Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 30

Tướng phủ.

Trữ Khác ngồi trước bàn đọc sách, cúi đầu viết gì đó.

Tống Trường Tuyết nằm úp sấp một bên, vừa thăm dò vừa nghịch chơi với cái nghiên mực khiến chàng xao nhãng tâm tư. Hậu quả là nước quá nhiều, không may có một giọt mực lớn rớt xuống giấy Tuyên Thành.

“Chết rồi!” Nàng giật mình hoảng hốt, vội vàng trực tiếp dùng tay lau đi, đến lúc kịp phản ứng thì trên tay đã dính một mảng mực đen ngòm.

Tống Trường Tuyết khóc không ra nước bắt, nhìn số chữ trên giấy chỉ sợ chàng nổi giận, đành đứng im bất động không biết nên làm gì.

Trữ Khác cúi đầu nhìn qua kiệt tác của nàng, vừa muốn cười lại cười không nổi. Hắn không tức giận với nàng, chỉ cầm tờ giấy kia trải sang một bên: “Không sao, lát nữa chép lại.”

Tống Trường Tuyết thở phào một hơi, xách váy chuẩn bị chạy ra ngoài lại bị chàng tiện tay lôi lại. Người nào đó không vui, đưa tay dính mực vỗ vỗ vào người chàng.

Trữ Khác chỉ xem như nàng đang đùa, không quan tâm đến nó: “Qua đây, ta dạy cho nàng.”

“Dạy… Dạy cái gì vậy?” Đôi mắt to của Tống Trường Tuyết vì hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm, lại bị kẻ phía sau khẽ cười ôm vào lòng.

Bỗng dưng Tống Trường Tuyết được ngồi lên đùi chàng, da thịt thân cận, lập tức sợ hãi muốn bật dậy, nhưng đã bị Trữ Khác vững vàng đè xuống. Một tay hắn ôm eo nàng, một tay cầm nghiên mực tới. Nghiêng đầu nhìn qua quả nhiên thấy mặt cô vợ nhỏ trắng mềm nhà mình đỏ lên. Cô nương này lớn lên da mặt thật mỏng, vô cùng dễ đỏ, một chuyện nhỏ cũng khiến nàng thật tâm xin lỗi, đúng là một bông hoa đặc biệt.

Có điều, đúng thật hắn chỉ thích cô nương đơn thuần như vậy thôi.

Không có tâm tư, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không có liên quan gì, hắn có thể giấu nàng dưới cánh chim cả đời, bảo vệ thật tốt.

Tống Trường Tuyết gãi đầu một cái, nhìn chàng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành mới hút đi mực nước, một tay nhẹ nhàng giữ mực hai bên, động tác vừa khẽ vừa chậm, thanh âm trong trẻo: “Người đi trước có nhiều chỉ dẫn mài mực đơn giản, xem trọng độ hút của bút. Không được cho quá nhiều nước, mài mực cũng không được quá dùng sức, cố gắng giữ một hướng mài.”

Tống Trường Tuyết nửa lờ mờ nửa u mê gật đầu.

Trữ Khác thuận miệng: “Có biết tại sao mài mực thích hợp nhất với thiếu nữ khuê tú không?”

Nàng hiếu kỳ: “Bởi vì lực tay của thiếu nữ hợp?”

Trữ Khác đột nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, cười đến có mùi gian xảo, “Thiếu nữ? Vậy nàng là gì nào…”

Tống Trường Tuyết lúc này mới ý thức được mình nói sai, ấp úng nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Thiếp, thiếp là phu nhân ?”

“…” Trữ Khác vô cùng hài lòng, “Được rồi, nàng được tính là phu nhân của ta.”

Tống Trường Tuyết lập tức không màng, trừng mắt cãi lại: “Thiếp còn lâu mới phải của chàng!”

“Không phải của ta?” Trữ Khác tùy ý nghịch nghiên mực, giọng bình thản như khúc dạo đầu trước cơn giông tố, “Nàng không hài lòng ở đâu, nói nghe xem.”

Thấy dáng vẻ này của chàng, Tống Trường Tuyết lập tức lui nửa bước.

