Thừa Dinh Dưỡng

Chương 33

Dịch: Kogi

Chung Tập đã suy nghĩ rất nhiều.

Ban đầu tất nhiên cũng sốc và hoang mang lắm, dù sao chẳng có người bình thường nào có thể lấy lại bình tĩnh trong vòng ba giây sau khi tiếp nhận một thông tin khủng khiếp cỡ này. Chẳng qua nhờ có chuyện của Khổng Tam Đậu hai ngày trước làm bước đệm tâm lý, vậy nên thời gian để Chung Tập hoàn toàn chấp nhận sự thật này nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Điều khiến Chung Tập cảm thấy quê thực sự là những lời mình từng nói với Dung Miên kìa. Anh đâu biết rằng “tiếp khách” thì ra lại là tiếp khách ở quán cà phê mèo. Vì vậy trong mắt Dung Miên, tiếp khách chỉ là mèo con được con người sờ mó ôm ấp mà thôi, còn tiếp khách mà anh hiểu thì hoàn toàn ở một thế giới khác rồi.

Anh cũng không ngờ ông nói gà bà nói vịt như thế mà cuối cùng hai người vẫn cứ nói chuyện qua lại như đúng rồi.

Chung Tập vừa nhớ lại những lời mình từng nói, nào là “tự trọng tự tôn”, nào là “tôi làm khách VIP của em”, lại còn cái gì mà “tiết tấu của tôi rất chậm” liền cảm thấy xây xẩm mặt mày.

Có lẽ Dung Miên chưa bao giờ thực sự hiểu anh nói gì, hoặc có lẽ cậu chưa từng để bụng những lời anh nói, hàng ngày cậu chỉ vui vẻ hỏi Chung Tập tối nay có thể nấu thịt ăn không, hay có thể hôn cậu thêm mấy cái nữa không.

Tuy trông cậu có vẻ ngốc nghếch khờ khạo, nhưng trong lòng luôn chỉ có một mình Chung Tập.

Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu hôm đó là một người khác bắt gặp Dung Miên ăn đồ hộp mèo trong nhà vệ sinh thì câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

Mà điều khiến anh càng chua xót hơn là có lẽ đối với một chú mèo con như Dung Miên, hôn chẳng qua là cử chỉ thân mật đặc biệt đến từ khách hàng là mình chứ cậu hề không biết trong thế giới của con người, hôn là hành động chỉ có ở những người yêu nhau.

Trước đây Chung Tập cứ tưởng bản thân quá bảo thủ còn Dung Miên thì quá chủ động dạn dĩ, giờ xem ra hoàn toàn ngược lại mới đúng.

Sau khi bình tĩnh lại, Chung Tập mới nhận ra hôm qua mình hồn vía lên mây, bỏ đi vội quá mà quên không nghĩ đến cảm nhận của Dung Miên. Anh nhớ là lúc đó hình như mắt Dung Miên hơi đỏ, nhất thời cảm thấy không ổn.

Anh biết mình phải làm gì đó ngay lập tức.

Tầm này thì còn ngủ nghê gì được nữa, trời vừa tảng sáng anh đã đến siêu thị hàng nhập khẩu gần đó, ngây người nhìn đồ hộp mèo trên giá hàng hồi lâu vẫn không biết loại nào ngon nhất. Chọn đồ hộp mà cứ có cảm giác như đi mua hoa, cuối cùng Chung Tập dứt khoát mua mỗi loại hai hộp.

Về đến khách sạn, anh đang đứng trước cửa phòng Dung Miên luyện tập mấy câu để lát nữa nói thì đột nhiên cậu mở cửa ra.

Có lẽ vì anh mua rất nhiều đồ hộp, hoặc có thể chỉ vì Dung Miên rất ít khi nói không với anh, dù sao thì sau vài giây ngỡ ngàng, cậu vẫn nhận lấy chiếc túi rồi lùi lại một bước mời Chung Tập vào phòng.

Phòng khách sạn không rộng lắm, ngoài giường ra thì không có nhiều không gian để ngồi, cũng may ngoài ban công có bàn ghế gỗ để ngắm phong cảnh. Dung Miên đi đến ban công, đặt túi ni lông lên bàn.

Chung Tập cũng đi tới ngồi xuống.

Bên ngoài là biển, sắc trời vẫn còn sáng, bầu trời chuyển từ màu cam hồng sang màu xanh nhạt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, dường như nhịp điệu của vạn vật đều thả chậm lại.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên sườn mặt Dung Miên, Chung Tập thấy cậu chậm rãi mở túi ra nhìn đồ hộp đủ loại bên trong, hàng mi rung nhè nhẹ.

Chung Tập cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà tan chảy mất rồi.

Anh nói: “Em ăn đi.”

Dung Miên ngẩng lên, im lặng nhìn Chung Tập một chốc, đột nhiên hỏi: “Vậy anh ăn gì?”

Chung Tập sững người.

Dung Miên dừng một lát rồi đẩy chiếc túi về phía Chung Tập, khẽ nói: “Em không ăn.”

Chung Tập ngẩn ra: “Tại sao?”

Dung Miên quay mặt đi, đáp cộc lốc: “Không thích.”

Ban nãy Dung Miên nhìn thấy mấy hộp trong túi rồi, phần lớn đều là vị cậu thích ăn. Tối qua buồn quá nên cậu chỉ ăn một miếng bánh ga tô Khổng Tam Đậu mang vào cho, bây giờ bụng đang đói cồn cào.

Chung Tập mua đồ hộp cho cậu chứng tỏ anh có lòng muốn đối xử tốt với cậu, Dung Miên cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn ăn trước mặt anh, bởi lẽ cậu không muốn khiến Chung Tập cảm thấy bản thân có điểm nào khác biệt. Vẻ mặt hoảng sợ của Chung Tập ngày hôm qua khi nhìn thấy đuôi cậu vẫn làm Dung Miên canh cánh trong lòng.

Cậu không muốn mình trở nên kỳ lạ trong mắt Chung Tập, cũng không muốn khiến Chung Tập cảm thấy mình là một sự tồn tại đặc biệt để phải đối xử đặc biệt với cậu.

Chung Tập cũng lờ mờ đoán được lý do.

Dung Miên cúi gằm mặt hồi lâu không nói gì, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng túi ni lông kêu sột soạt, hình như Chung Tập đang lấy đồ từ bên trong ra.

“…Cá ngừ vằn trộn thịt gà à.” Dung Miên nghe Chung Tập ở bên cạnh cứ lẩm bẩm như đang nói chuyện một mình, “Thịt gà ngon, có tác dụng giảm béo tăng cơ, em không ăn thì anh ăn trước đây.”

Tai Dung Miên thoắt cái dựng thẳng lên.

Sau đó cậu nghe thấy một tiếng “rẹt” rất nhỏ, cậu mở to mắt, bởi vì đây là âm thanh cậu không thể nào quen thuộc hơn: tiếng mở nắp đồ hộp.

Dung Miên thực sự không nhịn được quay sang nhìn Chung Tập. Anh đang cầm chiếc hộp đã mở nắp, ngửa cổ lên uống như uống nước ngọt, sau đó nhai chóp chép với vẻ mặt hết sức tự nhiên, cuối cùng nói với Dung Miên: “Thịt cá mềm đấy chứ.”

Dung Miên ngây người không nói nên lời. Lát sau cậu mới phản ứng lại, vội xua tay nói: “Anh đừng ăn cái này.”

Chung Tập vừa mới tưởng cậu đã mềm lòng thì Dung Miên bổ sung thêm một câu: “Vị này không ngon, anh đổi hộp khác đi, cá tuna mới là ngon nhất.”

Chung Tập: “…”

Cơ mặt Chung Tập đơ cứng trong giây lát, may mà anh phản ứng nhanh, lập tức phô bày diễn xuất thượng thừa của mình, đặt câu hỏi một cách vô cùng tự nhiên: “Ồ…anh thấy bên trên toàn chữ tiếng Anh, hộp nào là cá tuna vậy?”

Dung Miên mím môi rồi kéo túi ni lông đến trước mặt mình, lấy từng hộp ra xếp theo thứ tự khẩu vị mình yêu thích.

“Anh có thể xem ảnh minh họa.” Dung Miên chỉ cho Chung Tập, nghiêm túc nói, “Cá tuna hay còn gọi là cá ngừ, cá ngừ vằn cũng là cá ngừ nhưng nó xấu lắm, người ngắn cũn, trông khác hẳn cá tuna.”

Chung Tập “ồ” lên một tiếng ra vẻ lắng nghe rất chăm chú, Dung Miên vui vẻ mím môi cười.

