Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 7

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Trường Tuyết nhất thời trắng bệch, hoảng sợ: “Chàng… Chàng muốn cùng ta sinh cục cưng sao?”

Thốt ra những lời này, hai gò má nàng thoáng ửng hồng. Thoạt nhìn rất dụ hoặc, nhưng người nàng lại cứng ngắc, thậm chí hai tay còn hơi run run.

Dứt lời, Trữ Khác bỗng nhiên ngẩn ra nhìn nàng, thậm chí còn bối rối buông lỏng eo nàng. Ánh mắt ưu tư khó hiểu: “Thực xin lỗi.”

Thấy chàng thu tay lại, Tống Trường Tuyết lập tức nhẹ người, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại mất mát khó hiểu, rất trống rỗng, cảm giác này khiến nàng thấy thật hổ thẹn.

Nàng là cô nương đứng đắn, không thể mong chờ cái chuyện này được!

Tống Trường Tuyết đỏ mặt: “Không, không sao…”

Trữ Khác cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt nàng, thấy Trường Tuyết chỉ có hơi ngượng ngùng mà không trách hắn luống cuống, lúc này mới thả lỏng.

Hắn khó xử thổi tắt nến, thoát y rồi nằm xuống cạnh nàng.

Ánh trắng khẽ rọi theo đường cửa sổ, tạo một khoảng sáng mờ trong đêm đen tĩnh mịch. Hai người gối khác gối, nghĩ về chuyện của mình.

Tống Tường Tuyết khẽ nghiêng mặt, theo ánh trăng nhìn sang người bên cạnh, vừa vặn nhớ đến màn hôn vừa rồi.

Đây là quý nhân trong thiên hạ, là phu quân của nàng đó.

Nghĩ đến đây, Tống Trường Tuyết lại vui vẻ hé môi cười. Nụ cười của nàng êm dịu, tựa như sương đọng trên ngọn cỏ, vừa thanh vừa ngọt.

Khi Trữ Khác mở mắt, đã thấy nàng đang cười ngây ngô rồi.

Tống Trường Tuyết cả kinh, vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng nhận thấy thế này có vẻ giống mất bò mới lo làm chuồng. Dứt khoát mở mắt, ngây ngốc nhìn chàng.

Trữ Khác cảm thấy nàng chơi rất vui… Không kìm được vươn tay nhéo nhéo chóp mũi nàng. Mũi Tống Trường Tuyết ngứa ngứa, tối qua có ra gió hơi lâu, đè xuống cơn hắt hơi, nhưng lát sau lại nhắm thẳng vào mặt chàng mà “Hắt xì…!”. Nàng ngây người, sau đó thẹn mà rụt lại vào chăn.

Trữ Khác ngạc nhiên: “Nàng ốm rồi, lạnh hả?”

Tống Trường Tuyết lắc đầu.

Rõ ràng nàng không có bị cảm, vậy mà Trữ Khác lại vòng tay qua eo nàng, dứt khoát kéo Tống Trường Tuyết vào phần chăn của mình. Đến khi nhận ra nàng sắp ngủ thì cơ thể cũng không còn như trước, đã nóng hừng hực mất rồi.

Bị một người đàn ông ôm, mặt tiểu cô nương lại đỏ lên, lan ra cả hai tai. Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nàng mấp máy môi hỏi: “Ngày mai ta muốn về nhà thăm mẹ ta…”

“Ngày mai ta có việc, phái vài người cùng về với nàng.”

“Chàng vẫn không tin ta?” Tống Trường Tuyết tủi thân oán, “Ta sẽ không trốn…”

“Không phải, đó là để nàng dùng.” Ban ngày có nhiều chính sự, hình như Trữ Khác mệt, nói nhàn nhạt một câu rồi nhắm mắt lại, “Ngủ đi, người nàng bị lạnh, ngày mai ta sẽ mời đại phu đến xem.”

Tống Trường Tuyết được hắn ôm trong lòng, đỏ mặt thì thào trên người hắn.

“Vâng.”

***

Ngày hôm sau, đại phu nói do tối hôm trước bị nhiễm ít gió lạnh, nhưng không đáng ngại, để lại đơn thuốc rồi rời đi. Lúc này Tống Trường Tuyết mới thở phào một hơi, tình trạng không đến nỗi không xuống giường được, đứng dậy ngồi vào bàn trang điểm, muốn tô chút thần sắc cho khuôn mặt.