“Thiếp… Thiếp không hài lòng phong thủy…”

“…” Trữ Khác ngoảnh đầu nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Đồ ngốc.”

Tống Trường Tuyết ghét nhất bị người khác cười nhạo chỉ số thông minh của mình, chỉ hừ một tiếng quay đầu đi không để ý đến chàng. Nằm cúi đầu trên bàn, mở to hai mắt nhìn xấp giấy kia, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu. Nét ngang nét dọc, Trữ Khác đưa bút lên xuống đầy mạnh mẽ nhưng cũng rất nắn nót tao nhã, cho dù đây chỉ là cây bút cỏ, cũng khiến nàng không ngớt ngạc nhiên.

Quả nhiên cái kết luận nét chữ như người đúng là không sai…

Nàng rất không có cốt khí mở lời trước: “Chàng đang viết cái gì vậy?”

“[Cẩn Ngôn Chính Thư] quyển thứ hai.” Hắn trả lời có hơi chậm, vẫn giải thích, “Quyển đầu còn thiếu sót, cần cố gắng bổ sung. Đều là những đạo trị quốc, không có gì đáng xem đâu.”

Nghe đến cái gì mà trị quốc, quả nhiên Tống Trường mất luôn hứng thú, quấn lấy hắn mè nheo: “Vậy chàng dạy thiếp luyện chữ đi, chữ của thiếp thật sự quá khó coi…”

Cửa sổ hơi hé, gió xuyên qua đó lùa vào. Mùa đông sớm đã đến, từng bông tuyết tung bay bên ngoài, trên mặt đất chỉ có một lớp tuyết mỏng nhưng vẫn khiến ta lóa mắt.

Tống Trường Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên đùi tướng công nhà mình, tay được chàng nắm viết chữ lên giấy, trong lòng vừa lo lắng vừa thấy mới mẻ. Trữ Khác mang theo ý cười, đưa tay nàng viết lên giấy một chữ “Tuyết”.

“…” Tống Trường Tuyết nhăn mày, góp ý, “Cái chữ này không đẹp một tý nào!”

“Ai bảo nàng cái tên này không đẹp.” Trữ Khác vẫn cười, dường như đùa bỡn thê tử như vậy cũng không tệ lắm.

Tống Trường Tuyết chu miệng, biện giải cho mình: “Thật ra trước kia thiếp không phải tên như vậy! Mẹ thiếp nói trước đây trong tên thiếp có một chữ Tịnh… Sau rồi đến Tống phủ, Tống lão gia mới đổi tên thiếp thành cái tên này.”

“Làm gì có đạo lý đó?” Trữ Khác nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Sao lại nói sau rồi đến Tống phủ…”

Tống Trường Tuyết nói chuyện đương nhiên: “Mẹ thiếp gả đến Tống phủ, vậy nên thiếp liền đi theo luôn.”

“Nàng không phải con gái của ông ta?”

“Đương nhiên không phải rồi!” Tống Trường Tuyết một tay nâng cằm, dường như nhớ đến chuyện gì đó không ổn nhưng không ảnh hưởng đến mình, “Mẹ thiếp là gả lần hai.”

“Nói vậy nàng với ta thật giống nhau.” Trữ Khác nhìn sâu vào đôi mắt nàng, ở trước mặt nàng bình thản nói ra điều kiêng kị nhất, “Cha ta cũng không phải cha ruột.”

Lời vừa dứt, phút chốc Tống Trường Tuyết ngây ngẩn, tựa như cảm giác mình vừa chạm vào vết thương của người khác đành ngượng ngùng cúi đầu, không dám hỏi nhiều. Tâm tư của nàng rất đơn giản, chính là không muốn thấy người khác đau lòng.

Trữ Khác nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đôi đồng tử vẫn sâu xa như thường, không biết tại sao lại nói với nàng điều này.

“Năm ta mười tuổi, song thân bất ngờ qua đời. Trẻ người non dạ, gia sản bị tên quản gia bụng dạ khó lường mang đi đổi hết thành tiền. Rơi vào đường cùng phải đi nương nhờ chú nội là họ hàng xa ở Kinh thành, tốt xấu có một nơi để nương thân.”

