Dịch: Kogi
Chung Tập đỏ bừng mặt kéo Dung Miên ra ngoài.
“Đùa chứ, cậu có thể nhìn tình cảnh rồi hãy nói được không hả?”
Anh hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại sau đó mới khổ sở nói: “Sao cậu lại nói toạc ra như thế, Thẩm Nghiên còn đang ở bên cạnh nhìn…”
Dung Miên ngơ ngác nhìn anh đáp: “Chính anh nói chị Thẩm Nghiên không phải người ngoài mà.”
Chung Tập cứng họng, anh thở dài nói: “Thôi, cậu lại đây.”
Cậu nhóc này không có ý gì xấu, chỉ là muốn một cái hôn thôi mà, Thẩm Nghiên cũng không phải người ngoài, Chung Tập cảm thấy mình không nhất thiết phải tính toán như vậy.
Thế nhưng khi Chung Tập cúi xuống chuẩn bị làm một nụ hôn má như hôm trước, đột nhiên Dung Miên hỏi nhỏ vào tai anh: “Lần này có thể để tôi hôn anh không?”
Nhà giáo nhân dân bảo thủ phong kiến Chung Tập hơi do dự. Nhưng nghĩ lại thì chắc đứa nhỏ này cũng chẳng có chiêu trò gì đâu, hơn nữa thơm má thì ai là người chủ động cũng giống nhau cả, thế là liền đồng ý.
Dung Miên nhớ lại những gì ban nãy Sử Trừng dạy mình.
“Đầu tiên là môi chạm môi nhé, nhẹ nhàng thôi, hãy dùng sự dịu dàng tinh tế của cậu để hòa tan trái tim cô ấy.” Sử Trừng đã nói như vậy.
Thế là Dung Miên ngẩng mặt lên nhẹ nhàng bưng hai má Chung Tập, sau đó hơi kiễng chân khẽ chạm môi mình vào môi anh.
Con ngươi Chung Tập chợt co lại.
Dung Miên lập tức lùi về phía sau một bước, vẻ mặt vẫn hết sức điềm tĩnh, cậu chớp nhẹ mắt rồi lại ngây ngô sáp lại một lần nữa hôn lên môi anh chóc một cái.
Toi cái mạng già rồi. Chung Tập thầm nghĩ.
Cảm giác này thực sự vô cùng kỳ diệu, gió ngoài cửa sổ thổi vào phòng mang theo hương thơm ngày xuân, hơi thở nóng hổi của hai người gần như giao hòa, cậu nhóc trước mặt có đôi mắt sáng ngời trong vắt và kỹ thuật hôn vô cùng chán đời, nhưng chính sự ngây ngô đơn thuần của cậu lại khiến Chung Tập cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Môi dung Miên rất mềm, trông cậu vẫn điềm nhiên như không còn Chung Tập thì đã có chút lao đao rồi. Anh thầm nghĩ sao mà đứa nhỏ này có thể vừa bạo dạn chủ động vừa thản nhiên như thường thế.
…Là mình đang bao nuôi cậu nhóc này thật ư?
Dung Miên lùi lại một bước, đầu hơi nghiêng. Cậu bắt đầu nhớ lại bước tiếp theo Sử Trừng dạy mình.
“…Trước hết hôn nhẹ mấy cái, sau đó có thể dần dần hôn sâu hơn.” Sử Trừng nói, “Khi cảm thấy bầu không khí ổn ổn rồi thì cắn nhẹ một cái.”
Mặc dù Dung Miên cảm thấy đùng cái cắn người ta như vậy hơi kỳ lạ, cậu cũng không biết phải khống chế mức độ nặng nhẹ như thế nào, nhưng vì sau cùng Sử Trừng bồi thêm một cậu “Tin tôi đi, không ai thoát được chiêu này đâu, ai tôi thử cũng thích mê” nên Dung Miên quyết định mình cũng thử một lần xem sao.
Hồi lâu sau Chung Tập mới hoàn hồn. Anh hắng giọng để che giấu cảm xúc thật, nói: “Ờ gì nhỉ, vậy là đủ rồi chứ, đừng được nước lấn tới, phần của ngày hôm nay đến đây là…”
Chưa nói dứt lời, Dung Miên bỗng nhiên lại sáp lại gần ịn môi lên môi Chung Tập…
Sau đó cắn mạnh một cái.
***
Dung Miên và Khổng Tam Đậu đang ngồi trong sảnh chờ máy bay.
Tuần trước Sử Trừng đã hoàn thành hết các cảnh quay của mình, đoàn làm phim đến thành phố tiếp theo lấy cảnh biển.
