Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 4

Lúc Tống Trường Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã không còn sớm nữa rồi. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn sang bên cạnh, phát hiện người đã không còn, trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.

Phải mất một lúc sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu nàng nhảy lên một cái, ngoại trừ việc che mặt khóc nức nở cũng không có biện pháp nào để biểu đạt nỗi lòng của mình.

“A a a a a!”

Nàng qua đêm với đàn ông!

Nàng to gan dám qua đêm với đàn ông!

Tuy rằng là một người bất lực, nhưng mà vẫn là nàng qua đêm với đàn ông!

Tống Trường Tuyết hít một hơi thật sâu, khôi phục lại chút tâm tình, sau đó cúi đầu kiểm tra trung y, trung váy đỏ thẫm vẫn còn nguyên trên người.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, lên tiếng: “Phu nhân, đây là y phục Tướng gia chuẩn bị cho người.”

Tống Trường Tuyết ngây ngốc một lát, vội nói: “Ngươi mang vào đây đi.”

Nha hoàn kia đẩy cửa vào, cung kính giao y phục đến tay nàng: “Tướng gia có dặn, nếu phu nhân dậy trễ thì đợi gia hạ triều rồi sau cùng dùng bữa sáng.”

“À? Được thôi.” Tống Trường Tuyết xấu hổ đáp lời, rồi lại hỏi, “Ngươi tên gì vậy?”

“Tỳ nữ tên gọi Tiểu Đào, phu nhân có gì sai bảo cứ việc phân phó tỳ nữ.”

Người nào đó kinh hãi: “Hả, ngươi cũng gọi Tiểu Đào!”

“Nếu có gì không ổn, phu nhân cứ đổi tên tỳ nữ ạ.” Nha hoàn kia nói câu nào câu nấy đều rất tất kính, rất không tồi, khiến cho Tống Trường Tuyết cảm thấy ngượng ngùng mà đứng dậy.

“Cái đó… Khi nãy ta không có ý này, làm sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi được, ngươi không cần bận tâm đến lời nói của ta, tên Tiểu Đào nghe rất hay! Thật đó!”

Nha hoàn kia khom thắt lưng, khôn khéo ngầm ám chỉ một chút: “Kỳ thật tỳ nữ đã nghĩ muốn đổi tên từ rất lâu rồi…”

Tống Trường Tuyết sửng sốt, nửa ngày mới hiểu được ý tứ của nàng, nói thẳng: “Vậy ngươi muốn gọi là gì?”

“Tỳ nữ cảm thấy hai chữ Phù Dung cũng rất hay.”

“Được thôi được thôi, ngươi muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đi, mai mốt ta mang Tiểu Đào muội muội trong phủ ta tới giới thiệu làm bằng hữu tốt với ngươi.” Tống Trường Tuyết vừa nói vừa mặc y phục, Phù Dung muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị nàng trưng cái vẻ mặt kinh khủng đẩy ra.

“Không cần không cần, ta sẽ tự mặc y phục, ngươi xem, ta sẽ tự thắt dây lưng, nút thắt của ta nhìn rất được đó chứ.”

“…”

Phù Dung không nói gì muốn lui xuống, lại bị nàng kéo lấy tay áo.

Tống Trường Tuyết nhìn ngó tứ phía, sau đó lén lút kéo nàng đến trước người mình: “Tỷ tỷ, tỷ giúp ta chuyện này đi.”

“Phu nhân ngàn vạn lần đừng xưng hô với tỳ nữ như vậy! Để người ngoài nghe được sẽ không hay đâu.” Phù Dung lo lắng rớt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không thể không đáp, “Nếu phu nhân có việc phân phó, xin cứ nói thẳng.”

Tống Trường Tuyết rất nghiêm trọng nghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng: “Ngươi có biết tiền riêng của Thừa tướng để ở chỗ nào không?”

“…” Phù Dung đen mặt nhìn nàng, “Mọi đồ đạc trong cả tòa quý phủ đều là tiền riêng của Tướng gia, phu nhân muốn làm gì, cứ nói thẳng đi ạ.”

