởi vì rất ít khi Chung Tập gọi tên đầy đủ của cậu như vậy, bình thường anh toàn gọi cậu là “nhóc”, “bạn nhỏ”, vì vậy lần này Dung Miên có cảm giác hình như anh sắp nói chuyện gì vô cùng quan trọng.
“Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng.” Chung Tập nói, “Có phải cậu…nhất định phải đi tiếp khách không?”
Câu hỏi này chẳng liên quan gì đến nội dung bọn họ đang nói trước đó, nhưng trông vẻ mặt Chung Tập rất nghiêm túc, Dung Miên dừng lại, đầu cúi thấp, lại bắt đầu cảm thấy hơi rầu rĩ.
Cậu khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Cuối, cuối tuần tôi sẽ dọn đi…”
“Được.” Chung Tập ngắt lời cậu, “Tôi hiểu rồi.”
“Tôi ấy mà, không có thói quen sinh hoạt không lành mạnh nào, không hút thuốc cũng không uống rượu.” Chung Tập ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Đóng phim cũng tạm được, giành được vài giải thưởng nho nhỏ. Nhà cửa thì không thiếu, cậu cũng thấy một căn trong số đó rồi đấy. Nấu cơm không phải quá ngon nhưng cũng chấp nhận được.”
Tâng bốc vậy là đủ rồi, Chung Tập nghĩ mình nên đi vào trọng tâm thôi.
“Tôi cũng tự ý thức được khuyết điểm của mình. Tôi ăn nói hơi gắt, những lúc áp lực quá thích chơi game nhưng không quá nghiện.”
Chung Tập cười nói: “Chỉ xem cậu có chấp nhận không thôi.”
Dung Miên hoang mang chớp chớp mắt.
Cậu không biết tại thuốc tê hay đơn thuần là do đầu óc mình chậm chạp, cậu hoàn toàn không hiểu tự nhiên Chung Tập nói một tràng như vậy với mình nhằm mục đích gì.
“Chẳng phải cậu muốn có gối ôm sao? Nhưng gối nhà tôi đi theo cặp, không thể tách lẻ ra tặng một chiếc cho cậu được.” Chung Tập bình thản nói, “Hơn nữa hai hôm nay tôi cũng tự ngẫm lại, quả thực cũng đến lúc tìm đối tượng rồi, cậu thì…kỹ năng cũng khá là thành thạo.”
“Vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.” Chung Tập chốt lại.
Dung Miên ngơ ngác nhìn anh.
“…Nếu cậu không ngại thì tôi muốn hẹn riêng ông chủ của cậu ra nói chuyện.” Anh nói, “Tất nhiên tôi cũng biết vì món nợ ân tình gì đó mà cậu muốn đi tiếp khách để báo đáp ông chủ mình. Tôi hiểu và cũng tin rằng mình có thể giúp cậu xử lý ổn thỏa, cậu không phải lo ông chủ cậu sẽ không chịu dứt ra.”
“Nhưng nguyện vọng của cậu vẫn là quan trọng nhất, tôi nghĩ là vẫn nên hỏi ý cậu trước.”
“Tôi sẵn sàng ra giá gấp mười lần so với tổng số tiền khách hàng trả cho cậu.” Chung Tập nói hết sức thoải mái, “Có điều tính tôi tương đối bảo thủ, tôi chỉ muốn nghiêm túc, chân thành tìm hiểu, qua lại với một người duy nhất. Vậy nên tôi hy vọng có thể làm khách VIP của cậu.”
“Điều đó có nghĩa là trong vòng một năm, cậu chỉ được tiếp một mình tôi.”
Chung Tập hỏi: “Cậu đồng ý không?”
Lời tác giả:Ui chaKogi: Chu choa, anh Chung sắp sửa nạp VIP gói trọn đời mọi người ơi:))))(*) Một chút ảnh minh họa bánh waffle kem tươi, thứ anh Chung dùng để dụ em bé: