Dịch: Kogi
Lưỡi của động vật họ mèo đều mọc những gai ngược. Khi Dung Miên liếm qua đầu ngón tay Chung Tập, xúc cảm tê tê ướt át như có dòng điện chạy qua làm anh hơi run nhẹ. Đáng sợ hơn là Chung Tập bắt đầu tưởng tượng, nếu bản thân Dung Miên đang làm chuyện này thì cảnh tượng ấy sẽ như thế nào.
— Có phải cậu cũng giống như lúc này, ngây thơ ngoan ngoãn ngước lên nhìn mình, sau đó cụp mắt xuống, chầm chầm nhích lại gần đầu ngón tay mình vươn lưỡi ra…
Chung Tập cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu trở nên nặng nề.
Mèo đen nhỏ không biết Chung Tập đang nghĩ gì, nó lại cúi đầu liếm lòng bàn tay anh một lần nữa như đang lấy lòng. Lát sau nó ngẩng lên nhìn Chung Tập tựa hồ đang chờ đợi anh làm gì đó.
Chung Tập không hiểu, chỉ biết chần chừ vươn tay ra xoa xoa đầu nó.
Thấy mãi mà anh chẳng hiểu ý mình, mèo đen nghiêng đầu nhìn anh một lát rồi thất vọng cúi xuống “meo” một tiếng. Sau đó Chung Tập nhìn nó vẫy đuôi nhảy từ trên ghế sô pha xuống chạy thẳng lên lầu.
Hình như anh đã hiểu tại sao cách nói chuyện và hành động của Dung Miên lại luôn bạo dạn như vậy rồi. Những hành vi tưởng chừng là giả tạo đưa đẩy, liên tục bật đèn xanh trước đây có lẽ chẳng qua là bản tính ngây thơ vốn có của động vật nhỏ, không khôn ngoan khéo léo như con người mà thôi.
Chẳng hạn như lần đầu tiên Dung Miên ở trong nhà vệ sinh cởi quần biểu diễn tài lẻ cho anh xem, rồi sau đó hớn hở rủ anh ngủ cùng, cuối cùng là trò liếm ngón tay ngày hôm nay, cậu chỉ đang làm những hành động bày tỏ sự thân thiện trong thế giới động vật nhưng lại không biết rằng đứng ở góc độ con người như Chung Tập, tất cả những hành động ấy đều mang ẩn ý sâu xa và khiến anh mất một thời gian dài để “tiêu hóa” hết.
Chung Tập thở hắt ra một hơi, cúi đầu vân vê ngón tay mình.
Khoảng năm phút sau Dung Miên chậm chạp đi từ trên lầu xuống. Cậu đã thay đồ ngủ rộng rãi, đầu tóc còn hơi rối, đứng trên cầu thang nhìn Chung Tập từ xa nhưng không nói gì.
Hồi lâu sau cậu mới lên tiếng: “Xúc xích và thịt xông khói vẫn chưa hết hạn, anh nhớ nhầm rồi, vì vậy hai hôm nay em không ăn.”
Tất nhiên Chung Tập biết là chưa hết hạn, bởi vì đó chỉ là lời nói dối anh tiện miệng bịa ra để thăm dò xem Dung Miên có tiếp tục ở lại nhà mình hay không thôi.
Anh đáp: “Vậy tối nay anh sẽ rán nhiều hơn cho em ăn.”
Dung Miên nhìn anh, khẽ “ừm” một tiếng.
Thế là hai người họ bắt đầu bận rộn tới lui trong bếp. Dung Miên phát hiện ra xúc xích Chung Tập rán ngon hơn mình rán là vì anh khứa vài đường song song trên thân nó rồi mới cho vào chảo rán.
Dung Miên hỏi anh tại sao phải làm vậy, Chung Tập nói rán như vậy sẽ giòn và đậm đà hơn, ngoài ra nhìn cũng ngon miệng hơn nữa.
Dung Miên cảm thấy Chung Tập thực sự rất cừ.
Mặc dù mỗi lần Dung Miên phụ bếp thường có khả năng phá nhiều hơn giúp, nhưng Chung Tập biết chắc chắn cậu sẽ không chịu ngồi không nên bèn giao cho cậu nhiệm vụ vắt nước chanh.
Dung Miên nghiêm túc chọn ra một quả chanh thơm nhất, mất mười lăm phút để cắt nó thành những lát dày đều nhau, sau đó ngâm vào nước nóng, lát chanh ở trong cốc nổi lên mặt nước. Cuối cùng Dung Miên ngửi ngón tay dính đầy nước chanh của mình, mặt nhăn nhó đi rửa tay một hồi lâu.
Bữa tối bắt đầu trong im lặng.
Dung Miên cầm đũa lên chẳng nói chẳng rằng cắm cúi ăn xúc xích, tốc độ gần như là một miếng một chiếc, có thể thấy hai ngày nay cậu quả thực thèm lắm rồi.