“Em thích ăn vị này nhất, đây là tôm trắng trộn cá tuna, cũng có hộp là trộn với cua, vẫn là loại này nhưng có nhãn hiệu ngon hơn cơ, chú Vân không mua cho bọn em vì bên trong có chất bảo quản.”

Nói rồi cậu lại chỉ vào một chiếc hộp khác trước mặt, tỉ mỉ giới thiệu với Chung Tập từng hộp một, “Vị này cũng ngon, nhưng mà không có tôm…”

Đang nói hăng say thì Dung Miên chợt nhận ra hình như mình nói hơi nhiều, cậu dừng lại liếc mắt nhìn Chung Tập im lặng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí lại lắng xuống, Chung Tập vội chọn hai hộp cá tuna, một hộp để trước mặt Dung Miên, một hộp giữ lại, sau đó bắt đầu mở nắp.

Anh gắng gượng ngửa cổ nốc cạn.

Thực ra Chung Tập đã bị vị tanh làm cho ghê hết cả người rồi, anh chỉ có thể không nhai mà nuốt chửng luôn, nếu không không thể nào mà ăn nổi.

Dung Miên tò mò nghiêng đầu nhìn anh. Dường như anh không hề cảm thấy ăn đồ hộp mèo là chuyện gì quá kỳ quặc. Cậu dần dần cảm thấy vui hơn.

“Chờ chút.” Dung Miên nói, “Trong một số trường hợp anh rất muốn ăn nhưng không có thìa thì có thể làm thế này nè.”

Thế là Chung Tập thấy Dung Miên móc ngón tay vào móc hộp mở nắp ra, sau đó thuần thục gấp mảnh kim loại mỏng ấy lại thành một chiếc thìa, xúc một miếng cá trong hộp đưa vào miệng.

Cậu quay sang nhìn Chung Tập với vẻ mặt thỏa mãn và có phần kiêu ngạo.

Chung Tập bất giác lỡ đễnh, anh đang nghĩ nếu bây giờ Dung Miên có đuôi thì không biết có đung đưa vui vẻ theo tâm trạng của chủ nhân nó hay không.

Thoát khỏi dòng tưởng tượng, anh “ừm” một tiếng đáp lại Dung Miên rồi học theo cậu gập nắp hộp thành thìa, xúc một miếng khó khăn nuốt xuống.

Chung Tập: “…Ngon lắm.”

Dung Miên nhìn Chung Tập không nói gì nhưng anh biết có lẽ cậu đang rất vui.

Bỗng dưng cả lại lại trở nên rụt rè bẽn lẽn.

Chung Tập hỏi: “…Đuôi của em đâu?”

Dung Miên lí nhí: “Thu về rồi.”

Chung Tập dừng lại hắng giọng rồi nói tiếp: “Anh nhớ là lúc ở trong vườn hoa, hình như mắt em là màu…hổ phách?”

Dung Miên giải thích: “Ừm, khi là mèo nhìn sẽ rõ hơn, nhưng vì đồng tử mắt là màu đen nên khi ở hình người tổng thể sẽ thiên về màu nâu hơn.”

Chung Tập “ồ” lên.

Thực ra anh vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như em học đóng phim như thế nào, nếu em có thể biến đuôi ra thì có phải tai cũng vậy không… Nhưng mặt khác anh lại cảm thấy nếu làm vậy thì mình nói nhiều không khác gì đối tượng xem mắt hãm cành cạch trong phim truyền hình, vì vậy nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

“Cảnh biển của mình quay xong hết rồi nhưng anh vẫn phải ở lại đây thêm hai hôm nữa.” Chung Tập do dự nói, “Anh phải chụp trang bìa cho tạp chí, anh nói với Lưu Viên Phong rồi, em cũng có thể ở lại nếu muốn. Chờ xong xuôi mọi việc anh có thể đưa em đi chơi du thuyền, chúng ta cùng câu cá tươi lên ăn.”

“Cá rất to đấy.” Chung Tập bổ sung thêm.

Dung Miên hơi hơi lung lay, nhưng cuối cùng cậu vẫn lắc đầu nói: “Em phải về trước.”

Tình hình bây giờ hơi phức tạp, vậy nên Dung Miên quyết định phải về nói chuyện với Vân Mẫn.

Chung Tập chưng hửng thấy rõ.