Khi quay bộ phim chiếu mạng trước, Dung Miên đã tích lũy được một lượng fans nhỏ. Hạng diễn viên mới nổi như cậu về cơ bản sẽ chẳng bao giờ dính vào những vụ lùm xùm tranh chấp tơi bời khói lửa thường gặp trong giới giải trí. Fans cũng thuộc dạng hiền lành, hàng ngày chỉ yên ổn tám chuyện đăng ảnh trong super topic, ra sân bay chụp ảnh thần tượng cũng biết ý đi lặng lẽ đằng sau Dung Miên, thỉnh thoảng nói với cậu đôi ba câu. Dung Miên khoác ba lô nhỏ, vừa đi vừa trả lời mấy cô.
Có fan hỏi dạo này cậu có chuyện gì vui không, Dung Miên nghiêm túc nói cậu nhìn thấy rất nhiều côn trùng và chuột ở trong nhà vệ sinh của trường quay.
Một fan khác hỏi sao trước giờ không cập nhật Weibo, Dung Miên im lặng chốc lát rồi nói mình quay phim bận quá nên không có thời gian đăng.
Nhưng chỉ có Khổng Tam Đậu biết, đến trò chơi đơn giản như Nail Salon Dung Miên còn không hiểu thì làm sao cậu chịu dành thời gian học cách dùng mấy ứng dụng mạng xã hội phức tạp thế kia.
Dung Miên nghiêm túc ký tên cho người hâm mộ, từ chối một vài món quà hơi đắt tiền mà các cô tặng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nhận hai túi đồ ăn vặt trông có vẻ rất ngon.
Một số fan lâu năm đi theo cậu từ khi cậu mới nổi tiếng trên trang web video ngắn nọ thậm chí còn biết cả Khổng Tam Đậu, họ tặng cô một bình nước thể thao cỡ lớn. Khổng Tam Đậu vui lắm, cô ôm bình nước thích đến nỗi không nỡ rời tay, cuối cùng trịnh trọng nói với Dung Miên: “Cậu nhất định phải nổi tiếng hơn nhé.”
Thực ra Chung Tập và Dung Miên ngồi cùng một xe đến đây, chỉ là lúc ở bãi đỗ xe Chung Tập bảo Dung Miên xuống trước, bởi vì con đường lên máy bay của anh sẽ dài và trắc trở hơn một chút.
Fandom của Chung Tập tên là “Thuốc Bắc”, tương ứng với cái tên “Trung Y” gần âm với tên của anh. Vì vậy idol nhà người khác ra sân bay được tặng hoa, còn Chung Tập thì lần nào cũng nhận được một giỏ đầy các vị thuốc như Đương Quy, Hoàng Kỳ, Cẩu Kỷ.
(*)
Chung Tập – 钟熠 – zhōng yì và Trung Y – 中医 – zhōngyī (có nghĩa là thầy thuốc Đông y) phát âm gần giống nhau. Thuốc Bắc là cách gọi ở Việt Nam đối với các loại thuốc được sử dụng trong Đông y của Trung Quốc. Gọi là thuốc Bắc để phân biệt với thuốc Nam là thuốc theo Y học Cổ truyền Việt Nam.Khác với sự thong dong yên bình bên chỗ Dung Miên, có thể nói nơi nào Chung Tập đi qua là nơi đó “gió tanh mưa máu”, mỗi lần ra sân bay của anh đều là nguồn khai thác đề tài màu mỡ của các blogger, cơ bản là chen nhau chật ních không còn chỗ nhích. Vì vậy nên lần nào vệ sĩ và Từ Hựu Hựu cũng phải đi trước mở đường, Chung Tập đi giữa khó khăn nhích từng bước, còn người hâm mộ thì vây xung quanh giơ điện thoại chụp điên cuồng.
Khổng Tam Đậu đứng từ xa nhìn đoàn người rầm rộ ở cổng an ninh rõ ràng cũng sợ hết hồn, cô hơi do dự rồi quay sang Dung Miên nói: “…Mình nghĩ cậu vẫn đừng nên nổi tiếng như vậy thì hơn.”
Dù đoàn người theo đuôi đông đến mấy, bình thường Chung Tập cũng vẫn bắt lời người hâm mộ vài ba câu, nhưng hôm nay anh lại đeo khẩu trang và kính râm che kín mặt, hơn nữa bước đi cũng rất nhanh.
Chuyện này khiến fans của Chung Tập đều cảm thấy hơi rầu rĩ.