Cùng lúc này, Phù Dung có vẻ vội vàng bước chân vào phòng, bẩm báo với nàng: “Phu nhân, Quốc công phu nhân tới thăm người.”

Cái gì mà Quốc công phu nhân? Tống Trường Tuyết nghi hoặc.

Quốc! Công! Phu! Nhân!

Tống Trường Tuyết vứt hộp son, vòng quanh Phù Dung, một phen ngồi thụp xuống đất, để cả người chặn cửa. Động tác nhuần nhuyễn rõ là không giống người bị trúng gió.

Phù Dung thấy nàng làm một loạt hành động mà không khỏi sửng sốt, vừa muốn mở miệng đã bị ánh mắt của nàng ngăn lại. Tống Trường Tuyết nháy mắt ra hiệu cho Phù Dung, ý nhắc nàng một câu cũng không được nói.

Phù Dung đành phải đến bên nàng, ngồi xổm xuống, cùng nàng chặn cửa…

May thay hiện tại bên ngoài không có động tĩnh gì, cửa sổ chỉ một màu trắng, nhìn không rõ cả bóng, đương nhiên cũng không thể thấy có người phía sau cửa.

Một lát sau, hai người dưới đất nghe thấy tiếng gõ cửa, người nọ thấy không có người trả lời không khỏi trách móc: “Nha đầu vừa mới dẫn đường kia, mới đó đã không thấy đâu rồi.”

Giọng nói này khiến Tống Trường Tuyết không ngừng điên cuồng. Nàng rất sợ cái ngày này, mẹ người ta đến đây bắt đồ giả mạo, chính là hậu quả của việc bỏ trốn không thành.

Lương phu nhân lại gõ thêm hai cái, vẫn không có ai trả lời, không khỏi bắt đầu buồn bực.

Theo lý thì cấu trúc phủ Thừa tướng và phủ Quốc công không khác nhau là mấy. Nha hoàn kia cũng dẫn mình đến đây, sao lại không có người mở cửa được chứ.

Tự mình suy nghĩ một lúc, bà cũng mập mờ hiểu ra.

Lương phu nhân tiến hai bước lại gần cánh cửa, do dự một lát bỗng cất cao giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Cô nương có biết con gái của ta ở đâu không?”

Tống Trường Tuyết vốn lo sợ trốn sau cửa, một câu kia không khác gì trời quang nổi sấm. Rốt cuộc chịu không nổi, lập tức ngồi bệt xuống đất.

Lương phu nhân nghe được tiếng động bên trong, xem ra đã rõ. Không tiếp tục gõ cửa, cũng không lằng nhằng nữa, chỉ đứng bên ngoài mà nói vào: “Cô nương, ta biết cô đang nghe, cô hãy cố gắng nghe hết những lời ta sắp nói đây.”

Đương sự cứng người tại chỗ, hai tay căng thẳng nắm chặt, im lặng nghe.

“Hôm qua Đường Nhi mới báo tin cho nhà biết, chúng ta cũng không nghĩ là nó gửi đến, nếu không đã có thể giữ chân người truyền tin. Nó không nói chuyện của mình, mà chỉ nhắc đến chuyện của cô nương cho chúng ta. Đến hôm qua ta cũng mới hay người gả vào trong phủ Thừa tướng không phải con gái của mình…”

Phù Dung không dám tin, trố mắt nhìn Tống Trường Tuyết bên cạnh, nhưng không dám lên tiếng hỏi nàng.

“Cô nương không cần quá tự trách, Đường Nhi có nói là nó lấy cái chết ra để bức cô đồng ý… Hơn nữa, chúng ta còn phải cảm tạ cô nương, kháng chỉ đào hôn thật sự không phải cái tội nhỏ, nếu không có cô, thật đúng là không biết kết cục sẽ thế nào.”

Cả người Tống Trường Tuyết run lên, nhớ tới thiết nữ tươi tắn phóng khoáng trong nhà lao, lòng bàn tay lại càng nắm chặt hơn.

Lương phu nhân nói chuyện một mình, nói liên ma liên miên.

“Thế nhưng lạc mất con, chung quy trong lòng vẫn rất lo lắng. Đời này ta chỉ có một đứa con gái… Vậy mà giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, cũng không biết giờ nó thế nào rồi… Hôm nay ta tới tìm cô nương, chính là muốn hỏi vài điều, cô nương có biết nữ nhi của ta ở đâu không?”