“Nếu ta cần tiền, thì phải tìm ai đây?”

“Tỳ nữ đi gọi quản gia giúp phu nhân.” Nói xong, Phù Dung cung kính khom người lui ra ngoài.

Tống Trường Tuyết đứng sững tại chỗ, vốn tính là làm mấy trăm lượng phí chia tay và đi lại, dù sao người phủ Thừa tướng cũng có tiền, chắc chắn sẽ không có một chút đó. Nhưng là trực giác mách bảo nàng vẫn không nên đợi quản gia đến, vẫn nên chạy trước, a di đà Phật, tiền tài là vật ngoài thân.

Người nào đó thở hổn hển, hễ thấy kim ngọc trâm hoa trên bàn trang điểm là vơ hết, lách cách một hồi nhét toàn bộ ngọc tốt vào tay áo tỳ bà rộng lớn. Thầm nghĩ, dù sao ngươi không có thê tử nên cũng đâu cần mấy thứ này, thôi thì ta cứ cố giúp ngươi giải quyết đống này đi.

Tống Trường Tuyết giấu tay áo bảo bối, nhanh nhẹn chuồn ra cửa, thẳng đến cửa lớn Tướng phủ.

Cứ cho là đi hóng gió một lát!



Gia đinh thủ vệ hỏi một câu vô nghĩa: “Phu nhân, người muốn xuất môn?”

“Ừ, đúng vậy!” Tống Trưởng Tuyết ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ra vẻ, “Ta muốn ra ngoài ăn bánh táo nướng.”

Bánh táo nướng? Gia đinh có vẻ không tin, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Mấy thứ này có thể sai hạ nhân đi mua. Đại nhân có dặn, mấy ngày này phu nhân không được xuất môn một mình, trừ phi đi cùng Tướng gia.”

“Hứ! Tại sao chứ?” Tống Trường Tuyết nóng nảy, “Không phải ta chỉ muốn ăn bánh táo nướng thôi sao! Còn cần chuẩn người xuất môn?”

“Tướng gia sớm nói, không thể không nghe.”

“Ta chỉ là muốn ăn bánh táo nướng thôi mà!”

Ta chỉ là muốn trốn đi thôi, Thừa tướng thối, Thừa tướng bệnh hoạn, đồ đại trứng thối không thể sinh con! Đáng đời ngươi bị thê tử vứt bỏ đào hôn! Nghĩ đến suy tính cứ thế đi tong, Tống Trường Tuyết uất ức phùng má, sụt sịt muốn rơi nước mắt.

“Có phải là ở ngõ Tứ Liễu, ta dẫn nàng đi.”

Âm thanh lành lạnh chợt truyền đến, nghe không có tí cảm tình nào cả, đương nhiên hắn không biết trong lòng đối phương mình đã được gắn mác bất lực đáng đánh đòn nhất.

Vừa nghe thấy giọng nói này, nước mắt người nào đang trực chờ rơi sợ tới mức rút sạch lại, nàng vặn vẹo: “Không được không được! Ta không muốn đi ăn với ngươi đâu!”

Trữ Khác vừa mới hạ triều về, trong triều nhiều chuyện rối ren khiến hắn có phần phiền lòng, khi về phủ lại thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại cảm thấy khó mở miệng, không biết nên làm sao.

“Nàng muốn ăn, ta dẫn nàng đi, không được?”

“Ta…” Tống Trường Tuyết cúi đầu đáng thương, thật ra nàng đâu muốn ăn gì, chỉ muốn nhân cơ hội chạy trốn thôi. Giờ gặp phải tình huống này đành đâm lao phải theo lao, cũng chỉ còn nước này, “Vậy tốt thôi, nhưng ta cũng nói trước, ta sẽ không trả tiền đâu!”

Dường như nhớ đến cái gì đó, Tống Trường Tuyết bứt rứt không yên, vươn tay giữ lấy tay áo, trong đây là một đống tang vật, nếu không nhớ ra khi bước đi có thể bị rơi thì giờ mình xong đời luôn rồi.