Bây giờ Chung Tập sẽ không ngăn Dung Miên ăn thịt nữa, nhưng anh nghĩ nếu cứ tiếp tục ăn với tốc độ này thì cậu có nguy cơ bị nghẹn khá cao. Vì vậy anh bắt đầu gợi chuyện, hỏi hai ngày nay Dung Miên làm gì để từ đó làm ghìm tốc độ ăn của cậu lại.
Dung Miên nuốt nốt miếng xúc xích, đặt đũa xuống nghiêm túc nhớ lại.
“Em về quán cà phê mèo một chuyến giúp chú Vân chọn bánh ngọt cho thực đơn mới, có bánh mousse với bánh cheese.” Cậu ngừng lại quan sát sắc mặt Chung Tập rồi mới khẽ bổ sung thêm: “Em không tiếp khách, chỉ về đó một ngày thôi.”
Hai chữ “tiếp khách” khiến tim Chung Tập bất giác giật nảy lên, lát sau anh mới phản ứng lại thì cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ biết nói: “…Bánh mousse nghe có vẻ rất ngon.”
Dung Miên gật đầu: “Em còn đọc kịch bản rất lâu và chơi trò chơi một lúc nữa.”
“Em vượt hết tất cả các cửa, cửa nào cũng được ba sao đó.” Dung Miên lấy điện thoại di động ra mở giao diện trò chơi lên, tự hào khoe với Chung Tập, “Mỗi tội phải xem quảng cáo rõ lâu, đã thế còn không được bỏ qua.”
Dung Miên kể rất nhiều, cậu chia sẻ tất cả những chuyện dù nhỏ nhặt nhất xảy ra trong cuộc sống của mình với Chung Tập, từ bông hoa bồ công anh cậu nhìn thấy trong vườn hoa cho đến hoa văn hoa sen trên nền gạch men trong phòng tắm cậu vừa mới phát hiện.
Chung Tập chăm chú lắng nghe, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Dung Miên nói mệt rồi thì lại cúi xuống gắp một chiếc xúc xích nhỏ bỏ vào miệng.
Chung Tập cảm thấy hơi khó hiểu, anh thầm nghĩ loại xúc xích bình thường nhất bán trong tủ đông của siêu thị thực sự ngon đến thế ư? Sau vài giây do dự, cuối cùng anh cũng không nhịn được phải cầm đũa lên gặp một miếng nếm thử, vị cũng chỉ đến thế, có vẻ còn hơi nhiều dầu nữa.
Đúng lúc này, Dung Miên vừa chiến xong hiệp hai ngước mắt lên nhìn Chung Tập, nghiêm túc nói: “Chung Tập, anh không hôn em bốn ngày rồi đó.”
Chung Tập đang chuẩn bị nuốt miếng xúc xích xuống thì bị nghẹn giữa chừng, anh dừng lại ba giây sau đó ho sặc sụa.
— Chết dở. Chết dở mất thôi.
Tất cả mọi chú mèo trên đời đều thẳng tính như thế này hay chỉ có một chú mèo ngồi trước mặt anh…đặc biệt hơn một chút?
Chung Tập lấp liếm bằng cách uống một ngụm nước chanh cho xuôi trước, hồi lâu sau mới nói: “…Ừ thì hai hôm trước anh ở thành phố khác mà.”
Dung Miên: “Ò.”
Cậu dừng lại, bắt chước Chung Tập vùi đầu uống nước chanh trong cốc.
Sau đó Chung Tập thấy cậu nhăn mặt, nhìn lát chanh dính trên thành cốc một lát rồi đột nhiên ngẩng mặt lên nói với anh: “Vậy bây giờ anh có thể bù lại.”
Chung Tập thậm chí còn chưa kịp làm gì, Dung Miên đã đặt cốc xuống, cụp mắt buồn rầu hỏi: “Chung Tập, sao anh không muốn hôn em nữa vậy?”
Mãi lâu sau Chung Tập vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Hai hôm nay bản thân anh cũng suy nghĩ rất lâu, kế hoạch ban đầu của anh là sau khi trở về sẽ dành hai ngày quan sát chuẩn bị rồi tìm thời điểm thích hợp để nói đến chuyện này sau. Nhưng Dung Miên là người không giấu được tâm sự, Chung Tập biết hôm nay không nói chuyện rõ ràng không được.
“Anh…không phải anh không muốn hôn em.” Chung Tập thở dài nói, “Tất nhiên là anh muốn hôn chứ, nhưng anh không biết liệu bây giờ anh có thể hôn em hay không. Bởi vì anh không rõ…có phải mình đang đơn phương lợi dụng em hay không nữa.”
Dung Miên hoang mang nhìn Chung Tập.