Sau khi đi qua cổng an ninh, đường của Chung Tập dễ đi hơn nhiều, Dung Miên tưởng anh sẽ đi thẳng vào lối đi dành cho khách VIP, không ngờ anh lại đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi thẳng đến chỗ mình.
“Lại đây.” Chung Tập nói, “Tôi thăng hạng khoang cho cô cậu.”
Thế là Dung Miên mơ mơ màng màng ôm hai túi đồ ăn vặt của mình đi lên máy bay, Chung Tập vừa ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu đã tháo ngay khẩu trang xuống.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại.
Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú góc cạnh như thế, chỉ là môi dưới của anh có thêm một vết sứt đã đóng vảy nhìn rất rõ.
Chung Tập thực sự không còn gì để nói, đang giữa mùa xuân mà anh phải đeo khẩu trang đến là ngột ngạt đi một quãng đường dài không dám cởi ra, tất cả là vì vết thương mà hai ngày trước người đang ngồi bên cạnh anh tặng cho này.
Dung Miên ngồi cạnh Chung Tập, đầu tiên cậu cẩn thận nhét đồ ăn vặt vào ba lô của mình, lúc quay sang lại thấy sắc mặt Chung Tập rất khó coi. Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn anh đã thăng hạng khoang máy bay cho tôi và Tam Đậu.”
Chung Tập im lặng chốc lát, đáp: “Ừm.”
Dung Miên ngồi một lúc lại hỏi: “Khi nào khoang thương gia cho ăn cơm vậy?”
Chung Tập: “…Không biết.”
Dung Miên có cảm giác Chung Tập không muốn nói chuyện cho lắm, thế là cậu mở điện thoại ra bắt đầu chơi Nail Salon.
Khi máy bay cất cánh Chung Tập cũng vừa lật đến trang cuối cùng của quyển tạp chí, anh ngoảnh sang thì thấy Dung Miên đã để điện thoại xuống từ bao giờ, hai tay đưa lên bịt chặt lỗ tai, mặt nhăn nhó trông có vẻ rất khó chịu.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”
Dung Miên khó khăn đáp: “Tai tôi đau.”
Đúng là khi máy bay cất cánh dễ xảy ra hiện tượng ù tai, nhưng có lẽ một phần là do cậu không thường xuyên đi máy bay nên sẽ khó chịu hơn bình thường một chút, Chung Tập không suy nghĩ nhiều liền gọi tiếp viên rót cho cậu một cốc nước, nói: “Cậu hít sâu một hơi rồi uống hết cốc nước này đi.”
Dung Miên làm theo lời anh nói, uống nước trong cốc đến tận giọt cuối cùng, sau đó chờ một lát để cảm nhận, cuối cùng sung sướng reo lên: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Chung Tập chỉ “ừm” một tiếng xong không nói gì nữa, tiếp tục lật xem một quyển tạp chí mới. Dung Miên ngẩn ra, sau đó cúi đầu chậm chạp vuốt màn hình điện thoại của mình.
Chung Tập vừa lật qua một trang quảng cáo nhãn hiệu nước hoa mình làm đại sứ hồi đầu năm thì thấy cánh tay bị ai đó chọc một cái. Anh quay sang thì thấy Dung Miên đang giơ điện thoại lên nghiêm túc hỏi: “Anh thấy tôi nên đính cái nào?”
Mới thấy đống trân châu hột xoàn nút thắt bươm bướm trên màn hình thôi mà Chung Tập đã đau đầu rồi, anh thực sự không hiểu tại sao lại có người thích mấy trò chơi này nữa. Anh nói: “Cái nào cũng được.”
Dung Miên “ò” một tiếng, ủ dột thu điện thoại về.
Tuy miệng Chung Tập từ chối rất dứt khoát nhưng ánh mắt vẫn không kìm được liếc về phía điện thoại của Dung Miên. Khách hàng yêu cầu đính nút thắt bươm bướm, mà anh thì trơ mắt nhìn Dung Miên chọn lựa một hồi, cuối cùng trịnh trọng đính một viên trân châu nhìn kiểu gì cũng không hề khớp với yêu cầu lên ngón út của khách.
Nhìn mặt khách hàng đang bắt đầu chuyển sang màu xanh, Chung Tập không thể không chỉ cho cậu: “…Cậu phải đính cái này.”
Dung Miên nói: “Tôi biết mà.”
Chung Tập: “…?”
“Nhưng tôi thấy trân châu kết hợp với màu tím thì đẹp hơn.” Cậu nói, “Chơi game là để vui, vì vậy tôi muốn đính cái tôi thích, không được à?”