“Nàng không cần trả tiền.” Trữ Khác cười, dắt tay nàng, “Ngõ Tứ Liễu cách đây cũng không xa, cứ vậy qua đó thôi.”

Tỳ nữ đứng bên theo bản năng hỏi: “Tướng gia, có dùng bữa sáng trong phủ không ạ?”

“Ừ, không cần chuẩn bị.” Nói rồi liền dắt tay nàng đi ra ngoài cửa.

Một tay Tống Trường Tuyết bị hắn nắm trong lòng bàn tay, tay kia thì lo sợ, sợ nơi đó phát ra tiếng động, thế chẳng phải giấu đầu hở đuôi.

“Nàng không khỏe sao?”

Người có tật giật mình liên tục lắc đầu: “Không có không có!”

Trữ Khác không nói gì, khẽ liếc mắt nhìn xuống tay áo nàng một cái, rồi lại tiếp tục đi về phía trước, không hỏi nhiều nữa.

Ở Tống kinh, ngõ Tứ Liễu nổi danh là chốn quà vặt dân gian, ngay cả đương kim Thiên tử cũng từng cải trang để đến, nào là kẹo hồ lô này, bánh bột cao này, hạt giẻ bơ này, còn có cả đường hấp bơ sữa, đều là cực phẩm nơi đây, dân thường đều thích đến đây vào buổi sớm, hiện sắc trời vẫn còn sớm, thật sự có rất nhiều người.

Nơi phố chợ, tiếng người ồn ào. Trên ngõ nhỏ có một chàng trai bưng một bát mì Dương Xuân vụt qua sát người Trữ Khác, vừa lúc Tống Trường Tuyết nhìn qua, thấy rõ ràng Thừa tướng đại nhân tôn quý nheo nheo mày. Nàng thấy bực bội, không khỏi hừ nói: “Xem thường người nghèo bọn ta thì cứ việc nói thẳng! Đừng nhịn kẻo bệnh đấy!”

Trữ Khác bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng một cái.

Tống Trường Tuyết lúc này mới ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng bịt miệng lại. Nàng không giơ tay được, tay áo căng lên, theo đà trâm ngọc, vòng tay vơ vét được rơi hết vào bên trong người, cứ thế leng keng rơi thẳng xuống đất, một màu vàng khiến người đi đường hoa mắt.

“Thôi xong!”

Lập tức xung quanh yên tĩnh.

Người đi đường thấy hai người này y phục bất phàm, so với ngõ nhỏ này không hợp chút nào, cũng không dám có ý tham tài, chỉ ngang qua nhìn xuống đất mà không ngừng tấm tắc.

Tống Trường Tuyết sợ tới mức cả người phát run, cúi đầu cũng không ngăn được run rẩy. Cả thở nhẹ cũng không dám, thầm nghĩ thế là hết… xong luôn… Hắn biết mình là giả, hắn cũng muốn tống mình vào lao…

Trữ Khác vẫn nhìn nàng, không nói lời nào, càng không nhìn ra tâm trạng đang thế nào.

Một lúc lâu sau.

“Đói bụng không?”

“Hử?” Tống Trường Tuyết mơ mơ màng màng, nâng mắt nhìn sắc mặt hắn, lại chỉ thấy Trữ Khác ngồi xổm xuống, nhặt những thứ rơi xuống lên, sau đó muốn xin bà chủ quầy hàng bên cạnh một túi vải nhỏ. Dáng dấp hắn tuấn lãng, dáng người cao, lại mặc y phục không phú cũng quý, cho dù là ở cái nơi phố chợ ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn) cũng giống như đứng giữa trời xanh, bà chủ quán cũng vì ái mộ phong thái của hắn, đương nhiên vội vàng giúp đỡ.

Trữ Khác thản nhiên: “Mấy thứ này… Nếu thích, ta sẽ mua cho nàng rất nhiều, không cần lúc nào cũng phải mang theo.”

Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Trữ Khác dắt tay nàng, bước chậm về phía trước, “Lúc xuất môn không phải nói muốn ăn bánh táo nướng sao, đi, ta mua cho nàng.”