Tống Trường Tuyết không nghĩ đến hắn lại nói với nàng điều này, kinh ngạc nhưng không dám ngắt lời chàng, chỉ lẳng lặng nghe.

“Đó là tháng ngày khốn khó nhất đời ta. Không có người thân quan tâm đến ta đã nhét đầy cái bụng chưa, không ai để ý đến ta chỉ mặc áo lót mỏng cũ rách. Mười năm trôi qua cứ sống như vậy, quanh quẩn trong tiểu viện ăn cơm thừa canh cạn. Ta muốn vượt lên hẳn mọi người, thế nên ta đã chọn nương nhờ vào… Ta đáp ứng khai ra tình hình cho Trữ gia. Dựa vào bản thân cũng được, dựa vào phụ nữ cũng chẳng sao, khi đó trong ta chỉ có một suy nghĩ, bất luận phải trả giá nào, rồi sẽ có một ngày ta ở trên vạn người, khiến những người đã từng coi thường ta, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu nhìn lại ta.”

“Thế nhưng sau này ta lại phát hiện ra mình đã phạm sai lầm quá lớn.” Hắn cúi đầu, đôi mắt ảm đạm mờ mịt, vô ý thức mà buông lỏng tay nàng.

Tống Trường Tuyết ngạc nhiên nhìn tay của mình đang không có phản ứng mà dừng lại giữa không trung. Thật không nhìn ra, chàng ấy vậy cũng có quá khứ này.

“Những lời này ta chưa bao giờ nói với người khác.” Trữ Khác nói tiếp, giọng nói mơ hồ toát lên sự thăm dò, khiến cho người nghe không hiểu, “Giờ nàng đã biết, có khinh thường ta không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Tống Trường Tuyết dứt khoát đáp, đôi mắt vẫn không vướng bụi như thường, dùng ánh mắt đó nghiêng đầu nhìn chàng, nàng bắt đầu cười hắc hắc, “Trong lòng thiếp Tướng gia mãi mãi là lợi hại nhất!”

Lời nàng thẳng thắn mà rất giản đơn thuần khiết, nghe ấm lòng người. Bỗng nhiên Trữ Khác cũng có ước muốn, ước muốn nàng sẽ mãi sống thanh sạch mà hạnh phúc như thế.

Trong thế giới của nàng không có ai hèn hạ và bất trị, chỉ có trắng và đen. Nàng phân rõ người tốt kẻ xấu, nhưng lại không phân rõ bản tính bẻ cong của con người.

Trữ Khác cứ nhìn nàng như vậy, rồi bỗng nhiên mở lời: “Trường Tuyết, mới đây ta làm sai một chuyện.”

Thấy trọng tâm câu chuyện nhanh chóng bị chàng chuyển, nàng không khỏi hiếu kỳ: “Chuyện gì?”

Có vẻ như hắn không nghe được câu hỏi của nàng, chỉ xoay đi tự nói: “Biết rõ sẽ gặp nguy, rõ ràng có cơ hội lật bài nhưng lại không dùng bất cứ phương án nào đã đề ra. Nàng nói xem, có phải ta ngốc lắm không?”

“Tống Trường Tuyết, phải chăng ta bị nàng ảnh hưởng rồi?”

“…”

xxxx

Chợt giật mình thì đã qua ba ngày, những chuyện xảy ra trong ba ngày ngắn ngủi đủ để thay đổi cuộn sách Hoài Tống mấy trăm năm nay. Lịch sử chính là phục trang tiểu cô nương mặc trên người, Sử quan ghi lại mọi thứ nhưng lại chỉ là một câu nói của người nắm quyền mà thôi.

Ngắm cung Sở Dương hoa lệ đến mức có thể so với nơi ở của Đế vương, chàng trai mày kiếm như phóng, đồng tử đen nhánh như mực thấp thoáng ẩn giấu lưỡi đao sắc bén.

Một lần nữa đặt chân trở lại đây, tâm tình của hắn phức tạp hơn so với ngày trước. Vết thương trước ngực vẫn âm ỷ đau như đang nhắc nhở hắn không được quên nơi đây chính là ngọn nguồn mọi chuyện.