Cô nương có biết nữ nhi của ta ở đâu không?

Tống Trường Tuyết nhắm mắt lại, đè nén nghẹn ngào. Nàng nhớ đến mẫu thân, nàng cũng bặt vô âm tín lâu vậy rồi, nhất định bà cũng rất muốn tìm mình, nhất định cũng rất đau buồn.

Nàng vốn nghĩ bà đến đây để hỏi tội, ngàn vạn lần không nghĩ lại diễn ra cảnh tượng này. Nàng chợt bật dậy, cửa cũng bị đẩy ra, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, lập tức nàng đối diện với ánh mắt thống khổ của Lương phu nhân.

Lương phu nhân vấn tóc theo kiểu đang được các vị phu nhân thịnh hành nhất, một thân tam trọng y có hơi thiển tử ung dung nhưng hòa hoa phú quý, khuôn mặt lại mang vẻ tiều tụy.

Tống Trường Tuyết nhớ rõ Lương Chiếu Đường đã từng nói với mình, nàng với Hoài An hầu là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, đào hôn là do muốn được ở bên hắn. Nhưng là có nên nói chuyện này cho Lương phu nhân hay không, trong lòng Tống Trường Tuyết rất mâu thuẫn. Nếu nói ra, vậy sẽ quá có lỗi với Lương Chiếu Đường, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình hình hiện tại của mình. Nhưng nếu không nói, nàng không đành lòng nhìn Lương phu nhân thương con mà một chút tin tức cũng không có.

Hay là… Mình sẽ lén đi tìm nàng ấy?

Tống Trường Tuyết hạ mắt: “Lần cuối ta gặp nàng là ở trong nhà lao kinh triều, về sau nàng đi đâu, thật tình ta cũng không biết.”

Lương phu nhân nghe được câu này lập tức vui vẻ. Biết con gái từng ở trong nhà lao kinh triều là tốt lắm rồi, không có gì phủ Quốc công không tra ra được, đến lúc đó chỉ cần tra hỏi một lượt, sẽ biết ai là người tiếp tay cho Chiếu Đường.

Cân nhắc một lượt, lúc này Lương phu nhân mới để mắt đến vị cô nương trước mặt. Bề ngoài duyên dáng xinh xắn, còn một vài vấn đề, không kìm được phải mở miệng: “Nếu ván đã đóng thuyền, sự tình cũng đến nước này rồi, chỉ có thể trách con nhà mình không tranh, không mệnh… Cô nương có giả thì giả cho giống một chút, không được để lộ sơ hở trước mặt Thừa tướng, không được làm mất mặt phủ Quốc công. Nếu cô nương nguyện ý, thu nhận cô nương làm thứ nữ cũng không thành vấn đề… Đây là ý của trượng phu ta, dù gì bên ngoài kia hai nhà cũng là thông gia, không thể làm trò cười…”

Tống Trường Tuyết hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Đa tạ phu nhân cất nhắc, Trường Tuyết thẹn không dám nhận!”

Lương phu nhân thở dài một hơi, đưa tay đỡ nàng dậy: “Ài… Chờ ta tìm được Đường Nhi rồi mới cẩn trọng nói đi, trước cô nương cứ làm kẻ ngốc trong phủ này, chớ tự bạc đãi mình.” Nói xong, bà dừng lại, nhìn về phía sau Tống Trường Tuyết.

Phù Dung nơm nớp lo sợ đứng đó, không cả dám thở mạnh.

Lúc này Lương phu nhân mới đổi sang vẻ kiêu ngạo của Quốc công phu nhân, nói với nàng: “Người thông minh biết nên nói gì, không nên nói gì. Cứ việc hầu hạ nhị tiểu thư Quốc công phủ cho tốt, phần lời không thiếu ngươi đâu.”

Phù Dung lập tức quỳ rạp xuống đất, âm thanh run rẩy: “Tỳ nữ tuyệt đối sẽ không nói lung tung!”

Mãi đến khi Lương phu nhân đã đi rất lâu rồi, hai người vẫn đứng ở cửa không nói câu nào, mặt đối mặt nhìn nhau.