Tống Trường Tuyết cắn môi dưới nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám trả lời, chỉ biết bị động để hắn dẫn đi. Nàng cảm thấy mình một chút cũng không đoán được tâm tư người này, không trở mặt hay nổi giận như trong tưởng tượng, lại có thể coi chuyện như thường, tiếp tục đi về phía trước.

“Đại nhân…” Tống Trường Tuyết e dè mở miệng.

Trữ Khác nghiêng đầu nhìn nàng.

Đối phương do dự một lát, nghiêm túc nói nhỏ: “Ta… tự nhiên ta không muốn ăn bánh táo nướng nữa.”

“Vế sau.”

“Ta muốn ăn đường hấp bơ sữa với bánh bao hành.”

Trữ Khác có chút dở khóc dở cười, đành phải dẫn nàng quay lại đường cũ, mua thứ nàng muốn ăn, còn mình tìm một cái sạp nhìn qua khá sạch sẽ, gọi một bát mì Dương Xuân.

Tống Trường Tuyết ngồi đối diện hắn, căng thẳng ăn bánh bao hành.

Xung quanh người người nhốn nháo, ngõ nhỏ ồn ào, hai người ngồi đối mặt, đương nhiên không biết nói gì.

“Đại nhân… trước kia ngươi từng tới đây sao?”

Trữ Khác dừng một lát, đáp: “Không có.”

Người đó ngay lập tức kiêu ngạo nói: “Ta đã đến đây rất nhiều lần rồi! Vừa được ăn, lại không đắt, đặc biệt bát mì Dương Xuân này của ngươi, so với đầu bếp nhà ta còn làm ngon hơn!” Lời nói kia thật giống như nơi này là nhà mình mở ra.

“Vậy sao. Ta cũng không biết đấy.”

Nói rồi, hắn nhặt vụn hành bên má nàng xuống.



Tống Trường Tuyết xấu hổ lau mặt, ngượng ngùng đứng lên, nghiêm mặt cầu hòa: “Thực xin lỗi… Ta… đầu óc có phần dốt nát, nếu ngươi không thích những lời này, về sau ta sẽ không nói vớ vẩn với ngươi nữa…”

“Sao nàng giống hệt tiểu cô nương chưa lớn vậy.”

Sắc mặt Trữ Khác có chút bất đắc dĩ, không muốn nói tiếp, lơ đãng nhìn về phía một cái bàn trúc thấp thấp, trên bàn trúc cắm rất nhiều mặt người sinh động, nét dứt khoát, màu sắc hài hòa, nhìn rất sống động. Phía sau là lão nghệ nhân tóc trắng xóa, vẻ mặt bình thản ngồi trên ghế đẩu nhỏ.

“Đó là gì vậy?”

Tống Trường Tuyết nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn chăm chăm cả buổi mới giật mình nói: “Không phải chứ! Ngụy bá bá đã trở lại!” Nói xong, bỏ mặc bát đường hấp bơ sữa hấp tấp chạy sang bên đó.

Lão nghệ nhân kia thấy có thiếu nữ nhỏ chạy bổ nhào về phía sạp mình, cũng không hoảng không vội, chỉ vuốt râu: “Mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu vẫn chẳng ra thể thống gì cả.”

Người nào đó ngồi xổm trước mặt bàn, tình cảm thắm thiết năn nỉ, cười hì hì: “Phải ạ phải ạ, Ngụy bá bá người xem con khiến bá bá vui thế chi bằng bá bá lại nặn cho con một con đi.”

Lão nhân kia rất vui, không nhịn được gõ cái trán của nàng, “Trường Tuyết tính tình quả nhiên vẫn ngốc như vậy, không sợ không gả đi được hả.”

Trữ Khác theo qua đó, ngồi xổm xuống cạnh nàng. Mặt người này nhìn gần trông càng thú vị, hắn mỉm cười nhìn lão nhân kia: “Nàng đã gả đi rồi.”

Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn nàng, nhếch khóe miệng.

“Nhà ngươi nói Trường Tuyết?”

“Cũng đâu khó nghe, sao lại giấu.”
Bình Luận (0)
Comment