Chung Tập: “…”
Dung Miên nhìn mặt Chung Tập một lúc, đột nhiên nói: “Anh đừng giận mà.”
Chung Tập ngơ người: “Tôi có giận đâu.”
Dung Miên lại “ò” một tiếng.
Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng, tiếp viên đẩy xe đồ ăn đi qua bắt đầu phục vụ bữa ăn cho hành khách.
Hai hôm nay Dung Miên vẫn được ăn xúc xích, kem ly và cháo cá Chung Tập làm cho, cả hoành thánh nhân thịt phiên bản không có cà rốt băm mà anh tự gói nữa. Nhưng rõ ràng Chung Tập ít nói hơn nhiều, và anh cũng không chủ động hôn cậu thêm một lần nào nữa.
“Nhưng tôi có cảm giác anh vẫn đang tức giận.”
Dung Miên dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh vẫn giận tôi từ hôm tôi hôn anh ấy, cũng không thèm nói chuyện với tôi luôn.”
Chung Tập thầm nghĩ, cậu làm thế mà là hôn á, rõ ràng là định cắn chết người ta mà.
Chung Tập không giận thật, tuy lúc đó đứa nhóc này hạ miệng không biết nặng nhẹ nhưng bộ dạng ngốc nghếch khi chủ động hôn anh cũng khá là đáng yêu, nhất là đôi mắt trong veo khi ngước lên nhìn anh đó, vừa nhìn đã biết là u mê anh lắm rồi.
Thực ra chiêu này rất hợp ý Chung Tập, thế nhưng anh sẽ không nói ra.
“Tôi không nói chuyện là vì bây giờ hễ nói là môi tôi sẽ lại nứt ra.” Chung Tập thở dài, “Miệng tôi đau, dù sao cũng phải chờ vết thương khép lại đã chữ, tôi còn phải đóng phim mà?”
Dung Miên ngơ ngác chớp chớp mắt.
Lực cắn của động vật đều tương đối mạnh, Dung Miên chưa hôn ai bao giờ, lúc đó không biết nên dùng bao nhiêu sức là vừa phải. Cậu mới dùng một nửa lực cắn bình thường khi nhai xúc xích mà Chung Tập đã chảy máu rồi.
“…Chỉ là tôi muốn làm anh vui thôi, tôi cứ tưởng anh sẽ thích.” Dung Miên khẽ nói, “Lúc đó tại tôi không khống chế được sức lực, xin lỗi.”
Cậu cụp mắt, lát sau buồn rầu bổ sung thêm: “Sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Chung Tập sững người.
“Thực ra cũng không phải…”
“…Nếu anh không thích thì từ nay về sau tôi sẽ không hôn anh nữa.” Dung Miên ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn Chung Tập nói, “Tôi hứa đấy.”
Chung Tập: “…”
Anh sững sờ hồi lâu, mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Dung Miên chờ một lúc không thấy Chung Tập đáp lời bèn quay về ngắm thức ăn trong khay của mình.
Beef steak và khoai tây nghiền ở khoang hạng thương gia rất ngon, ngon hơn cơm hộp có vị kỳ lạ ở khoang phổ thông cậu từng ngồi trước đây nhiều. Dung Miên ăn sạch đến giọt nước sốt cuối cùng, nhưng vì suất ăn ít quá nên cậu vẫn thấy hơi đói.
Thế là cậu xé lớp màng bọc thực phẩm bọc trên bát salad xuống, lấy dĩa hớt từng mẩu cá hồi vụn bên trên ăn hết, vậy mà vẫn còn đói.
Sau một thoáng chần chừ, cuối cùng cậu nhặt cả những lá xà lách có dính cá hồi lên chậm chạp nuốt xuống.
Dung Miên buông dĩa, cảm thấy hơi lạnh bụng, trong lòng thì vừa chán nản vừa buồn bã. Cậu chợt nhận ra hình như mình làm hỏng mọi chuyện rồi, tuy Chung Tập nói anh không giận nhưng Dung Miên biết chắc chắn mình đã làm hỏng rồi.
Chung Tập ở bên cạnh đột nhiên nói: “Không phải.”
Dung Miên ngơ ngác ngẩng mặt lên. Cậu vẫn chưa hiểu ý Chung Tập, cứ thế nhìn anh bưng khay thức ăn vẫn còn nguyên vẹn của mình lên đổi vị trí với chiếc khay trống trước mặt Dung Miên, sau đó anh thu tay lại, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi bảo là không phải tôi không thích.” Anh lặp lại.