Một lúc sau, Tống Trường Tuyết nhẹ giọng thăm dò: “Phù Dung tỷ tỷ, tỷ… không phải đang giận ta chứ?”

Đối phương lộ ra sắc mặt kinh hoàng, liên tục lắc đầu: “Tỳ nữ sao dám!”

Tống Trường Tuyết gượng gạo lại chọc chọc ngón tay: “Giờ tỷ cũng đã biết ta xuất thân không tốt, đừng có xưng tỳ nữ tỳ nữ suốt thế nữa, ta nghe không thấy thoải mái đâu… Thực ra, việc này Thừa tướng đại nhân cũng biết rồi, tỷ cũng không cần phải sợ đâu.”

Phù Dung dường như đang nghĩ chuyện trong lòng, chỉ đáp “Vâng.”

Trời trong xanh.

Muộn phiền tích tụ nhiều ngày trong lòng rốt cục cũng được giải phóng, cả người Tống Trường Tuyết cũng khỏe lên không ít, một loại cảm giác thăng thiên khoan khoái. Nàng chỉ biết rằng, Lương tiểu thư là người tốt như vậy, người nhà nàng nhất định cũng là người tốt, chẳng những không làm khó nàng, mà còn nghĩ cho nàng.

Thật tốt.

***

Tống Trường Tuyết đi “lại mặt”, cửa Tống phủ vắng vẻ ngay cả người đón cũng không có.

Phù Dung bước sau nàng, không nói gì chỉ nhìn tiểu trạch tử (tòa nhà nhỏ) lụi bại trước mặt, nhịn không được thắc mắc: “Trước kia phu nhân ở cái chỗ này ạ?”

Tống Trường Tuyết ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, nhớ lại rất nhiều chuyện, đại đa số đều là không tốt. Mấy ngày trước nàng mới bị gả ra ngoài từ nơi này, nói là gả chẳng thà nói là bán.

Hiện giờ trở về gia môn, trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Ừm.” Nàng nhàn nhạt lên tiếng, phân phó gia đinh trước cửa rồi nhấc chân bước vào.

Tiểu Trương đang quét sân thấy nàng đầu tiên, không dám tin bước lượn đến bên người nàng, nhìn lại nàng từ trên xuống dưới, hỏi không hề có tôn ti: “Không phải nhị tiểu thư ở trong nhà lao sao! Không lẽ, người vượt ngục?”

Phù Dung thấy thái độ này của hắn, nhất thời cơn tức dồn lại một chỗ, vừa định bước lên quát lớn lại bị Tống Trường Tuyết ngăn lại.

“Đúng vậy, ta ra ngoài từ lâu rồi.”

Tiểu Trương theo thói quen, cầm chổi trong tay ném vào người nàng, cao hứng: “Tiểu thư giúp ta quét nốt chỗ này đi, ta sẽ đi báo tin cho lão gia phu nhân!” Nói rồi liền quay đầu đi về phía hậu viện.

Phù Dung thấy cảnh tượng này, thật sự giận thay. Nàng đoạt lấy cây chổi, vén tay áo ném thẳng vào lưng Tiểu Trương: “Ngươi không muốn sống hả!”

Tiểu Trương bị đập một cái, quay đầu muốn mắng chửi người, lại chạm ngay ánh mắt trợn tròn của Phù Dung đầy khiển trách: “Cái đồ không có mắt, phu nhân nhà chúng ta là để cho ngươi tùy tiện sai bảo sao?”

“Bỏ đi bỏ đi.” Tống Trường Tuyết nhân nhượng, có chút ngượng ngùng lôi kéo cánh tay Phù Dung, “Là thói quen cũ, cũng không thể trách hắn, tỷ cũng đừng tức giận nữa.”

Phù Dung hết nói nổi với nàng: “Phu nhân, người cũng quá mềm yếu rồi đó.”

Tống Trường Tuyết xấu hổ cúi đầu, hướng Tiểu Trương đang mù mờ: “Chuyện ta trở về, không được nói cho bất cứ ai. Ta chỉ đi thăm mẹ, không quá lâu đâu.”

Xem ra Tiểu Trương cũng không muốn làm rõ tình huống, chỉ vâng dạ gật đầu. Mắt thấy hai người bọn họ đã đến đường vòng đến chỗ tam phu nhân, Tiểu Trương mới nhấc chân phải đến tố giác với đại phu nhân.
Bình Luận (0)
Comment