Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 13

Tống Trường Tuyết sợ hãi nhìn sang, vừa lúc thấy Vân Gia hạ váy được người đỡ xuống kiệu, từ từ bước đến bên nàng.

Lệ còn đọng khóe mắt, Tống Trường Tuyết không dám nói lời nào, cũng không biết nên mở miệng ra sao. Người này nàng nhỡ rõ, ngày ấy ở thọ yến Thái hậu cố ý làm khó mình, Vân tiểu thư. Nàng ấy không phải bởi không thể gả cho Thừa tướng mà hận nàng sao? Làm gì có ý tốt mà giúp nàng giải vây?

“Ôi!” Vân Gia làm bộ kinh ngạc nhìn nàng, cuống quít đỡ nàng dậy, “Trữ phu nhân sao thế này! Mau đứng lên!”

Tống Trường Tuyết không đáp lời, không biết nàng ấy có mục đích gì, nhưng nói cho cùng cũng là đang giúp mình, cảm kích nhìn nàng một cái, trước hết cứ kéo Tiểu Đào thối lui ra sau lưng nàng ấy đã.

Vân Gia sắc mặt không vui ngoảnh đầu, lia đi đôi mắt sắc, Chu viên ngoại nhất thời sợ đến hướng lui về sau, nhưng nghĩ kỹ một chút không muốn thua khí thế, chỉ nhỏ giọng quát dẹp đường: “Ta chỉ giáo huấn nàng dâu bỏ trốn nhà mình, quý nhân cũng muốn xen vào chuyện nhà người sao?”

“Ngươi là ai! Có tư cách nói chuyện với ta? Ban ngày ban mặt trêu chọc phụ nữ đàng hoàng chưa nói, còn dám lên mặt với ta? Tuy rằng phụ thân ta là Binh bộ Thượng thư, nhưng cũng rất rảnh tay can dự vào một vụ án nhỏ ở Hình bộ!” Vân Gia chính là thiên kim Thượng thư, nuông chiều từ nhỏ, ngang ngược, bị chiều quá nhưng bản tính không xấu, không phải ai cũng có thể trèo lên đầu nàng.

Chu viên ngoại nhiều nhất cũng chỉ là một thương thân, tuyệt không dám nảy sinh xung đột với loại quan to quý nhân, nghe được hai chữ Thượng thư nhất thời sợ đến không biết làm gì, vội vã lôi kéo hạ nhân chuồn đi, lại bị tùy tùng của Vân Gia đồng thời ngăn cản.

Thiếu nữ cao giọng: “Giải lão đến chỗ Trương đại nhân, nói là việc riêng ta phân phó, phải tra hỏi thẩm vấn thật kỹ càng, rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Đừng!” Tống Trường Tuyết vô thức ngăn nàng, lại sợ hãi thu tay về.

Vân Gia khó hiểu, thản nhiên nhìn nàng một cái: “Sao vậy.”

Tống Trường Tuyết nói không ra lời, ánh mắt thấp thỏm bất an hướng về Chu viên ngoại, nếu bị tra hỏi thật, vậy là phiền chắc luôn!

Vân Gia không quan tâm nàng nữa, nhìn Chu viên ngoại đang phản kháng: “Ngươi cũng không biết nhìn xem người ngươi vừa bắt nạt là ai, có vài lời ta nghe không lọt tai… Cái loại mũ xanh bẩn thỉu nhà ngươi không đáng để Thừa tướng đội! Có vài chuyện không thẩm tra thì không rõ được! Giải đi!”

Chu viên ngoại ngàn lần không nghĩ tới có ngày mình chật vật bị đưa đến quan phủ thế này, vẻ mặt không tin được nhìn Tống Trường Tuyết, cả người ra sức giãy dụa: “Các ngươi đang nói cái quái gì thế! Thừa tướng cái gì! Đây là tiểu thiếp lui hôn của ta! Buông ra!!” Chẳng ai quan tâm, lão bị tùy tùng Vân phủ áp giải đi đến quan phủ, hạ nhân của lão đều khiếp đảm nhìn theo, không dám cử động. Buồn cười, Thượng thư chính là nhất phẩm, viên ngoại được mấy phẩm? Ai ngu mà đi lấy trứng chọi đá.

Tống Trường Tuyết trơ mắt nhìn lão bị giải đi, tâm tư không ngừng hỗn loạn, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng thầm khóc, hết, hết, thế là chấm hết… Tiểu Đào đứng bên lo lắng vỗ lưng nàng, giúp nàng bình tâm lại, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

Đợi đám người đi xa, đám xem náo nhiệt cũng dần giải tán, gió thu nhẹ nhàng lướt qua, chỉ còn lại mấy người bọn họ đứng tại chỗ.