“Với cả hình như anh hiểu lầm gì đó về giá bao trọn năm của khách VIP thỏa thuận lúc trước rồi.” Dung Miên chợt nhớ ra, nói, “Phí vào quán rẻ lắm, ý em nói là năm trăm tệ ấy, anh không cần cho em nhiều như vậy đâu.”

Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi nào về em sẽ chuyển trả lại anh ngay.”

Chung Tập nghẹn họng. Lúc đó anh cứ tưởng mình là một vị kim chủ hào phóng đang vung tiền nuôi tình nhân, ai ngờ đâu lại là năm trăm tệ thật, huống hồ bình thường nói về tiên anh cũng có thói quen lược bớt chữ vạn đi.

Chung Tập hít sâu một hơi, lát sau mới tiêu hóa được toàn bộ câu chuyện hoang đường này. Có điều Dung Miên nhắc đến chuyện này hơi đường đột, nhất thời anh bỗng có dự cảm không lành.

Thế là Chung Tập ậm ừ đáp: “Chuyện này đợi anh về rồi nói sau.”

Dung Miên ngây thơ vô tội nhìn anh.

“…Tủ lạnh trong nhà vẫn còn xúc xích và thịt xông khói chưa ăn hết, anh nhớ là đều sắp hết hạn rồi.” Chung Tập dè dặt thăm dò, “Khi nào em về…”

Dung Miên rất dễ lừa, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em sẽ về ăn hết rồi mua đồ mới.”

Lúc này Chung Tập mới hoàn toàn yên tâm, ít nhất anh cũng có thể chắc chắn một điều rằng cậu vẫn sẽ ở nhà mình.

Dung Miên không biết giờ phút này Chung Tập đang căng não ủ mưu, cậu lại cúi đầu ăn một miếng cá hộp, đồng thời không quên liếc mắt ngó Chung Tập ở bên cạnh.

Thứ này khó ăn hơn sashimi rất nhiều, nhưng ánh mắt của Dung Miên quá cháy bỏng, Chung Tập chỉ có thể gắng gượng tiếp tục ăn một miếng, mặt thì tỏ ra như đang thưởng thức món ngon hảo hạng nhưng lại chết trong lòng nhiều chút.

Anh lén gửi tin nhắn cho Từ Hựu Hựu nhờ cô mua hộ hai chai nước chanh để trong phòng mình, lát nữa về súc miệng.

Đột nhiên Dung Miên hỏi: “Anh không sợ em à?”

Chung Tập chưa kịp phản ứng đã nghe cậu cứng ngắc nói tiếp: “Em sẽ cắn người, răng nanh rất sắc, em còn có đuôi nữa, mùa xuân sẽ rụng rất nhiều lông.”

Cuối cùng Chung Tập cũng biết tơ liễu đen mấy hôm nay cô giúp việc quét ra là cái gì rồi.

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Vấn đề này của em thực sự rất ngốc.”

Dung Miên sớm đã đoán được câu trả lời này, nhưng khi nghe chính miệng Chung Tập nói ra cậu vẫn cảm thấy hơi thất vọng. Cậu miết mép hộp thiếc, cụp mắt khẽ “ừm” một tiếng.

“Thứ nhất, anh nghĩ em sẽ không cắn anh.” Chung Tập sầu não nói, “Mấy hôm trước Thẩm Nghiên gặm xương sườn còn bị mẻ mất miếng răng, vì vậy răng sắc một chút cũng đâu có gì xấu đúng không?”

“Còn rụng lông thì nhà anh có máy hút bụi mà.”

Dung Miên ngẩn người nghe anh nói. Cậu cảm thấy tai mình nong nóng, lại nghe Chung Tập nói tiếp: “Đuôi của em đáng yêu lắm.”

Trong một thoáng Dung Miên thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, cậu hỏi lại: “Gì cơ?”

“Anh nói, đuôi của em rất dễ thương.” Chung Tập kiên nhẫn nhắc lại, “Vì hôm qua em lấy tay che đi nên anh chưa nhìn rõ, nhưng anh vẫn nhớ cảm giác bông xù ấy, lông có vẻ cũng rất mềm mượt, chóp đuôi hình như…có màu trắng nhỉ?”

Chung Tập nói: “Tóm lại là lông rất mềm rất đẹp.”

Dung Miên tròn mắt nhìn, Chung Tập bình thản nhìn lại.

“Tóm lại là anh rất thích.” Anh chốt lại.
Bình Luận (0)
Comment