Cấm vệ quân phía sau sớm đã bao vây trước sau cung Sở Dương, họ là quân đội trung thành của Hoài Tống, mặc cho Hoàng hậu có ngọc tỷ trong tay, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đế vương. Khi trước bởi bản thân Ngạn Khải bị trọng thương, ngay cả ý thức cũng không rõ mới trúng kế của kẻ khác, buộc phải ra khỏi cung dưỡng thương tạm thời tránh đầu sóng gió. Giờ mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, đoạt lại đồ của mình cũng không phải chuyện khó.

Mặc dù Triệu Thái hậu bị giam lỏng trong cung nhưng đúng là trời không phụ lòng Ngạn đế Hoài Tống. Nói thật, mấy ngày nay nếu không có Tướng quốc xử lý chính vụ đâu vào đấy, chỉ bằng một phận đàn bà như Vũ Văn Viễn, rõ ràng không có khả năng nắm vững chính quyền này. Mưu phản một trận là có thể ôm lấy giang sơn Hoài Tống, không đâu, giang sơn Hoài Tống không phải của riêng hắn.

Khoảnh khắc hắn bước tới, trái tim cũng đập có nửa nhịp, do dự có mà căm hận khốn cùng còn nhiều hơn. Cung nữ thái giám trong Sở Dương cung đều đã bị bắt đi hết, tiếng khóc lóc ồn ào ban đầu cũng dần dần mất, cả sân yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có.

Kẻ nữ nhân hủy đế vị của hắn đang ở bên trong. Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, biết rõ mình không có cơ hội trốn thoát, biết rõ đã chạy đến đường cùng, ấy vậy vẫn không chịu bước ra.

Ngạn Khải chậm rãi đi vào, đi tới bên ngoài tẩm điện của nàng thì đưa tay đẩy cửa. Mấy tên thị vệ lo lắng theo bên cạnh hắn, thần kinh căng thẳng nhìn bốn phía, rất sợ Hoàng đế sẽ gặp bất trắc lần thứ hai.

Ngạn Khải đang nghĩ không biết lúc mở cửa ra phải chăng sẽ tận mắt thấy Hoàng hậu treo cổ bên trong, ngay cả lần cuối cũng không dám nhìn mình.

Tiếc thay hắn đã lầm.

Cửa bị người đẩy ra, gió lạnh theo đó cũng lùa vào. Trong điện, gối cao mềm, màn hoa màu hồng, một tia sáng mùa đông bị màn ngọc chắn trước giường lớn trong tẩm điện. Không giống với tẩm điện của Hoàng hậu đương triều, nó giống như là sương phòng của tiểu thư khuê các nhà quan. Trời lạnh, thiếu nữ đứng chân trần trên mặt đất, bóng lưng vừa nguội lạnh vừa bi ai.

Vũ Văn Viễn dường như không có cảm giác có người đứng ở cửa, sắc mặt vẫn như cũ đi đến trước mặt một bình hoa sứ men xanh, chậm rãi lấy ra một cành mai đã héo rũ. Hai tay không thể nhìn rõ đang run run, tựa như không thấy người trước cửa, mang cành mai vàng buổi sáng cung nữ đem đến cắm vào.

Ngạn Khải đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng, từ lâu đáy mắt đã không còn nhẫn nại, chỉ nhàn nhạt phân phó một tiếng. Lập tức có thị vệ vây lại, không chút lưu tình trói nàng.

Từ đầu đến cuối Vũ Văn Viễn cũng không có một kháng cự, tùy ý mặc cho người khác trói tay mình, chớp mắt quay đầu lại, không ngạc nhiên khi thấy đáy mắt Ngạn Khải lạnh nhạt châm biếm.

Ngạn Khải: “Nàng ngược lại rất thản nhiên.”

Vũ Văn Viễn cười thảm thương, kiêu ngạo ngẩng đầu như thường, “Tốt xấu gì cũng được làm nữ Hoàng đế mấy ngày. ‘Tiên vô cổ nhân, hậu vô lai giả’, có gì mà phải hối hận.”

(*) Tiên vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước nay không có ai, sau này lại càng không có.

“Tính không sai.” Ngạn Khải đánh giá đúng trọng tâm, “Giải đi.”
Bình Luận (0)
Comment