Lúc này Vân Gia mới chậm rãi quay đầu, có chút giễu cợt nhìn Tống Trường Tuyết: “Hình như ta bắt được thóp của ngươi nhỉ…”

Tống Trường Tuyết thoáng lặng người, tim giống như bị chọc thật đau. Nhìn ánh mắt nàng sửng sốt hồi lâu, lâu đến nỗi nước mắt cũng bị gió thổi đi, nhưng trái lại lại không đặc biệt luống cuống.

“Còn thiếu người có được yếu điểm của ta sao…” Nàng gục đầu xuống, giọng gần như rất thoải mái, “Ta vốn tự rước lấy họa, cũng chẳng thể trách các ngươi. Muốn sao cứ làm thế đi, bắt ta gặp Hoàng đế cũng được, lấy cái mạng ta cũng được, đều tùy các ngươi hết.”

Giả bộ lâu như vậy, mang thân phận của người khác rồi sống lo lắng đề phòng, suốt ngày sợ hết thứ này đến thứ khác, cuộc sống quá mệt mỏi, nàng không muốn nữa.

Nàng vốn là Tống Trường Tuyết, vừa ngốc vừa ngây ngô lại vô lo, cớ gì phải mang mặt nạ Lương Chiếu Đường trốn trốn tránh tránh?

Vân Gia có chút nghi hoặc trước biến hóa của nàng, thử dò xét: “Sao hả, ngươi không sợ…”

“Ta sợ.” Mắt nàng đỏ lên, lại quyết đoán đáp, chậm rãi hướng Vân Gia bái một cái, “Đa tạ khi nãy cô nương đại nghĩa giải vây, ta còn có việc, đi trước.”

Tống Trường Tuyết không nhiều lời nữa, xoay người quay lại Giang Hải lâu.

Khả năng thay đổi trước sau của đối phương thực sự quá lớn, Vân Gia kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, cảm giác mờ mịt nhưng không biết lạ ở chỗ nào, thôi thì thôi, không nghĩ nhiều lên kiệu đi chùa Hoa An.

Tống Trường Tuyết theo đường cũ quay lại Giang Hải lâu, lúc quay lại không ngờ lại gặp Quốc công phu nhân đang ngồi trong, còn ngờ vực không tin. Trước Lư Tương dường như là tận lực để hai người tránh mặt, hẹn thời gian khác nhau, giờ lại chạm mặt thật có phần xấu hổ.

Tống Trường Tuyết cắn môi dưới hướng bà hành lễ, “Dân nữ gặp qua Lương phu nhân.” Lương phu nhân nghe xưng hô như vậy, nhất thời thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thật là khéo, ở đây cũng có thể gặp cô nương, cô cũng ngồi đi.”

Tống Trường Tuyết nghe vậy nhưng không có ngồi. Nàng vốn muốn lên nói rõ quan điểm, lúc này lại nghẹn họng, một câu cũng không thể nói được.

Lương phu nhân thở dài một hơi: “Cô cũng là một đứa nhỏ đáng thương, thật không dám giấu diếm, hôm nay ta đến đây cũng là vì chuyện này. Đường Nhi về nhà rồi, tính nó ta không đoán được nhưng mà chung quy là nó đồng ý với quyết định của ta, tuy có lỗi với người trong lòng nhưng dù sao đó cũng là kết cục tốt.”

Lư Tương ở một bên nghe, cảm thấy không đành lòng nhìn Tống Trường Tuyết, tư thế ngồi vẫn đoan trang thức lễ như trước, lại tựa đầu nhớ chuyện đã qua. Tuy là ngày đó Tống Trường Tuyết ở thọ yến Thái hậu tất cả mọi người đều biết mặt nàng. Nhưng với tính cách và mánh khóe của Lương Chiếu Đường, mang tất cả trách nhiệm trong chuyện này giao cho Tống Trường Tuyết, cũng không ngạc nhiên.

“Trong một lúc cô nương không tiếp thu hết cũng có thể hiểu được. Kể ra trước ta cũng đã nói, nếu cô nguyện ý, Quốc công phủ vẫn có thể nhận cô làm thứ nữ, nên cho cái gì sẽ đều cho cô, nhưng nên trả cái gì vẫn nên trả lại… Chắc cô nương cũng biết.” Lương phu nhân có chút liên miên nói tiếp, “Về phần bên cô gia (chỉ Trữ Khác) thì càng dễ nói chuyện. Hắn là một người thấu tình đạt lý, cũng không thấy có bao nhiêu để tâm đến cô, đổi người thôi mà, không đổi chỗ dựa sau lưng…”

Tống Trường Tuyết vốn đã quyết định, giờ nghe những lời này trong lòng vẫn nhịn không được cảm thấy khó chịu, vô lực biện giải: “Thừa tướng đại nhân rất vui…”

Lương phu nhân lặng lẽ thở dài: “Mới được mấy ngày? Cô nương nghĩ, hắn thật sự thích cô sao?”