“Trước hết thì đây không phải vấn đề của em”. Chung Tập cân nhắc cách biểu đạt, đầu tiên anh khẳng định lại một lần nữa: “Em rất tốt, điểm nào cũng tốt cả, dù là khi ở dạng mèo hay dạng người cũng đều rất đáng yêu, rất xinh đẹp.”
“Nhưng Dung Miên à, em là mèo, còn anh là người đã sống ba mươi năm trên đời.” Chung Tập nói, “Anh biết em rất thông minh, nhưng nhận thức của chúng ta đối với sự vật và tình cảm có lẽ vẫn tồn tại một chút khác biệt.”
“Cái gì em cũng hiểu hết.” Dung Miên bướng bỉnh nói, “Chẳng qua thời gian em hiểu kịch bản lâu hơn anh chị một chút thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là em không hiểu.”
Chung Tập biết mình nói không lại cậu.
Thế là anh cũng đặt cốc xuống hỏi thẳng: “Vậy em nói xem, đối với em anh và khách hàng ở quán cà phê mèo có gì khác nhau?”
Dung Miên nhìn Chung Tập đáp: “Khác nhau rất nhiều.”
“Khi ở quán cà phê mèo, trên người một số khách hàng có mùi nước hoa, em không thích. Nhưng cũng có một số khách hàng khá dịu dàng, còn cho em ăn pate rất ngon.” Dung Miên vụng về nói lan man, “Nhưng trong lòng em, anh tốt hơn tất cả bọn họ, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, khi ở bên cạnh anh em sẽ vui hơn.”
Chung Tập im lặng chốc lát, khẽ “ừm” một tiếng.
Anh lại hỏi: “Vậy theo em hôn nghĩa là sao?”
Rõ ràng Dung Miên hơi bối rối, cậu nhìn Chung Tập, vẻ mặt bắt đầu băn khoăn, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Là…là nếu anh thích em, anh sẽ hôn em.”
“Thế nên chắc chắn là anh thích em.” Dung Miên khẳng định.
Sau đó cậu lại bổ sung thêm: “Vì em cũng thích anh nên nếu anh hôn em, em sẽ thấy rất vui.”
Chung Tập chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy em có phân biệt được giữa kiểu thích của anh so với những khách hàng cho em pate ngon có gì khác nhau không?”
Dung Miên cảm thấy hôm nay Chung Tập thực sự rất kỳ lạ. Tự nhiên anh hỏi rất nhiều câu hỏi khó hiểu mà bộ não của Dung Miên nhất thời không suy nghĩ kịp.
Chiều nay lúc chơi Nail Salon, để chọn được hạt cườm thích hợp Dung Miên đã tốn rất nhiều thời gian rồi, câu hỏi khó như thế này cậu thực sự không trả lời được.
“Có khác nhau…”
Nhưng Dung Miên không nói ra được cụ thể khác nhau chỗ nào, vì vậy cậu mờ mịt ngẩng mặt lên nhìn Chung Tập, ấp úng nói: “Anh, anh từng nói rất thích đuôi của em, nhưng em không biết…”
Chung Tập kín đáo thở dài.
“Kiểu thích thứ nhất là của khách hàng đối với thú cưng.” Anh kiên nhẫn giải thích, “Đối với những vị khách này, cho dù thay bằng một con thú cưng trong bất cứ quán cà phê mèo nào khác, chỉ cần chúng cũng có lông xù, cũng đáng yêu, cũng nghe lời, bọn họ đều yêu thích và hôn chúng nó như nhau.”
“Vậy nên trước đây anh hôn em hoàn toàn không phải vì anh là khách hàng của em, cũng không phải vì em có một chiếc đuôi đẹp.” Chung Tập hít một hơi sâu: “Mà bởi vì trong mắt anh, em cũng là một cá thể độc lập, em có tính cách và tâm hồn của riêng mình, đây mới chính là lý do anh thích em.”
Nói đến mức này rồi, Chung Tập cảm thấy lòng mình nhẹ nhóm hơn rất nhiều, cuối cùng anh cũng không phải né tránh việc nói ra những cảm xúc giấu kín dưới đáy lòng nữa.
“Vậy nên dù có một con mèo với chín cái đuôi đẹp đến mấy đứng trước mặt, anh cũng không nảy sinh cảm giác tương tự với nó.” Chung Tập nói, “Anh cũng không lập tức về nhà khi vừa xuống máy bay, không tự tay rán một đĩa xúc xích đông lạnh cho người ta bất chấp việc áo anh có thể sẽ bị bắn dầu.”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập, còn anh chỉ nhìn lại cậu nở nụ cười nhẹ.
Anh lại hỏi: “Vậy em biết một người hôn một người còn nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là kiểu thích của anh dành cho em không phải là đùa giỡn giữa con người với thú cưng, mà là kiểu muốn phát sinh quan hệ tình dục với em ấy.”
Chung Tập nhìn thẳng vào mắt Dung Miên, hỏi: “Em hiểu không?”