“Hắn đối xử tốt với cô, đó là bởi trên danh nghĩa cô là thê tử của hắn, cố kỵ gia tộc sau lưng nên mới phải đối tốt với cô. Đổi là người khác gả thay… Đãi ngộ đó đều giống nhau cả thôi. Đường Nhi ta luận về tướng mạo tài năng có bên nào không giỏi hơn cô? Lại còn là tiểu thư Lương gia thật sự, để một người chọn sẽ chọn nó chứ không chọn cô, huống hồ là đôi mắt hạng nhất của Tướng gia.”

Lương phu nhân dường như ý thức được lời của mình có phần nặng nề, ngừng lại, không tiếp tục nói nhiều nữa.

Toàn thân Tống Trường Tuyết đều có chút run, càng nghĩ càng nhận ra mình không hợp với Trữ Khác, thiếu chút nữa là muốn khóc lên, nhưng kiêng dè trước mặt hai người, khó khăn lắm mới nhịn xuống.

Đã khuyên đến mức này, cứ chiếm chỗ không trả chẳng phải là không biết xấu hổ. Hơn nữa hôm nay Vân Gia đã đem giam Chu viên ngoại, từ miệng lão có lời nào là tốt? Chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối về xuất thân của mình. Thay vì huyên náo để cả thiên hạ biết, thanh danh mất sạch, mạng khó giữ, không bằng giờ rời đi, đây vốn là quan to quý nhân trong thiên hạ, cớ sao phải kiên trì chọc quấy.

Lương phu nhân nhìn nét mặt nàng một chút, không đành lòng nhưng vẫn đem một xấp ngân phiếu đẩy tới.

“Ta thật lòng coi cô như thứ nữ, dù gì nếu không có cô, ngày đó mặt mũi Quốc công phủ mất hết. Chỉ cần cô nguyện ý, chúng ta đảm bảo an bài cho cô một hôn sự tốt, đây là một chút tâm ý…”

Tống Trường Tuyết ngạc nhiên nhìn tiền trên bàn, nhận hay không nhận thì có gì khác sao. Rời khỏi Tướng phủ, để Lương Chiếu Đường và phu quân của nàng từ nay về sau ân ái với nhau.

Mà nàng chỉ là người thay thế, đi đâu, cũng sẽ có người để ý sao?

Tống Trường Tuyết từ từ vươn tay, do dự nhận lấy một xấp ngân phiếu, nàng không phải người ngu, nàng cần tiền, không có tiền nàng sống không nổi.

Giọng Tống Trường Tuyết thản nhiên nhưng nghẹn ngào: “Tiền ta cầm, hôn sự không phiền các vị phí tâm… Ta quay về Tướng phủ lấy vài thứ, mai sẽ đi.”

Lương phu nhân than thở: “Ngươi là một đứa trẻ tốt thấu tình đạt lý, nếu như tìm nơi ở, trước cứ tới quý phủ ta ở đi…”

“Không cần.” Tống Trường Tuyết bình thản trả lời, tay trong tay áo rũ xuống không ngừng run rẩy, trong mắt người khác, nàng thỏa hiệp cũng là đạo lý hiển nhiên.

***

Nửa nén hương trôi qua, lần đầu tiên nàng do dự đứng trước cửa Tướng phủ, Tiểu Đào bên người nhịn không được: “Tiểu thư, bọn họ rốt cuộc nói cái gì với người, sao sắc mặt người lại không tốt như vậy? Giờ đến nhà rồi cũng không bước vào?”

“Họ đâu có nói gì, chắc tại nước trà quá đắng, quá khó uống thôi… Nên mới khiến ta mất hứng như vậy.”

“À ~” Tiểu Đào bỗng nhiên hiểu ra, “Mau vào trong thôi, Tiểu Đào pha cho người ấm trà thật ngọt!”

Tống Trường Tuyết giật mình: “Cái gì mà trà ngọt?”

“Trà hoa lan ạ! Trước đây tam phu nhân vẫn thường pha cho người uống đó!” Tiểu Đào xích lại gần nói, “Thật ra thêm vài cục đường vào trà là ngọt! Ngọt! Ngọt! Rất ngọt luôn!!”

Tống Trường Tuyết bị nàng chọc cười, không đứng ngoài nữa nhấc chân bước vào, vừa đi vừa nói: “Nếu ngươi không thích ở đây, trở về Tống phủ đi…”

“Nô tỳ đâu có muốn về đó, Tống phủ trả nô tỳ có ngần này tiền công!” Tiểu Đào vươn ngón trỏ và ngón cái chà xát, ý nói rất ít, lại tiếp, “Tướng gia nhiều hơn, hầu hạ phu nhân một tháng bằng cả năm trước đây đó!”

Tiểu Đào nhìn sắc mặt Tống Trường Tuyết, vội vã bổ sung: “Đương nhiên chủ yếu là được chung một chỗ với tiểu thư! Mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn ngon! Ăn đến chết luôn!” Nói hươu nói vượn, Tống Trường Tuyết cũng không để ý, chỉ nhấc chân hướng đến thư phòng.

Tầm này hằng ngày, Trữ Khác sẽ ở trong thư phòng xử lý công việc.

Nàng đứng ở cửa, do dự một lúc mới nhấc tay gõ cửa một cái: “Tướng gia, chàng có trong không?”

Bên trong an tĩnh một lúc, Trữ Khác đứng dậy mở cửa cho nàng. Bốn mắt nhìn nhau: “Sao vậy, có chuyện gì quan trọng sao?”

A, việc quan trọng… Không có.

Tống Trường Tuyết có chút lúng túng gục đầu xuống, thế nhưng, đây có thể là lần cuối có thể gặp mặt… Nghĩ đến đó, nàng ngẩng đầu, chớp đôi mắt to: “Thiếp muốn tìm chàng nói chút chuyện, được không…”

Tuy rằng Trữ Khác có rất nhiều chuyện, nhưng cũng không từ chối nàng, để nàng vào rồi đóng cửa thư phòng lại.

“Chàng bận nhiều việc lắm sao…” Nàng thận trọng hỏi.

Trữ Khác kéo một chiếc ghế thấp cho nàng, chính mình cũng ngồi xuống, không quan tâm lắm: “Cũng có chút. Bệ hạ xảy ra chuyện, là quan đứng đầu, ta khó tránh khỏi phải xử lý nhiều chính vụ.”

“Bệ hạ xảy ra chuyện!?” Tống Trường Tuyết giật mình nhìn hắn, chàng bình tĩnh quá vậy?

“Thái giám trung thành và tận tâm có thể hóa thân thành thích khách, ai cũng không ngờ được.” Trữ Khác thản nhiên nói tiếp, “Bệ hạ trọng thương nằm trên long sàng, Vũ Văn Hoàng hậu thâu tóm triều đình. Tuy rằng Ngự y nói không đáng ngại, nhưng làm thần tử, ta vẫn vô cùng bi thương.”

Lời thì như vậy, nhưng thật không nhìn ra hắn có bao nhiêu bi thương… Nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống.

“Ừm.” Nàng cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao việc này nàng cũng không hiểu, chỉ mơ hồ ngửi được một mùi quái lạ, có cảm giác hắn có động cơ không đàng hoàng…

“Được rồi, phụ thân nàng giờ đang là lục phẩm Thừa nghị lang, phẩm cấp tuy cao nhưng là một chức quan nhàn hạ, tuổi ông cũng lớn không thích hợp đảm nhiệm chức vị quan trọng.” Trữ Khác nhẹ gõ bàn, “Hôm nào dẫn đại ca nàng qua đây một chuyến, nếu hắn có tài dùng được, có thể cùng hắn nói vài chuyện.”

“…” Tống Trường Tuyết thoáng cái lờ mờ, đây là cái tình huống gì vậy.

Trữ Khác nhắc đến thế này, khiến nàng càng không dám mở miệng, chỉ rúc đầu xuống cổ, không nói tiếng nào.

“Nàng không sao chứ?” Giọng Trữ Khác có chút sủng nịnh, “Nếu là ngại lục phẩm chưa cao, sau vẫn còn cơ hội…”

Mũi Tống Trường Tuyết tê dần dần, lẩm bẩm: “Chàng như vậy chính là lấy công mưu tư… Sẽ có người nói.”

Trữ Khác cảm thấy buồn cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng: “Chỉ là đề bạt một tiểu quan, ai dám nói ta?”

Ngón tay hắn ấm áp chạm vào mũi, Tống Trường Tuyết đỏ mặt, chợt nhớ đến lời Lương phu nhân nói ở Giang Hải lâu.

“Mới mấy ngày? Cô nương nghĩ, hắn thật sự thích cô sao?”



Tống Trường Tuyết nâng đôi mắt lên, có chút thấp thỏm, lại tràn ngập hy vọng hỏi một câu.

“Chàng đề bạt cha và đại ca, là bởi thích thiếp sao?”

Chàng thích thiếp sao?

Đôi mắt nàng ngập tràn hào quang, trong veo như ảnh trăng trên mặt nước thuở ban sơ.

Trữ Khác sợ nàng mang gánh nặng trong lòng, chỉ cười nhạt: “Hiếu kính nhạc phụ, nhấc tay cái thôi mà.”

Vậy thôi.

Tống Trường Tuyết lặng cả người.
Bình Luận (0)
Comment